Khi nghe thấy tình hình bên trong, Tiền Tử Thiên biết là Đường Vũ Tình không lừa mình, đây chính là nơi mà Hổ Đông An ẩn náu. 

Anh ta nháy mắt với mọi người xung quanh, và nói nhỏ: “Giữ mồm giữ miệng!” 

Lần này Tiền Tử Thiên tới đây đưa theo rất nhiều cao thủ của nhà họ Tiền. 

Mọi người đi thẳng vào tiệm sửa xe, đi theo cánh cửa bí mật xuống tầng hầm bên dưới. 

Tầng hầm khá rộng rãi, vừa bước vào, từ xa họ đã thấy Hổ Đông An nằm trên giường. 

Bên cạnh có năm người đàn ông đang đứng, đây là những vệ sĩ của Hổ Đông 

An. 

Đường Vũ Tình ngồi xuống bên giường trong khi Hổ Đông An vẫn đang nói: “Ôi, cô Đường, cô đích thân tới đây thế này thật ngại quá..” 

Còn chưa nói dứt câu, Tiền Tử Thiên và những người khác đã lao vào. 

Hiện trường đột nhiên trở nên hỗn loạn, các vệ sĩ của Hổ Đông An đều bị khuất phục trong thời gian ngắn. 

Hổ Đông An nằm trên giường với vẻ mặt thất thần, như thể nó không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. 

Tiền Tử Thiên đứng ở phía sau và nhìn thấy hiện trường đã được khống chế, anh ta cười tít mắt bước vào. 

“Anh Hổ ở Nam Mộc Lam phải không? Muốn tìm anh thật không dễ chút nào!” 

Tiền Tử Thanh cường lớn. 

Hổ Đông An cau mày: “Cậu là ai?” 

Tiền Tử Thiên cười to: “Sao, Đường Vũ Tình không giới thiệu cho anh sao?” 

“Tôi tên là Tiền Tử Thiên, cậu cả nhà họ Tiền tỉnh Giang Tô!” 



“Thế nào, có phải như sét đánh ngang tại không?” 

Sắc mặt Hổ Đông An lập tức thay đổi, liếc nhìn Đường Vũ Tình: “Cô Đường, chuyện này là sao?” 

Đường Vũ Tình lùi về sau mấy bước, áp sát bên cạnh Tiền Tử Thiên: “Thiên, em đâu có lừa anh đâu.” 

“Anh xem này, Hổ Đông An trốn ở đây này!”. 

Tiền Tử Thiên cười ha ha: “Tốt lắm, chuyện lần này em làm được lắm” 

“Khi về anh sẽ dành cho em mấy đêm” 

Nghe câu này, vẻ mặt Hổ Đông An thoáng cái lạnh đi: “Đường Vũ Tình, cô lại dám phản bội tôi?” 

Đường Vũ Tình nghểnh cổ nói: “Anh nói cho rõ nha, ai phản bội anh?” 

“Anh là cái thá gì, chỉ là một tên lưu manh du đãng của xã hội hỗn tạp mà thôi, có tư cách gì nói tôi phản bội anh?” 

Hổ Đông Anh nghiến răng, phẫn nộ nói: “Đường Vũ Tình, sao cô phải làm vậy?” 

“Tôi đắc tội cố chỗ nào?” 

Đường Vũ Tình lạnh giọng nói: “Hừ, anh là thủ hạ của Lâm Mạc Huy, đảng chết!” 

“Bố tôi không biết tốt xấu, lại dám đối đầu với mười đại gia tộc Tô Vân cứu tên rác rưởi như anh”. 

“Đương nhiên tôi phải chuộc tội thay bố tôi rồi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện