Vì sự hoảng loạn vì suýt ngã khỏi yên ngựa, hai hay tôi ghì chặt lấy cánh tay của Izek, cả người nằm trọn trong lồng ngực của anh.
Ôi trời, điều này chẳng vui chút nào. Tôi cứ phải vào vai chú gà con mãi thế này à? Xung quan tôi trở nên náo loạn. Tôi mỉm cười, bỏ ngoài tai những lời thì thầm phiền phức.
"Làm ơn đừng cãi nhau nữa mà."
"Gì cơ?"
"Đừng cau mày lại như thế. Khuôn mặt điển trai của ngài sẽ bị hỏng mất."
Izek im lặng nhìn tôi. Ánh mắt ác quỷ đó như muốn nhai nát tôi vậy. Anh ấy càu nhàu khi thấy tôi đang cố gắng thoát ra khỏi vòng tay mình.
"Ta không giận, chết tiệt. Ellen. Giận ta à?"
"Không hề."
Ellenia trả lời ngay lập tức, nhìn về phía tôi. Anh em kiểu quái gì thế? Thật vô lý, nhưng tôi không dám nói ra mà đáp lại bằng một nụ cười tươi rói. Khi chân tôi chạm vào bãi cỏ xanh rì, bằng phẳng, tôi như thấy mình vừa trở về từ cõi chết vậy.
"...."
"Em sẽ cưỡi ngựa một mình, được không ạ?"
"... Tuỳ em."
Câu trả lời miễn cưỡng thật đấy. Làm fangirl đúng là khổ quá đi mà! Flaya khúc khích nhìn tôi với ánh mắt thích thú.
"Lại đây và ngồi xuống thôi nào Phu nhân. Mọi người đang chờ cô đấy."
Cảm ơn cô vì lời vô nghĩa nhé.
Khi tôi lịch sự ngồi xuống bàn tiệc, sự chú ý của tôi ngay lập tức va vào tách trà tinh tế được trang trí một con rùa nhỏ với nhãn dầu nạm ngọc gắn trên đỉnh quai cầm.
Hôm nay quả là ột ngày khó khăn.
"E-Ellen..."
"Xin thứ lỗi vì những điều không hay vừa rồi. Anh ấy vốn là người cộc cằn như vậy đấy. Chị đừng lo lắng quá." Ellenia khách sáo đẩy một món nhẹ về phía tôi.
Cảm ơn lòng tốt của em. Nhưng, sao hoa văn trên đĩa cũng là hình con rùa vậy?!
Flaya ngồi bên cạnh tôi thấp giọng thì thầm, "Có ổn không nếu cứ để ngài ấy đi như thế?"
"Kệ anh ấy đi."
Ellenia không thèm để tâm. Trước khi tôi kịp nhận ra thì chồng tôi đã phi ngựa bỏ đi rồi.
Tôi liếc nhìn những người đàn ông đã chờ rất lâu để có thể trao đổi với anh ấy, trong khi có người hỏi, "Sức khoẻ của Phu nhân ổn định lại rồi chứ?"
"À đúng vậy, cảm ơn cô đã hỏi thăm."
"Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết tin phu nhân ngất ở cảng Elmos đấy. Nghe nói cô còn bị chảy máu nữa."
Tôi nuốt nước bọt. Đúng là vào thời điểm đó đã có rất nhiều người ở đấy, vậy nên cũng chẳng có gì bất ngờ khi tin đồn đã được lan truyền khắp nơi.
Nhưng có nhất thiết phải nhắc đến chuyện tôi chảy máu mũi ở ngay tại đây không? Vị tiểu thư này, Consolace hay đại loại là gì đó đã từng có ý định làm tôi bẽ mặt từ trước đó thì phải.
Tiểu thư Conolace hơi hối rối. Hàng lông mày của cô ta chau lại, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc, "Phu nhân có vẻ rất quan tâm đến vóc dáng của mình nhỉ?"
"Vâng?"
"Cô lại gầy đi rồi, lần trước tôi chẳng thấy Phu nhân động vào bất kì món gì. Cô không thích những món ăn ở phương Bắc sao?"
Đôi mắt xám tro của cô ta lấp lánh, như thể quan tâm đến tôi lắm vậy.
Nếu tính cả hôm nay thì chúng ta mới gặp nhau hai lần thôi đấy. Đâu thân thiết đến nỗi bóc mẽ tôi kén ăn trước nhiều người như vậy?
"Cô thấy vậy sao? Đúng là tôi không ăn được nhiều."
"Không biết ở phương Nam như nào, nhưng đối với việc phải chống chọi với thời tiết khắc nghiệt ở phương Bắc thì sức khoẻ là quan trọng nhất đó ạ. Như vậy thì mới không làm ảnh hưởng tới những người khác.
Ra là vậy à... Ý nói tôi là một gánh nặng phiền phức chứ gì? 'Hài hước' thật đấy.
Tuy nhiên, không giống như mong muốn của cô ta rồi, vì tôi đã đáp trả bằng nụ cười rạng rỡ và đôi mắt lấp lánh của mình, "Ôi, cảm ơn vì tiểu thư đã quan tâm tới tôi. Tôi đã rất ấn tượng vì tính cách ngọt ngào chu đáo của tiểu thư đó, vậy nên sau này, tôi rất muốn tâm sự với tiểu thư, được không vậy? Tôi vốn không quen biết nhiều người ở vùng đất xa xôi này, nên chẳng thế than thở cùng ai những phiền muộn của mình."
"...Rất sẵn lòng, thưa Phu nhân."
"Thật chứ?"
"... Tất nhiên." Tiểu thư Conolace lẩm bẩm tức giận, gật đầu một cách miễn cưỡng.
Sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
Tôi hiểu mà. Cô đang chờ một câu trả lời ngu ngốc từ tôi để làm trò lăng mạ của cô thu hút mọi người hơn chứ gì. Tiếc quá, tôi sẽ không tung hứng với cô đâu.
"Ruby."
"Ơi...?"
"Bánh Castella này ngon lắm."
Cô ấy mời tôi ăn sao?
Hôm nay Ellenia có vẻ đáng sợ hơn thường ngày, tốt nhất là không nên phật lòng cô ấy. Vậy nên, tôi đón lấy miếng bánh vàng tươi và bắt đầu thưởng thức.
Sẽ ổn thôi, chỉ cần không để ý đến con rùa là được.
"Thả lỏng đi nào. Sao đột nhiên em lại cãi nhau với anh mình vậy? Quan hệ của hai người thân thiết mà."
"Hai chị em chị mới thân ấy."
"Em chị á? Em ấy rất ngoan, nhưng hay đi gây rối lắm. Ước gì chị có một người anh trai để có thể dựa dẫm..." Flaya chuyển chủ đề nói chuyện một cách rất tự nhiên, đưa mắt về phía tôi.
"Hình như các anh rất cưng chiều Phu nhân nhỉ?"
Nghĩ lại thì chắc chỉ có một người có thể coi là "tốt" với tôi thôi. Enzo, một hiệp sĩ, không phải Hồng Y. Nhưng chức danh đâu có quan trọng.
"Cũng bình thường thôi. Các anh hay nhường nhịn những trò trẻ con mà tôi gây ra."
"Ghen tị thật đấy! Cô như bé cưng của họ vậy. Chắc Phu nhân nhớ họ lắm."
"Ở phương Bắc có nhiều niềm vui lắm, nên tôi cũng vơi bớt nỗi nhớ họ."
Flaya là người bạn rất thân thiết với Izek.
Ngay khi đó là người khác không phải cô ấy, tôi cũng sẽ cẩn trọng những lời nói của mình để tránh những tin đồn thất thiệt.
"Đức Hồng y Valentino có đến thăm Elendale trong năm nay không nhỉ?" Một tiểu thư đã từng than phiền đồ ăn trong yến tiệc lần trước không hợp khẩu vị của cô ấy hỏi tôi với đôi mắt lấp lánh.
Haa, tôi đã quên mất rằng, Cesare không chỉ có những tai tiếng, mà có cả danh tiếng nữa.
Xin anh đấy, tôi không muốn gặp anh đâu. Nhưng tôi đã lỡ biết sự thật đau đớn này rồi.
"Tôi cũng không biết nữa. Anh ấy chưa trao đổi với tôi về vấn đề này."
Giải đấu sẽ diễn ra vào cuối mùa thu, vậy nên vẫn còn vài thắng nữa anh ta mới đến. Cho đến lúc đấy thì tương lai của tôi sẽ mù mịt đến mức nào? Tôi sắp sửa bị ép chết giữa Cesare và Izek rồi.
Sau bữa ăn, mọi người bắt đầu hoạt động cưỡi ngựa. Chồng tôi đã để con ngựa cưng lại còn mình thì không biết đã ở góc nào, vậy nên tôi đã leo lên con vật oai nghiêm của anh ta để tham gia. Tôi và Flaya đi cùng nhau, thong thả ngắm nhìn khung cảnh của khu rừng xanh tốt.
"Xin Phu nhân đừng bận tâm tới tiểu thư Conolace."
"...Vâng?"
"Tính cô ấy hơi cục cằn một chút, nhưng không phải người xấu đâu. Tiểu thư Conolace đã theo đuổi Iz một thời gian dài đó."
Tôi chẳng thèm bận tâm mấy chuyện vặt vãnh như thế, nhưng tôi vẫn phải giả đò gật đầu như thể có hứng thú lắm.
"Tôi không có ác cảm với tiểu thư Conolace. Tôi biết ngài Izek là một người đàn ông hoàn mỹ, vì vậy cũng không ngạc nhiên lắm khi có nhiều tiểu thư để ý tới ngài."
"Cô thật dịu dàng quá, thưa Phu nhân." Flaya nghiên đầu, ánh mắt phóng ra phía trước.
Ngồi trên một chú bạch mã, cô ấy tựa nữ thần bước ra từ bức danh hoạ tuyệt đẹp.
"Có thể tôi sẽ làm mất lòng Phu nhân, nhưng thực sự tôi từng nghĩ rằng Phu nhân là người rất kén chọn."
"Tôi ư? Tại sao tiểu thư lại nghĩ tôi như vậy?"
"Phu nhân là công chúa của Romagna mà, vì vậy việc cô khó tính cũng là điều dễ hiểu thôi." Flaya cười nhẹ, để lộ hàm răng tráng sáng.
Nếu đó là Rudbeckia thì sẽ là như vậy đấy.
Tôi cảm thấy tiếc nuối cho Rudbeckia nguyên tác.
"Nhưng liệu có ổn không nếu như chúng ta vẫn đi theo hướng này?"
"Xin đừng lo lắng quá, nếu chúng ta không đi quá xa khỏi phạm vi bữa tiệc thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đây là nơi an toàn nhất để có thể tổ chức các buổi tiệc ngoài trời, vậy nên lần nào chúng tôi cũng đến đây."
"Vậy à..."
"Phu nhân cưỡi ngựa giỏi hơn tôi nghĩ đấy."
"Sao có thể bằng được cô chứ. Cũng chỉ nhờ con ngựa tốt này thì tôi mới vớt vát được chút kỹ năng vụng về thôi."
"Ồ, tôi lại không nghĩ vậy đâu. Cô có muốn thi với tôi không?"
"Thi?"
"Nếu Phu nhân đi thẳng về hướng đó, cô sẽ đến được phía đối diện con đường chúng ta vừa đi qua. Nếu chạy đến điểm đó thì sao? Cô đồng ý chứ?"
Tôi gật đầu. Cũng chẳng có lý do gì để từ chối thử thách này, ngược lại đây còn là cơ hội để thân thiết với Flaya hơn nữa.
Vậy tôi có nên thắng hay không nhỉ?
"Vậy Phu nhân có thể xuất phát trước."
"Như vậy thì chẳng phải quá thiên vị tôi rồi sao?"
"Ồ không, đây là điều đương nhiên mà. Tôi thông thạo con đường này hơn cô đó."
Tôi bắt đầu phi lên trước. Ngay sau khi đập chân vài nhịp vào thân, con ngựa nhận được tín hiệu và bắt đầu phi nước đại. Tôi hơi bối rối trong khi điều khiển tốc độ của nó. Bím tóc của tôi tuột ra, tung bay trong cơn gió mát lạnh. Tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn. Đã lâu lắm rồi tôi không được phi ngựa thoả thích mà không cần quan tâm tới bất kỳ điều gì. Tôi thực sự rất muốn phát huy thực lực của mình sau một thời gian dài như thế...
Con đường mà Flaya nhắc đến đã dần hiện ra trước mắt. Tôi chạy dọc theo con đường phụ, rồi ghì cương ngựa dừng lại một lúc. Một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong tôi. Tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở sau lưng mình.
Flaya đâu rồi? Cô ấy chạy hướng khác sao?
Trong khi tôi đang dáo dác tìm kiếm một tiếng động nào đó, có một thứ đột ngột bật ra khỏi bụi cây. Không có lấy bất kỳ một tiếng động nào, cái thứ không xác định quấn lấy mắt cá chân tôi, làm tôi thót mình hét lên vì tưởng là một con rắn.
Bị kích động, con ngựa chồm lên bằng hai chân trước.
"AAAAAA!"
Tay tôi tuột khỏi dây cương, cơ thể bị tung lên trời rồi rơi mạnh xuống đất.
Cú ngã khiến tôi xây xẩm mặt mày. Trong cơn đau đớn, tôi cảm nhận được mình đang bị kéo lê dưới đất. Tôi không biết đó có phải là một sợ dây leo đang cuốn quay cổ chân tôi hay không, nhưng sợ dây đó bám chặt vào tôi và kéo về phía bụi cây. Tôi sợ đến mức không còn nhận ra mình đang hét lên nữa.
Cơn đau âm ỉ khắp ngưởi tôi, giống như bị đập mạnh vào đâu đó vậy.
Tôi dần dần mất đi ý thức của mình.
***
"Kuu..."
Đầu tôi nặng trĩu, mí mắt như bị bôi một lớp keo mỏng dính chặt vào nhau, không thể mở ra nổi.
Mọi thứ xung quang chìm vào bóng tối và sự im lặng đáng sợ. Ánh trăng chiếu rọi xuống những tán lá cây, lốm đốm những chùm sáng.
Tôi đang ở đâu? Đã có chuyện quái gì xảy ra vậy?
"...Gah!"
Mắt tôi chạm phải hai đốm sáng màu xanh ngọc, rõ mồm một trong màn đêm.
Một con ma thú màu đen, không rõ là thỏ hay gấu trúc đang đứng ngay cạnh tôi và nhìn xuống vị trí tôi đang nằm. Cơ thể nó hao hao giống một con chim cánh cụt, hai tai nhịn như thỏ gắn trên đỉnh đầu. Và ngay bên dưới...
Trên cái lỗ khổng lồ ở giữa bụng nó là một cái miệng, như thể nó sắp ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức.