"Còn bảo chúng tôi cút ra bên ngoài quỳ? Cậu dựa vào cái gì?"
20
"Hay là tôi khuyên cậu một câu, bây giờ cậu mau chóng cút ra bên ngoài quỳ đi, đợi vợ cậu và Triệu gia chủ động phòng xong, tôi sẽ cầu xin Triệu gia chủ giúp cậu, thấy thế nào hả?"
"Ha ha ha..."
Mọi người xung quanh đều cười vang, ánh mắt nhìn Lâm Mạc tràn ngập sự
khinh bỉ.
Lâm Mạc Huy cũng không trả lời ông ta, chỉ lẳng lặng nhìn đồng hồ.
Rất nhanh sau đó, anh ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Đã hết một phút!"
"Nếu các ông không muốn ra ngoài, vậy thì chính là kẻ thù của tôi."
"Anh Hổ, nhớ kỹ những người này cho tôi!"
"Bất kỳ ai tham gia đám cưới này đều phải chết!"
"Gia tộc của bọn họ cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!"
Hổ Đông Anh lập tức gật đầu: "Rõ!" Lần này, đám người Bành gia chủ lại cười như điên.
"Lâm Mạc Huy, tôi thấy cậu không phải bị mù, không phải ngu xuẩn mà là cậu điên rồi!"
"Sao vậy? Chịu k1ch thích quá lớn nên đầu óc cũng hỏng rồi sao?"
"Còn muốn chúng tôi chết? Còn nói gia tộc của chúng tôi không cần thiết phải tồn tại hả?"
"Họ Lâm, bây giờ cậu vẫn còn cho rằng mình thật sự là chủ à?"
"Muốn giết chúng tôi? Cậu cũng không hỏi xem người của mười đại gia tộc Tô Vân có đồng ý hay không!"
-
Lúc nói lời này, trên mặt của Bành gia chủ tràn đầy đắc ý, bộ dạng của ông ta hoàn toàn là cáo mượn oai hùm.
Lâm Mạc Huy lạnh lùng cười:
Bành gia chủ sửng sốt một chút, bất chợt phẫn nộ nói: "Con mẹ nó, cậu bị bệnh à?"
"Đến lúc này rồi mà cậu còn xót xa cho người khác?" "Con mẹ nó chứ tôi còn cảm thấy xót xa cho cậu!"
"Triệu gia chủ, ngài không cần lo lắng, chúng tôi sẽ giúp ngài giải quyết đống rác rưởi này!"
Nói xong, Bành gia chủ trực tiếp vung tay lên, quát to: "Các anh em, đuổi bọn khốn kiếp này ra ngoài cho tôi!"
Mấy người của các gia tộc khác ở tỉnh Hải Dương cũng rối rít hưởng ứng, người của bọn họ lập tức xông tới, chuẩn bị đuổi đám người Hổ Đông Anh ra ngoài.
Ở bên này, tuy rằng số người của Hổ Đông Anh không ít, nhưng bọn họ chủ yếu là những thuộc hạ mà trước kia anh Hổ thu nhận.
Nói trắng ra là sức chiến đấu của những người này không lớn.
Mà người của mấy gia tộc đều là con nhà võ, thực lực cũng không bình thường.
Nếu thật sự muốn đánh, người của anh Hổ hoàn toàn không phải đối thủ!
Triệu Nhạc Huân ôm cánh tay, cười lạnh nhìn tất cả mọi thứ.
Ông ta vô cùng thích loại cảm giác này, không cần ông ta tự ra tay, người của tỉnh Hải Dương có thể giúp ông ta giải quyết toàn bộ, mà chuyện này cũng có thể khiến ông ta có thêm danh tiếng ở Tô Vân!
Những người ở tỉnh Hải Dương sắp sửa đánh nhau, lúc này, ngoài cửa lại có một đám người tiến vào.
Người đứng đầu là một người đàn ông, anh ta vừa tiến lên là đã trực tiếp hét lớn: "Anh Lâm, Thái Tử bảo chúng tôi đến giúp anh!"
