Chương 130

Hạng Mĩ Tuyết cũng không hề giấu giếm, sau khi cô ta rót một ly nước thì bắt đầu giảng giải nói.

“Nhà họ Tô là dòng họ hàng đầu ở thủ đô, có thể nói là một dòng họ đứng đầu trên đỉnh Kim Tự Tháp.” Hạng Mĩ Tuyết cười nhạt nói: “Chỉ tính chi nhánh của nhà họ Tô thôi cũng có cần gần mười cái, cụ Tô chính là một nhánh trong số đó.”

Tân Trạm gật đầu, ra dấu bảo Hạng Mĩ Tuyết cứ nói tiếp.

“Mấy chi nhánh này chia nhau tham gia vào các tầng lớp, hơn nữa đều đứng ở những vị trí cực kỳ quan trọng, ví dụ như chi nhánh này của Tô Tề Hải thì đại diện cho lực lượng võ đạo.” Hạng Mĩ Tuyết nói.

Tần Trạm không khỏi rơi vào im lặng, hèn chi nhà họ Tô lại kiêu căng như vậy, xem ra bọn họ thật sự có tư cách này.

“Vốn dĩ nhà họ Tô cũng không có hứng thú mấy với võ đạo, trước đây cũng chỉ nuôi một vài cao thủ hàng đầu để làm tay chân, nhưng mấy năm qua chẳng hiểu vì sao lại bắt đầu đào tạo con nối dõi của chính mình, trong đó người có năng khiếu nhất phải kế đến con trai lớn của Tô Tề Hải, Tô Vũ.” Hạng Mĩ Tuyết nói.

“Tô Vũ…” Người này Tần Trạm đã từng gặp, lần trước chính anh ta tự mình đến Tân Châu.

“Có người nói ba năm trước Tô Vũ đã bước vào cảnh giới Đại Tông Sư.” Hạng Mĩ Tuyết không khỏi cảm thán: “Năng khiếu tới cỡ này, cho dù có dõi mắt nhìn khắp thủ đô cũng có thể xem như là hàng đầu.”

Tần Trạm im lặng không nói gì, năng khiếu của Tô Vũ này thật sự có tư cách để kiêu ngạo, nhưng Tần Trạm cũng không thèm quan tâm.

Tuổi tác của anh ta cũng phải lớn hơn Tân Trạm cả năm tuổi có hơn, đổi lại thì sao, anh ta cũng phải đến tận năm hai mươi tám tuổi mới bước vào cảnh giới sức mạnh Đại Tông Sư.

Huống chi, dòng dõi quyền quý như nhà họ Tô này không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên trên người anh ta.

“Tất nhiên, tuổi trẻ thì mạnh hơn nữa cũng có hạn, đáng sợ nhất vẫn là những tình nghĩa bên ngoài của nhà họ Tô.” Hạng Mĩ Tuyết cảm thán: “Có người nói nhà họ Tô có thể dễ dàng kêu gọi một vị Hóa Cảnh Tông Sư bán mạng cho họ.”

Bên trên Nội Kình Đại Tông Sư, còn có Võ Đạo Tông Sư, mà bên trên Võ Đạo Tông Sư mới là Hóa Cảnh Tông Sư.

Sau khi bước vào Nội Kình Đại Tông Sư, mỗi một khoảng cách ngăn đều có khoảng cách một trời một vực, nghe nói rằng, Nội Kình Đại Tông Sư đạt đến cấp bậc thứ hai đã có thể chém giết cả mấy chục Đại Tông Sư ở cấp bậc thứ nhất, giống Phùng Minh Ngôn, Hắc Thiền, chính là những nội kình Đại Tông Sư ở tầng áp chót.

“Bên trên Hóa Cảnh Tông Sư còn có cấp bậc mạnh hơn sao?” Tần Trạm chợt nhớ tới ông cụ đã dẫn Tô Uyên đi mất kia.

Sức mạnh của ông ta tuyệt đối không hề thấp hơn Hóa Cảnh Tông Sư!

“Có!” Hạng Mĩ Tuyết gật đầu nói: “Nghe người ta bảo còn có Thần Cảnh, nhưng đây cũng chỉ là lời đồn đãi, rốt cuộc là thật hay giả cũng không ai biết được cả.”

Ông Tổng ở bên cạnh nói chen vào: “Thần Cảnh vốn dĩ cũng không tồn tại, cho dù là người tài hiếm gặp số một từ xưa đến giờ như Diệp Thiên 11 Vọng cũng còn cách xa không bằng.”

Tần Trạm im lặng không nói gì, cảnh giới này chắc chắn có tồn tại, nhưng rốt cuộc có người đạt đến cấp bậc kia hay không thì cũng không ai nói được gì.

“Trừ chuyện này ra, nhà họ Tô còn còn để quốc thương mại khổng lồ, cùng với quyền lực ở cấp bậc cao nhất, từ mười mấy năm trước, tài sản bề ngoài của nhà họ Tô đã vượt hơn 35 nghìn tỷ rồi” Hạng Mĩ Tuyết cười nói: “So sánh với nhà họ Tô thì nhà họ Hạng của chúng tôi cũng không đáng nhắc tới.”

Tần Trạm gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Tuy rằng anh không có tiền tài hay quyền lực khổng lồ, nhưng mà những thứ này đối với Tần Trạm mà nói cũng không hề quan trọng.

Cảnh giới tu tiên sâu không lường được, đứng đỉnh cao rồi thậm chí có thể đập nát được một ngôi sao, đến lúc đó, cái thứ gọi là quan hệ thì có nghĩa lý gì đâu?

“Anh Trạm có hứng thú với nhà họ Tô à?” Hạng Mĩ Tuyết cười nói.

Tần Trạm không hề trả lời vấn đề này.

Quan hệ giữa anh và nhà họ Tô không thể hòa giải được nữa, huống chí cũng chính miệng Tần Trạm đã đồng ý với Tô Uyên, muốn dẫn cô ấy đi xem phong cảnh ở nơi cao nhất.

“Được rồi, tôi đã hỏi xong rồi, mấy người có thể đi được rồi.” Tần Trạm không tiếp tục để ý tới Hạng Mĩ Tuyết nữa, cầm bút lên lại bắt đầu viết viết vẽ vời.

Hạng Mĩ Tuyết lập tức dở khóc dở cười, cái tên Tần Trạm này cũng thật sự quá tuyệt tình rồi.

Ngày hôm sau, Tần Trạm đưa phần ghi chép này cho Mặt Thẹo.

“Đây là một bí thuật khổ luyện, nếu có thể tu đến đỉnh cao nhất sẽ không hề yếu hơn Đại Tông Sư.” Tần Trạm thản nhiên nói.

Vẻ mặt Mặt Theo hưng phấn nhận lấy, gã “bịch” một tiếng quỳ xuống mặt đất, kích động nói: “Cảm ơn cậu Trạm!”

Có bí thuật này rồi, Mặt Theo dứt khoát buông tha cho việc tu hành nội kình, đặc biệt rèn luyện thân thể, mỗi ngày rèn luyện gần cả mười lăm tiếng, có thể nói ngoại trừ ăn cơm và ngủ, tất cả thời gian đều dùng cho việc luyện tập.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt cũng đã gần đến cuối năm.

Mỗi khi Tết đến ở bên người nhà, tới lúc này, nhớ nhung của Tần Trạm dành cho Tô Uyên dường như đã đạt đến đỉnh điểm.

“Tết đến rồi mà Tô Uyên cũng không trở về sao?” Cụ Tô không nhịn được hỏi.

Tân Trạm thở dài, nói: “Tạm thời cô ấy không về được.”

Trong ánh mắt của cụ Tô lóe lên một sự mất mát, ông ấy nhìn chằm chằm Tần Trạm nói: “Tần Trạm, Tô Uyên là người rất quan trọng trong lòng ông, cháu…”

“Cháu biết.” Tần Trạm đồng ý nói: “Cháu cũng như thế.”

Cụ Tô thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Trước khi sang năm mới, ông cụ Tô đã đi tới Tinh Thành, nói là đến nhà của một người bạn già.

“Cậu Trạm, nếu không thì cậu cùng về nhà với tôi đi.” Mặt Thẹo nói: “Quê nhà tôi cũng khá gần nơi này, bầu không khí cũng tốt hơn.”

Tân Trạm suy nghĩ một chút, nếu như ở lại biệt thự núi Long An, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người nhân dịp này tới đây hỏi thăm.

Tần Trạm là kiểu người thích yên tĩnh, vì thế nên dứt khoát đồng ý.

Còn hai ngày trước lúc sang năm mới, Mặt Thẹo lái xe dẫn Tần Trạm chạy về quê của gã.

Quê nhà của gã ở Mai Khê, Tân Châu, Mai Khê là một huyện phát triển nhất bên trong tất cả các huyện lỵ của Tân Châu, năm ngoái còn được xếp vào danh sách một trăm thành phố phát triển nhất trên cả nước, kinh tế vẫn xem như là phát triển.

Mà điều kiện gia đình của Mặt Thẹo vẫn xem như khá giả, không nói hạng nhất hạng nhì ở Mai Khê, cũng xem như gần giống vậy.

“Ba, mẹ, con về rồi.” Một căn nhà lầu cao cấp bên trong Mai Khê, Mặt Thẹo xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào.

“Hiểu Mỹ, cuối cùng con cũng trở về rồi! Mấy năm nay con đi đâu thế!” Hai ông bà nhìn khá là thân thiện, vừa hưng phấn vừa kích động, bọn họ ôm Mặt Thẹo, trong phút chốc không nhịn được rớt nước mắt giàn giụa.

“Hiểu Mỹ?” Tần Trạm sửng sốt, anh giật mình nhìn Mặt Thẹo nói: “Anh tên là Hiểu Mỹ?”

Mặt mo của Mặt Thẹo đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tôi tên Đoàn Hiểu Mỹ..”

“.. Anh vẫn nên gọi là Mặt Theo thôi.” Tân Trạm dở khóc dở cười nói, một người đàn ông mạnh mẽ như thế lại bị gọi bằng tên của con gái.

“Cậu này chính là?” Hai ông bà nhìn về phía Tần Trạm, trong ánh mắt có chút khó hiểu.

“Chào chủ chào dì, cháu là bạn của Mặt… Hiểu Mỹ.” Tần Trạm cố gắng nhịn cười nói.

“Ôi chao, chào mừng chào mừng!” Hai ông bà cực kỳ nhiệt tình, kéo Tần Trạm trò chuyện về việc nhà.

Lúc biết được Tần Trạm là “trẻ mồ côi”, hai ông bà lại càng thêm đau lòng, thậm chí mẹ của Mặt Thẹo còn nói: “Về sau chỗ này là nhà cháu, chỉ cần cháu đồng ý thì chú dì chính là cha mẹ cháu!”

Mặt Theo ở bên cạnh lập tức lóe lên sự hoảng sợ, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy, cậu ấy chính là…”

“Không sao.” Tần Trạm cười vẫy tay, sau đó anh lại nhiệt tình nói với hai ông bà: “Được, sau này cháu chắc chắn sẽ xem đây là nhà mình!”

Mặt Thẹo biết ơn nhìn Tần Trạm, trong lúc nhất thời có chút được chiều mà thấy lo.

Không lâu sau đã đến đêm ba mươi Tết.

Dựa theo quy tắc của nhà họ Đoàn, tối hôm đó dòng họ nhà họ Đoàn tụ họp, tất cả mọi người tụ tập bên trong nhà hàng sang trọng nhất của Mai Khê.

Nhà họ Đoàn ở Mai Khê là một dòng họ lớn, vì thế nên mọi người chọn một phòng VIP rất lớn.

Lúc mấy người Tần Trạm đến, trong phòng VIP đã có đầy người ngồi ở đó.

“Anh nói này chú Hai, sao chú lại đến trễ như vậy?” Mới vừa vào cửa, một người đàn ông trung niên có hơi không vui nói.

Người này là Đoàn Hiểu Tuân, là người lớn nhất trong đám anh em nhà họ Đoàn, cũng là bác cả của Mặt Thẹo.

“Lần nào cũng phải chờ anh, sao hả, anh quý giá lắm đấy à?” Chú ba nhà họ Đoàn, Đoàn Hiểu Vũ cũng có chút không vui nói.

“Ngại quá, trên đường bị kẹt xe.” Cha của Mặt Thẹo vội vã cười giả lả nói.

“Kẹt xe sao không đi sớm một tí?” Đoàn Hiểu Tuân hừ một tiếng, nói:

“Toàn là mượn cớ!”

Đúng lúc này, ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía Mặt Thẹo.

“Hiểu Mỹ về rồi?” Đoàn Hiểu Vũ ngạc nhiên nói.

“Cậu làm mất lòng Kiếm Hổ trong thành phố mà cậu còn dám quay về à? Cậu muốn làm liên lụy đến toàn bộ nhà họ Đoàn chúng tôi à?” Đoàn Hiểu Tuân có hơi tức giận nói.

“Kiếm Hổ? Chính là Kiếm Hổ – ông vua dưới lòng đất kia sao?” Nét mặt của Đoàn Hiểu Vũ khẽ thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện