Thương Sùng và Sở Niệm cũng không ở lại lâu, coi như là tản bộ sau khi ăn xong, hai người chậm rãi đi về phía trường học.
Nhìn đường phố được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ nên tâm tình Sở Niệm khá tốt. Cô kéo cánh tay Thương Sùng, nói: "Không ngờ anh vẫn còn một cô em gái đáng yêu như vậy, Thương Sùng, anh thật sự quá hạnh phúc!"
Thương Sùng nở nụ cười, đáp: "Hạnh phúc? Nhưng anh không hề cảm thấy."
"Anh đó, thật đúng là sinh ở trong phúc mà không biết hưởng." Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ.
"Có người nhà là đã rất hạnh phúc, em cũng muốn có một em trai hoặc em gái, nhưng là không có phúc phận."
Hai từ ‘người nhà’ đó, đối với Sở Niệm mà nói, quả thực là một yêu cầu xa vời.
Thương Sùng căng thẳng trong lòng, ôm cô vào trong ngực, yên lặng thở dài, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, nói: "Cô bé ngốc, không phải chính em là người nhà của em sao? Về sau không cho phép xem phim tình cảm nữa, làm cho em trở nên dễ dàng đa sầu đa cảm như vậy. Em nhìn đi, em vừa nhíu mày, lòng anh liền đau theo. Nếu về sau em cứ hay nhíu mày, anh sẽ bị bệnh tim mất."
"Phi phi phi! Mỏ quạ đen!"
Sở Niệm ôm lấy Thương Sùng, trách: "Về sau anh còn nói mình như vậy, em sẽ không để ý anh nữa. Nếu anh thật sự bị bệnh, em sẽ ‘hồng hạnh xuất tường’ đấy!"
"Em dám!" Thương Sùng nhướn mày nói.
"Anh xem em có dám hay không!" Nói xong, hung hăng cắn bả vai anh một cái. Thừa dịp anh bị đau buông cô ra liền chạy đi thật xa.
Cô xoay người làm mặt quỷ với anh, vừa cười vừa nói: "Chú à, ngày mai em dẫn anh đi khám Trung y nhé. Có bệnh không sợ, em có thuốc!"
Thương Sùng nghiêng đầu nở nụ cười, sau đó thừa dịp Sở Niệm đắc ý, lao đến chỗ cô.
Hai người vui vẻ chơi trò ‘diều hâu bắt gà con’ ở trên đường,--..,..—ll,,quy,,,don,,,,----cả hai đều không để ý đến Tần Tâm Nhu đang đứng bên góc đường.
Cô ta đứng ở trong góc khuất tối, nhìn chằm chằm hai bóng người cách đó không xa.
Nụ cười trên mặt bọn họ tựa như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, rốt cuộc cô ta cũng hiểu vì sao mặc kệ mình có thân thiết với anh thế nào thì người đàn ông đó vẫn chẳng thèm liếc lấy một cái.
"Sở Niệm!"
Tần Tâm Nhu không khỏi siết chặt tay, đôi mắt bị nhuốm đầy vẻ thâm độc đã không còn cao ngạo như xưa, cô ta lấy di động từ trong túi xách ra, giơ lên về phía hai người kia.
........
Buổi sáng sáu ngày sau, sân bay của Mộ Thành.
Đến cuối cùng, Sở Niệm vẫn quyết định đến tiễn Tô Lực, cô không để cho Thương Sùng đi với mình, nguyên nhân là gì, cô cũng không biết.
Nhìn người đàn ông đã gầy đi nhiều ở trước mắt, trong lòng Sở Niệm vẫn không nhịn được mà sinh ra chút cảm giác áy náy. Lần trước anh bị thương ở bệnh viện, mình cũng không có đến thăm anh. Hiện tại.......Coi như là báo đáp anh trước kia đã đối xử tốt với mình đi.
Đứng ở đối diện nhìn Sở Niệm, Tô Lực thật sự không nghĩ tới cô sẽ đến tiễn mình. Vốn là muốn mượn cơ hội xuất ngoại, để cho mình quên cô đi. Nhưng giờ khắc này nhìn thấy cô, nội tâm của anh vẫn không nhịn được mà gợn sóng.
Anh không muốn quên, cũng không thể quên! Anh cất bước đi đến trước mặt Sở Niệm, cố nén suy nghĩ ôm cô vào lòng ở trong đầu, há to miệng, nói: "Sở Niệm, đã lâu không gặp."
Sở Niệm gật gật đầu, tránh né ánh mắt nóng rực của Tô Lực. –ll,.qq,,do,,,,nnn----Nếu là lúc trước, cô sẽ không hiểu thứ tình cảm bên trong đó, nhưng giờ thì khác rồi.
Cô cắn môi dưới, mấy phút sau mới hỏi: "Lần trước bị thương, đã khỏi chưa?"
"Đã tốt rồi." Tô Lực nhìn cô, không hề chớp mắt.
"Vậy thì tốt rồi." Sở Niệm hạ mắt nhìn dưới đất, nét mặt khiến Tô Lực nhìn mà không hiểu.
Hai người cứ đứng im tại chỗ, ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Ngay lúc cô sắp không chịu nổi bầu không khí này thì loa thông báo trong đại sảnh liền vang lên.
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn cửa soát vé đã chật ních người, cô nói: "Anh nên đi rồi."
"Sở Niệm..."
Tô Lực nhăn mày, bàn tay đặt ở hai bên thân hơi siết chặt. Một lát sau, anh hỏi: "Vẫn chưa chịu tha thứ cho anh sao?"
Sở Niệm lắc lắc đầu, đáp: "Đã qua rồi."
"Vậy chúng ta..."
"Chúng ta vẫn là bạn bè." Sở Niệm cắt đứt lời Tô Lực, không muốn cho anh có bất kỳ cơ hội hiểu lầm nào. Trước giờ cô đều không thích cảm giác mập mờ, trước kia là do cô không hiểu chuyện mới khiến Tô Lực có cảm giác sai lầm. Hiện tại, nếu tiếp tục như vậy sẽ không hề công bằng với anh.
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Lực, trong đôi mắt đen láy tràn đầy áy náy và kiên quyết.
"Giờ tôi đã ở cùng Thương Sùng rồi, trước kia là lỗi của tôi đã không nói rõ với anh. Chuyện kia đã qua, tôi đến tiễn anh là vì hy vọng sau khi xuất ngoại, anh sẽ sống thật vui vẻ. Tôi không thích anh, anh cũng biết mà."
Ánh sáng trong mắt Tô Lực đã tắt, anh nhìn Sở Niệm, nói: "Nhưng mà anh không muốn quên em, em biết là anh thật sự thích em mà."
"Tôi biết rõ, nhưng tình cảm thì không thể chứa nổi chuyện tình tay ba. Đối với anh, với Thương Sùng đều không công bằng."
"Anh hiểu rõ ý của em rồi."
Tô Lực buồn bã cười một tiếng, cho dù đau lòng nhưng anh cũng không làm chuyện quấn chặt một người. Coi như nói thẳng tình cảm của mình một lần cuối cùng đi, trong lòng quyết định, anh vươn cánh tay mạnh mẽ, ôm Sở Niệm vào trong ngực. Cảm giác được cô gái trong ngực đang giãy giụa, anh siết chặt hai tay mình, nói: "Đừng động, anh không có ý gì khác. Em cứ coi như để cho người bạn này làm chuyện đầu tiên muốn làm trước khi rời đi. Về sau, chúng ta...... Chỉ là bạn bè."
"Tô Lực... Thực xin lỗi." Sở Niệm nhắm hai mắt lại, giờ khắc này cô thừa nhận cô khổ sở rồi.
Tô Lực lắc lắc đầu, nói: "Người nên nói xin lỗi là anh, trước kia anh vẫn tự nhủ, anh sẽ khiến cho em mãi mãi vui vẻ. Nhưng anh không làm được, đã để cho em đau lòng rồi."
"Kết quả như vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn." Tô Lực buông cô ra, rất cố gắng mỉm cười.
"Chờ sau này anh về, em có thể dẫn anh đến nhà hàng mì thịt bò vừa có thịt lại có rượu không?"
"Đương nhiên có thể." Sở Niệm gật gật đầu.
"Vậy phải chờ anh trở về, nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt."
"Anh cũng vậy."
Tô Lực cười nhẹ một tiếng, lời muốn nói đã nói xong, anh.......Cũng nên rời khỏi thôi.
Anh vẫy tay với cô, giống như ở đây không có gì quyến luyến nữa, xoay người đi vào lối đi an toàn.
Chỉ là Tô Lực không trực tiếp lên máy bay, mà là ngừng lại trước cửa kính mà biển người đang bắt đầu chuyển động. –ll,,q..qu,,,do,,,,nn-----Nhìn bóng dáng vẫn đứng đó chưa rời đi, lồng ngực của anh liền truyền đến từng hồi đau nhói.
Anh sẽ chờ em, liên tục chờ đợi. Cho dù, về sau chúng ta chỉ là bạn bè.
Anh nhìn tấm vé máy bay trong tay, liền siết chặt bàn tay.
......
Trong nhà Thương Sùng, đang diễn ra một khóa dạy dỗ nghiêm khắc. Đương nhiên thầy giáo là Thương Sùng, học sinh bị dạy bảo là Cẩm Mặc và Hoa Lệ.
Cẩm Mặc cảm giác mình rất đáng thương, ngày đó cậu đã đi tìm Hoa Lệ dựa theo lời chủ nhân nói rồi, chỉ là mình cậu không thể đối phó được với cô nhóc kia. Quấn quít chặt lấy còn chưa nói, còn chơi trò ngốc nghếch, khóc thút thít, muốn nhảy sông tự vẫn.
Nhìn đường phố được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ nên tâm tình Sở Niệm khá tốt. Cô kéo cánh tay Thương Sùng, nói: "Không ngờ anh vẫn còn một cô em gái đáng yêu như vậy, Thương Sùng, anh thật sự quá hạnh phúc!"
Thương Sùng nở nụ cười, đáp: "Hạnh phúc? Nhưng anh không hề cảm thấy."
"Anh đó, thật đúng là sinh ở trong phúc mà không biết hưởng." Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ.
"Có người nhà là đã rất hạnh phúc, em cũng muốn có một em trai hoặc em gái, nhưng là không có phúc phận."
Hai từ ‘người nhà’ đó, đối với Sở Niệm mà nói, quả thực là một yêu cầu xa vời.
Thương Sùng căng thẳng trong lòng, ôm cô vào trong ngực, yên lặng thở dài, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, nói: "Cô bé ngốc, không phải chính em là người nhà của em sao? Về sau không cho phép xem phim tình cảm nữa, làm cho em trở nên dễ dàng đa sầu đa cảm như vậy. Em nhìn đi, em vừa nhíu mày, lòng anh liền đau theo. Nếu về sau em cứ hay nhíu mày, anh sẽ bị bệnh tim mất."
"Phi phi phi! Mỏ quạ đen!"
Sở Niệm ôm lấy Thương Sùng, trách: "Về sau anh còn nói mình như vậy, em sẽ không để ý anh nữa. Nếu anh thật sự bị bệnh, em sẽ ‘hồng hạnh xuất tường’ đấy!"
"Em dám!" Thương Sùng nhướn mày nói.
"Anh xem em có dám hay không!" Nói xong, hung hăng cắn bả vai anh một cái. Thừa dịp anh bị đau buông cô ra liền chạy đi thật xa.
Cô xoay người làm mặt quỷ với anh, vừa cười vừa nói: "Chú à, ngày mai em dẫn anh đi khám Trung y nhé. Có bệnh không sợ, em có thuốc!"
Thương Sùng nghiêng đầu nở nụ cười, sau đó thừa dịp Sở Niệm đắc ý, lao đến chỗ cô.
Hai người vui vẻ chơi trò ‘diều hâu bắt gà con’ ở trên đường,--..,..—ll,,quy,,,don,,,,----cả hai đều không để ý đến Tần Tâm Nhu đang đứng bên góc đường.
Cô ta đứng ở trong góc khuất tối, nhìn chằm chằm hai bóng người cách đó không xa.
Nụ cười trên mặt bọn họ tựa như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, rốt cuộc cô ta cũng hiểu vì sao mặc kệ mình có thân thiết với anh thế nào thì người đàn ông đó vẫn chẳng thèm liếc lấy một cái.
"Sở Niệm!"
Tần Tâm Nhu không khỏi siết chặt tay, đôi mắt bị nhuốm đầy vẻ thâm độc đã không còn cao ngạo như xưa, cô ta lấy di động từ trong túi xách ra, giơ lên về phía hai người kia.
........
Buổi sáng sáu ngày sau, sân bay của Mộ Thành.
Đến cuối cùng, Sở Niệm vẫn quyết định đến tiễn Tô Lực, cô không để cho Thương Sùng đi với mình, nguyên nhân là gì, cô cũng không biết.
Nhìn người đàn ông đã gầy đi nhiều ở trước mắt, trong lòng Sở Niệm vẫn không nhịn được mà sinh ra chút cảm giác áy náy. Lần trước anh bị thương ở bệnh viện, mình cũng không có đến thăm anh. Hiện tại.......Coi như là báo đáp anh trước kia đã đối xử tốt với mình đi.
Đứng ở đối diện nhìn Sở Niệm, Tô Lực thật sự không nghĩ tới cô sẽ đến tiễn mình. Vốn là muốn mượn cơ hội xuất ngoại, để cho mình quên cô đi. Nhưng giờ khắc này nhìn thấy cô, nội tâm của anh vẫn không nhịn được mà gợn sóng.
Anh không muốn quên, cũng không thể quên! Anh cất bước đi đến trước mặt Sở Niệm, cố nén suy nghĩ ôm cô vào lòng ở trong đầu, há to miệng, nói: "Sở Niệm, đã lâu không gặp."
Sở Niệm gật gật đầu, tránh né ánh mắt nóng rực của Tô Lực. –ll,.qq,,do,,,,nnn----Nếu là lúc trước, cô sẽ không hiểu thứ tình cảm bên trong đó, nhưng giờ thì khác rồi.
Cô cắn môi dưới, mấy phút sau mới hỏi: "Lần trước bị thương, đã khỏi chưa?"
"Đã tốt rồi." Tô Lực nhìn cô, không hề chớp mắt.
"Vậy thì tốt rồi." Sở Niệm hạ mắt nhìn dưới đất, nét mặt khiến Tô Lực nhìn mà không hiểu.
Hai người cứ đứng im tại chỗ, ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Ngay lúc cô sắp không chịu nổi bầu không khí này thì loa thông báo trong đại sảnh liền vang lên.
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn cửa soát vé đã chật ních người, cô nói: "Anh nên đi rồi."
"Sở Niệm..."
Tô Lực nhăn mày, bàn tay đặt ở hai bên thân hơi siết chặt. Một lát sau, anh hỏi: "Vẫn chưa chịu tha thứ cho anh sao?"
Sở Niệm lắc lắc đầu, đáp: "Đã qua rồi."
"Vậy chúng ta..."
"Chúng ta vẫn là bạn bè." Sở Niệm cắt đứt lời Tô Lực, không muốn cho anh có bất kỳ cơ hội hiểu lầm nào. Trước giờ cô đều không thích cảm giác mập mờ, trước kia là do cô không hiểu chuyện mới khiến Tô Lực có cảm giác sai lầm. Hiện tại, nếu tiếp tục như vậy sẽ không hề công bằng với anh.
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Lực, trong đôi mắt đen láy tràn đầy áy náy và kiên quyết.
"Giờ tôi đã ở cùng Thương Sùng rồi, trước kia là lỗi của tôi đã không nói rõ với anh. Chuyện kia đã qua, tôi đến tiễn anh là vì hy vọng sau khi xuất ngoại, anh sẽ sống thật vui vẻ. Tôi không thích anh, anh cũng biết mà."
Ánh sáng trong mắt Tô Lực đã tắt, anh nhìn Sở Niệm, nói: "Nhưng mà anh không muốn quên em, em biết là anh thật sự thích em mà."
"Tôi biết rõ, nhưng tình cảm thì không thể chứa nổi chuyện tình tay ba. Đối với anh, với Thương Sùng đều không công bằng."
"Anh hiểu rõ ý của em rồi."
Tô Lực buồn bã cười một tiếng, cho dù đau lòng nhưng anh cũng không làm chuyện quấn chặt một người. Coi như nói thẳng tình cảm của mình một lần cuối cùng đi, trong lòng quyết định, anh vươn cánh tay mạnh mẽ, ôm Sở Niệm vào trong ngực. Cảm giác được cô gái trong ngực đang giãy giụa, anh siết chặt hai tay mình, nói: "Đừng động, anh không có ý gì khác. Em cứ coi như để cho người bạn này làm chuyện đầu tiên muốn làm trước khi rời đi. Về sau, chúng ta...... Chỉ là bạn bè."
"Tô Lực... Thực xin lỗi." Sở Niệm nhắm hai mắt lại, giờ khắc này cô thừa nhận cô khổ sở rồi.
Tô Lực lắc lắc đầu, nói: "Người nên nói xin lỗi là anh, trước kia anh vẫn tự nhủ, anh sẽ khiến cho em mãi mãi vui vẻ. Nhưng anh không làm được, đã để cho em đau lòng rồi."
"Kết quả như vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn." Tô Lực buông cô ra, rất cố gắng mỉm cười.
"Chờ sau này anh về, em có thể dẫn anh đến nhà hàng mì thịt bò vừa có thịt lại có rượu không?"
"Đương nhiên có thể." Sở Niệm gật gật đầu.
"Vậy phải chờ anh trở về, nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt."
"Anh cũng vậy."
Tô Lực cười nhẹ một tiếng, lời muốn nói đã nói xong, anh.......Cũng nên rời khỏi thôi.
Anh vẫy tay với cô, giống như ở đây không có gì quyến luyến nữa, xoay người đi vào lối đi an toàn.
Chỉ là Tô Lực không trực tiếp lên máy bay, mà là ngừng lại trước cửa kính mà biển người đang bắt đầu chuyển động. –ll,,q..qu,,,do,,,,nn-----Nhìn bóng dáng vẫn đứng đó chưa rời đi, lồng ngực của anh liền truyền đến từng hồi đau nhói.
Anh sẽ chờ em, liên tục chờ đợi. Cho dù, về sau chúng ta chỉ là bạn bè.
Anh nhìn tấm vé máy bay trong tay, liền siết chặt bàn tay.
......
Trong nhà Thương Sùng, đang diễn ra một khóa dạy dỗ nghiêm khắc. Đương nhiên thầy giáo là Thương Sùng, học sinh bị dạy bảo là Cẩm Mặc và Hoa Lệ.
Cẩm Mặc cảm giác mình rất đáng thương, ngày đó cậu đã đi tìm Hoa Lệ dựa theo lời chủ nhân nói rồi, chỉ là mình cậu không thể đối phó được với cô nhóc kia. Quấn quít chặt lấy còn chưa nói, còn chơi trò ngốc nghếch, khóc thút thít, muốn nhảy sông tự vẫn.
Danh sách chương