"Muốn chúng tôi làm gì, anh cứ mở miệng!"
20
"Hay là tôi khuyên cậu một câu, bây giờ cậu mau chóng cút ra bên ngoài quỳ đi, đợi vợ cậu và Triệu gia chủ động phòng xong, tôi sẽ cầu xin Triệu gia chủ giúp cậu, thấy thế nào hả?"
"Ha ha ha..."
Mọi người xung quanh đều cười vang, ánh mắt nhìn Lâm Mạc tràn ngập sự
khinh bỉ.
Lâm Mạc Huy cũng không trả lời ông ta, chỉ lẳng lặng nhìn đồng hồ.
Rất nhanh sau đó, anh ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Đã hết một phút!"
"Nếu các ông không muốn ra ngoài, vậy thì chính là kẻ thù của tôi."
"Anh Hổ, nhớ kỹ những người này cho tôi!"
"Bất kỳ ai tham gia đám cưới này đều phải chết!"
"Gia tộc của bọn họ cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!"
Hổ Đông Anh lập tức gật đầu: "Rõ!" Lần này, đám người Bành gia chủ lại cười như điên.
"Lâm Mạc Huy, tôi thấy cậu không phải bị mù, không phải ngu xuẩn mà là cậu điên rồi!"
"Sao vậy? Chịu k1ch thích quá lớn nên đầu óc cũng hỏng rồi sao?"
"Còn muốn chúng tôi chết? Còn nói gia tộc của chúng tôi không cần thiết phải tồn tại hả?"
"Họ Lâm, bây giờ cậu vẫn còn cho rằng mình thật sự là chủ à?"
"Muốn giết chúng tôi? Cậu cũng không hỏi xem người của mười đại gia tộc Tô Vân có đồng ý hay không!"
-
Lúc nói lời này, trên mặt của Bành gia chủ tràn đầy đắc ý, bộ dạng của ông ta hoàn toàn là cáo mượn oai hùm.
Lâm Mạc Huy lạnh lùng cười:
Bành gia chủ sửng sốt một chút, bất chợt phẫn nộ nói: "Con mẹ nó, cậu bị bệnh à?"
"Đến lúc này rồi mà cậu còn xót xa cho người khác?" "Con mẹ nó chứ tôi còn cảm thấy xót xa cho cậu!"
"Triệu gia chủ, ngài không cần lo lắng, chúng tôi sẽ giúp ngài giải quyết đống rác rưởi này!"
Nói xong, Bành gia chủ trực tiếp vung tay lên, quát to: "Các anh em, đuổi bọn khốn kiếp này ra ngoài cho tôi!"
Mấy người của các gia tộc khác ở tỉnh Hải Dương cũng rối rít hưởng ứng, người của bọn họ lập tức xông tới, chuẩn bị đuổi đám người Hổ Đông Anh ra ngoài.
Ở bên này, tuy rằng số người của Hổ Đông Anh không ít, nhưng bọn họ chủ yếu là những thuộc hạ mà trước kia anh Hổ thu nhận.
Nói trắng ra là sức chiến đấu của những người này không lớn.
Mà người của mấy gia tộc đều là con nhà võ, thực lực cũng không bình thường.
Nếu thật sự muốn đánh, người của anh Hổ hoàn toàn không phải đối thủ!
Triệu Nhạc Huân ôm cánh tay, cười lạnh nhìn tất cả mọi thứ.
Ông ta vô cùng thích loại cảm giác này, không cần ông ta tự ra tay, người của tỉnh Hải Dương có thể giúp ông ta giải quyết toàn bộ, mà chuyện này cũng có thể khiến ông ta có thêm danh tiếng ở Tô Vân!
Những người ở tỉnh Hải Dương sắp sửa đánh nhau, lúc này, ngoài cửa lại có một đám người tiến vào.
Người đứng đầu là một người đàn ông, anh ta vừa tiến lên là đã trực tiếp hét lớn: "Anh Lâm, Thái Tử bảo chúng tôi đến giúp anh!"
"Muốn chúng tôi làm gì, anh cứ mở miệng!"
Danh sách chương