"Dĩ nhiên là không thể không xuất hiện rồi, chỉ là tôi có chút chuyện nên mới tới muộn thôi. Công chúa tham gia cùng với ai vậy?"

"Với bảo mẫu ạ. Mẫu thân của em thường không hay đến những bữa tiệc như này."

Tôi hiểu điều đơn giản này mà. Anh em nhà Omerta là con cháu của Hoàng tộc, chứ không phải là của Vương hậu xuất thân từ nô ɭệ.

Nhà vua có vẻ quan tâm đến cháu trai có nhân cách kỳ quặc của mình lắm, vì công chúa nhỏ đã được tham gia bữa tiệc cơ mà. Bên cạnh Ari là một cô bé khác, cũng trạc tuổi công chúa.

Cô bé như một con búp bê dễ thương với mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt ngọc lục bảo lấp lánh.

Cô bé cất tiếng ngay trước khi tôi định mở lời, "Chồng của Phu nhân là Hiệp sĩ tôn giáo ạ?"

"Đúng là như vậy đó."

"Anh trai em cũng là Hiệp sĩ tôn giáo đó."


"Ồ, vậy sao? Tôi có biết ngài ấy không?"

"Có thể lắm ạ. Anh trai em nổi tiếng lắm. Anh ấy khá là ưa nhìn, nhưng miệng thì toàn thở những câu bẩn thỉu thôi. Mẹ em nói anh ấy đã uống phải nước ở rãnh đó."

Chờ đã, hình như tôi lờ mờ đoán được đó là ai rồi. Nghĩ lại thì, màu tóc và đôi mắt của cô bé ấy rất quen. Và cả cách cô ấy nói chuyện...

"Chúng ta có thể uống nước đó sao?"

"Không đâu ạ. Thay vào đó, chị hãy uống nước trái cây ở đây nhé."

"Chồng chị trước đây đã cho em ngồi trên vai ngài ấy đó."

Thật á? Izek? Thật không vậy? Không thể tin được.

Hơn nữa, nếu Izek yêu quý trẻ con như vậy, thì tại sao Ari lại sợ anh ấy chứ? Cô bé lè chiếc lưỡi dễ thương trước ánh nghi ngờ của tôi.

"Anh trai em đã ép ngài ấy làm vậy."

Hẳn là vậy rồi. Làm gì có chuyện con người vô cảm đấy yêu quý trẻ con chứ.


"Nhưng Phu nhân ơi, Ari bảo là chị đã cho phép công chúa chạm vào tóc chị. Có thật không ạ?"

"Thật mà! Nhưng không phải bây giờ đâu. Chúng mình không thể nghịch tóc chị ý ở đây được."

"Sao lại không chứ?"

"Mọi người sẽ nhìn đấy, Leah à."

"Nhưng tớ muốn chạm bây giờ cơ."

Trái ngược với công chúa nhút nhát, em gái Ivan lại nghịch ngợm và bạo dạn đến bất ngờ. Là do bẩm sinh hay do cô bé đã được nuôi dưỡng trong môi trường thoải mái vậy? Dù sao thì cả hai bé đều vô cùng đáng yêu. Hy vọng khi lớn lên cả hai sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào.

"Sẽ không sao đâu nếu các em chạm vào tóc tôi. Người khác nhìn thì cũng đâu có vấn đề gì đúng không nào?"

"Đúng vậy, người khác nhìn thì có sao đâu chứ!"

Tôi ngồi ở trên những bậc thang ngay sau lưng mình, nở một nụ cười vui vẻ và đưa tay ra chào đón khi Leah tiến lại gần.


Ari cũng ngập ngừng và bắt đầu vuốt những lọn tóc của tôi. Những ngón tay bé nhỏ luôn vào tóc tôi, tết chúng lại.

"Em đang làm gì đấy?"

Hay lắm, anh rất có tài phá vỡ bầu không khí tốt đẹp đấy.

Tôi cố gắng đứng lên, nhưng hai cô bé đằng sau sợ hãi níu chặt lấy vai tôi, vậy nên tôi chỉ biết ngồi trên bậc thang và cười toe toét.

"Ngài vừa đi đâu về ạ?"

"Không đi đâu cả. Ta là nhân vật chính của bữa tiệc."

Ai mượn nói vậy? Khoe khoang với tôi à? Hay ngài ỷ mình là nhân vật chính của bữa tiệc nên thích đi đâu thì đi? Ai cũng biết điều đó, thưa ngài.

Người chồng của tôi đứng từ trên cao và nhìn xuống chỗ tôi, sau đó nhìn về phía hai cô bé.

Đừng nhìn chằm chằm hai em ấy như vậy. Đó là lý do cả hai sợ anh đấy!

Tôi cảm nhận được cái rùng mình sợ hãi của Ari.
Không sao đâu, chị hiểu mà.

"Ồ, ra là Phu nhân đang chơi ở đây. Leah, em đã hành lễ với Phu nhân chưa?"

"Em đã nói xấu anh một chút đó."

"Gì cơ?"

Ngài Ivan đi theo ngay sau Izek, đã trở lại với vẻ ngoài nghiêm túc và dễ chịu.

Nhưng cô bé có ý gì vậy?

"Ahaha, Công chúa và Tiểu thư đang chơi rất vui với tôi đấy."

"Đúng vậy."

"Đúng đó."

Ôi các em, đừng làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng nữa.

Tôi lại bị chồng mình đánh giá là ngang bằng cô Công chúa sáu tuổi. Khi tôi đang cố nhấc người đứng dậy, Izek chìa tay ra với tôi.

Anh muốn đỡ tôi dậy? Có lẽ là vì sinh nhật nên anh dễ tính hơn thường ngày. Ngay khi tay tôi chạm vào tay anh, cả cơ thể tôi được kéo lên ngay lập tức.

"Ngài làm lại một lần nữa được không ạ?"

"...."

"Em xin lỗi, em làm phiền ngài rồi."

Vì vậy buông tôi ra đi mà. Anh lại nhìn tôi chăm chú, đôi mắt ánh lên sự âu sầu vô cùng. Thật khó khăn khi cố để hiểu suy nghĩ xoắn não của chồng tôi.
Đợi đã, có phải là vì...

"À, em cũng có quà sinh nhật để tặng ngài."

Khi tôi lục lọi chiếc túi lụa đang nằm trong tay, anh chớp mắt như thể đang chờ đợi để nhìn thấy món quà. Cái đồ kiêu ngạo này!

Thật ra thì, sau khi mắt tôi chạm phải đống quà sáng loáng chất đống ở một góc hành lang, tôi lại không muốn lấy quà của mình ra nữa. Nhưng tôi còn có thể tặng món quà nào khác nữa đâu. Tôi còn có thể làm gì khi bị nhốt mấy ngày liền trong dinh thự chứ?

"Cũng không phải là món quà đắt giá đâu ạ, nhưng em đã thức cả đêm để thêu nó. Hy vọng là ngài sẽ thích. Chúc mừng sinh nhật ngài. Cảm ơn ngài vì đã xuất hiện trên thế giới này."

Bất kể anh có thích hay không, tôi vẫn cười tươi rói và nhiệt tình nhất có thể khi đưa món quà của mình cho anh.

Izek nhìn xuống chiếc khăn tay thêu hình hoa hướng dương và bức thư được gấp tỉ mỉ trong tay tôi,
Tim tôi đập như trống dồn vì lo lắng.

Đừng xé, đừng xé. À không, xé cũng được, chỉ cần cầm lấy và kết thúc cuộc chiến tranh lạnh giữa chúng ta đi thôi.

Sao tự nhiên lại im lặng thế nhỉ? Một lúc sau, anh từ từ rời mắt khỏi món quà và nhìn thẳng vào mắt tôi. Không hiểu sao trên khuôn mặt anh lại lộ ra những cảm xúc hỗn độn như thế.

Anh trông có vẻ mệt mỏi. Đừng bảo là anh đã nhận được quá nhiều những món quà như thế này rồi nhé?

Ực, tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng đã khô không khốc.

Khoé miệng đang cười của tôi đã bắt đầu cứng lại, nhưng tôi lại nói thêm, "Ngài đừng lo."

"Em sẽ không gặp rắc rối nữa đâu."

"Vậy nên, xin ngài đừng bỏ rơi em."

Sao không trả lời hoặc nhận lấy quà đi?

Làm ơn làm gì đi, xin đấy. Tay tôi đau lắm rồi.

Cuối cũng, Izek cũng đã cử động.
Chiếc khăn tau tôi đã chăm chỉ thêu thùa cẩn thận và bức tâm thư do chính tay tôi viết đang nằm trong bàn tay đang nắm chặt của anh.

"Đây là..."

"Đây, đây là một bản kiểm điểm chân thành nhất mà em đã viết."

"Ngài có thích không ạ?"

Tôi đã định thú nhận đó là bức tâm thư, nhưng thế thì thà chết còn hơn.

Vì vậy, tôi đã nói đây là bản kiểm điểm.

May mắn thay, những thứ tôi viết bên trong khá là mơ hồ nên nói là bản kiểm điểm cũng không hoàn toàn sai, và anh cũng đã không xé nát nó thành từng mảnh.

A, nhưng sao anh nắm chặt vậy? Bức thư của tôi sắp nát rồi.

"Nghe này."

"Dạ?"

"Ta thích nó."

"Thật chứ ạ?"

"Đúng, là thật."

Người đàn ông lạnh lùng này đột nhiên hạ giọng của mình dịu dàng hơn. Anh nắm lấy bàn tay đang từ từ hạ xuống của tôi.

Đôi mắt đỏ như máu của anh cụp xuống, nhìn những đầu ngón tay sưng đỏ.
"...Ngốc thật đấy."

Câu nói bình thường này, sao lại có vẻ bi thương đến thế?

***

Ngay sau tiệc sinh nhật của Izek, bầu trời Elendale nhanh chóng bị bao phủ bởi những mảng mây đem xám xịt.

Đây chính xác là khí hậu khắc nghiệt của miền Bắc. Có lẽ sẽ rất khó để có thể nhìn thấy những tia nắng vàng ấm áp của mặt trời cho đến mùa hè năm sau.

Với một môi trường u tối và ảm đạm như này, không khó để hiểu vì sao con người nơi đây lại lạnh lùng và giả dối như thế.

Họ rất dễ rơi vào tâm trạng lo âu, phiền muộn. Sự sợ hãi như luỡi dao luôn treo lơ lửng trên đầu mỗi người, vì họ sẽ chẳng thể biết vào thời điểm nào sẽ bị tấn công bởi những con ma thú khát máu.

Ngay cả người vô lo vô nghĩ nhất cũng sẽ trở nên dữ dằn và nhạy cảm một cách tiêu cực chỉ trong chưa đầy một tháng.
Người mà tôi đã quên đi sự tồn tại trong suốt quãng thời gian qua đã xuất hiện.

Công tước Omerta, phụ thân của Izek và Ellenia đã trở về Elendale.

"Thứ lỗi vì lời chào hỏi muộn màng của ta."

Tôi đã tưởng tượng rằng Công tước sẽ là người đàn ông trung niên nhạy bén và vẻ ngoài trẻ mãi không già như hiệp sĩ vĩ đại nhất của phương Bắc. Nhưng những trông đợi của tôi đã tan vỡ kể từ khi nhìn thấy ông.

Rõ ràng là hai anh em Omerta đã được thừa hưởng sắc đẹp của cố Phu nhân Công tước.

Chỉ có con ngươi màu đỏ là đặc trưng của dòng dõi Omerta.

Đôi mắt sụp mí, mái tóc đen xù xì như rễ tre, khuôn hàm góc cạnh và dáng người to lớn giống như một con quỷ Troll* khiến ông giống với thủ lĩnh của những tên côn đồ ẩn mình trong những vùng hoang vắng hơn là chỉ huy của các hiệp sĩ Britannia.
*Troll: quái vật trong thần thoại Bắc Âu, được miêu tả là con quái vật khổng lồ, sống ở những nơi xa xôi hẻo lánh, giống người ở vùng hoang dã, sống dưới những ngọn đồi, hang và núi.

"Ta đã rất lo lắng vì không biết con trai ta có đối xử tốt với con hay không."

"Cha chu đáo quá ạ."

Công tước gật đầu, mỉm cười đáp lại.

Ellenia ngồi im từ đầu tới giờ, đột nhiên lên tiếng, "Người đã bỏ lỡ tiệc sinh thần của anh trai đấy, thưa Cha."

"Sẽ ổn thôi. Thằng nhóc đó cũng có thích thú gì về việc ta quan tâm nó đâu."

"Cha cũng không tham dự yến tiệc kỷ niệm ngày thành hôn của Bệ hạ. Bệ hạ đã rất tiếc nuối đó."

"Cũng đâu phải là chuyện lạ đâu. Quan trọng hơn, con dâu, con đã viếng thăm thần điện chưa?"

Ellenia cắn môi dưới. Tôi cũng cẩn thận đặt tách trà đang cầm trên tay xuống bàn.
Câu hỏi đó không nhằm mục đích thăm dò tôi xem tôi đã có chuyến viếng thăm mang tính chính trị với các linh mục ở phương Bắc với tư cách là Phu nhân của Izek.

Viếng thăm thần điện cùng phu nhân hoặc phu quân của mình là truyền thống lâu đời của phương Bắc. Chuyến viếng thăm mang ý nghĩa là công nhận các cặp quý tộc vừa kết hôn trở thành vợ chồng chân chính ngay sau đêm tân hôn đầu tiên của họ.

Thật không ngờ cha chồng lại hỏi về chuyện này. Thú thật thì tôi chẳng bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ nhận được những câu hỏi tương tự như thế. Trong nguyên tác, Rudbeckia và Izek cũng chưa trải qua đêm đầu tiên với nhau vì chẳng ai bắt họ phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cả.

Nếu ai đó bắt họ phải thực hiện, thì đó sẽ là một nghĩa vụ thảm khốc cho cả hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện