Nói xong, hắn tưởng rằng mọi người sẽ ghét bỏ, lập tức lấy hôn thư ra từ hôn mình, không ngờ tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn mình.

"Thế nào?"
"Không tin?"
"Vậy các người tự mình xem đi.

"
Nói xong, hắn lấy tám phần hôn thư mang theo bên người ra chất đống lên bàn: "Ngoại trừ một phần lúc trước Giang Lăng đã từ hôn ra, tám phần còn lại đều ở chỗ này.

"
Liễu Băng Khanh nhìn một chút, cũng chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, về phần Liễu Huy Hoàng thì rất bình tĩnh gật đầu.

"Tôi đã nói rồi, dựa vào tính tình và bản lĩnh của vị đại sư kia, chắc chắn không chỉ chuẩn bị cho đồ đệ bảo bối của mình một phần hôn thư đơn giản như vậy được, nhưng giờ tôi mới biết là có chín phần.

"
"Ừm, tuy vẫn còn ít hơn so với tưởng tượng của tôi, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

"
Nghe xong, Lương Siêu lập tức trợn to mắt.

Chín phần hôn ước mà vẫn còn thấy ít sao?
Đây là lời người bình thường có thể nói ra à?
Mà điều càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, không, phải nói là hoảng sợ còn ở phía sau, chỉ thấy Liễu Băng Loan nãy giờ vẫn không nói gì đang dùng hai mắt tỏa sáng nhìn tám phần hôn thư kia.

"Anh rể, nếu anh đã có nhiều vị hôn thê như vậy, chắc anh cũng không ngại có thêm một vị hôn thê nữa đâu ha?"
"Cái gì?"
"Cô, cô nói như vậy là có ý gì?"
Trong lòng Lương Siêu khẽ khựng lại, bất chợt sinh ra một dự cảm không tốt, chỉ nghe Liễu Băng Loan cười nói: "Em cũng anh, em cũng muốn gả cho anh!"

"Lúc trước em còn ngại tranh giành với chị mình cho nên vẫn luôn giấu giếm không dám nói, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề đó nữa! Bởi vì cho dù không có em cũng có bảy người khác.

"
"Con! Con nói cái gì vậy!"
Hồ Tuyết Liên nhất thời xụ mặt xuống, răn dạy: "Hai người chính là chị em ruột thịt đó! Làm sao có thể lấy chung một chồng!"
"Ai da mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ cứng nhắc như vậy được không, mẹ nghĩ đi, tính tình chị vốn đã nhẹ nhàng, không ganh đua, sau này ở chung với bảy người phụ nữ khác, bị ức hiếp thì phải làm sao?"
"Nhưng nếu thêm con vào thì khác, sau này hai chị em bọn con có thể chăm sóc lẫn nhau, tuyệt quá còn gì!"
Hửm?
Hồ Tuyết Liên nghe vậy thì cũng nghĩ lại, hình như cũng có lý, bà và Liễu Huy Hoàng liếc nhau một cái rồi gật gật đầu, đồng loạt nhìn về phía Liễu Băng Khanh.

"Băng Khanh, chuyện này con thấy thế nào?"
Liễu Băng Khanh sâu kín nhìn Liễu Băng Loan, hỏi: "Em xác định lần này không phải cảm xúc nhất thời, mà là nghiêm túc đúng không?"
“Ừm!”
Liễu Băng Loan giơ tay lên thề: "Vấn đề này em suy nghĩ từ lâu, từ khi biết đến anh rể, em nhìn tên đàn ông nào cũng thấy như con gà yếu, hoàn toàn không hứng thú nổi.

"
"Vẫn là ở bên cạnh anh rể vui vẻ hơn, về phần làm lớn hay làm nhỏ gì cũng không sao cả, chị, chị sẽ không giận em chứ?"
"Ai! "
Liễu Băng Khanh sâu kín thở dài, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lương Siêu khẽ gật đầu.

"Đã vậy thì! tùy em đi.

"
Mẹ kiếp!
Vậy cũng được sao?
Trong nháy mắt này, Lương Siêu chỉ cảm giác tam quan của mình sắp sụp đổ!
Mà hắn cũng đã hoàn toàn hiểu được, mặc kệ hắn có làm gì, cũng không thể nào khiến nhà họ Liễu hủy hôn với mình.


Vậy thì!
Vẫn nên nhanh chóng chuồn đi thì hơn.

Nhưng ngay lúc hắn giơ tay lôi kéo Lương Nghiên chuẩn bị chạy trốn thì Lương Nghiên lại cười hì hì nói: "Anh, đừng vội đi! Anh vẫn chưa quyết định ngày kết hôn mà!"
"Trước tiên cưới chị dâu và chị Băng Loan về trước, sau đó đi thu bảy chị khác về tay nữa! Như vậy sau này sẽ có rất nhiều chị dâu chơi cùng Nghiên Nghiên!"
Lương Siêu nhìn cô bé vui vẻ cười nói, không khỏi giật giật khóe miệng.

Em thì vui vẻ rồi, nhưng còn anh thì sao?
Nếu thật sự thu hết về nhà thì có tận chín người đó!
Chỉ sợ chưa kịp hưởng thụ bao lâu thì anh của em đã bị ép khô rồi!
"Tiểu Siêu, phúc tề nhân của cháu đến rồi đó! Còn do dự gì nữa chứ?"
Phúc tề nhân!
(Hồi xưa quan niệm người đàn ông cưới được nhiều vợ là người có phúc tề nhân)
Giờ phút này Lương Siêu thật sự chỉ muốn hỏi một câu: "Phúc khí này có thể chuyển nhượng không?"
Thấy hôm nay đã định là không thể từ hôn được, Lương Siêu chỉ có thể tìm cách trì hoãn, đưa tay xin tha, nói: "Cái kia… vấn đề này chúng ta tính lại sau đi được không?"
"Dù sao thời gian tôi và hai chị em Băng Khanh, Băng Loan ở chung quá ngắn, nói như thế nào cũng phải hiểu rõ đối phương hơn một chút mới tốt đúng không?"
"Được rồi.

"
Liễu Huy Hoàng suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, Liễu Băng Loan cười xấu xa vỗ vỗ tay: "Nếu anh muốn tiếp xúc nhiều, vậy anh rể cứ ở lại đi.

"
"Phòng tôi và phòng chị tùy anh chọn nha.

"
Lương Siêu nghe vậy, sợ tới mức liên tục xua tay, vẻ mặt chính trực nói: "Tôi không phải người tùy tiện.

"

"Thật đó!”
Hiện tại đã khó thoát thân, nói chi tới chuyện có phát sinh chuyện gì nữa thì cả đời này cũng đừng hòng hủy hôn.

Nhưng cuối cùng, dưới sự mời chào mãnh liệt và nhiệt tình của mọi người nhà họ Liễu, cộng thêm sự trợ giúp cực mạnh của Lương Nghiên, Lương Siêu vẫn phải chọn một gian phòng khách bình thường không có người ở để tạm thời ở lại.

Dù sao hắn cũng đã đáp ứng phân hội Thiên Hải, sẽ đại biểu bọn họ tham gia đại hội chi bộ trong tỉnh, cho nên cũng không sốt ruột rời đi.

Huống hồ trong một tháng sắp tới, hắn còn có thể tra xét tung tích của bảy vị hôn thê khác.

Bởi vì lúc trước hắn lật xem hôn thư, thì đau đớn phát hiện ngoại trừ hai bản hôn thư của Tần Nhược Đồng và Liễu Băng Khanh có địa chỉ rõ ràng thì bảy bản hôn thư khác đều không có ghi chú gì.

Làm cho Lương Siêu đau đầu hơn chính là, khi hắn gọi điện thoại cho lão đầu, hỏi thăm bảy vị hôn thê kia của mình ở đâu, lão đầu chỉ đơn giản trả lời một câu.

Người già, trí nhớ không tốt.

Quên rồi.

Lúc nghe được câu trả lời này xém chút nữa Lương Siêu đã bật ra câu chửi thề!
Lão già xấu xa này!
Buổi tối.

Đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của Lương Nghiên và Liễu Băng Loan, Lương Siêu đã tự mình xuống bếp làm một bữa tiệc lớn, ai ăn vào cũng thấy ngon miệng.

Liễu Băng Khanh còn tuyên bố, sau này phòng bếp chính là địa bàn độc quyền của Lương Siêu, người khác không được tự ý bước vào.

Sau bữa ăn.

Đang định đi pha chút trà thì Liễu Băng Khanh đột nhiên ôm ngực kịch liệt ho khan một trận, Liễu Băng Loan thấy vậy nhíu mày, hỏi:
"Anh rể, không phải bệnh của chị em đã khỏi hẳn rồi sao? Tại sao trông sắc mặt của chị ấy còn tệ như vậy?"
"Vấn đề nhỏ thôi.

"

"Lúc trước bệnh quá lâu, giờ bệnh nặng đã khỏi cho nên máu huyết không kịp thích nghi, còn cần thời gian giảm sốc, nhưng mà tôi có biết một nơi rất thích hợp điều trị thân thể cho cô ấy.

"
Nơi đó chính là dãy núi Long Tuyền gần trang viên Trâu Lâm.

Lúc trước nghe Trâu Lâm nói, nước suối núi nơi đó có chất lượng nước cực tốt, có tác dụng giúp người ta thư giãn gân cốt, lưu thông máu huyết.

Ngay đêm đó Lương Siêu đã đi đến đó nhìn một chút, phát hiện chỗ đó là một suối nước nóng thuần tự nhiên rất hiếm gặp, nếu có thể ngâm mình ở đó một lát rất có ích đối với Liễu Băng Khanh.

"Anh à, anh định nói đến viện dưỡng lão sao?"
"Không phải.

"
Lương Siêu cười lắc đầu, vỗ đầu Lương Nghiên nói: "Là một điểm du lịch thiên nhiên, sáng anh sẽ dẫn mọi người đến đó ngâm suối nước nóng.

"
"Bộp bộp!"
Lương Nghiên vui mừng vỗ tay, hai chị em Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan cũng rất vui vẻ, vô cùng chờ mong chuyến du lịch đầu tiên với Lương Siêu.

Sau đó Lương Siêu gọi điện thoại cho Dương Thi Vũ, lần trước cả đi cả về đều rất vội vàng, không chú ý tới vị trí cụ thể của trang viên Trâu Lâm, cho nên vẫn phải hỏi kĩ một chút.

Điện thoại kết nối rất nhanh, mà khi Dương Thi Vũ nghe Lương Siêu muốn đến trang viên Trâu Lâm lần nữa thì im lặng một hồi lâu mới nói: "Lâm tiên sinh, thời gian sắp tới anh không nên đến đó thì hơn.

"
"Tại sao?"
"Bởi vì gần đây Lâm Lâm lại gặp phải rất nhiều phiền phức, phiền phức cực kỳ lớn"
Mày kiếm của Lương Siêu khẽ nhướng lên: "Lớn là lớn bao nhiêu?"
Dương Thi Vũ lại trầm xuống.

"Liên quan đến sống chết.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện