Cả cơ thể Thanh Liên trôi nổi trong khoảng không vô định, cho đến khi ý thức trở lại, Thanh Liên mới tỉnh giấc.
Thanh Liên không hề cảm nhận được dao động linh khí xung quanh, trước mắt chỉ là một bóng tối vô tận. Không, ở đây còn có một thứ khác.
Gào... Một tiếng gầm phát ra từ bóng đen khổng lồ ẩn trong bóng tối kia. Là long mã, nó cũng bị kéo vào đây, dường như nó đã phát hiện ra Thanh Liên.
Nó cưỡi gió mà bay đến chỗ Thanh Liên, há cái miệng lớn.
Thanh Liên lập tức truyền tống thoát khỏi đó trong gang tấc. Cả cơ thể Thanh Liên và con long mã trôi nổi trong vô định, nơi này không hề có điểm đặt chân, mang đến một loại cảm giác hư hư thật thật.
Thanh Liên liên tục truyền tống khỏi những cú cắn của long mã, đồng thời tìm kiếm nơi nào đó để thoát ra. Vạn Xuân Vương ra tay quá nhanh, lại không để lại lời nào, chỉ có tự thân vận động thôi.
“Tìm được rồi.”
Ở phía xa xa, Thanh Liên cảm nhận được có khoảng trăm sơn sóng tinh thần dao động quanh những cái lỗ hổng. Đây có lẽ là lối ra.
Gào... Hàm răng khổng lồ như tường thành ở phía sau cắn tới, cả cơ thể Thanh Liên biến mất trong khoảnh khắc.
Long mã ngơ ngác nhìn xung quanh, nó không còn cảm nhận được khí tức của Thanh Liên nữa.
Gào... Tiếng gầm thét vang vọng khắp không gian, trong này dường như có một loại cấm chế nào đó khiến nó không thể sử dụng lực lượng thuần túy, chỉ có thể gầm thét vô vọng.
Bỗng nhiên nó cảm nhận được chú ngữ của Việt Quốc Công đang ở trong những lỗ hổng kia, long mã lần theo đó mà đi.
Thanh Liên truyền tống vào một trong những lỗ hổng kia. Bên kia cánh cổng đang là lúc nửa đêm, sao trên trời kết thành những dải băng tuyệt đẹp.
Thanh Liên giơ tay mình lên, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thanh Liên có thể nhìn thấy những vì sao, Thanh Liên có thể nhìn thấy quang cảnh rừng rậm xung quanh.
“Đây là chuyện gì?” Dường như những hình ảnh trước mắt này, không phải Thanh Liên đang nhìn bằng mắt mà nó truyền vào tinh thần của Thanh Liên.
Phừ... phừ... phừ... Tiếng lửa cháy hừng hực truyền vào bên tai. Thanh Liên thậm chí còn có thể nghe thấy nữa chứ.
“Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.” Giọng nói ngọt ngào, mang theo dư vị cưng chiều vọng ra.
Thanh Liên đi tới nơi đó, thấy một người đàn ông lực lưỡng đang ngồi nướng thịt, một phụ nhân đang đan áo mới và hai đứa trẻ, một nam một nữ hài khoảng chừng ba bốn tuổi tranh nhau bốc thịt nóng.
Bên cạnh bọn họ là một con ưng lớn, trên đầu nó ghim một lữa rìu chí mạng. Từng miếng thịt được cắt ra thưởng thức.
Thanh Liên thấy nét mặt của nam hài kia có chút gì đó giống với Vạn Xuân Vương bên ngoài kia. Hình như đây là ký ức của ngài lúc trẻ.
“Canh thúc thúc mạnh quá, có thể giết chết hùng ưng...” Nữ hài kia vừa sung sướng bỏ từng miếng thịt vào miệng, vừa nhìn về người đàn ông kia với vẻ mặt hâm mộ.
“Hứ, ta cũng có thể giết được.” Nam hài hừ lạnh, nói.
“Phụt... Ha ha ha...” Nữ hài phá lên cười: “Ngươi sao, kẻ nào vừa rồi khóc lóc thảm thiết khi bị con ưng gắp đi thế?”
Cả ba người cười phá lên làm nam hài Vạn Xuân Vương nóng mặt, không muốn thừa nhận: “Ta là bị nó tấn công bất ngờ thôi.”
“Chờ đó...” Vạn Xuân Vương bỏ một miếng thịt vào miệng, không hề xấu hổ nói: “Đợi ta ăn xong, ta sẽ đi tìm nó báo thù.”
Nữ hài lại tiếp tục cười, nàng bắn ánh nhìn khiêu khích, nói: “Ngươi chỉ là một đứa trẻ, lấy gì mà báo thù?”
“Là đại trượng phu...” Vạn Xuân Vương nóng mặt, nói: “Ta không phải trẻ con, ta là đại trượng phu. Đại trượng phu không so đo với ngươi.”
Phụ nhân bên cạnh cười cưng chiều, xoa đầu Vạn Xuân Vương, nói: “Đúng rồi, tiểu Bôn của chúng ta chính là đại trượng phu.”
“Khà khà, thế mới là nam nhi của Lí gia ta chứ.” Người đàn ông đang nướng thịt, nghe thấy những lời nói ngây thơ của Vạn Xuân Vương thì cười lớn, trong âm thanh mang theo tự hào.
“Nhưng phụ thân... Đại trượng phu là gì?” Vạn Xuân Vương ngơ ngát hỏi. Vừa rồi chỉ là lời nói xuất phát từ bản năng, từ sự bồng bột, thật sự không biết nó có nghĩa gì cả.
Ba người còn lại:...
“Ha ha ha...” Nữ hài cười ra nước mắt, nói: “Ngay cả đại trượng phu là gì ngươi cũng không biết, còn không phải là trẻ con sao.”
Tiếng cười làm nam hài Vạn Xuân Vương nóng mặt, thẹn quá hóa giận, nói: “Vậy ngươi nói xem, đại trượng phu là gì...”
“Đại trượng phu chính là Canh thúc thúc mạnh mẽ đây.” Nữ hài chỉ chỉ về phía phụ thân của Vạn Xuân Vương.
“Đúng vậy.” Phụ thân Vạn Xuân Vương vuốt chỏm râu thưa của mình, đứng trên người hùng ưng, tay gồng lên những gân cơ vạm vỡ, nói: “Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, bảo vệ thân nhân, tuyệt không cúi đầu trước bất cứ ai.”
Ánh mắt của hai đứa trẻ hiện lên vẻ hâm mộ.
Thanh Liên đứng ngay bên cạnh họ cũng không thể nhìn ra, Thanh Liên có thể cảm nhận được bản thân đang tồn tại ở một dạng năng lượng nào đó, vô hình trước bọn họ.
Gào... Bỗng nhiên một tiếng gầm thét vọng bên tai Thanh Liên.
“Cái gì thế kia?” Một sinh vật khổng lồ xuất hiện từ trên tinh không, hiện ra trước mắt bốn người bọn họ.
Thanh Liên kinh ngạc, tại sao bọn họ lại có thể thấy con long mã kia? Nhưng bây giờ không phải lúc để tìm hiểu, Thanh Liên phải chạy khỏi đây trước đã.
Long mã bắn ra cột sóng tà lực, Thanh Liên lập tức truyền tống xa khỏi đó. Tà lực mãnh liệt làm cả không gian ký ức này sụp đổ.
Thanh Liên phóng tinh thần tìm kiếm lỗ hổng xung quanh. Lỗ hổng kia cách Thanh Liên chừng nửa dặm đường, Thanh Liên lập tức truyền tống đi.
Gào... Long mã lại đuổi theo ngay sau đó.
Thanh Liên lại xuất hiện tại không gian ban đầu, lập tức chọn một lỗ hổng khác rồi trốn vào đó. Long mã vừa thoát ra khỏi không gian ký ức kia. Tuy nó không thấy Thanh Liên đâu cả nhưng nó có thể cảm nhận được lực lượng chú ngữ, lại lần nữa truy bắt phía sau.
Thanh Liên lại xuất hiện trong không gian ký ức, lúc này vẫn là trời đêm nhưng trái với khung cảnh thanh bình vừa rồi, khắp nơi đều là lửa đỏ.
Những cột lửa lượn lờ trên những căn chồi, khói bốc nghi ngút, dưới chân Thanh Liên xác chết chồng chất, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là một màu huyết tinh. Nơi này ắt hẳn vừa xảy ra trận chiến nào đó rồi.
“Đám ngoại lai các ngươi, chết hết đi.” Giọng nói của nam nhân phảng phất qua biển lửa.
Thanh Liên nhìn đến, cô bé thấy đó chính là người đàn ông trong khung cảnh vừa rồi. Người đó hai tay cầm hai rìu, một mình xông pha chém giết đám binh lính kia. Lôi điện từ hai rìu phóng ra, đám binh sĩ kia liên tục ngã xuống.
Vết thương trên người ông chồng chất, tốc độ vung rìu đã giảm đi từ từ, lôi điện cũng không còn uy hiếp với đám binh lính kia nữa.
Thanh Liên thấy có hai bóng đen đang núp trong thùng gỗ bên cạnh, là Vạn Xuân Vương và nữ hài kia, dường như bọn họ đã lớn hơn lúc nãy một chút. Nữ hài dùng tay mình trói chặt Vạn Xuân Vương lại, không để ra ngoài kia.
“Bỏ ta ra, phụ thân cần ta giúp...” Vạn Xuân Vương nghiến răng nói, nam hài cảm giác được phụ thân mình đã sắp suy yếu rồi.
Đột nhiên cả không gian như ngừng lại, trong khoảnh khắc đó, vị phụ thân kia bị trường thương đâm xuyên qua tim. Vạn Xuân Vương phẫn uất, định hét lên thì nữ hài kia dùng tay mình chặn miệng lại.
Vạn Xuân Vương cắn tay nữ hài, hai mắt đỏ hoe rơi lệ. Trong ánh mắt mang theo ngọn lửa muốn bùng cháy.
Vị phụ thân kia, dù bị trường thương đâm xuyên qua tim vẫn không hề ngã xuống. Trước khoảnh khắc ý thức mờ dần, ông quay lại hướng Vạn Xuân Vương cùng nữ hài kia, ánh mắt như muốn nói ra điều gì đó.
“Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất.” Ông ấy giơ nắm đấm lên trời, hét lớn: “Đại Việt vạn tuế...”
Tiếng hét xuyên qua biển lửa, vọng đến trời cao, bao nhiêu đạo nguyên tố đánh đến sau đó cũng không thể làm lu mờ âm thanh chiến ý kia.
Gào... Long mã lại từ hư không xuất hiện, nó lại phóng ra cột sóng tà lực đánh nát toàn bộ không gian ký ức.
Thanh Liên lại lần nữa thoát khỏi không gian ký ức, trở về không gian ban đầu. Thanh Liên thử xem liệu có thể dùng truyền tống trận rút về cổng truyền thừa không nhưng vô ích, nơi này thật giống với không gian của Quang Huy tông, không thể sử dụng truyền tống trận cả bên trong lẫn ngoài.
Chẳng lẽ... Thật sự phải đi hết những lỗ hổng này sao? Tinh thần lực còn năm thành, nhiều nhất là đi được mười không gian nữa. Truyền tống trận thật sự quá mức tiêu hao tinh thần.
Hết cách rồi, thật sự con long mã đó quá nhanh, nó là yêu thú bậc Tướng lĩnh, bộ pháp Trường Sơn Du của Quang Huy tông quá chậm, không thể kéo giãn khoản cách với long mã, buộc Thanh Liên liên tục sử dụng truyền tống trận thoát đi.
Trong mười cơ hội này, bắt buộc phải tìm ra đoạn ký ức về cuộc chiến cuối cùng giữa Vạn Xuân Vương và Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên, tỉ lệ thành công chưa đến một phần.
Không thể đi vào từng đoạn ký ức được, tinh thần lực chịu tải không nổi, phải nghĩ ra phương án khác mới được.
Bỗng nhiên ánh mắt Thanh Liên lóe lên khi nhớ về sự thay đổi giữa hai không gian ký ức kia, là thời gian cách biệt nhau. Thanh Liên vừa đưa ra một giả thiết trong đầu, để chứng thực nó cần phải đến không gian ký ức kế tiếp.
Khí tức của long mã xuất hiện phía sau, Thanh Liên đã lập tức truyền tống bản thân vào không gian ký ức tiếp theo.
Thanh Liên không hề cảm nhận được dao động linh khí xung quanh, trước mắt chỉ là một bóng tối vô tận. Không, ở đây còn có một thứ khác.
Gào... Một tiếng gầm phát ra từ bóng đen khổng lồ ẩn trong bóng tối kia. Là long mã, nó cũng bị kéo vào đây, dường như nó đã phát hiện ra Thanh Liên.
Nó cưỡi gió mà bay đến chỗ Thanh Liên, há cái miệng lớn.
Thanh Liên lập tức truyền tống thoát khỏi đó trong gang tấc. Cả cơ thể Thanh Liên và con long mã trôi nổi trong vô định, nơi này không hề có điểm đặt chân, mang đến một loại cảm giác hư hư thật thật.
Thanh Liên liên tục truyền tống khỏi những cú cắn của long mã, đồng thời tìm kiếm nơi nào đó để thoát ra. Vạn Xuân Vương ra tay quá nhanh, lại không để lại lời nào, chỉ có tự thân vận động thôi.
“Tìm được rồi.”
Ở phía xa xa, Thanh Liên cảm nhận được có khoảng trăm sơn sóng tinh thần dao động quanh những cái lỗ hổng. Đây có lẽ là lối ra.
Gào... Hàm răng khổng lồ như tường thành ở phía sau cắn tới, cả cơ thể Thanh Liên biến mất trong khoảnh khắc.
Long mã ngơ ngác nhìn xung quanh, nó không còn cảm nhận được khí tức của Thanh Liên nữa.
Gào... Tiếng gầm thét vang vọng khắp không gian, trong này dường như có một loại cấm chế nào đó khiến nó không thể sử dụng lực lượng thuần túy, chỉ có thể gầm thét vô vọng.
Bỗng nhiên nó cảm nhận được chú ngữ của Việt Quốc Công đang ở trong những lỗ hổng kia, long mã lần theo đó mà đi.
Thanh Liên truyền tống vào một trong những lỗ hổng kia. Bên kia cánh cổng đang là lúc nửa đêm, sao trên trời kết thành những dải băng tuyệt đẹp.
Thanh Liên giơ tay mình lên, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thanh Liên có thể nhìn thấy những vì sao, Thanh Liên có thể nhìn thấy quang cảnh rừng rậm xung quanh.
“Đây là chuyện gì?” Dường như những hình ảnh trước mắt này, không phải Thanh Liên đang nhìn bằng mắt mà nó truyền vào tinh thần của Thanh Liên.
Phừ... phừ... phừ... Tiếng lửa cháy hừng hực truyền vào bên tai. Thanh Liên thậm chí còn có thể nghe thấy nữa chứ.
“Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.” Giọng nói ngọt ngào, mang theo dư vị cưng chiều vọng ra.
Thanh Liên đi tới nơi đó, thấy một người đàn ông lực lưỡng đang ngồi nướng thịt, một phụ nhân đang đan áo mới và hai đứa trẻ, một nam một nữ hài khoảng chừng ba bốn tuổi tranh nhau bốc thịt nóng.
Bên cạnh bọn họ là một con ưng lớn, trên đầu nó ghim một lữa rìu chí mạng. Từng miếng thịt được cắt ra thưởng thức.
Thanh Liên thấy nét mặt của nam hài kia có chút gì đó giống với Vạn Xuân Vương bên ngoài kia. Hình như đây là ký ức của ngài lúc trẻ.
“Canh thúc thúc mạnh quá, có thể giết chết hùng ưng...” Nữ hài kia vừa sung sướng bỏ từng miếng thịt vào miệng, vừa nhìn về người đàn ông kia với vẻ mặt hâm mộ.
“Hứ, ta cũng có thể giết được.” Nam hài hừ lạnh, nói.
“Phụt... Ha ha ha...” Nữ hài phá lên cười: “Ngươi sao, kẻ nào vừa rồi khóc lóc thảm thiết khi bị con ưng gắp đi thế?”
Cả ba người cười phá lên làm nam hài Vạn Xuân Vương nóng mặt, không muốn thừa nhận: “Ta là bị nó tấn công bất ngờ thôi.”
“Chờ đó...” Vạn Xuân Vương bỏ một miếng thịt vào miệng, không hề xấu hổ nói: “Đợi ta ăn xong, ta sẽ đi tìm nó báo thù.”
Nữ hài lại tiếp tục cười, nàng bắn ánh nhìn khiêu khích, nói: “Ngươi chỉ là một đứa trẻ, lấy gì mà báo thù?”
“Là đại trượng phu...” Vạn Xuân Vương nóng mặt, nói: “Ta không phải trẻ con, ta là đại trượng phu. Đại trượng phu không so đo với ngươi.”
Phụ nhân bên cạnh cười cưng chiều, xoa đầu Vạn Xuân Vương, nói: “Đúng rồi, tiểu Bôn của chúng ta chính là đại trượng phu.”
“Khà khà, thế mới là nam nhi của Lí gia ta chứ.” Người đàn ông đang nướng thịt, nghe thấy những lời nói ngây thơ của Vạn Xuân Vương thì cười lớn, trong âm thanh mang theo tự hào.
“Nhưng phụ thân... Đại trượng phu là gì?” Vạn Xuân Vương ngơ ngát hỏi. Vừa rồi chỉ là lời nói xuất phát từ bản năng, từ sự bồng bột, thật sự không biết nó có nghĩa gì cả.
Ba người còn lại:...
“Ha ha ha...” Nữ hài cười ra nước mắt, nói: “Ngay cả đại trượng phu là gì ngươi cũng không biết, còn không phải là trẻ con sao.”
Tiếng cười làm nam hài Vạn Xuân Vương nóng mặt, thẹn quá hóa giận, nói: “Vậy ngươi nói xem, đại trượng phu là gì...”
“Đại trượng phu chính là Canh thúc thúc mạnh mẽ đây.” Nữ hài chỉ chỉ về phía phụ thân của Vạn Xuân Vương.
“Đúng vậy.” Phụ thân Vạn Xuân Vương vuốt chỏm râu thưa của mình, đứng trên người hùng ưng, tay gồng lên những gân cơ vạm vỡ, nói: “Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, bảo vệ thân nhân, tuyệt không cúi đầu trước bất cứ ai.”
Ánh mắt của hai đứa trẻ hiện lên vẻ hâm mộ.
Thanh Liên đứng ngay bên cạnh họ cũng không thể nhìn ra, Thanh Liên có thể cảm nhận được bản thân đang tồn tại ở một dạng năng lượng nào đó, vô hình trước bọn họ.
Gào... Bỗng nhiên một tiếng gầm thét vọng bên tai Thanh Liên.
“Cái gì thế kia?” Một sinh vật khổng lồ xuất hiện từ trên tinh không, hiện ra trước mắt bốn người bọn họ.
Thanh Liên kinh ngạc, tại sao bọn họ lại có thể thấy con long mã kia? Nhưng bây giờ không phải lúc để tìm hiểu, Thanh Liên phải chạy khỏi đây trước đã.
Long mã bắn ra cột sóng tà lực, Thanh Liên lập tức truyền tống xa khỏi đó. Tà lực mãnh liệt làm cả không gian ký ức này sụp đổ.
Thanh Liên phóng tinh thần tìm kiếm lỗ hổng xung quanh. Lỗ hổng kia cách Thanh Liên chừng nửa dặm đường, Thanh Liên lập tức truyền tống đi.
Gào... Long mã lại đuổi theo ngay sau đó.
Thanh Liên lại xuất hiện tại không gian ban đầu, lập tức chọn một lỗ hổng khác rồi trốn vào đó. Long mã vừa thoát ra khỏi không gian ký ức kia. Tuy nó không thấy Thanh Liên đâu cả nhưng nó có thể cảm nhận được lực lượng chú ngữ, lại lần nữa truy bắt phía sau.
Thanh Liên lại xuất hiện trong không gian ký ức, lúc này vẫn là trời đêm nhưng trái với khung cảnh thanh bình vừa rồi, khắp nơi đều là lửa đỏ.
Những cột lửa lượn lờ trên những căn chồi, khói bốc nghi ngút, dưới chân Thanh Liên xác chết chồng chất, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là một màu huyết tinh. Nơi này ắt hẳn vừa xảy ra trận chiến nào đó rồi.
“Đám ngoại lai các ngươi, chết hết đi.” Giọng nói của nam nhân phảng phất qua biển lửa.
Thanh Liên nhìn đến, cô bé thấy đó chính là người đàn ông trong khung cảnh vừa rồi. Người đó hai tay cầm hai rìu, một mình xông pha chém giết đám binh lính kia. Lôi điện từ hai rìu phóng ra, đám binh sĩ kia liên tục ngã xuống.
Vết thương trên người ông chồng chất, tốc độ vung rìu đã giảm đi từ từ, lôi điện cũng không còn uy hiếp với đám binh lính kia nữa.
Thanh Liên thấy có hai bóng đen đang núp trong thùng gỗ bên cạnh, là Vạn Xuân Vương và nữ hài kia, dường như bọn họ đã lớn hơn lúc nãy một chút. Nữ hài dùng tay mình trói chặt Vạn Xuân Vương lại, không để ra ngoài kia.
“Bỏ ta ra, phụ thân cần ta giúp...” Vạn Xuân Vương nghiến răng nói, nam hài cảm giác được phụ thân mình đã sắp suy yếu rồi.
Đột nhiên cả không gian như ngừng lại, trong khoảnh khắc đó, vị phụ thân kia bị trường thương đâm xuyên qua tim. Vạn Xuân Vương phẫn uất, định hét lên thì nữ hài kia dùng tay mình chặn miệng lại.
Vạn Xuân Vương cắn tay nữ hài, hai mắt đỏ hoe rơi lệ. Trong ánh mắt mang theo ngọn lửa muốn bùng cháy.
Vị phụ thân kia, dù bị trường thương đâm xuyên qua tim vẫn không hề ngã xuống. Trước khoảnh khắc ý thức mờ dần, ông quay lại hướng Vạn Xuân Vương cùng nữ hài kia, ánh mắt như muốn nói ra điều gì đó.
“Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất.” Ông ấy giơ nắm đấm lên trời, hét lớn: “Đại Việt vạn tuế...”
Tiếng hét xuyên qua biển lửa, vọng đến trời cao, bao nhiêu đạo nguyên tố đánh đến sau đó cũng không thể làm lu mờ âm thanh chiến ý kia.
Gào... Long mã lại từ hư không xuất hiện, nó lại phóng ra cột sóng tà lực đánh nát toàn bộ không gian ký ức.
Thanh Liên lại lần nữa thoát khỏi không gian ký ức, trở về không gian ban đầu. Thanh Liên thử xem liệu có thể dùng truyền tống trận rút về cổng truyền thừa không nhưng vô ích, nơi này thật giống với không gian của Quang Huy tông, không thể sử dụng truyền tống trận cả bên trong lẫn ngoài.
Chẳng lẽ... Thật sự phải đi hết những lỗ hổng này sao? Tinh thần lực còn năm thành, nhiều nhất là đi được mười không gian nữa. Truyền tống trận thật sự quá mức tiêu hao tinh thần.
Hết cách rồi, thật sự con long mã đó quá nhanh, nó là yêu thú bậc Tướng lĩnh, bộ pháp Trường Sơn Du của Quang Huy tông quá chậm, không thể kéo giãn khoản cách với long mã, buộc Thanh Liên liên tục sử dụng truyền tống trận thoát đi.
Trong mười cơ hội này, bắt buộc phải tìm ra đoạn ký ức về cuộc chiến cuối cùng giữa Vạn Xuân Vương và Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên, tỉ lệ thành công chưa đến một phần.
Không thể đi vào từng đoạn ký ức được, tinh thần lực chịu tải không nổi, phải nghĩ ra phương án khác mới được.
Bỗng nhiên ánh mắt Thanh Liên lóe lên khi nhớ về sự thay đổi giữa hai không gian ký ức kia, là thời gian cách biệt nhau. Thanh Liên vừa đưa ra một giả thiết trong đầu, để chứng thực nó cần phải đến không gian ký ức kế tiếp.
Khí tức của long mã xuất hiện phía sau, Thanh Liên đã lập tức truyền tống bản thân vào không gian ký ức tiếp theo.
Danh sách chương