Sắc mặt của Triệu Nhạc Huân thay đổi, ông ta vội vàng la lên: "Ông... là ai?" 

“Tại sao điện thoại di động lại ở chỗ ông?” 

Người bên kia cười lạnh một tiếng: "Triệu gia chủ, mới không gặp bao lâu, ông không nhận ra giọng nói của tôi sao?” 

Trong lòng Triệu Nhạc Huân giật mình, trầm giọng nói: "Ông là Lâm 

Chiêu!” 

Người bên kia điện thoại chính là Lâm Chiêu. 

Lâm Chiêu cười cười: "Quả nhiên Triệu gia chủ có trí nhớ rất tốt!”. 

Triệu Nhạc Huân vội vàng nói: "Lâm Chiêu, ông làm gì ở đó?” 

“Đây là chuyện giữa tôi và Lâm Mạc Huy, không có quan hệ gì với trại Ngô của ông, ông dựa vào cái gì mà nhúng tay vào?” 

à 

Lâm Chiêu: "Lâm Mạc Huy cứu mạng tôi, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi!” 

“Triệu gia chủ, bắt người già trẻ nhỏ uy hiếp người khác, cách làm này của ông cũng đâu có vẻ vang gì đâu nhỉ?” 

Triệu Nhạc Huân vô cùng tức giận, phẫn nộ quát lớn: "Lâm Chiêu, ông bớt nói nhảm đi!” 

“Chờ chuyện này chấm dứt, tôi sẽ tính sổ với ông!” 

Lâm Chiều cười ha ha: "Vậy tôi chờ ông!” 

Triệu Nhạc Huân cúp điện thoại trong bầu không khí dị thường, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho một nhóm người khác. 

Nhóm người này giam giữ đám người Niên và Đặng Tiến Quân. 

Tuy nhiên, bên này ông ta vừa mới gọi điện thoại, tiếng chuông lập tức vang lên ngay tại hội trường. 

Một thuộc hạ của Thái Tử lấy điện thoại di động ra, vẫy vẫy với Triệu Nhạc Huân, cười nói: "Ôi, Triệu gia chủ, xin lỗi nhé” 

“Tôi vừa chém vài người, thu được mấy cái điện thoại di động” 

"Tôi không nghĩ ông lại biết những người này?” 

Thấy vậy, Triệu Nhạc Huân đã biết, chắc chắn là đám người Đặng Tiến Quân và Niên cũng đã được cứu đi. 

Sắc mặt ông ta trở nên lúng túng. 

Ông ta bắt những người này, một là uy hiếp Hứa Thanh Mây, hai là đề phòng Lâm Mạc Huy. 

Một khi Lâm Mạc Huy thật sự chưa chết, ông ta khống chế những người này, Lâm Mạc Huy phải ngoan ngoãn nghe lời ông ta. 

Thế nhưng hiện tại bọn họ đã được Lâm Mạc Huy cứu đi, lá bài cuối cùng của ông ta cũng không còn nữa. 

Ông ta cắn răng, phẫn nộ nhìn Lâm Mạc Huy: "Họ Lâm kia, làm sao cậu biết bọn họ bị nhốt ở đâu?” 

Trong lòng Triệu Nhạc Huân vô cùng phẫn nộ, phải biết rằng, những nơi giam giữ đó do chính ông ta tự mình lựa chọn. 

Ngay cả mười đại gia tộc của Tô Vân cũng không có nhiều người biết. 

Ngoại trừ những thành viên chủ yếu thì những người còn lại đều không biết bọn họ bị nhốt ở nơi nào. 

Lâm Mạc Huy cười cười: "Nói về chuyện này, còn phải cảm ơn Tiền Tử Thiên, cậu cả nhà họ Tiền của chúng ta!” 

“Tất cả những nơi giam giữ đó đều do anh Tiền nói cho tôi biết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện