Công việc kinh doanh của công ty dược liệu gần đây rất tốt, Hứa Thanh Mây rất hài lòng. "Ồ, hoá ra là anh" "Công việc kinh doanh của công ty gần đây rất tốt, cảm ơn sự chăm chỉ của anh!"

Hổ Đông An nhận được lời khen này, ngay lập tức vui mừng khôn xiết: "Cô Mây thật khách khí, đây đều là những gì chúng tôi nên làm "Anh Huy, cô Mây, tôi sẽ không làm phiền bữa ăn của hai người nữa." "Phục vụ, cả bàn này, tính vào tài khoản của tôi!"

Thăng Bình trực tiếp vỗ bàn: "Anh xem thường ai vậy?" "Sao vậy, chúng tôi không đủ tiền ăn một bữa cơm và phải cần một người nhỏ bé như anh tính tiền hộ sao?"

Hổ Đông An sững sờ một lúc, bởi vì lịch sự nên trên mặt vẫn nở nụ cười.

Anh ta khách sáo như vậy, sao đột nhiên cô gái này lại phát điện thể chứ?

Mà anh ta không biết rõ về mối quan hệ giữa Thăng Bình với Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, vì vậy trong lúc nhất thời cũng không dám nổi giận, chỉ có thể cười cười.


Vẻ mặt Hứa Thanh Mây xấu hổ: "Thăng Bình, Hổ Đông An cũng có ý tốt, sao cậu lại tức giận?"

Thăng Bình tỏ vẻ khinh thường: "Có ý tốt gì chứ?" "Không phải chỉ là một kẻ nịnh hót thôi sao!" "Anh muốn vỗ mông Lâm Mạc Huy thì cút sang một bên mà vỗ, ở đây có phần cho anh nói chuyện sao?" "Lại còn tính phí vào tài khoản của anh?" "Sao vậy, coi thường chúng tôi sao? Nghĩ rằng còn không có đủ tiền ăn hả?" chúng tôi "Anh có biết chồng tôi là ai không? Anh có biết chồng tôi làm nghề gì không?"

Trong lòng Hồ Đông An vô cùng tức giận, nếu không phải vì nể mặt Lâm Mạc Huy thì anh ta đã sớm tức điên rồi. Lúc này, Lâm Mạc Huy nở nụ cười trước: "Anh Peter, anh không biết anh ta sao?"

Peter ngạo nghễ liếc nhìn Lâm Hổ: "Thật xin lỗi, tôi mới đến Phù Nam, tất cả những người tôi tiếp xúc đều là những người Phù Nam thuộc tầng lớp thượng lưu cao cấp."

An.

Ngụ ý là anh ta không quen người cấp thấp như Hổ Đông

Hổ Đông An suýt nữa mắng to lên, anh là cái quái gì mà dám nói chuyện với ông đây như thế?

Lâm Mạc Huy cười nói: "Anh Peter, có phải anh nhớ nhầm rồi không?" "Anh chắc chắn là anh không biết anh ta sao?"

Peter kiêu ngạo nói: "Tôi nói không đủ rõ ràng sao?" "Tôi không biết loại người nhỏ bé như vậy!"

Lâm Mạc Huy bật cười: "Anh Peter, anh làm tổng giám đốc công ty của anh trai anh ấy, vậy mà anh lại không biết anh ấy sao?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Hồ Đông An cũng ngạc nhiên: "Anh Huy, cái gì mà... cái gì mà tổng giám đốc ở công ty của anh trai tôi?"

Peter mở to mắt, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Hạ Thanh Mây cũng choáng váng, hóa ra Hồ Đông An là em họ của Trần Phước Nguyên?

Làm thế nào mà một người như thế này lại đến công ty dược liệu làm giảm đốc?


Lâm Mạc Huy cười nói: "Nghe nói, anh trai Trần Phước

Nguyên của anh đã đặc biệt mời anh Peter này về làm tổng giám đốc cấp cao đấy!" "Anh ấy phụ trách tất cả các hoạt động kinh doanh của tập đoàn Phước Nguyên, bao gồm cả việc kinh doanh với công ty dược phẩm Hưng Thịnh “Mới vừa rồi còn nói rằng sẽ cắt đứt hoàn toàn việc kinh doanh với công ty dược phẩm Hưng Thịnh!"

Hổ Đông An mở to mắt và hét lên: "Con mẹ nó!" "Chuyện của anh tôi đều do anh tôi tự xử lý, sao lại mời người ngoài làm tổng giám đốc?" "Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều này cả!" "Này, anh có thể nói rõ cho tôi biết tập đoàn Phước Nguyên mà anh đang làm tổng giám đốc là tập đoàn nào không?"

Sắc mặt Peter tái nhợt, giọng nói lắp bắp: "Tôi... tôi không biết anh đang nói cái gì..." "Tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn Phước Nguyên, tôi... tôi mới nhậm chức, nếu anh không biết cũng là chuyện bình thường." Hổ Đông An tức giận: "Con mẹ nó còn dối trá với ông đây sao?" "Được rồi! Lát nữa anh trai tôi cũng sẽ tới đây, đợi khi nào anh ấy đến thì nói tiếp." "Giả danh tổng giám đốc tập đoàn Phước Nguyên rồi đi lừa đảo bên ngoài, anh có biết hậu quả là gì không?" "Đây là một trò lừa đảo!" "Mẹ kiếp, tôi sẽ tổng anh vào tù!"

Nghe đến đây, Peter suýt chút nữa sợ tè ra quần, vội vàng nói: "Tôi... tôi nói sai rồi, tôi không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Phước Nguyên, "Nhưng mà tôi... tôi thực sự được tập đoàn Phước Nguyên mời về với lương cao..."

Tất cả những người đang xem xung quanh bỗng phá lên cười, hóa ra đây là một kẻ nói dối.

Sắc mặt của Thăng Bình đỏ bừng, cô ta cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hồ Đông An bất đắc dĩ, không tha nói: "Con mẹ nó, công ty chúng tôi còn trả lương cao cho loại người như anh sao?" Peter lo lắng nói: "Tôi... những gì tôi nói là sự thật!"

Hổ Đông An: "Vậy thì anh nói đi, công ty chúng tôi mời anh về làm gì!" Peter: "Tõi... tôi chịu trách nhiệm chính việc quản lý trường mẫu giáo... thuộc tập đoàn Phước Nguyên.." "Cái rắm!" Hồ Đông An tức giận nói: "Anh họ tôi mới là quản lý trường mẫu giáo, từ bao giờ mà xuất hiện loại người như anh chứ?" "Anh thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc anh quản lý cải gi?"

Vẻ mặt Peter xấu hổ: "Tôi... tôi phụ trách quản lý một lớp mẫu giáo..."

Mọi người sửng sốt, Hổ Đông An trực tiếp bật cười: "Quản lý một lớp sao?" "Chết tiệt, hóa ra anh lại là một giáo viên chủ nhiệm sao!" "Giáo viên mẫu giáo?" "Giáo viên mẫu giáo nước ngoài do tập đoàn chúng tôi mời, đúng hay không?"

Mọi người xung quanh đều cười vang Peter này đúng là rất giỏi giả vờ nha.

Chỉ là một giáo viên nước ngoài trong một trường mẫu giáo trực thuộc tập đoàn Phước Nguyên nhưng kết quả lại tự mình biến thành tổng giám đốc tập đoàn Phước Nguyên. Dáng vẻ khoe khoang cưa bom thổi mìn này, mới vừa rồi tự xưng là cái gì mà quý ông văn minh, thô lỗ xúc phạm người khác dã man.


Hóa ra mới phát hiện Peter chính là một kẻ nói dối.

Những người vừa rồi đã nói thay cho Peter, nhất là Thăng Bình, bây giờ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hổ Đông An cong môi: "Hóa ra chỉ là rác rưởi mà thôi!" "Hừ, người chồng chưa cưới này của cô còn dám tới Bách Hạo Hiện ăn cơm sao?" "Không sợ chỉ một bữa cơm sẽ ăn chết các người sao?" Sắc mặt Thăng Bình đỏ hồng, củi đầu không nói lời nào. Nghĩ đến những lời mình vừa chế giễu Hổ Đông An, bây giờ giống như một cái tát vào mặt.

Lâm Mạc Huy cười nói: "Hổ Đông An, anh đừng nói như vậy." "Anh Peter này chính là một nhân vật lớn được tập đoàn Phước Nguyên của các anh mời về đó." "Nghe nói tập đoàn Phước Nguyên còn đặc biệt chuẩn bị một căn hộ lớn cho anh ấy ở Hoa Đình Thịnh Vượng nữa." "Anh đừng xúc phạm người ta, nếu không thì anh của anh sẽ nổi giận với anh đó

Hồ Đông An: "Vậy sao?" "Anh sống trong tòa nhà nào ở Hoa Đình Thịnh Vượng vậy?"

Thăng Bình nghien răng: "Sao anh lại hỏi nhiều như vậy?" "Sao vậy, nói như kiểu anh có thể biết được vậy?"

Hổ Đông An cười lạnh: "Thật là trùng hợp, tôi lại thật sự biết." "Hoa Đình Thịnh Vượng và Dinh Thự Thịnh Vượng, trùng hợp lại được phát triển bởi công ty xây dựng thuộc tập đoàn Phước Nguyên chúng tôi." "Tôi biết mọi tình huống trong mỗi căn nhà." "Bản thân tôi còn có bảy tám căn nhà cho thuê ở Hoa Đình Thịnh Vượng!" "Chắc công ty sẽ không lấy nhà của tôi cho anh đâu nhỉ?"

Xung quanh mọi người đều náo loạn, bởi vì một căn nhà ngẫu nhiên ở Hoa Đình Thịnh Vượng cũng bắt đầu với giá mười tỷ rưỡi trở lên. Bảy tám căn nhà nhỏ, dù tất cả đều có ba phòng thì cũng có giá từ bảy mươi tỷ đến hơn một trăm tỷ đồng.

Hổ Đông An này mới thực sự là dân nhà giàu!




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện