Quay đầu lại, nhìn Vương Lượng đã chạy về phía bọn họ, Sở Niệm nâng một bàn tay làm dấu ở trước ngực, lập tức có tia sáng màu xanh nhạt bao trùm lên vết thương của Thương Sùng.

Yêu khí đã trừ, nhưng miệng vết thương còn đang rỉ máu, phải xử lý nhanh một chút mới được.

Cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình, may mà hôm nay có mặc một áo sơ mi trắng ở trong áo khoác.

Túm lấy vạt áo, dùng sức xé ra. Một mảnh vải trắng rơi vào trong tay cô, không đợi Thương Sùng mở miệng, khom lưng dùng mảnh vải che miệng vết thương của anh.

Cùng lúc đó, nằm ở trong lòng cô, Thương Sùng như có như không cong khóe môi.

...

Vương Lượng vội vàng chạy tới, cho dù bị một màn kia hù sợ không nhẹ, nhưng sau khi kiểm tra vết thương của Thương Sùng, anh đã hết sức ổn định tâm thần, dùng di động gọi 120.

Cùng nhân viên cứu hộ nâng Thương Sùng đặt lên xe rồi thu xếp thỏa đáng cho Sở Niệm. Kiểm tra, xét nghiệm, khâu lại, mọi việc vặt đều do Vương Lượng sắp xếp bác sĩ xử lý. Thậm chí, lần đầu tiên anh dùng chính thân phận nhân viên cảnh vụ của mình để giúp Thương Sùng lấy được giấy phép đặc biệt từ chỗ bác sĩ.

Mặc dù không hiểu nhưng anh ta cũng không đồng ý để Thương Sùng rời khỏi bệnh viện vào lúc này.

Nhìn bác sĩ và y tá xoay người rời đi, Vương Lượng thở dài, xoay đầu nhìn Thương Sùng, nói: "Anh Thương, hay anh suy nghĩ lại đi, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì rất khó xử lý."

"Thân thể của tôi, trong lòng tôi biết rõ." Thương Sùng nâng mắt nhìn anh ta, nụ cười trên mặt đột nhiên có thêm vài phần thâm sâu.

"Lát nữa Sở Niệm lấy thuốc về, phải phiền cảnh sát Vương rồi."

Vương Lượng nhíu mày, anh ta đương nhiên biết rõ những lời này là có ý gì, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

...

Cầm một đống thuốc, Sở Niệm lại hỏi qua bác sĩ về tình hình của Thương Sùng, xác định không có bất kỳ sơ sót nào, lúc này mới chạy thẳng đến bên ngoài phòng bệnh.

Kết quả vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Thương Sùng đã thay quần áo từ lúc nào, đang ngồi cạnh giường bệnh, mà bên cạnh anh, còn Vương Lương đang bày ra vẻ mặt hơi kỳ quái.

Sở Niệm nhíu mày, hỏi: "Anh đang muốn làm gì đây?"

"Về nhà." Thương Sùng cười cười, sau đó liếc Vương Lượng ở bên cạnh.

Nhận được tin tức, Vương Lượng hơi ngẩn người, cúi đầu từ giường đứng lên. Anh ta dè dặt dùng khóe mắt liếc Sở Niệm, hai tay đặt ở bên người nắm chặt lại.

"Vừa rồi bác sĩ có nói, anh Thương có thể về nhà nghỉ ngơi. Chỉ cần miệng vết thương, miệng vết thương không dính nước, mấy ngày nữa là ổn rồi."

"Bác sĩ thật sự nói như vậy à?" Đã qua cả trầy da sứt thịt rồi, vậy mà không cần nằm viện sao? Cô rõ ràng không tin lời anh ta.

Vương Lượng gật gật đầu, đáp: "Cô Sở không tin, đại khái có thể đi hỏi y tá trưởng chăm sóc cho anh Thương."

Sở Niệm nhíu mày, nhìn chằm chằm Vương Lượng hồi lâu, mới dời mắt lên người Thương Sùng vẫn đang mỉm cười với mình. Giống như là thẩm vấn phạm nhân, cô còn cố ý tìm một cái ghế để ngồi đối diện anh.

"Những lời này là do anh chỉ sao?" Tính cách Vương Lượng đơn thuần cứng nhắc, sự lắp bắp vừa rồi đã để lộ ra tâm tư của anh.

Có thể làm cho cảnh sát nói dối giúp anh, đúng là không dễ dàng.

Thương Sùng nở nụ cười, im lặng một lúc, mới hỏi: "Lý do?"

"Lý do là anh không thích ở đây, cho nên mới liên thủ với Vương Lượng diễn như vậy." Sở Niệm nhướn mày, đáp.

"Cho dù sự hiểu biết của em về anh còn không bằng anh hiểu về em, nhưng Thương Sùng à, anh cười một tiếng, em cũng hiểu được đấy."

Nửa năm quen biết, hơn một trăm ngày chung đụng, tuy Sở Niệm còn không tỉ mỉ bằng anh, qua mọi chuyện anh đều có thể đoán được tâm ý của cô. Nhưng chuyện vừa rồi diễn ra rõ rành như thế, nếu cô còn không đoán được suy nghĩ của anh thì cô thật sự nên mua miếng đậu hũ tử tự thôi.

Thương Sùng cười khẽ, vươn tay kéo cô vào lồng ngực mình. Sau đó dùng vẻ mặt “Anh đã hiểu rồi đó” nhìn Vương Lượng vẫn đang đứng ngẩn ra trong phòng mình, rồi ho nhẹ một tiếng.

Vương Lượng hoàn hồn, rất lúng túng gãi gãi đầu mình. Cười ngây ngô với bọn họ một tiếng, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Khôn khéo như vậy, Vương Lượng thật đúng là làm cho người ta lau mắt mà nhìn."

Ngồi ở trên đùi anh, Sở Niệm rất bất mãn hừ hừ mũi, cô sẽ không vì Vương Lượng rời đi mà quên mất dáng vẻ tên kia đã giúp đỡ Thương Sùng, nói dối mình.

Thương Sùng cong cong khóe môi, tựa đầu lên vai cô.

"Tức giận à?"

Sở Niệm nhìn anh một cái, lại dùng mũi hừ một tiếng.

"Bây giờ anh đang là bệnh nhân, em chỉ dùng 'Hừ' để nói chuyện với anh, anh sẽ rất thương tâm." Thương Sùng duỗi ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cô, trên khuôn mặt tuấn tú giả vờ bày ra dáng vẻ bi thương.

Sở Niệm nhíu mày, không bị dụ dỗ, trách: "Anh cũng biết mình là bệnh nhân à? Đã bị thương thành bộ dạng này rồi, còn muốn xuất viện. Thương Sùng, có phải anh đã hơi tùy hứng hay không?!"

Tùy hứng? Thương Sùng nhướng mày. Sao anh không hề phát hiện, mình còn có tiềm chất trong phương diện này?

"Chỉ là anh không thích ở đây, em cũng biết, bệnh viện là chỗ có âm khí nặng, hoàn toàn không có lợi cho anh dưỡng thương." Thương Sùng dùng xuống cọ cọ Sở Niệm, trong giọng nói lộ ra chút làm nũng khiến lòng người khác mềm nhũn.

"Hơn nữa, mùi vị ở đây rất khó ngửi, cô nhóc, anh muốn về nhà."

Sở Niệm bất đắc dĩ đỡ trán, nói: "Nhưng vết thương của anh thì sao? Ngộ nhỡ thật sự bị nhiễm trùng rồi, vậy sẽ phải làm sao?"

"Có em chăm sóc, chút tổn thương nhỏ này là không đáng kể chút nào. Em cũng biết Hoa Lệ và Cẩm Mặc đang ở nhà anh, nếu cả đêm anh không trở về, dựa theo tính cách của Hoa Lệ, nhất định sẽ khóc mất."

Thương Sùng thấy cô đã hơi dao động, nói tiếp: "Anh là anh trai nó, tuy cùng mẹ khác cha, nhưng từ nhỏ con bé đã rất thích quấn lấy anh. Hiện tại, rất vất vả mới về được, anh lại..."

Dù sao cô cũng bảo anh là tùy hứng, vậy anh cứ học tập Hoa Lệ một lần đi.

Sở Niệm thấy dáng vẻ này của anh, vài câu đã khiến cô mềm lòng, hoàn toàn đầu hàng. Hai tay ôm cổ anh, cô yên lặng thở dài, đáp: "Em biết rồi, lát nữa... Chúng ta liền về nhà."

...

Bởi vì Thương Sùng bị thương ở giữa lưng, cho nên Sở Niệm đặc biệt xuống siêu thị ở dưới lầu mua một cái gối dựa mềm mại, sau đó mới đỡ Thương Sùng thuê xe rời khỏi bệnh viện.

Dùng chìa khóa của anh mở cửa nhà, ngồi trên sofa, Cẩm Mặc và Hoa Lệ đồng thời đứng lên. Khứu giác nhạy cảm khiến bọn họ nhận ra ngay mùi máu tươi trên người Thương Sùng và mùi thuốc sát trùng còn chưa tan ở trên thân hai người kia.

"Anh, anh làm sao thế?" Hoa Lệ và Cẩm Mặc nhìn nhau một cái, theo sát Thương Sùng và Sở Niệm đi đến bên cạnh ghế sofa.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là bị một cái đinh đâm trúng mà thôi." Thương Sùng nhàn nhạt hướng về phía hai người cong khóe môi, sau đó nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm nhíu mày, cô cũng không nhận ra bị cái đinh đâm một chút lại bị bó thành thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện