Lâm Mạc Huy không khỏi ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?” 

Trần Nguyên Vũ thở dài nói: “Kỳ thật, gia chủ đích thực của nhà họ Triệu phải là Triệu Thiên Lương này! Triệu Thiên Lương này, bất kể là thực lực cá nhân hay là năng lực làm việc, thậm chí thực lực ở các phương diện tổng hợp đều vượt xa Triệu Nhạc Huân” 

“Khi so sánh Triệu Thiên Lương, Triệu Nhạc Huân chỉ là một con người cực kỳ bình thường, ở trong gia tộc thậm chí cũng không có mấy người coi trọng ông ta. Lúc đó ông cụ nhà họ Triệu cũng chỉ định gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Triệu chính là Triệu Thiên Lương!” 

Lâm Mạc Huy càng kinh ngạc: “Vậy đây rốt cuộc là chuyện thế nào?” 

Trần Nguyên Vũ: “Đại khái là tất cả anh hùng đều khó vượt qua ải mỹ nhân. Triệu Nhạc Huân làm người cực kỳ nham hiểm xảo trá, ông ta lén lút đào tạo một người phụ nữ, nói cho người phụ nữ này biết tất cả sở thích của Triệu Thiện Lương” 

“Dưới sự giúp đỡ của Triệu Nhạc Huân, người phụ nữ này dễ dàng làm Triệu Thiên Lương yêu mến cô ta, kết quả lập tức bị trúng bẫy của Triệu Nhạc Huân. Triệu Nhạc Huân cầm tù ông ta ở chỗ này, làm chuyện đó với người phụ nữ đó ngay trước mặt ông ta. Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời Triệu Thiện Lương vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, ông ta phải chịu một k1ch thích như thế, lúc đó tinh thần chút nữa gần như suy sụp.” 

Mà sau đó không biết là người phụ nữ đó đã thức tỉnh lương tâm hay là chuyện thế nào, vậy mà lại lén lút chạy đến muốn cứu Triệu Thiên Lương ra. Kết quả bị Triệu Nhạc Huân phát hiện, Triệu Nhạc Huân đã giết người phụ nữ đó ngay trước mặt Triệu Thiên Lương. Cuối cùng, Triệu Thiện Lương ôm thi thể người phụ nữ đó, tinh thần trở nên bất ổn, biến thành tình trạng như bây giờ” 

“Cái trâm cài tóc kia chính là trâm cài tóc của người phụ nữ đó, cũng là đồ vật duy nhất có thể khống chế Triệu Thiên Lương!” 

Lâm Mạc Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc hiểu rõ cuối cùng tình huống này là như thế nào, đồng thời trong lòng cũng hận Triệu Nhạc Huân tới mức thấu xương. 

“Tên Triệu Nhạc Huân này lại có thể xuống tay tàn nhẫn đến như thể với em trai ruột của mình, thật là đáng chết!” 

Lâm Mạc Huy nghiến răng nói. 

Trần Nguyên Vũ thở dài: “Tuy rằng nói nhân phẩm của Triệu Nhạc Huân không ra làm sao, nhưng tôi không thể không nói, quả thực người này có thể được xưng là một đời kiêu hùng! Lòng dạ cực sâu, tác phong khiêm tốn, ẩn nhẫn, không thể hiện phô trương. Nhìn vẻ ngoài thì không thấy được điểm nào đặc biệt, nhưng lại là người tẩm ngẩm tầm ngầm, có thể làm bất cứ chuyện tàn nhẫn nào? 

“Nếu như không phải ông ta có tư chất bình thường, thì khó mà tưởng tượng được thành tựu của ông ta sẽ lên tới đâu nữa!” 

Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Hừ, tôi cũng đã gặp qua người có thể được xưng là một đời kiêu hùng, nhưng không giống như ông ta! Đối nhân xử thế không có lòng khoan dung, chỉ biết ở sau lưng người khác làm những chuyện hèn hạ, không biết xấu hổ, đây hoàn toàn chính là hành vi của kẻ tiểu nhân. Loại người này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng mà thôi!” 

Trần Nguyên Vũ gật đầu, tức thì nhìn về Lâm Mạc Huy: “Đúng rồi, người anh em trẻ này, chúng ta vẫn còn chưa chào hỏi nhỉ?” 

Lâm Mạc Huy giới thiệu thân phận của bản thân. Đương nhiên mọi người không quen biết Lâm Mạc Huy, nhưng mà nghe thấy anh là người thừa kế của Nam Bá Lộc, mọi người lập tức kinh hãi không thôi. Phải biết rằng những người này bị nhốt ở đây, thời gian nhiều nhất cũng đã mười mấy năm rồi. Khi Nam Bá Lộc đi vào sáu tỉnh miền Nam, những người này vẫn đang ở bên ngoài, đương nhiên bọn họ biết những mà Nam Bá Lộc đã làm. Vậy mà Lâm Mạc Huy lại là người thừa kế của Nam Bá Lộc, chuyện này cũng đủ để làm người ta chấn động! 

Trần Nguyên Vũ chắp tay nói: “Thì ra là người thừa kế của nhà họ Thiên, thất lễ thất lễ rồi!” 

“Không biết cậu Lâm đến chỗ này, lại là vì chuyện gì vậy?” 

Lâm Mạc Huy nhìn đám người Trần Nguyên Vũ, anh biết những người này đều hận Triệu Nhạc Huân đến thấu xương, bọn họ sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của anh. Cho nên, anh cũng không có che giấu, trực tiếp kể lại chuyện của bản thân mình. Mọi người nghe Lâm Mạc Huy nói xong thì biết cơ bản chuyện gì đã xảy ra rồi. 

Trần Nguyên Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nói như vậy, cậu Lâm là muốn đối phó Triệu Nhạc Huân hay sao? Cậu Lâm, chuyện của chúng tôi, cậu cũng đã biết. Ở trong chuyện như đối phó Triệu Nhạc Huân này, chúng tôi chắc chắc sẽ dốc toàn lực! Chỉ cần cầu nguyện ý giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh giam cầm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu gi3t chết tên súc sinh Triệu Nhạc Huân này!”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện