Lúc Lâm Mạc Huy kéo tay Hứa Thành Mây rời đi trái tim cô điên cuồng đập loạn từng tiếng thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch cứ vang lên không ngừng.

Trước kia Lâm Mạc Huy ở nhà họ Hứa bọn họ rất ít lời chỉ biết nghe Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt mắng mỏ một câu cũng không phản bác lại đến cô cũng cảm thấy Lâm Mạc Huy quá mức yếu đuối.

Những chuyện hôm nay đã khiến cô nhìn Lâm Mạc Huy bằng con mắt khác.

Lâm Mạc Huy không phải kẻ yếu đuối chỉ là anh quá bao dung cho một số người mà thôi!

Trong lòng Hứa Thành Mây tràn ngập ấm áp là vì sự nuông chiều mà Lâm Mạc Huy dành cho cô sự cưng chiều này thứ có một không hai trên đời!

Đứng ở trước cửa nhà hàng Lâm Mạc Huy hỏi cô: “Bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?"

"Đi đâu cũng được em đều nghe theo anh." Hứa Thành Mây thấp giọng trả lời rất giống một cô vợ nhỏ nhu thuận nghe lời.

Lâm Mạc Huy có chút kinh ngạc, đây có còn là nữ cường trong giới kinh doanh được người người ca tụng không vậy?

"Nếu vừa nãy anh ăn chưa no thì về nhà em nấu cơm cho anh ăn."

Lâm Mạc Huy cười cười không nói gì.


"Có thể không về nhà được không." Đột nhiên Hứa Thành Mây khoác cánh tay của Lâm Mạc Huy nói: "Cảnh đêm đẹp như vậy anh cùng em đi dạo cho khuây khỏa cũng tiện đi thưởng thức cảnh đêm luôn được không."

Lâm Mạc Huy: “Đi dạo ở đâu?" Hứa Thành Mây: “Đi đâu cũng được em đều nghe theo anh chỉ cần là đi cùng anh ở đâu cũng được hết."

Cảm nhận được cơ thể yếu đuối không xương của Hứa Thành Mây đang tựa vào trong lòng mình, trong lòng Lâm Mạc Huy cũng dâng lên từng đợt rung động.

Anh nắm lấy tay của Hứa Thành Mây cẩn thận nghĩ nghĩ một chút sau đó cười nói: “Anh dẫn em đến một nơi đảm bảo em chưa từng đi qua."

Hứa Thành Mây hỏi: “Nơi nào vậy?" Lâm Mạc Huy trả lời: “Nơi anh đã lớn lên."

Hứa Thành Mây hứng thú nói: “Thật sao? Dẫn em đi xem đi!"

Thế là hai người leo lên chiếc xe đạp điện Lâm Mạc Huy trở Hứa Thành Mây đi ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo rẽ phải rồi rẽ trái cuối cùng anh chở cô đến một khu chợ ở ngoại ô, ở khu chợ này mọi thứ đều rất cũ nát từ ngôi nhà đến quang cảnh xung quanh.

Nơi này trái ngược hoàn toàn với trung tâm chợ Hải Dương vàng son lộng lẫy, nhưng lại có rất náo nhiệt.

Trên phố xá khắp nơi đều là người bày quầy bán hàng. Bán các loại vật dụng còn có một số quán bán hàng thủ công do chính tay mình làm ra ở đây tụ tập rất nhiều người.

"Anh lớn lên ở đây à?" Hứa Thành Mây ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy!" Lâm Mạc Huy gật đầu: "Lúc mẹ anh còn sống cũng thường xuyên bày quầy bán hàng ở đây, anh và Quế Anh bình thường sẽ ở ngay đây chơi chờ mẹ bán hàng xong mới đi về."

Nhìn khu chợ cũ nát này, trong lòng Hứa Thành Mây dâng lên một trận khó chịu không tên.

Lớn lên ở chỗ như thế này, rốt cuộc khi còn bé anh phải ngậm đắng nuốt cay cực khổ thế nào!

Lâm Mạc Huy dẫn theo Hứa Thành Mây đi sâu vào bên trong, đến khi tới trước quán bán hàng của chú Trung anh mới dừng lại.

"Chú Trung đang bận rộn gì đấy!" Lâm Mạc Huy chào hỏi một ông già đang xào rau.

"Ấy Lâm Mạc Huy thằng nhóc này sao lại tới đây!" Ông già xào rau hay còn gọi là chú Trung một mặt vui mừng nói: "Nhóc con nhà cậu cũng lâu rồi không tới chỗ lày của chú Trung ăn cơm, có phải là cảm thấy tay nghề của chú Trung không tốt không hợp khẩu vị cho nên ghét bỏ không tới nữa!"

"Chú Trung chú càng ngày càng biết nói đùa rồi đấy!" Lâm Mạc Huy cười ha ha một tiếng: “Cháu đây không phải là mang về cho chú một cô vợ đây sao lâu rồi không ăn đồ chú nấu rồi thèm quá!"

Chú Trung lúc này mới chú ý tới Hứa Thanh Mây đang đứng bên cạnh Lâm Mạc Huy ông nghe Lâm Mạc Huy nói Thanh Mây là vợ của anh ông vô cùng vui mừng nói: “Ôi nhóc con nhà cậu đã kết hôn rồi à."

"Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, nhóc con cậu thật có phúc."

"Thôi coi như nhóc con cậu còn có lương tâm lần này tôi bỏ qua đấy, nào nào vào đi ngồi ở bên kia chờ một chút" Chú Trung trổ tài nghệ xào cho hai người bọn họ mấy đĩa thức ăn.


Hứa Thành Mây cười khẽ: “Cảm ơn chú Trung."

"Ây cô gái, cô tuyệt đối đừng khách sáo, ngồi đi chờ một chút nha."

Chú Trung bảo hai người ngồi xuống, lại xào thêm một lúc, một lúc sau mấy món thức ăn đã nấu xong chú Trung bưng lên.

Hứa Thành Mây tò mò quan sát đến bốn phía, cô chưa từng tới chỗ như thế này bao giờ chứ đừng nói là ăn cơm ở nơi như thế này.

Chỉ là sau khi ăn một miếng thức ăn ánh mắt của Hứa Thành Mây sáng lên.

Trình độ xào rau của chú Trung không tệ.

"Lâm Mạc Huy, chỗ tốt như vậy sao trước kia anh không dẫn em đến đây?" Hứa Thành Mây lầm bầm.

Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng có chút đắng chát.

Mấy năm trước anh ở nhà họ Hứa luôn cảm thấy tự ti mà cũng chẳng ai để mắt đến anh.

Thậm chí ngay cả Hứa Thành Mây cũng rất lãnh đạm với anh, anh làm sao có thể mang theo Hứa Thành Mây tới đây được?

Lúc hai người đang ăn đột nhiên đầu ngõ truyền đến tiếng xe máy đinh tai nhức óc.

Sáu bảy chiếc xe máy đã được cải tạo lại động cơ cho nên mỗi lần họ vặn ga động cơ xe máy sẽ phát ra tiếng vang ầm ầm to hơn xe máy bình thường, ngồi trên bảy tám chiếc xe mô tô cải tạo đó là mười mấy thanh niên trang phục kì dị.

Nơi nào mà bọn họ đi qua chỉ cần nghe tiếng xe thôi người dân ven đường đang bày quầy bán hàng đều nhao nhao đóng cửa tránh bọn họ như là nhìn thấy trộm cướp vậy.

Rất nhanh, những chiếc xe mô tô được cải tạo đi tới trước quán bán hàng của chú Trung.

"Này ông già, phí bảo kê tháng này đâu? Giao nộp ra đây!" Một tên thanh niên tóc vàng hét lên.

Chú Trung sắc mặt khó coi thấp giọng nói: "Cậu Vỹ tôi...bà già nhà tôi nằm viện tiền đã tiêu hết để điều trị và mua thuốc men cho bà ấy rồi. Cậu xem có thể....có thể rộng lượng một chút hay không."

Tên tóc vàng gầm thét: “Con mẹ nó bà già nhà ông nằm viện thì liên quan cái cứt gì đến tôi. Chỉ một câu thôi không nộp phí bảo kê liền cút đi, sau này không cho bán ở đây nữa!"

"Chuyện này..." Chú Trung một mặt khó xử: “Cậu Vỹ vậy...vậy cậu giãn giãn cho tôi hai ngày để tôi đi chuẩn bị một chút...."

Tóc vàng một chân đạp lăn cái bàn trước mặt mở miệng mắng mỏ: “Mẹ nó ông đây đã giãn giãn cho ông già ông mấy ngày rồi mẹ nó còn muốn giãn nữa à. Có phải ông cảm thấy ông đây dễ bắt nạt?"

Chú Trung bị dọa đến run lẩy bẩy cầu xin: “Cậu Vỹ tôi... hiện tại tôi không có tiền. Nếu không ngày mai ngày mai tôi khẳng định nộp cho cậu!"


"Được ông đây cho ông già ông thêm một cơ hội. Trời tối ngày mai không nộp tiền ông liền chuẩn bị vào viện cùng bà già nhà ông đi là vừa!"

Tên tóc vàng mắng một câu, quay người muốn rời đi lại đột nhiên nhìn thấy Hứa Thành Mây ngồi cách đó không xa.

Anh ta lập tức một mặt hưng phấn liếc mắt với mấy người bên cạnh: “Mau nhìn kìa gái xinh!"

Những người kia cũng theo ánh mắt của tên tóc vàng nhìn sang trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc và hưng phấn.

"Trời ạ gái xinh từ đâu tới nơi khỉ ho cò gáy này vậy? Còn đẹp hơn cả minh tinh!"

"Ông đây đã lớn như thế này chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp như vậy đó!" "Đêm nay có phúc rồi anh em lên nào!"

Mười tên thanh niên hoa chân múa tay đang định tiến về phía trước thì tên tóc vàng vung tay lên ngăn cản bọn họ: "Các người đừng có xúc động dọa gái xinh chạy mất thì làm sao, để tôi lên!"

"Cậu Vỹ tự mình ra mặt có kịch hay để xem rồi!"

"Cậu Vỹ mà ra tay khẳng định cô ta không thoát khỏi tay cậu Vỹ rồi, kha kha đêm nay anh em chờ mà hưởng phước đi!"

"He he cậu Vỹ vừa ra trận cô gái kia còn không lập tức nằm xuống để chúng ta vui vẻ à!"

Tên tóc vàng sửa sang lại kiểu tóc bày ra một cái nụ cười tự nhận là mê người của mình đi đến bên cạnh bàn của Lâm Mạc Huy.

Anh ta dùng khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay chống cằm, trong ánh mắt chan chứa tình ý sáng lấp lánh nhìn Hứa Thành Mây: “Em gái xinh đẹp à, anh và bạn của anh đánh cược với nhau nói em gái xinh đẹp đây nhất định không dám kết bạn Zalo với anh. Nhưng anh không tin lời










Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện