Cậu chủ Hồng bị đánh đến mức mông lung, che gáy lại, nhất thời không biết nên làm gì.
"Bảo cháu cút ra ngoài, không nghe thấy à?"
Ông Hồng lại quát to thêm lần nữa.
Gương mặt cậu Hồng vẫn mơ hồ, cũng không dám làm trái lời ông cụ, chỉ có thể ngượng ngùng rời khỏi.
Ông cụ Hồng đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Mạc Huy quan sát tỉ mỉ một phen.
Trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, cũng mang theo vài phần mừng rỡ, ông ta thăm dò thử hỏi: "Người anh em này, cậu... cậu có thể nhìn ra rốt cuộc tôi bị bệnh gì sao?"
Lâm Mạc Huy mỉm cười dùng mắt liếc nhìn hai người đàn ông đang đứng kia.
Ông cụ Hồng hiểu ý lập tức phất tay: "Tất cả mọi người ra ngoài hết đi!"
Người trong phòng lui xuống toàn bộ.
Ông cụ Hồng vội vàng nói: "Người anh em này, nơi này không có người ngoài, cậu có thể nói rõ cho tôi rồi."
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Ông Hồng, ông không có bệnh"
Nếu như người khác nghe được nhất định sẽ mắng to Lâm Mạc Huy không hiểu y thuật.
Nhưng bệnh tật của ông Hồng đã tích lũy nhiều năm đây là điều mà người ở Tô Vân đều biết.
Nhưng mà ông Hồng nghe vậy gương mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cậu... làm sao cậu biết được?"
Ông Hồng thấp giọng nói, bất giác đến xưng hô cũng trở nên tôn kính hơn.
Lâm Mạc Huy: "Đây là do ông tu luyện một bộ nội công tâm pháp đặc biệt gây nên xung đột với nội công tổ truyền của nhà họ Hồng, nội lực lắng đọng trong cơ thể tạo nên"
Hai mắt ông cụ Hồng trợn tròn, vẻ mặt tràn đầy khó tin: "Cậu...sao cậu biết được?"
Chuyện như vậy ông Hồng căn bản không nói với bất kỳ ai, ngay cả người nhà họ Hồng cũng không biết.
Mấy năm trước ông ta vì đối đầu với Triệu Nhạc Huấn liền đặc biệt tìm một quyển nội công tâm pháp, cưỡng ép chính mình tu luyện.
Nhưng mà đúng như Lâm Mạc Huy nói, loại nội công này xung đột với nội công tố truyền của nhà họ Hồng, trực tiếp khiến ông ta trở thành bộ dạng như hiện tại.
Ông ta không dám để cho người bên ngoài biết bản thân ông ta rốt cuộc bị làm sao, cho nên cũng chỉ công bố với bên ngoài là bị bệnh.
Mặc dù tìm kiếm bác sĩ trị bệnh khắp nơi nhưng ông ta cũng không dám nói cho người khác tình hình thật của chính mình.
Vì lẽ đó thời gian dài như vậy mà bệnh tình của ông ta không hề giảm bớt chút nào, ngược lại ngày càng không áp chế nổi.
Đặc biệt là tới đêm trăng tròn, thân thể ông ta sẽ bị hàn độc dày vò, dằn vặt ông ta cả một buổi tối mãi đến tận khi mặt trời mọc.
Chính vì thế, mỗi lần đến thời điểm này, ông ta liền cực kỳ bực bội.
Nhưng mà, chuyện như vậy ông ta không hề nói với người khác, Lâm Mạc Huy sao có thể biết được?
Ánh mắt ông Hồng nhìn Lâm Mạc Huy, mang theo chờ mong nhưng cũng ẩn chứa sự đề phòng.
Lâm Mạc Huy lại rất bình tĩnh, anh nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, ông Hồng, tôi còn chưa tự giới thiệu!"
"Bảo cháu cút ra ngoài, không nghe thấy à?"
Ông Hồng lại quát to thêm lần nữa.
Gương mặt cậu Hồng vẫn mơ hồ, cũng không dám làm trái lời ông cụ, chỉ có thể ngượng ngùng rời khỏi.
Ông cụ Hồng đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Mạc Huy quan sát tỉ mỉ một phen.
Trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, cũng mang theo vài phần mừng rỡ, ông ta thăm dò thử hỏi: "Người anh em này, cậu... cậu có thể nhìn ra rốt cuộc tôi bị bệnh gì sao?"
Lâm Mạc Huy mỉm cười dùng mắt liếc nhìn hai người đàn ông đang đứng kia.
Ông cụ Hồng hiểu ý lập tức phất tay: "Tất cả mọi người ra ngoài hết đi!"
Người trong phòng lui xuống toàn bộ.
Ông cụ Hồng vội vàng nói: "Người anh em này, nơi này không có người ngoài, cậu có thể nói rõ cho tôi rồi."
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Ông Hồng, ông không có bệnh"
Nếu như người khác nghe được nhất định sẽ mắng to Lâm Mạc Huy không hiểu y thuật.
Nhưng bệnh tật của ông Hồng đã tích lũy nhiều năm đây là điều mà người ở Tô Vân đều biết.
Nhưng mà ông Hồng nghe vậy gương mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cậu... làm sao cậu biết được?"
Ông Hồng thấp giọng nói, bất giác đến xưng hô cũng trở nên tôn kính hơn.
Lâm Mạc Huy: "Đây là do ông tu luyện một bộ nội công tâm pháp đặc biệt gây nên xung đột với nội công tổ truyền của nhà họ Hồng, nội lực lắng đọng trong cơ thể tạo nên"
Hai mắt ông cụ Hồng trợn tròn, vẻ mặt tràn đầy khó tin: "Cậu...sao cậu biết được?"
Chuyện như vậy ông Hồng căn bản không nói với bất kỳ ai, ngay cả người nhà họ Hồng cũng không biết.
Mấy năm trước ông ta vì đối đầu với Triệu Nhạc Huấn liền đặc biệt tìm một quyển nội công tâm pháp, cưỡng ép chính mình tu luyện.
Nhưng mà đúng như Lâm Mạc Huy nói, loại nội công này xung đột với nội công tố truyền của nhà họ Hồng, trực tiếp khiến ông ta trở thành bộ dạng như hiện tại.
Ông ta không dám để cho người bên ngoài biết bản thân ông ta rốt cuộc bị làm sao, cho nên cũng chỉ công bố với bên ngoài là bị bệnh.
Mặc dù tìm kiếm bác sĩ trị bệnh khắp nơi nhưng ông ta cũng không dám nói cho người khác tình hình thật của chính mình.
Vì lẽ đó thời gian dài như vậy mà bệnh tình của ông ta không hề giảm bớt chút nào, ngược lại ngày càng không áp chế nổi.
Đặc biệt là tới đêm trăng tròn, thân thể ông ta sẽ bị hàn độc dày vò, dằn vặt ông ta cả một buổi tối mãi đến tận khi mặt trời mọc.
Chính vì thế, mỗi lần đến thời điểm này, ông ta liền cực kỳ bực bội.
Nhưng mà, chuyện như vậy ông ta không hề nói với người khác, Lâm Mạc Huy sao có thể biết được?
Ánh mắt ông Hồng nhìn Lâm Mạc Huy, mang theo chờ mong nhưng cũng ẩn chứa sự đề phòng.
Lâm Mạc Huy lại rất bình tĩnh, anh nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, ông Hồng, tôi còn chưa tự giới thiệu!"
Danh sách chương