Các linh sư của Hồ gia, sau khi phục dụng Thăng Tinh đan, từ linh Đồ cửu tinh tiến giai, trở thành linh Sĩ nhất tinh đông đảo. Có hơn hai mươi tên đang bao vây y quán Từ Tâm.

Sau khi phát động tấn công vào y quán, đám linh sư này bắt đầu sử dụng tuyệt học của bản thân vào những người đang trấn thủ trong y quán.

“Hỏa Quyền...”

“Bộc Lôi...”

“Phong Nhận...”

Sự việc xảy ra tiếp theo khiến bọn chúng mở to mắt. Hỏa đạo, lôi đạo, phong, thủy... bắn ra như bị cái gì đó tiêu trừ.

Đoàng!

“Tại sao ta không phát động công kích nguyên tố được... Á...” Những linh sư xông vào đại sảnh không thể thi triển tuyệt học của bản thân, bị người bên trong bắn chết ngay lập tức.

Đoàng! Đoàng!

Bên trong y quán là một mảng hỗn loạn, đạn lạc khắp nơi. Đa phần bọn họ chưa quen với việc điều khiển súng, ngoài Chí Nam bách phát bách trúng ra, thì những người khác đều là nhắm mắt bắn bừa.

Ở sau ruộng, cảnh tượng tương tự cũng xảy ra như thế, mỗi khi đám linh sư Hồ gia phát động nguyên tố, có một sức mạnh vô hình nào đó cắt đứt liên kết nguyên tố với bản thân.

“Nơi này bị phong bế rồi, bọn họ có luyện trận sư...”

“Chạy khỏi đây ngay...”

Các linh sư Hồ gia vừa có ý định rút lui thì đạn bay loạn xạ, ghim vào đầu, vào tim. Cả thửa ruộng vàng trong phút chốc chất đầy thi thể, mùi máu thoang thoảng bốc lên.

Đoàng!

Cho đến giờ, người bên trong y quán chưa một ai ngã xuống, chỉ mới khai trận thôi mà đã có gần hai mươi linh sư Hồ gia bị bắn chết. Cả y quán bốc lên một mùi tinh huyết, nặng nề đến nghẹt thở, bầu không khí sạch sẽ trước kia đều từ khoảnh khắc này nhiễm bẩn.

Đám linh sư còn lại ít ỏi đến đáng thương. Bọn chúng được lệnh mang theo nhân số ba mươi người, thế mà giờ đây chỉ còn lác đác vài tên. Chúng không ngờ được y quán Từ Tâm này quá kỳ quái, vội vàng tháo chạy khỏi đây.

Nhưng đã đặt chân đến đây rồi, còn chạy được sao? Câu trả lời là không, các linh sư Hồ gia vừa quay lưng bỏ chạy thì bị thứ gì đó xuyên thủng qua ngực mình, ngã xuống tại chỗ.

Cảnh đêm lại trở về lúc yên ắng, có điều, mùi máu tươi hòa lẫn gió lạnh khiến người ta không mấy dễ chịu.

Vừa rồi náo loạn ồn ào, bỗng chốc trở nên tĩnh lặng thế này làm cho bọn họ một đợt ngơ ngát. Ai cũng không cho rằng vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết thế nếu đối mặt với đám linh Sĩ đông đảo, hung thần ác sát kia. Mùi máu thoang thoảng bốc lên làm bọn họ sực tỉnh

“Chúng ta... Thắng rồi sao?” Có người vẫn còn không tin vào mắt mình.

“Hoan hô, mọi người làm tốt lắm.” Có bệnh nhân không nhịn được, nhảy lên hô một cách vui sướng như khỏe mạnh, ôm chầm lấy người bên cạnh.

“Món đồ chơi này thật sự rất mạnh nha.” Một linh Đồ bình thường, có súng trong tay lại có thể dễ dàng hạ gục một linh Sĩ mà không cần đến bộ pháp, công pháp gì, thật sự đã làm kinh động họ rồi.

Tất cả cùng thở ra một hơi, nhẹ nhõm vì tai qua nạn khỏi, khuôn mặt ai nấy đều mừng rỡ ra mặt, tuy nhiên không ai để ý rằng những công kích nguyên tố mà đám linh Sĩ Hồ gia phát động đã bị chặn đứng, như thế bọn họ mới dễ dàng bắn hạ.

Phạm Ngọc Châu vỗ ngực tự an ủi bản thân, bà ôm chầm lấy Chí Nam, nhẹ lòng nói: “May quá, tất cả đều không sao.”

“Ai da, nghẹt chết con rồi.” Chí Nam bị Phạm Ngọc Châu ôm đến nghẹt thở.

Cả hành lang đều là tiếng cười nhẹ nhõm, bầu không khí đáng lẽ nên vui mừng thế này nhưng khuôn mặt Thanh Liên lại không có chút cảm xúc nào.

Thanh Liên nhíu mi, rơi vào trầm tư. Hồ gia không hề trúng kế của Bạch gia, tấn công y quán mà phát động tấn công trong đêm, đánh thẳng vào Bạch phủ, nếu tính tới việc Trần gia tới viện trợ thì chắc hẳn Hồ gia phải dùng sức mạnh của toàn gia tộc chứ, tại sao còn hơi sức đi tấn công y quán này nhỉ? “Có lẽ là Ngục Môn giở trò.” Dù sao thì ưu tiên hàng đầu của họ là truyền thừa quân Vương. Có thể gã luyện trận sư kia cũng biết được sự tồn tại của bong bóng vô hình kia, nên việc tấn công nơi này không cần có mục đích gì cả, chỉ đơn giản là giết thêm người thôi.

Thông tin khiếm khuyết quá nhiều, chỉ có thể suy đoán là do Ngục Môn muốn đẩy ngọn lửa này lan ra toàn bộ trấn Văn Lang.

Khoảnh khắc Hồ gia tập kích Bạch phủ, toàn bộ trấn Văn Lang này đã bị giam hãm trong một trận pháp khổng lồ, những trận pháp nghe lén được Chí Nam rải khắp trấn trước đó đều bị vô hiệu, chỉ còn một vài trận pháp tại y quán này còn sử dụng được.

Tình hình bên ngoài, Thanh Liên đã mù tịt nhưng Thanh Liên biết, trận chiến tại phía nam trấn Văn Lang đang diễn ra vô cùng tàn khốc, bởi vì mực nước trong bong bóng vô hình kia sắp căng tràn rồi.

Một bóng đen đứng dưới trời đêm, trên căn hộ cao nhất mà hướng ánh nhìn xuyên qua năm căn hộ, thẳng đến y quán Từ Tâm.

“Bố trí nhiều trận pháp thế này, chẳng trách ba mươi linh sư Hồ gia đều bỏ mạng mà không gây ra chút vết thương nào.” Già La vừa đạp chân lên một mái nhà vừa cảm khái nói.

Hắn lấy quyển trục trắng tinh ra, một cây bút từ trong hư không xuất hiện, nhảy múa những đường chú ngữ mê người trên đó. Trên môi nhếch một nụ cười quái gở: “Luyện trận sư của Bạch gia, Trần gia rất khá đấy, nhưng chỉ mức đó mà thôi.”

“Vừa đúng lúc thử nghiệm uy lực của công pháp kia.”

“Thanh Liên, chúng ta phòng thủ thành công rồi.” Chí Nam vội vàng chạy tới phòng Thanh Liên, mở cửa ra, cười nói. Khuôn mặt cậu là mồ hôi nhễ nhãi, tay cầm súng vẫn còn có chút run rẩy.

Tuy Chí Nam biết y quán đã có trận pháp của Thanh Liên bảo vệ, đám linh Sĩ Hồ gia không thể sử dụng nguyên tố chi lực nhưng sức mạnh thân thể vẫn còn đó, vài bệnh nhân bị đánh đến nội thương.

Vừa rồi chỉ cần phân tâm chút thôi e rằng cũng khó mà lành lặn.

Già La phi lên cao, cả người như đi trên đất bằng, linh khí lưu chuyển, hội tụ quanh bàn tay phải.

“Cao Dương Bá Chưởng...”

Thanh Liên vừa định ngả lưng, thở ra một hơi thì tinh thần phát sinh dị biến, tim đập thịch một cái. Cô bé vội quát lớn: “Nằm xuống mau...”

“Cái gì...”

Bang... Tiếng trận pháp phòng hộ vỡ tan tành.

Rầm...

Một đạo kình khí bộc phát tựa như bạch thủ khổng lồ, nghiền nát toàn bộ năm căn hộ, phá hủy cả quán với tốc độ còn nhanh hơn cả ý thức của mọi người.

Ầm... Ầm...

Bạch thủ không hề dừng lại, cả hai căn hộ phía sau đều bị chấn tan. Khói tỏa mịt mờ, xung quanh là một cảnh tan hoang, trên đống đổ nát còn vươn vài vết máu tươi, thi thể người.

Già La đạp lên đống đổ nát, bước tới trước y quán đang bốc lên ngọn lửa trong đêm, hắn ta không ngờ được chưởng pháp này lại bá đạo đến vậy. Ánh mắt mở to, vẫn còn sự kinh hãi xen lẫn chút thỏa mãn.

“Ha ha, không hổ là công pháp của Hoàng.” Đòn vừa rồi đã tiêu hao bảy thành linh lực của hắn, nhưng nhìn tràng cảnh này quả không làm hắn thất vọng, thật sự sảng khoái.

“Các ngươi nên thấy vinh hạnh được chết dưới tay ta.” Già La nắm lấy một thi thể linh sư Hồ gia lên, cả người hắn bị hút đến khô khốc, linh lực Già La bắt đầu tăng lên.

Hắn vứt xác qua một bên, liếm lưỡi như kẻ vẫn còn đang đói dù mới nếm thức ăn, cười nói: “Đây chính là thần diệu từ công pháp của Cao Dương Hoàng.”

Già La điên cuồng hút cạn toàn bộ thi thể xung quanh... Không đủ, vẫn chưa đủ...

“Nương... Nương à...”

Bỗng một âm thanh non nớt của trẻ nhỏ truyền vào tai Già La, hắn bỗng nhìn đến nơi âm thanh phát ra, hắn thấy một căn phòng vẫn còn nguyên vẹn sau chưởng pháp vừa rồi.

“Chậc, hai gia tộc kia lại có luyện trận sư khá thế này ư.” Già La cảm khái, ánh mắt hắn bỗng nổi lên tia khát máu, hắn đang tự hỏi nếu hút xác của người sống thì khả năng hồi phục sẽ thế nào nhỉ.

Bập! Bập! Bập! Từng tiếng đập cửa truyền đến...

“Nương ơi... Người sao rồi...”

Lũ trẻ bên trong không hề hay biết, có một con quái vật đang rình rập bên ngoài.

“Trận pháp có kết cấu thật phức tạp.” Già La bước qua đống đổ nát, quan sát trận pháp bảo vệ căn phòng mà cảm khái: “Nếu thứ này không triển khai trên trận pháp phong tỏa không gian trấn Văn Lang này, e rằng đến cả ta cũng khó mà phá giải.”

Già La lấy quyển trục trắng ra, bút lông vũ mực đen, chú ngữ hiện lên trên đó. Trận pháp phòng hộ của Thanh Liên như bị thứ gì đó áp chế mà giải khai.

Cửa phòng trước mắt bọn trẻ bỗng mở ra, từng tiếng “nương” vang lên giữa chừng rồi ngừng lại.

Trẻ con vốn mẫn cảm với xung quanh, cảm thấy ánh mắt Già La nhìn chúng vô cùng ghê rợn, mang một cảm giác sởn gai ốc.

“A, trẻ ngoan, lại đây ta cho quà.” Già La nở một nụ cười ma quỷ, từng tia sát ý hiện lên trong mắt. Nụ cười làm đám trẻ lạnh gáy, sợ hãi đến mức đứng im bất động.

Đoàng!

Một tiếng súng giòn rã phát ra, lúc Già La nhận ra thì một ngón tay của hắn rỉ máu, đốt tay rơi xuống đất.

“A...” Già La nghiến răng đau đớn, đánh ra một đạo kình khí về phía Phạm Ngọc Châu làm cả người bà va đập mạnh vào cột đá.

“Ác ma...” Trán bà chảy máu, lan xuống dưới mặt, nghiến răng nói: “Không cho ngươi làm hại lũ trẻ.” Hai tay bà run rẩy bóp cò súng, liên tục nổ đạn.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Già La thoáng kinh hãi, tránh né theo bản năng thế mà một vài viên vẫn sượt qua da thịt hắn. Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lão, nói: “Không ngờ nơi này cũng có thứ đó, ta thật muốn nhìn xem đó là vũ khí gì.”

Già La phát ra linh áp của linh Sĩ bát tinh, nháy mắt đã tiếp cận Phạm Ngọc Châu.

Đoàng! Phát súng nổ ra làm hắn xoay người đổi hướng, lấy tay không chặn viên đạn. Đạn xoáy sắc bén bị kình lực chấn tan, nằm yên trong lòng bàn tay Già La, nơi đó rỉ xuống máu đỏ tươi.

Đoàng! Viên đạn khác lại bồi thêm khoét thủng bắp tay phải.

“A... Thằng ranh chết tiệt.” Già La ôm tay, giận dữ quát về phía Chí Nam, ánh mắt hắn đỏ hoe như quái thú, hận không thể giết Chí Nam.

Đầu tóc Chí Nam rối bù, khuôn mặt lem luốc vừa thoát khỏi đống đổ nát, thấy Già La định tiếp cận Phạm Ngọc Châu thì cậu không chần chừ mà nổ súng.

Đoàng... Đoàng... Đoàng...

Lại có những tiếng súng khác bắn về phía Già La, hắn vội vã tránh né. Những bệnh nhân may mắn sống sót sau công kích vừa rồi, nhìn thấy y quán đổ nát thì vô cùng phẫn nộ, bọn họ liên tục nổ súng về phía Già La.

Ngọn lửa chảy trên đống đổ nát, rực lửa cả bầu trời đêm đen. Cả căn phòng Thanh Liên đã đổ nát vì chưởng pháp vừa rồi. Cô bé gắng gượng chống tay ngồi dậy, từng đốt xương kêu “răn rắc” bên trong.

Thanh Liên cắn răng, nén đau mà gượng dậy, bỗng nhiên linh khí dao động, Thanh Liên có thể đoán được đó là tiếng đạn bắn ra. Chẳng lẽ linh Sĩ Hồ gia lại tấn công sao?

Không, kẻ đó có tinh thần lực rất mạnh, là luyện trận sư, bọn họ không phải đối thủ.

Toàn bộ trận pháp theo dõi đã bị vô hiệu, Thanh Liên không thể truyền tống ra ngoài được. Cô bé không biết là Chí Nam có an toàn sau công kích vừa rồi không. Nếu còn sống chỉ hi vọng không phải đương đầu với cái kẻ ở ngoài kia.

Trước mắt chỉ có một cách mà thôi.

Thanh Liên nhắm mắt, cắn răng lại, chống hai tay xuống đất, toàn bộ đốt xương ở hai chân như nứt toạc ra từng đốt.

“A...” Đau quá. Đau đến mức nước mắt Thanh Liên chảy ra.

Ngọn lửa phập phùng bao quanh căn phòng, soi rõ biểu hiện thống khổ trên khuôn mặt của Thanh Liên.

Thanh Liên không hề dừng lại, tiếp tục di hai chân đứng lên. Suốt hai tuần qua, Thanh Liên chưa một lần dùng chân đứng dậy, vì cảm giác được sự đau đớn ấy còn kinh khủng gấp vạn lần so với lúc Thanh Liên chống tay ngồi lên.

Thanh Liên cắn răng, nuốt nước mắt vào trong, lại tiếp tục di động chân. Cô bé không biết vì lí do gì mà mình lại muốn trải qua dày vò như địa ngục thế này, chỉ biết rằng, nếu mình không thể vượt qua cơn đau này, e rằng mình sẽ lại đánh mất thứ gì đó, một thứ vô cùng quan trọng.

“Thanh Liên, mày làm được mà.” Thanh Liên tự động viên bản thân mình.

Hai chân đau đến mức chảy máu, cảm giác đau tới thấu xương, như hàng trăm tảng đá đè lên mỗi tấc thịt, như dao rọc toàn bộ thân thể Thanh Liên.



Tại Trần phủ, dù hai đại gia tộc Hồ, Bạch đã nổ ra trận chiến nhưng dường như nơi đây chẳng biết gì cả, cũng chẳng liên quan đến mình.

Từng trận cãi nhau vang ra từ phòng gia chủ Trần Hạo.

“Phụ thân, người thật nhẫn tâm, bọn họ bị tấn công mà người vẫn còn không muốn xuất lực.” Tiếng nói trong trẻo của nam hài này là của Trần Công Minh, một trong ngũ kỳ nhân trấn Văn Lang này.

Trần Hạo nhìn con trai mình, nói: “Minh nhi à, chúng ta sẽ viện trợ, nhưng phải đúng lúc.”

“Hừ.” Trần Công Minh hừ lạnh, nói: “Lợi ích lợi ích, trong mắt người lúc nào cugn4 là lợi ích.”

Trần Công Minh đá cửa ra ngoài, nói: “Con mặc kệ, nếu người không đi, con sẽ đi cứu bọn họ.”

Bát!

Phía sau Trần Công Minh bị Trần Hạo đánh một cái, ngất lịm đi. Trần Hạo ẵm hắn, đặt lên ghế mình, hắn nhìn quỷ tử mà hắn tự hào nhất này một lượt, lắc đầu nói: “Minh nhi, thế giới của chúng ta phức tạp hơn con tưởng.”

Trần Hạo nhìn trời, lẩm bẩm: “Bạch Minh đã dặn dò ta không được lập tức viện trợ, vào lúc cuối cùng sẽ xuất lực, bởi Hồ gia còn quân bài tẩy.”

Bỗng nhiên từng tiếng nói hốt hoảng từ hành lang vọng đến: “Gia chủ gia chủ... Có đại sự có đại sự...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện