Từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng là miếng thịt trên đầu quả tim của cả nhà, bố chưa bao giờ động đến một đầu ngón tay của cô ta. 

Nhưng lúc này đây, bố lại đánh cô ta hai bạt tai thật mạnh ở trước mặt nhiều người như vậy, có thể thấy trong lòng gia chủ nhà họ Đường tức giận đến nhường nào. 

Sau đó, gia chủ nhà họ Đường cũng xoay người, lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Mạc Huy, giọng run rẩy: "Ngài Lâm, tôi là bố mà không biết dạy con." 

"Tôi nuôi ra một đứa con gái bất hiếu như thế, trách nhiệm của tôi là lớn nhất" 

"Ngài muốn trừng phạt thế nào, nhà họ Đường tôi cũng không có lấy một câu oán hận." 

"Chỉ cầu xin ngài tha cho con bé một mạng, tôi... tôi nguyện ý thay con bé gánh chịu tất cả trừng phạt!" 

Nước mắt của Đường Vũ Tình lập tức tuôn ra như suối, cô ta biết bố rất thất Vọng đối với cô ta. 

Nhưng mà ông vẫn còn yêu thương cô ta vô cùng. Cho dù xảy ra chuyện như vậy, ông vẫn làm mọi cách để che chở cho cô ta! 

Lâm Mạc Huy uống hết ly trà, úp cái ly lên trên bàn rồi nhẹ giọng nói: "Đường gia chủ, sự việc lần này tôi còn phải cảm ơn ông đấy" 

"Nhà họ Đường vẫn luôn đứng bên cạnh tôi, đây chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với tôi." 

"Tuy nhiên, chuyện mà con gái ông làm, tôi cũng không thể tha thứ cho cô ta!" 

"Nếu ông đã tự mình thay cô ta cầu xin tha thứ, vậy thì dĩ nhiên tôi phải nể mặt ông một chút." 

"Nhưng mà tôi hy vọng, từ nay về sau cô ta không được tiếp xúc với bất kỳ thứ gì quan trọng trong mười đại gia tộc, ông hiểu ý tôi chứ?" 

Đường gia chủ khẽ gật đầu một cái, tất nhiên ông ta hiểu ý Lâm Mạc Huy. 

Những lời này của Lâm Mạc Huy chẳng khác nào hoàn toàn đá Đường Vũ Tình ra khỏi nòng cốt của mười gia tộc lớn. 

Bắt đầu từ thời khắc này, Đường Vũ Tình vẫn là cô chủ cả của nhà họ Đường. 

Nhưng mà cô ta không có cách nào nắm giữ sản nghiệp nào của nhà họ Đường, cũng không có cách nào tiếp xúc với bất kỳ sản nghiệp nào của mười gia tộc lớn. 

Nói trắng ra là cô ta chỉ có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nhưng không hề có bất cứ quyền lực nào nữa. 

Đối với những người như Đường Vũ Tình mà nói thì điều này vô cùng tàn nhẫn. 

Không cách nào tiến vào vị trí chủ chốt, vậy thì sau này cô ta sẽ phải chịu thiệt đủ đường, cũng sẽ không có người để mắt đến cô ta nữa! 

Gương mặt của Đường Vũ Tình xám xịt như tro tàn, cô ta biết lần này xem như bản thân đã hoàn toàn phá huỷ tiền đồ của chính mình rồi. 

Nhưng cô ta cũng không thể nói gì hơn. 

Bố có thể giữ được mạng của cô ta đã là tốt lắm rồi. 

Nếu như lần này, nhà họ Đường không dốc toàn lực ủng hộ Lâm Mạc Huy, vậy thì cô ta phải nhận lấy cái chết là điều không thể nghi ngờ! 

Hổ Đông An bên kia dùng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thẩm vấn xong. 

Hổ Đông An sắp xếp lại những thông tin vừa tra hỏi được rồi giao cho Lâm Mạc Huy. 

Lâm Mạc Huy đọc kỹ một lúc, nắm được đại khái tình hình của mười đại gia tộc Tô Vân ở thành phố Hải Tân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện