Đêm nay là một đêm không ngủ ở trấn Văn Lang, toàn bộ phía bắc, con đường vào trong thành đã hoàn toàn bị Dạ Khuyển Nanh Giao chiếm lĩnh, khắp thị trấn đều là mùi máu tươi tanh nồng, xác chó và người lẫn lộn trên đất.

Trong một hẻm nhỏ, một đứa nhóc khoản chừng chín mười tuổi, ăn bận rách rưới đã núp ở trong một thùng gỗ từ khi đám chó xuất hiện. Hắn sợ hãi co mình, vì những tiếng hét tuyệt vọng bên ngoài truyền vào mà đến giờ vẫn chưa dám đi ra, dù đang rất đói.

Hú... ú...

Tiếng tru cất lên in ỏi, rồi dần xa xa đi...

Mãi đến nửa tiếng sau, thằng bé mới dám mở hé thùng ra, không thấy con chó nào quanh quẩn nữa thì quyết định nhảy khỏi thùng chật hẹp. Hắn vừa định chạy ra ngoài kiếm đồ lót dạ thì...

Khè... è... è...

Một con chó đang đứng trên cửa sổ, ánh mắt đỏ tươi nhìn đến, nhe hàm răng nanh sắc nhọn đói khát.

Cả cơ thể thằng bé run bần bật, căng cứng đến độ muốn chạy cũng không được. Lúc con chó phóng đến thì...

Pằng!

Một âm thanh giòn rã vang lên. Thằng bé vẫn đang nhắm tịt mắt, khi cảm thấy mình vẫn chưa bị cắn thì hé hé mắt ra. Trước mặt hắn, con chó đã nằm chết trên đất.

“Không sao chứ, Bá Tĩnh?” Một giọng nói trong trẻo của nữ hài vang lên bên tai. Thằng bé vội quay sang nhìn đến thì thốt lên một tiếng mừng rỡ: “Phong Vân, ngươi đến rồi.”

Người đến là Bạch Phong Vân, một trong ngũ kỳ nhân thế hệ này của trấn Văn Lang. Chính nàng là người đã hoàn thiện súng, thứ được Bắc Bình Vương, ngũ Vương khai quốc suy tôn là đệ nhất binh khí trên bảng vàng.

Còn nam hài kia là Nguyễn Bá Tĩnh, thiên tài luyện đan sư trong ngũ kỳ nhân. Cả cơ thể mập mạp trắng trẻo của hắn có hơi bầm tím vì nấp ở trong này quá lâu.

“Tại sao ngươi lại ở đây chứ?” Phong Vân kéo tay nam hài dậy, lo lắng hỏi.

“Hứ, còn không phải vì ngươi sao...” Hắn lấy ra một lọ chứa những viên đan dược màu xanh: “Đây là đan dược ta nghiên cứu dựa trên đan phương của Thăng Tinh đan của ngươi, có thể trong thời gian ngắn giúp linh sư thăng lên một tinh.”

“Phong Vân nhíu mi, nói: “Cái đan dược này mà ngươi cũng lấy ra à.” Nàng biết thừa công dụng của Thăng Tinh đan, có thể trực tiếp tấn thăng một tinh, nhưng cũng vì vậy mà đoạn tuyệt với tu hành về sau, là đan dược một lợi trăm hại.

“Không không, ngươi vẫn chưa biết.” Bá Tĩnh lập tức giải thích: “Thứ này khác, nó chỉ công hiệu trong thời gian ngắn, sau đó tu vi trở lại bình thường, có điều thay vì đoạn tuyệt tu hành thì nó chỉ gây buồn ngủ thôi.”

Nghe đến đây ánh mắt Phong Vân sáng lên, nàng kéo Bá Tĩnh đi, mừng rỡ nói: “Còn chờ gì nữa, đi thôi.”

Ánh trăng trên trời đã bị bóng đêm che lấp, phủ lên trấn Văn Lang một màu u tối...

Phong Vân không biết vì sao giữa đêm khuya Hồ gia bị điên cái gì mà phát động chiến tranh gia tộc với Bạch gia của nàng. Rất may mắn là người của nhị thúc Bạch Minh phản ứng kịp thời, bảo vệ bọn họ trước khi tỉnh cơn say.

Thế nhưng vì bị tập kích quá bất ngờ, dẫn tới lực lượng của Bạch gia bị chết quá nửa, những linh sư mạnh nhất của Bạch gia ở lại chặn hậu, để những người khác dẫn toàn tộc tháo lui.

Bên Hồ gia không biết vì sao lại mời được một linh Sĩ cửu tinh, đao pháp của hắn rất quỷ dị, có thể một mình đánh với cả nhị thúc, phụ thân và cả tứ thúc của nàng.

“Phong Vân, tên linh Sĩ cửu tinh kia rất mạnh, theo như tính toán thì bọn họ không thể cầm cự được lâu hơn nữa đâu.” Một giọng nói vang lên trong đầu Phong Vân.

“Ta biết, nếu như có đan dược này, thì hắn phải đánh với cả ba linh Sĩ bát tinh.” Ánh mắt Phong Vân hiện lên vẻ lo lắng, vội vã.

“Phong Vân, làm vậy quá nguy hiểm, chi bằng như nhị thúc ngươi nói, theo mẫu thân ngươi dẫn toàn bộ tộc nhân lui bước đi...” Chưa kịp nói hết thì Phong Vân cắt ngang: “Ma vật à...”

“Đời trước ta thân cô thế cô, cả đời sống tại mạt thế đó. Dù cho gặp được nhiều người, có nhiều mối quan hệ nhưng ta vẫn thấy cô đơn lạc lõng, khi tới đây, ta gặp được họ, những người không vì ta yếu đuối mà bỏ rơi ta, không vì tài năng, ích lợi gì đó mà muốn đến gần ta.”

“Họ chỉ đơn thuần đối xử tốt với ta, bởi ta chính là một phần của họ, một phần của Bạch gia. Kiếp này ta có gia đình, bọn họ chính là gia đình của Phong Vân ta.”

“Cho nên là nhị thúc, tứ thúc, phụ thân... Một người cũng không được thiếu. Nếu chạy thì tất cả cùng chạy, nếu chết thì cùng nhau chết, đời này ta sẽ không bỏ rơi bất cứ ai.”

Ánh mắt Phong Vân hiện lên sự kiên định, quyết tâm hừng hực làm ma vật khoanh tay lắc đầu, tuy nó cho là ngu ngốc nhưng nó không hề khinh thường, nói: “Được, nếu ngươi muốn đi chết, ta đi với ngươi.”

Tại Hồ gia, lúc này cũng đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất, vòi rồng khổng lồ quét sạch toàn bộ nhân thủ Hồ gia, ngay sau đó nó bị thứ gì đó chấn tan.

Rầm!

Hai thân ảnh đổ người vào cột nhà, vỡ nát cả cột, bọn họ là Già La và An Phi. Cả hai cơ thể thương tích đầy mình.

Phụt! Già La bị nội thương, phun ra cả một ngụm máu đen, Còn An Phi bị cắt đi một cánh tay, nàng ta lã chãy chảy nước mắt, đau đớn không hét nên lời. Người nam nhân bí ẩn trước mắt như hung thần tới từ địa ngục, mạnh đến quá mức, áp chế cả hai người.

Hắn là một linh Sĩ thập tinh như An Phi, nhưng hắn lại là một luyện trận sư, ngay cả Già La cũng không thể so được.

Hắn ngồi xỏm xuống, ánh mắt ác liệt nhìn Già La và An phi, trầm giọng: “Ta hỏi lần cuối, Ngục Môn các ngươi đã làm gì với bằng hữu ta?”

“Chúng ta... Chúng ta thật sự không biết...” Già La và An phi kịch liệt lắc đầu.

“Vẫn còn cứng đầu sao, bổn tọa thiên về pháp tướng giảm bảo, biết được sẽ có pháp bảo hiện thế tại trấn này, không ngờ đến đây ta lại phát hiện tử kỳ của Trần Lĩnh lại có quan hệ với các ngươi, rốt cuộc đây là ý gì?”

“Đại nhân ta mạng... Trần đại sư là bậc Tướng lĩnh cao thượng, sao tiểu nhân lại dám có ý đồ với ngài ấy.” Già La vội vàng dập dầu van xin. Trong mắt hắn không che giấu nổi vẻ kinh hãi, rõ ràng là Trần Lĩnh cùng với yêu xà Lệ Kình cùng nhau biến mất nửa tháng trước, tại soa bây giờ ông ta đã chết rồi.

Hắn tuyệt đối không thể khai ra là do chủ thượng nhúng tay vào. Già La đang âm thầm dùng máu của mình, khởi động huyết trận khổng lồ kia.

“Rốt cuộc vẫn là không nói sao.” Nam nhân bí ẩn đã mất kiên nhẫn, hắn vừa định ra tay thì ánh sáng chú ngữ dưới chân lóe lên, huyết quang bao trùm cả phủ đệ này.

Những cái xác xung quanh kia như ẩn như hiện, lúc thì là thân thể đỏ tím, lúc thì là cơ thể người. Già La kinh hãi, thầm hô: “Không ổn, huyết trận có vấn đề.”

“Trận pháp chế tạo tà linh sao.” Nam nhân thần bí híp mắt lại, hắn đã thật sự nổi lên sát tâm rồi, hai kẻ này không thể giữ lại.

Xoẹt!

Một tiếng xé gió bắn ra, đầu của Già La và An Phi rơi xuống đất, trận pháp dị thường vẫn còn tiếp tục.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy chú ngữ kỳ lạ thế này.” Nam nhân thần bí đang thử nhìn xem kết cấu trận pháp, hòng phá trận này thì từng vũng máu tại chỗ Già La kết dính lại.

Từng huyết nhục mơ hồ đang dần nặng ra hình người, là một Già La hoàn toàn mới, không hề bị thương tổn gì.

“Hửm.” Nam nhân thần bí quay đầu lại, thấy Già La đã nhảy lên nóc nhà rồi biến mất, hắn lẩm bẩm: “Ngục Môn, sẽ là tai họa cho Đại Việt.”

Việc cấp bách trước mắt là dừng trận pháp này lại, không để nó sản sinh ra tà linh. Ban đầu hắn chỉ đến đây chấp hành nhiệm vụ, triệt tiêu gạo linh khí, tiêu hủy súng và sẵn tiện tìm bảo vật nhưng không ngờ nơi này lại có nhiều kẻ bố cục đến thế.

“Mau để thuộc hạ của các ngươi rút lui đi.” Hắn ra lệnh cho ba con Dạ Khuyển Nanh Giao vương của mình, càng nhiều người chết thì tà linh càng mạnh. Tà linh chính là thứ ngay cả chính đạo, ma đạo đều phải hủy diệt nó, thứ này chính là thứ đứng đầu thiên tai.

Ngay cả người trong ma đạo như hắn, bình thường giết người đoạt bảo là lẽ đương nhiên, nhưng khi tà linh xuất hiện, thì không chỉ người, sinh vật mà cả thiên địa đều bị nhiễm tà, như thế nào còn sinh ra bảo vật nữa.

Nam nhân thần bí cầm lấy cái rương thật sự chứa hai kiện bảo vật kia, tặc lưỡi: “Ngục Môn gây náo loạn lớn thế này, chắc chắn trong này có gì đó.” Bên trên khắc trận pháp, sử dụng chú ngữ phá giải sẽ làm nổ vật bên trong.

Thứ này chỉ có thể dùng phương pháp đặc thù để mở khóa thôi.

“Xem ra ta phải đi hiệp hội luyện trận sư thành Hồ một chuyến rồi. Nhưng trước tiên... Phải điều tra xem cái chết của ông ấy là vì sao?”

Trần Lĩnh là đệ nhất luyện trận sư, dù không xuất phát từ hiệp hội luyện trận sư thành Hồ, nhưng kinh nghiệm luyện trận, kiến thức uyên bác, lí giải các vấn đề trong thiên hạ là đệ nhất, thậm chí nhiều tiền bối còn đánh giá, nếu đặt ở thời đại khai quốc ấy, e rằng chỉ có vị Ngô Vương, luyện trận sư quân Vương duy nhất từ cổ chí kim mới sánh bằng.

“Nếu ông ấy muốn chạy, ngay cả ngũ Vương cũng không thể bắt, rốt cuộc nguyên nhân cái chết là gì?”

“Mà, lúc này, việc trước mắt là xử lí đống rác này đã.”

Xung quanh người đàn ông, những thân xác của thị vệ, của gia quyến Hồ gia bắt đầu tím lịm đi, tử khí phát ra nồng đậm, cơ thể trở nên vặn vẹo, chúng nhìn nam nhân thần bí bằng tử nhãn vô hồn.

Tại phia tây nam trấn Văn Lang, nơi diễn ra cuộc hỗn loạn nhất. Xác người và chó ở khắp nơi. Sau khi Chí Nam gia trì được những cây súng tam phẩm, cậu lập tức phân phát cho những ai còn sống bên ngoài bất kể dân thường hay chiến sĩ Trần gia.

Pằng! Pằng!

Giữa ranh giới sự sống và cái chết, dường như có một loại sức mạnh thôi thúc con người đấu tranh, mở mang thần trí. Không biết bọn họ lấy sức mạnh ở đâu mà cầm được những cây súng nặng, lại còn biết bóp cò súng bắn chết đám chó.

Pằng!

“Chết tiệt, chúng đông quá.” Một chiến sĩ Trần gia vừa bắn vừa chửi.

Ban đầu đám chó có hơi bất ngờ, bị bắn chết rất nhiều nhưng hai con đầu đàn quá thông minh, chúng lệnh cho đám chó đi sát nhau, kích hoạt Đồng Tâm khiến uy thế của súng đang mất dần, ngay cả là viên đạn tam phẩm cugn4 không xuyên nổi da thịt.

“Tiểu chất, ngươi còn món gì cứ lấy ra đi.” Trần Hạo quét đao giết chết một con chó vừa xông lên.

Pằng!

“Trần thúc, ta đã dốc hết bản lĩnh rồi.” Chí Nam bắn yểm trợ phía sau, trên da thịt cậu cũng có những vết cào nhạt nhạt dù cậu đã cực lực né tránh. Súng trong tay đã có dấu hiệu vỡ nòng rồi, lực đẩy bên trong quá mạnh, làm nòng súng toét ra.

Hú... ú... ú...

Bỗng nhiên hai con đầu đàn làm hành động kỳ lạ, chúng xoay vòng xoay vòng như bị cái gì đó, làm Trần Hạo dâng lên cảnh giác. Sau đó, dưới ánh mắt phòng bị của tất cả, hai con đầu đàn vụt chạy đi.

Hé... é... é...

Bống nhiên những luồng tử khí từ xa xa đang đánh tới, Trần Hạo phóng tầm mắt qua, ông ta có thể thấy những sinh vật có thân thể tím ngắt, mục rữa đang tấn công cả người lẫn chó.

“Tà linh...” Chí Nam hô to.

“Không xong, là tà linh.” Khuôn mặt Trần Hạo trầm xuống, nơi này chết quá nhiều sinh mạng, nếu tà linh xuất hiện ở đây, không nghi ngờ nơi này sẽ thành tà tai khổng lồ, sự kiện bảy năm trước sẽ xuất hiện lần nữa, thậm chí còn lớn hơn.

Trần Hạo cắn răng, không chí bị đám chó vây giết, mà lúc này còn có cả tà linh tấn công nữa, nơi đây vẫn còn quá nhiều dân thường nhưng ánh mắt ông ta lóe lên, ra quyết định tàn nhẫn: “Tất cả linh sư, lập tức rút khỏi đây.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, cả Chí Nam cũng thế. Trần Hạo quyết định muốn bỏ mặc người dân trấn Văn Lang. Phải, từ đầu Trần gia có thể rời đi, nhưng vì người dân mà còn ở lại chiến đấu với đám chó. Nhưng khoảnh khắc này, không hiểu sao bọn họ lại có chút sụp đổ, không thể tin được.

“Trần gia chủ, xin đừng bỏ rơi chúng ta...”

“Trần gia chủ, ngài là hi vọng của chúng ta...”

“Xin đừng đi...”

Từng tiếng cầu xin thảm thương rơi vào tai Trần Hạo, làm ông ta nắm chặt nắm đấm lại.

“Trần thúc...” Chí Nam định nói gì thì Trần Hạo cắt ngang: “Tiểu chất, chúng ta có thể liều với đám chó này được, nhưng bọn chúng là tà linh, nếu để linh sư trở thành tà linh, như thế mới gọi là thảm họa.”

“Các ngươi, còn không mau đi...” Trần Hạo quát lớn, xong quay sang Chí Nam, nói: “Ngươi cũng nên chạy đi đi, còn sống mới là còn tất cả.”

Những chiến sĩ Trần gia, dù không muốn đi nhưng không thể làm trái ý gia chủ được, bọn họ vứt súng lại, để mặc người dân ở lại với đám tà linh.

“Trần gia chủ...”

“Trần gia chủ...”

Từng tiếng hét tuyệt vọng vang lên khắp nơi, bọn họ không ngờ, Trần gia vừa sát cánh chiến đấu, bảo vệ bọn họ phút trước mà phút này đã quay lưng bỏ mặc tất cả để tà linh cắn nuốt.

“A... Cứu ta...” Một nam nhân bị tà linh hút khô phía sau, cả cơ thể thối rữa, chuyển hóa thành tà linh.

“Đừng... Đừng...” Tà linh, bao gồm cả người và chó dị dạng, bắt đầu tìm kiếm những sinh vật sống khác, chuyển hóa thành tà linh, chúng chỉ còn một ý niệm duy nhất, chúng sẽ ăn cho đến khi không còn gì cả.

Chí Nam đứng sững người giữa đám đông, cậu nhìn dòng người bị tà linh xâm thực. Tất cả đã bị bao vây rồi.

“Chí Nam, Chí Nam, chúng ta ở đây.” Tiếng nói quen thuộc vang bên tai kéo cậu ra khỏi cảm giác mê mang kia, là nương cậu.

“Nương...” Chí Nam vội chạy lại bên chỗ Phạm Ngọc Châu cùng những đứa trẻ kia. Phải rồi, điều quan trọng với cậu vẫn còn ở đây, đúng như Trần hạo nói, còn sống mới là còn hi vọng, cậu không thể thì bảo vệ những người dân kia mà hi sinh cả thân gia của mình được.

Chí Nam nhìn những con người xung quanh, đang bị tà linh xâm thực, nơi này đã hoàn toàn bị bao vây rồi. Tà linh có ở khắp nơi, trên nóc nhà đầy ắp, trong hẻm, trên đường lớn. Lúc này rời đi đã quá trễ, những linh sư kia muốn đi cũng không thể, nhưng Chí Nam có thứ này.

Phù truyền tống, lá cuối cùng. Chí Nam định lấy nhẫn không gian ra thì kinh hãi khi thấy chiếc nhẫn đã bị gãy mất một khúc rồi, có thể là do loạn chiến vừa rồi.

“Phù truyền tống...” Chí Nam hoảng hốt sử dụng nhẫn không gian nhưng không thể, nó đã bị hư rồi, con đường duy nhất đã mất.

“Nương, phù truyền tống của con, không còn nữa...” Chí Nam ôm đầu tự trách bản thân quá bất cẩn.

Bỗng Phạm Ngọc Châu ôm lấy cậu và đám nhóc nhảy ra xa, nơi vừa rồi, một tà linh nhảy vồ xuống. Khắp nơi đều là tử khí, tà linh đã quá đông rồi, đã trở thành tà tai. Trong ký ức của Phạm Ngọc Châu, tà tai này còn lớn hơn cả năm đó nữa.

Chí Nam và đám trẻ, những người còn sống sót liên tục nổ súng, nhưng tà linh như thủy triều xông đến, chỉ có những thủ pháp đặc thù của Quang Huy tông mới có thể giết chúng được, vũ khí bình thường đều không ăn thua.

Trần Hạo đứng trên nóc nhà phía xa, nhìn tà linh đông đảo bên dưới, đang dồn ép những người cuối cùng, ông ta cảm thấy vô cùng tội lỗi, nhưng không hề hối hận với quyết định của mình.

“Gia chủ...” Những thuộc hạ kia nhìn quang cảnh bên dưới, không nhịn được đau nhói trong lòng.

“Đi thôi, có lẽ là số mệnh rồi.” Trần Hạo quay lưng đi, đột nhiên trời đất xoay vòng, quang cảnh hai mắt như tách ra hai nửa. Ý thức ông ta chưa kịp nhận ra thì một đạo kiếm ý đã chém đôi người.

“Gia chủ...” Đám thuộc hạ kinh hãi, hét lớn lên. Một bóng đen xuất hiện trên xác Trần Hạo, kiếm ý sắc bén vung lên, toàn bộ bảy tám chiến sĩ Trần gia đều mất mạng.

Thanh Liên nhìn qua đám tà linh bên dưới kia. Bong bóng đã căn tràn, có thể mở truyền thừa rồi.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, từ trên thân xác Trần Hạo, một cột sáng thuần túy bắn thẳng lên trời cao, đâm xuyên qua tầng tầng mây mù, hủy đi huyết trận. Dư quang chiếu qua toàn bộ trung tâm trấn Văn Lang, giết chết toàn bộ tà linh hiện hữu

“Hử?” Già La ở phía xa, kinh hãi nhìn đến: “Kẻ nào, kẻ nào khởi động truyền thừa?”

Tại Hồ gia, nam nhân thần bí kia nhìn thấy cột sáng, hai mắt đều mở to: “Bảo vật mà ta phỏng đoán, chẵng lẽ là truyền thừa. Là truyền thừa của ai?”

Cột sáng phát quang, soi sáng cả màn đêm trấn Văn Lang, cũng hấp dẫn những ánh mắt của các thế lực xung quanh. Tại hoàng cung thành Thăng Long, Mộc Trung Nhân chắp tay phía sau, nhìn đến cột sáng chạm trời.

“Ta cảm nhận được khí tức của truyền thừa, là truyền thừa của quân Vương.” Hơn nữa khí tức rất mạnh, là truyền thừa của nhân vật đỉnh cấp trong lịch sử. Sẽ là ai đây? Mỗi một truyền thừa của quân Vương xuất thế sẽ dẫn tới tranh đấu trong thiên hạ, máu chảy thành sông. Quân Vương càng mạnh, lợi ích càng lớn, tranh đấu đổ máu sẽ càng trầm trọng. Mộc Trung Nhân nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khi bản thân đứng giữa vô vàn thiên kiêu, chém giết khắp nơi, đạt được khối ngọc bội truyền thừa của Bắc Bình Vương.

Cảnh tượng ấy vẫn luôn ám ảnh ông mỗi khi đêm về. Mộc Trung Nhân bay vụt lên màn đêm đen kia, tới chỗ cột sáng truyền thừa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện