Chương 156
Vì em là Sở Niệm
Edit: Meo_mup
Dì Vân thấy là Sở Niệm thì thả lỏng một chút, tươi cười đánh giá cô gái trước mặt nói:
“Hóa ra là Niệm Niệm đó, lâu rồi không tới ngó dì Vân, dì Vân còn tưởng con quên luôn dì rồi chứ.”
“Dì Vân lại nói đùa. Niệm Niệm có quên ai cũng sẽ không quên dì Vân mà.” Sở Niệm ôm dì Vân, mặt tươi cừoi như mặt trời tháng tư.
Cô ló đầu vào cửa, nhìn trái nhìnphải. “Dì Vân, Nhạc Du có nhà không?”
“Con đó, đúng là may mắn mà. Tiểu thư vừa mới về xong, đang cùng bạn nói chuyện trong sân đó.”
“Vậy con vào tìm cô ấy.”
Dì Vân gật đầu cười kéo Sở Niệm vào nhà. Nhớ ra cái gì, bà quay người lại, nhìn về phía Thương Sùng hỏi “Niệm Niệm, đây là bạn con à?”
Sở Niệm gật đầu, mặt trắng nhỏ đỏ hồng lên.
Thương Sùng mỉm cười, “Dì Vân khỏe.”
“Khỏe khỏe.” Dì Vân cười vài tiếng, mặt đầy thâm ý nói thầm vào tai Sở Niệm. “Niệm Niệm ánh mắt thât không tồi, tìm được bạn trai cao ráo đẹp trai như vầy.”
“Dì Vân này!” Sở Niệm vành tai đỏ hồng, hờn dỗi kéo tay áo dì Vân, rồi quay đầu lại nhìn Thương Sùng.
“Niệm Niệm xấu hổ hở? Ha ha, coi như dì Vân chưa nói gì nha.” Dì Vân cười, cầm tay Sở Niệm. “Đi nào, dì đưa mấy đứa đi gặp tiểu thư.”
Sở Niệm cong khóe môi, Thương Sùng sắc mặc ôn hòa đi theo sau.
Ba người đi qua biệt thự tới sân sau. Dì Vân chỉ về phía mấy người Nhạc Du đang vui vẻ nói chuyện phía trước nói:
“Tiểu thư kia rồi, hai người tự qua đó nhé.”
Sở Niệm gật đầu, nhìn theo dì Vân rời đi.
Quay đầu cô nhìn lại trên bãi cỏ có ba người đang ngồi, nụ cười trên mặt chậm rãi tắt đi.
Nhạc Du, Mặc Vân Hiên, còn có Ấn Sầu.
Mới chỉ gặp cô gái kia một lần nhưng vết bớt trên má làm cho Sở Niệm nhớ được tên của cô. Dáng vẻ vui vẻ của cô giống như bạn thân lâu năm với mọi người.
Sở Niệm trong lòng đau xót, tự nhiên cảm thấy hôm nay tới đây là một quyết định sai lầm của mình.
Thương Sùng đứng cạnh bên nhìn thấy ba người ngồi trên cỏ, chốc lát nảy sinh do dự, hắn nói: “Em có còn muốn qua đó không?”
Sở Niệm nắm tay nhìn hắn. “Anh thấy sao?”
“Anh thấy nếu qua thì có thể thoải mái như trước đây. Nếu, anh nói là nếu như em đoán đúng, thì em cũng không thể biểu hiện khổ sở gì trước mặt họ, biết chưa?”
Sở Niệm đau khổ cười, “Vì cái gì chứ?”
Thương Sùng đặt tay trên vai cô. “Bởi vì em là Sở Niệm, em sẽ không buồn vì người không quan tâm em. Rất nhiều việc em đều minh bạch, em cũng biết không thể để cho người khác chê cười.”
Sở Niệm hít một hơi thật sâu, giống như làm quyết định thật lớn, rồi cô ngẩng đầu. “Còn anh?”
“Anh ở đây chờ em.” Thương Sùng mỉm cười, khoanh tay trước ngực.
Làm ra vẻ hài hước, hướng Sở Niệm nhướng mày, hắn nói: “Em không nghĩ là anh ở Nhạc gia mà cùng Sở Văn Hiên đánh nhau chứ? Cho là vậy thì tiểu tử kia cũng không phải là đối thủ của anh.”
“Anh này, thật đúng là đồ xấu xa.” Sở Niệm bị Thương Sùng chọc cười, giả vờ bất đắc dĩ trừng hắn.
“Không xấu xa sao có thể dỗ em vui vẻ?” Thương Sùng nhéo má Sở Niệm. “Đi đi, anh còn chờ đi dạo phố đây.”
Sở Niệm gật đầu, xoay người hướng bước về đám Nhạc Du.
Cảm giác có người đang lại gần, Nhạc Du ngẩng đầu. Gương mặt đang tưoi cười trong nháy mắt lạnh lẽo, cô nhìn hai người bên cạnh. Cô đứng dậy đến trước mặt Sở Niệm.
“Sao lại tới đây?” Nhạc Du rũ mắt, tận lực khiến giọng mình đạm mạc. “Có chuyện gì sao? Sở Niệm.”
Sở Niệm. Ôi chao…
Từ nhỏ tới giờ số người có thể gọi mình là Niệm Niệm chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay, mà một trong số đó chính là Nhạc Du.
Vậy mà lúc này cô ấy lại gọi tên cô.
Đứng đối diện với Nhạc Du, Sở Niệm trong đáy mắt hiện lên tia khổ sở tự diễu.
Cho là không biết vì sao, nhưng mà kết quả mình cũng đã đoán được mà không phải sao? Hai tay ôm chặt mình, Sở Niệm nhìn Nhạc Du. “Không có việc gì, chỉ là lâu rồi không gặp cậu, cho nên… tới xem cậu thế nào.”
“Ừ, biết rồi.” Nhạc Du cau mày, mất tự nhiên mà đứng tại chỗ.
Vốn là bạn bè không có gì giấu diếm lẫn nhau mà giờ thành như thế này. Sở Niệm nhận ra, nơi này thật ra không hề hoan nghênh mình nên cô cũng chỉ đứng vài phút liền quay người muốn rời đi. Mới vừa bước đi một bước thì phía sau truyền tới tiếng nói xa lạ.
“Sở Niệm, từ từ.” Ấn Sầu đứng dậy, nhìn Nhạc Du, lại nhìn xuống Mạc Vân Hiên.
Sở Niệm quay đầu nhìn cô. “Còn có chuyện gì sao?”
Ấn Sầu lắc đầu, có chút khẩn trương kéo áo, bước nhanh tới bên người Nhạc Du kéo tay cô, rồi quay sang nói với Sở Niệm:
“Nếu bạn và thầy Thương đều đã đến thì ngồi lại chút đi.”
Sở Niệm nhíu mày, ý tứ trong lời của Ấn Sầu cô có thể hiểu rõ. Việc mình và Thương Sùng yêu đương ngoài Hoa Lệ và Cẩm Mặc hiểu rõ, thì cũng chỉ có Nhạc Du và Mặc Vân Hiên biết.
Giờ thì Ấn Sầu cũng đã biết chuyện này, có thể hay không là…
Sở Niệ mcười lạnh, không nghĩ tới hôm nay mình tới mức phải được Ấn Sầu mở miệng ra giữ lại.
Cô như suy tư, nhìn đôi tay đang giữ lấy cổ tay Nhạc Du, nhếch miệng nói:
“Không cần, chút nữa bọn này còn có việc làm.”
Theo bản năng sờ sờ trán, Ấn Sầu cúi đầu ra vẻ đáng thương quay qua phía Nhạc Du, cả người dáng vẻ áy náy khổ sở.
Sở Niệm cau mày, quay người đi về cạnh Thương Sùng, cố gắng làm cho giọng mình nhẹ nhàng hơn, cô nói:
“Đi nào, chúng ta đi dạo phố.”
Thương Sùng nhếch mép, quét mắt qua chỗ hai cô gái đang đứng.
“Em chắc chắn là giờ mình đi? Thật sự không có gì muốn nói cùng Nhạc Du sao?”
“Không có.” Sở Niệm tự giễu cười một cái, nhìn hắn. “Anh cũng nhìn ra được mà, chúng ta kỳ thật cũng không được hoan nghênh.”
Bởi vì Sở Niệm đưa lưng về phía Nhạc Du, cho nên cô cũng không phát hiện ra cô gái đứng sau lưng mình khi nghe thấy những lời này thì bộ dáng rõ ràng khốn đốn.
Mà trùng hợp, Thương Sùng lại thấy rõ ràng.
Thương Sùng rất có thâm ý hướng Nhạc Du cười một cái, nói khẽ với Sở Niệm:
“Kỳ thật anh cảm thấy hai người bạn thân các em khẳng định là có cái gì hiểu lầm, bằng không em cùng cô ấy nói rõ ràng đi, anh ở đây chờ em.”
“Nói rõ ràng cũng phải vào thời điểm thích hợp chứ” Sở Niệm thở dài. “Nếu chỉ có Nhạc Du ở đây thì chắc chắn em sẽ hỏi cho rõ ràng. Tiếc là…anh biết mà.”
Vì em là Sở Niệm
Edit: Meo_mup
Dì Vân thấy là Sở Niệm thì thả lỏng một chút, tươi cười đánh giá cô gái trước mặt nói:
“Hóa ra là Niệm Niệm đó, lâu rồi không tới ngó dì Vân, dì Vân còn tưởng con quên luôn dì rồi chứ.”
“Dì Vân lại nói đùa. Niệm Niệm có quên ai cũng sẽ không quên dì Vân mà.” Sở Niệm ôm dì Vân, mặt tươi cừoi như mặt trời tháng tư.
Cô ló đầu vào cửa, nhìn trái nhìnphải. “Dì Vân, Nhạc Du có nhà không?”
“Con đó, đúng là may mắn mà. Tiểu thư vừa mới về xong, đang cùng bạn nói chuyện trong sân đó.”
“Vậy con vào tìm cô ấy.”
Dì Vân gật đầu cười kéo Sở Niệm vào nhà. Nhớ ra cái gì, bà quay người lại, nhìn về phía Thương Sùng hỏi “Niệm Niệm, đây là bạn con à?”
Sở Niệm gật đầu, mặt trắng nhỏ đỏ hồng lên.
Thương Sùng mỉm cười, “Dì Vân khỏe.”
“Khỏe khỏe.” Dì Vân cười vài tiếng, mặt đầy thâm ý nói thầm vào tai Sở Niệm. “Niệm Niệm ánh mắt thât không tồi, tìm được bạn trai cao ráo đẹp trai như vầy.”
“Dì Vân này!” Sở Niệm vành tai đỏ hồng, hờn dỗi kéo tay áo dì Vân, rồi quay đầu lại nhìn Thương Sùng.
“Niệm Niệm xấu hổ hở? Ha ha, coi như dì Vân chưa nói gì nha.” Dì Vân cười, cầm tay Sở Niệm. “Đi nào, dì đưa mấy đứa đi gặp tiểu thư.”
Sở Niệm cong khóe môi, Thương Sùng sắc mặc ôn hòa đi theo sau.
Ba người đi qua biệt thự tới sân sau. Dì Vân chỉ về phía mấy người Nhạc Du đang vui vẻ nói chuyện phía trước nói:
“Tiểu thư kia rồi, hai người tự qua đó nhé.”
Sở Niệm gật đầu, nhìn theo dì Vân rời đi.
Quay đầu cô nhìn lại trên bãi cỏ có ba người đang ngồi, nụ cười trên mặt chậm rãi tắt đi.
Nhạc Du, Mặc Vân Hiên, còn có Ấn Sầu.
Mới chỉ gặp cô gái kia một lần nhưng vết bớt trên má làm cho Sở Niệm nhớ được tên của cô. Dáng vẻ vui vẻ của cô giống như bạn thân lâu năm với mọi người.
Sở Niệm trong lòng đau xót, tự nhiên cảm thấy hôm nay tới đây là một quyết định sai lầm của mình.
Thương Sùng đứng cạnh bên nhìn thấy ba người ngồi trên cỏ, chốc lát nảy sinh do dự, hắn nói: “Em có còn muốn qua đó không?”
Sở Niệm nắm tay nhìn hắn. “Anh thấy sao?”
“Anh thấy nếu qua thì có thể thoải mái như trước đây. Nếu, anh nói là nếu như em đoán đúng, thì em cũng không thể biểu hiện khổ sở gì trước mặt họ, biết chưa?”
Sở Niệm đau khổ cười, “Vì cái gì chứ?”
Thương Sùng đặt tay trên vai cô. “Bởi vì em là Sở Niệm, em sẽ không buồn vì người không quan tâm em. Rất nhiều việc em đều minh bạch, em cũng biết không thể để cho người khác chê cười.”
Sở Niệm hít một hơi thật sâu, giống như làm quyết định thật lớn, rồi cô ngẩng đầu. “Còn anh?”
“Anh ở đây chờ em.” Thương Sùng mỉm cười, khoanh tay trước ngực.
Làm ra vẻ hài hước, hướng Sở Niệm nhướng mày, hắn nói: “Em không nghĩ là anh ở Nhạc gia mà cùng Sở Văn Hiên đánh nhau chứ? Cho là vậy thì tiểu tử kia cũng không phải là đối thủ của anh.”
“Anh này, thật đúng là đồ xấu xa.” Sở Niệm bị Thương Sùng chọc cười, giả vờ bất đắc dĩ trừng hắn.
“Không xấu xa sao có thể dỗ em vui vẻ?” Thương Sùng nhéo má Sở Niệm. “Đi đi, anh còn chờ đi dạo phố đây.”
Sở Niệm gật đầu, xoay người hướng bước về đám Nhạc Du.
Cảm giác có người đang lại gần, Nhạc Du ngẩng đầu. Gương mặt đang tưoi cười trong nháy mắt lạnh lẽo, cô nhìn hai người bên cạnh. Cô đứng dậy đến trước mặt Sở Niệm.
“Sao lại tới đây?” Nhạc Du rũ mắt, tận lực khiến giọng mình đạm mạc. “Có chuyện gì sao? Sở Niệm.”
Sở Niệm. Ôi chao…
Từ nhỏ tới giờ số người có thể gọi mình là Niệm Niệm chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay, mà một trong số đó chính là Nhạc Du.
Vậy mà lúc này cô ấy lại gọi tên cô.
Đứng đối diện với Nhạc Du, Sở Niệm trong đáy mắt hiện lên tia khổ sở tự diễu.
Cho là không biết vì sao, nhưng mà kết quả mình cũng đã đoán được mà không phải sao? Hai tay ôm chặt mình, Sở Niệm nhìn Nhạc Du. “Không có việc gì, chỉ là lâu rồi không gặp cậu, cho nên… tới xem cậu thế nào.”
“Ừ, biết rồi.” Nhạc Du cau mày, mất tự nhiên mà đứng tại chỗ.
Vốn là bạn bè không có gì giấu diếm lẫn nhau mà giờ thành như thế này. Sở Niệm nhận ra, nơi này thật ra không hề hoan nghênh mình nên cô cũng chỉ đứng vài phút liền quay người muốn rời đi. Mới vừa bước đi một bước thì phía sau truyền tới tiếng nói xa lạ.
“Sở Niệm, từ từ.” Ấn Sầu đứng dậy, nhìn Nhạc Du, lại nhìn xuống Mạc Vân Hiên.
Sở Niệm quay đầu nhìn cô. “Còn có chuyện gì sao?”
Ấn Sầu lắc đầu, có chút khẩn trương kéo áo, bước nhanh tới bên người Nhạc Du kéo tay cô, rồi quay sang nói với Sở Niệm:
“Nếu bạn và thầy Thương đều đã đến thì ngồi lại chút đi.”
Sở Niệm nhíu mày, ý tứ trong lời của Ấn Sầu cô có thể hiểu rõ. Việc mình và Thương Sùng yêu đương ngoài Hoa Lệ và Cẩm Mặc hiểu rõ, thì cũng chỉ có Nhạc Du và Mặc Vân Hiên biết.
Giờ thì Ấn Sầu cũng đã biết chuyện này, có thể hay không là…
Sở Niệ mcười lạnh, không nghĩ tới hôm nay mình tới mức phải được Ấn Sầu mở miệng ra giữ lại.
Cô như suy tư, nhìn đôi tay đang giữ lấy cổ tay Nhạc Du, nhếch miệng nói:
“Không cần, chút nữa bọn này còn có việc làm.”
Theo bản năng sờ sờ trán, Ấn Sầu cúi đầu ra vẻ đáng thương quay qua phía Nhạc Du, cả người dáng vẻ áy náy khổ sở.
Sở Niệm cau mày, quay người đi về cạnh Thương Sùng, cố gắng làm cho giọng mình nhẹ nhàng hơn, cô nói:
“Đi nào, chúng ta đi dạo phố.”
Thương Sùng nhếch mép, quét mắt qua chỗ hai cô gái đang đứng.
“Em chắc chắn là giờ mình đi? Thật sự không có gì muốn nói cùng Nhạc Du sao?”
“Không có.” Sở Niệm tự giễu cười một cái, nhìn hắn. “Anh cũng nhìn ra được mà, chúng ta kỳ thật cũng không được hoan nghênh.”
Bởi vì Sở Niệm đưa lưng về phía Nhạc Du, cho nên cô cũng không phát hiện ra cô gái đứng sau lưng mình khi nghe thấy những lời này thì bộ dáng rõ ràng khốn đốn.
Mà trùng hợp, Thương Sùng lại thấy rõ ràng.
Thương Sùng rất có thâm ý hướng Nhạc Du cười một cái, nói khẽ với Sở Niệm:
“Kỳ thật anh cảm thấy hai người bạn thân các em khẳng định là có cái gì hiểu lầm, bằng không em cùng cô ấy nói rõ ràng đi, anh ở đây chờ em.”
“Nói rõ ràng cũng phải vào thời điểm thích hợp chứ” Sở Niệm thở dài. “Nếu chỉ có Nhạc Du ở đây thì chắc chắn em sẽ hỏi cho rõ ràng. Tiếc là…anh biết mà.”
Danh sách chương