Một đám người máu lạnh.

Như mọi khi, thuốc giảm đau vẫn chẳng có tác dụng gì mấy. Tôi rêи ɾỉ, tỉnh tỉnh mơ mơ chìm vào giấc ngủ. Khi thức dậy thì tôi lơ mơ nhận ra mình đã ngủ được khá lâu rồi. Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào 6 giờ chiều, nhưng giờ có lẽ bây giờ cũng đã hơn 5 giờ rồi. Tôi có thể đã dậy sớm hơn nếu có người đến gõ cửa thông báo chuẩn bị.

Có thể là nữ hầu kia nói dối tôi và viện cớ với Ellenia rằng tôi bị ốm và sức khoẻ quá tệ để có thể tham gia bữa tiệc.

Bà ta không hề nói dối chủ nhân của mình, việc tôi không khoẻ là sự thật. Hoặc là việc Izek bảo tôi không cần đến là chính xác.

Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chẳng thể ở trong phòng được. Việc xác nhận phải được ưu tiên hàng đầu. Cũng may là sau khi chợp mắt một lúc, tôi đã có thể chịu đựng được cơn đau của mình.


"Phu nhân cho gọi em ạ?"

Ngay khi tôi vừa kéo sợi dây, Lucille lập tức xuất hiện như thể cô ấy theo dõi tôi từ nãy đến giờ vậy.

"Em có thể giúp ta được không? Đã muộn rồi, ta cần thay y phục nhanh nhất có thể."

"Nhưng thưa Phu nhân, em được dặn là..." Lucille nhìn tôi bối rối.

Tôi không thể chắc chắn được việc Izek yêu cầu tôi ở trong phòng có đúng hay không, hay nữ hầu kia đã căn dặn cấp dưới của mình, hay tất cả hạ nữ đang thông đồng với nhau. Điều mà tôi tin chắc là ngay cả khi hạ nữ kia nói dối, thì vẫn sẽ có một số người ra tay giúp đỡ tôi. Vì vậy, tôi không ngồi im ở đây đâu!

Tôi phải lấy lòng chồng của mình bằng bất cứ cách nào. Anh ấy đã có chút cảm xúc đối với tôi, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này được.

Tôi chỉ đi xác nhận lại thôi. Chỉ xác nhận lại...


"Ta biết, em chỉ cần giúp ta thay y phục thôi."

"Nhưng thưa Phu nhân,..."

"Ta chỉ là muốn đi ra ngoài chút thôi. Ở trong phòng nhiều ngày làm ta bức bối quá. Xin em đấy, nhé?"

Lucille trông có vẻ cáu kỉnh, nhưng ngay sau khi đặt vào tay cô ấy một chiếc kẹp tóc kim cương, tôi lập tức nhận được sự đồng ý giúp thay đầm mới và lén đưa tôi ra hoa viên.

Màn sương mờ ảo giăng mắc trên hàng trăm loài thực vật phong phú, bao phủ cả hoa viên rộng lớn. Những ngọn lửa màu xanh ấm áp bập bùng trong đêm tối. Nơi tổ chức yến tiệc nằm trong vườn tử đinh hương. Không có bóng người nào đi lại ở phía này bởi tất cả khách mời đang tập trung ở phía Tây, nơi có an ninh cao nhất. Tôi cẩn thận cho chiếc khăn thêu và tâm thư vào tay áo.

Haa, tôi đang làm cái quái gì vậy chứ? Hành động như một fangirl đích thực không phải là điều ai cũng có thể làm được đâu. Bụng dưới và thắt lưng của tôi nhói lên không ngừng, nhưng chẳng sao cả, tôi vẫn chịu được tốt.


Tôi sẽ chỉ tạt qua, gặp anh, tặng quà và quay trở lại phòng.

Là sinh nhật của anh, với tư cách là fan cứng, tôi sẽ tặng món quà mà mình tâm huyết nhất. Tôi phải gặp anh ấy dù bị đẩy tới bất kỳ hoàn cảnh nào. Hồi hộp quá. Cái lạnh và sự tĩnh lặng như đang dần ăn mòn tôi vậy.

Tôi đã không bỏ bụng được gì trong nhiều ngày, nhưng hiện tại tôi vẫn đang nôn nao. Thà bị đánh thì còn tốt là phải chịu đựng cảm giác này.

Đùng, ầm ầm!

Ôi Chúa ơi, con đã phạm lỗi gì để khiến Ngài ghét con sao?

Một cơn mưa bất chợt ào xuống. Trong phút chốc, bầu trời trở nên đen kịt, từng giọt mưa lao nhanh xuống đất, xối xả. Tôi dừng chân, túm chặt tay áo. Để tránh bị dính mưa ít nhất có thể, tôi men dọc theo nhưng cái cây tán dày, nhưng cũng chẳng giúp ích được mấy. Thật may là hôm nay tôi mặc đầm bằng ren cứng.
Khi tôi đến gần nơi tụ họp, những tiếng ồn ào dần rõ ràng hơn.

Tiếng khách khứa cười nói vui vẻ, những câu chúc tụng, bông đùa vì hôm nay là sinh nhật anh.

Tôi nấp sau một cây bách xù ở gần đó, nhìn trộm vào trong sảnh tiệc.

Ai ai cũng diện những bộ cánh lộng lẫy, đi lại, cười nói và chào hỏi nhau. Điều gì đã khiến họ nở những nụ cười hạnh phúc như thế?

Mọi người lần lượt vào trong, để lại chiếc cầu thang trống trải. Tôi ẩn mình đằng sau một cái cột, he hé mắt nhìn lén. Thật xa hoa và sang trọng làm sao.

Tôi chú ý tới một nhóm người nổi bật đang di chuyển trong sảnh tiệc.

"...Em đã lựa chọn món quà này rất kỹ càng đấy."

"Đúng là vậy nhỉ, có vẻ như tiểu thư đã phải chọn lựa khá nhiều."

"Em chẳng thích ngài ấy tý nào cả."

"Ta đã bảo em rồi mà, tiểu thư. Em đâu cần tốt bụng quá với kẻ này chứ?"
"Sao ngài lại ở đây?"

"Ngài ấy đến mời ta tham dự mà."

Một nhóm nam nữ vui vẻ chuyện trò giữa trung tâm của sảnh tiệc. Vài hiệp sĩ giáp đen và cả giáp bạc đang rảo bước xuống cầu thang, hộ tống hai tiểu thư yêu kiều. Nét mặt của họ đều tràn đầy sự kiêu hãnh. Tôi luôn cảm nhận được khi nhìn vào những gương mặt xán lạn của các vị hiệp sĩ, đặc biệt là khí phách hào hùng của những hiệp sĩ tôn giáo.

Ellenia hôm nay đi giữa đoàn hộ tống, diện một chiếc váy xanh nhạt thanh lịch tựa như nữ thần, bên cạnh cô là Flaya xúng xính trong bộ đầm hồng được thiết kế tinh tế, làm tôn lên mái tóc vàng kim óng ả.

Cô ấy cười rất tươi, đập vào vai hiệp sĩ giáp bạc.

Tôi không nhìn được biểu cảm trên mặt Izek, nhưng có vẻ anh ấy cũng rất vui trong ngày hôm nay.

Kỳ lạ quá, tôi như đang trở lại bữa tiệc trung học cuối năm ở kiếp trước vậy. 
Vào đêm diễn ra bữa tiệc khiêu vũ đó, tôi đã trốn ra sau vườn trường, cô đơn vì bị bạn cặp vứt bỏ, hướng mắt dõi theo những học sinh khác vui vẻ lướt qua mình.

Cánh cửa phòng tiệc từ từ đóng lại, cắt đứt ánh nhìn của tôi bằng tiếng động nặng nề.

Tôi nên quay về thôi. Xuất hiện ở bữa tiệc trong tình trạng này sẽ chỉ là một nỗi nhục nhã. Những lời mà hạ nữ kia nói, có lẽ là sự thật...

Trời mưa được một lúc nữa rồi ngớt hẳn.

Tôi ngồi thụp xuống sau cây cột một lúc, xoa xoa cái lưng đau nhức của mình. Món quà tôi cất công thêu tặng anh, có lẽ đã ướt và hỏng mất rồi. Tôi chẳng thể tặng một món quà thế này được, đành phải nghĩ ra món khác vậy.

Haaa, lẽ ra tôi không nên làm thế này. Tôi đã quên mất rằng anh ấy lạnh lùng đến thế nào.

Đúng vậy nhỉ, ngay cả khi hạ nữ kia là một người xấu tính, thì bà ta cũng chẳng tệ đến mức nói dối tôi đâu. Tôi nên đi ra khỏi đây và lên một kế hoạch khác cho sau này. Khi anh ấy chìm vào giấc ngủ, tôi sẽ lẻn - Đây là đâu vậy nhỉ?
"Hắt xì!"

Tôi hắt hơi một cái ngay sau khi quay lại bụi cây rậm rạp. Sụt sịt, mưa đột nhiên nặng hạt hơn. 

Tôi đã vô tình biến mình thành một con hề, chỉ để xem anh đang làm gì.

Chờ đã, đây có phải là đường về phòng không? Lấy lại tinh thần đi, đồ ngốc này.

Tôi đấm lên trán mình, nhưng hình như lực hơi mạnh nên nước mắt tôi ứa ra.

Tôi dáo dác nhìn xung quanh khi đang xoa xoa trán mình trong lúc chân cứ tiếp tục bước về phía trước. Hình như chỉ đang đi lòng vòng quanh một chỗ thôi thì phải? Tôi sải bước về phía trước, lòng thấp thỏm hy vọng sẽ không có ai nhìn ra cửa sổ.

Vai tôi bị đập mạnh vào ai đó khi đang chuẩn bị rẽ vào khúc quẹo.

Đau quá!

Hôm nay bị làm sao thế?

Mùi khói xộc thẳng vào khoang mũi tôi. Liệu có phải là mùi từ mấy ngọn đuốc không nhỉ? Nhưng những ngọn lửa ấy đâu thể bị mưa dập tắt đâu.
Đột nhiên, tôi muốn gặp Popo. Mặc dù nó là một con quái vật mồm đầy xương, nhưng ít ra nó còn đối xử với tôi tốt hơn cả những người tôi xung quanh tôi. Haa, nó còn biết đắp lá lên đầu tôi để cầm máu.

"Phu nhân?"

Tôi tiếp tục bước đi mà không hề ngoái đầu lại. Chẳng cần biết đó là ai, nhưng làm ơn hãy quên đi cái hình ảnh luộm thuộm và ngu ngốc của tôi vào ngày hôm nay đi mà. Aii, lưng tôi đau sắp gãy làm đôi rồi.

"Phu nhân, Phu nhân Rudbeckia?"

Lì thật. Sao người này không thể để tôi đi đi chứ?

Khi tôi bực bội quay đầu, đập vào mắt tôi lại là đôi mắt màu tính thạch anh và mái tóc vàng ánh kim che đi phần gáy quen thuộc. Lại cậu ta nữa à. Thật phiền phức khi bị cậu ta thấy được bộ dạng này.

"Phu nhân không khoẻ ạ?"

Tôi gườm gườm nhìn thẳng vào mặt Lorenzo một lúc. Cậu ta dường như đang mỉa mai tôi. Có gì đáng để cười ở đây à? Cậu ta và chị gái yêu quý của mình đã đẩy tôi vào hố sâu đau khổ rồi đấy. Sao họ cứ phải lởn vởn trước mặt tôi thế?
"Cứ buông ra những lời nhục mạ ta đi."

"Dạ?"

"Cứ chửi rủa ta thoải mái đi. Ngươi có thể cười nhạo bộ dạng của ta ngay ở đây, không cần phải nhọc công ngâm nga lời bài hát kinh tởm đó như thế đâu."

"Cái gì...?"

Khoé miệng cậu ta nhếch lên, không nói nên lời.

Nhìn thật lố bịch. Trúng tim đen rồi nên thẹn chứ gì. Có gì là sai khi cứ lải nhải cái bài hát kinh tởm đó và cố thể hiện ra rằng cậu ta ghét tôi, đúng chứ?

Tôi trợn mắt, nặn ra một nụ cười trái với lòng mình.

"Phu nhân hiểu lầm gì vậy? Tôi..."

"Không sao. Ta biết mọi người chẳng yêu quý gì ta cả. Nhận thức của ta đủ tốt để có thể nhìn ra sự ghét bỏ của mấy người. Đừng lo, ta sẽ yên phận mà sống giống như một con chuột cống bẩn thỉu, dơ dáy chứ không tham vọng những vinh hoa đâu."

Mắt tôi dần nhoè đi và giọng nói thều thào hơn.
Tôi đang nói những gì với đứa trẻ này vậy? Có lẽ là do tôi bị quật ngã bởi kỳ sinh lý đau đớn này nên đã hồ đồ rồi.

Giờ nói gì thì cũng như nước đổ lá khoai, nhưng tôi cũng đã cho cậu ta thấy mình chỉ là một nhành cỏ vô hại chẳng đáng để bận tâm đến.

Đúng rồi đấy, hãy nghĩ ta là một con đàn bà ngu ngốc. Hãy về mà mách cho chị gái ngươi biết ta tầm thường đến mức nào đi.

Ta không muốn chết.

Ta không muốn bỏ mạng ở cái nơi này. Ta muốn được sống, vì vậy ta sẽ trả bất cứ cái giá nào để có thể giữ được cái kiếp quèn này.

Tôi quệt những giọt lệ đang chực trào ở khoé mắt, quay người bỏ lại Lorenzo đang chôn chân tại chỗ. Nhưng những gì xảy ra trước mắt khiến tôi sửng sốt vô cùng. Trong một giây ngắn ngủi, tôi đã nghĩ mình bị ảo giác. Tại sao những người đó lại ở đây? Tôi thề rằng tôi đã thấy họ ở trong sảnh tiệc vài phút trước mà...
Tôi có thể nhìn rõ vẻ mặt ngạc nhiên của các vị hiệp sĩ kiêu hãnh khi đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa nãy.

Buồn cười ở chỗ là mỗi người đều nhìn về một hướng khác nhau với khuôn mặt cứng đờ, trong khi những điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy dở.

Hoá ra mùi khói bắt nguồn từ đây sao?

Nhất là Ngài Ivan, người đơ ra không biết trời trăng gì với điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã lụi tắt.

Andymion còn tức cười hơn - cậu ấy tiếp tục châm những que diêm đã cháy thành than từ lâu.

Tôi biết tình trạng của tôi chẳng đẹp đẽ là bao. Xấu hổ chết mất, hình như họ đã nghe thấy tất cả những gì tôi vừa xối vào mặt Lorenzo.

Aaaa, ai đó đào cho tôi cái hố để tôi nhảy xuống đi mà! Tôi cất tiếng cười ngượng ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện