Izek đờ đẫn nhìn người đó. Anh ấy muốn nói gì đó với anh đầu tiên, không như em trai Andymion.
"Ta vừa bắt được một người phụ nữ khả nghi ở quận C. Cô ta nhìn khá giông như kẻ săn trộm."
"Mùa này cũng có những kẻ săn trộm lảng vảng ở đây?"
"Cô ta đã bất tỉnh. Ta không rõ rằng đồng đội của cô ta đã bỏ cô ta lại đây hay gì đó. Dù sao thì, cô ta đã tỉnh dậy và nói những lời vô nghĩa."
"Lời vô nghĩa gì?"
"Ta không rõ. Nghe thì có vẻ là vô nghĩa, nhưng có chút kì lạ. Cô ta nói rằng có một con gấu mèo lớn đã ăn thịt đồng nghiệp của cô ta. Và một con Griffin đã chơi đùa cùng một phù thuỷ tóc vàng... Ngài có muốn xem qua không?"
______________________________________________________________________
"Chà, một mẻ bội thu đấy."
Tranh thủ thời gian cơn mưa tầm tã đang tạm ngớt, một khu rừng đầy những cây phỉ và bụi mâm xôi hiện ra.
"Nhìn xem, ai kia?"
"Po, po, po."
"Bạn của bé hả? Xin chào?"
Tôi nhiệt tình vẫy tay chào con quái vật bẽn lẽ đu sau cái cây... Hẳn là một con quái thú gấu mèo khác, nhưng nó vẫn vẫy vẫy đáp lại. Ở đây vài ngày, tôi có thêm nhiều bạn bè hơn.
Tôi đã đi chân trần kể từ khi đánh rơi mất giày của mình, nhưng việc này đã quen thuộc với tôi rồi.
Tuy nhiên, tôi vẫn ngạc nhiên khi nhìn thấy một quả táo to ló khỏi bụi húng quế.
Táo rất ngon. Popo và Griffin đã dính chặt lấy tôi, trừ một khoảng thời gian ngắn trong ngày, và những quái vật khác cũng trêu chọc chúng tôi. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng có vẻ như bọn quái vật đã truyền tai nha về tôi.
Cho đến nay, điều này nguy hiểm hơn so với tôi tưởng nhiều. Chúng ngoan hơn tôi tưởng nhiều, và tôi cũng không thấy bị đe doạ hay sợ hãi chúng. Mặc dù Popo vẫn lo lắng vì tôi có thể sẽ sợ cảnh nó ngoạm lấy ai đấy, nhưng tôi chỉ nhắm chặt mắt lại và ngoảnh đi, bởi vậy tôi đã tự thoả hiệp với bản thân bằng cách giả vờ không thấy gì.
Tôi không nghĩ điều đó kinh khủng.
Popo là quái vật mà, và họ là những kẻ đi săn và buôn bán quáy vật bất hợp pháp.
Họ là những kẻ săn trộm.
Cũng giống như những kẻ săn mồi trong miền hoang dã cả thôi, không thể áp những tiêu chuẩn của con người lên tất cả được.
"Hãy quay trở lại hang thôi, có vẻ như trời lại sắp mưa rồi."
"Po."
Dĩ nhiên, lý do mà tôi nhanh chóng quay trở lại cái hang đó là vì những lời nói trước khi chết của mấy kẻ săn trộm. Có rất nhiều Hiệp sĩ Tôn giáo ở xung quanh đây, và họ sẽ không đặt chân đến hang động này đâu... vì có con thằn lằn sống ở đây hay đâu đó? Tôi đã tự hỏi liệu Izek có đang tìm kiếm mình không, nhưng tôi lại tự cảm thấy mình ngu ngốc.
Phương Bắc dẫu có thịnh vượng đến cỡ nào đi nữa thì cũng không thể huy động toàn bộ lực lượng chỉ để tìm tôi thôi đâu. Nếu ai đó bị quái vật bắt được, thì khả năng cao là họ đã chết rồi.
Và ngay sau khi tôi được báo là mất tích, thì mọi người sẽ nghĩa như vậy... À, có lẽ là Vantican sẽ tìm kiếm tôi trong vài ngày.
Có lẽ chồng tôi...
À, không đâu, anh ấy lạnh lùng như thế cơ mà.
"Po, po."
Popo đến gần, giang tay vỗ về tôi và đẩy tôi vào. Tôi phải nhìn lại xuống thêm lần nữa. Cậu bé ngoan. Haa, tôi có nên ở ẩn với mấy đứa ở đây luôn không nhỉ? Ngay cả khi tôi trở lại, tôi cũng sẽ bị hiểu lầm và bị la mắng mà thôi.
Cách đây không lâu lắm, cái kế hoạch chạy trốn thật xa thật nực cười. Trong thế giới này làm gì có khái niệm về quyền con người và sự an toàn. Cho dù tôi có mang bao nhiêu của cải để chạy trốn, thì cũng sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho những kẻ ở thế giới ngầm và những thợ săn tiền thưởng.
Nơi duy nhất tôi có thể che dấu thân phận và ẩn náu an toàn chỉ có thể là tu viện, nhưng Cesare sẽ là người lật tung cả thế giới để lôi tôi ra khỏi đó.
Giờ đây, thay vì bỏ hết những thành tựu của nền văn minh, có lẽ sẽ ổn hơn khi sống ẩn cùng với Popo.
Mặc dù ở đây cũng sẽ có rủi ro, tôi vẫn chưa gặp hết những loài sinh vật, và chúng cũng đang tuyệt vọng để trốn khỏi những kẻ săn trộm và Hiệp sĩ Tôn giáo.
Tôi chắc chắn sẽ bị coi là phù thuỷ và sớm hay muộn thì cũng sẽ có một cuộc săn lùng phù thuỷ diễn ra... chết tiệt, tôi cần bất tìm ra bất cứ thứ gì cần thiết để có thể sông sót được.
Tại sao số phận của tôi lại thành ra như này?
"Purung..."
Khi toi đang nghiêm túc suy nghĩ về việc trở thành một nữ Tarzan, thì Griffin đột nhiên vỗ cánh và bay lên sau khi ợ một cái thật mạnh khi vừa hoàn hành xong việc đánh chén nốt phần sườn ngựa. Popo cũng nhảy qua tôi và hướng về phía Griffin.
Cái gì, những kẻ săn trộm lại xuất hiện ư?
Khhi tôi cố lắng nghe, hơi thở trở nên dồn dập hơn, tôi bỗng nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
Tiếng kim loại đập vào nhau... là âm thanh của móng ngựa đập xuống đất. Có khoảng năm, sáu kỵ binh xuất hiện ở phía đường rừng mù sương, làm tôi nghĩ tới có thể là các Hiệp sĩ trong một khắc. Nhưng may thay, đó là Dullahan.
"Grrrrrrr..."
Griffin gầm gừ đe doạ như thể đang nói gì đó, còn Popo thì bất động như một tảng băng. Cảm giác khác xa với lúc chúng tôi đứng yên khi những kẻ săn trộm xuất hiện.
Đúng rồi, Popo sợ Dullahan.
Ngay từ lần đầu gặp nhau, Popo và tôi đã cùng nấp đi khi Dullahan đến gần. Chẳng hiểu sao nó lại sợ Dullahan khi mà có thể nuốt chửng một gã đàn ông được trang bị thánh vật nữa.
Mặt khác, Griffin mê thịt ngựa đang ở trong trạng thái cảnh giác hơn là sợ hãi.
Nghĩ lại thì, hai đứa có vẻ không quan tâm lắm khi Basilisk* và những con quái vật khác ở xung quanh mình. Dullahan thì khác gì nhỉ? Có phải vì đó là kị sĩ không?
*Basilisk: Trong truyền thuyết châu Âu, Basilisk là loài bò sát hư cấu được xem là vua của loài rắn mà có thể gϊếŧ người chỉ qua một cái nhìn. Được dựa trên loài bò sát có thật thuộc chi Basiliscus. Trong các sách vở về động vật thời Trung cổ, Basilisk thường được mô tả là một sinh vật thần thoại có thân hình của một con gà trống, trên đầu có vương miện và phần dưới có dạng một con rắn.
Phản ứng mới mẻ này của Griffin và Popo cũng khiến tôi bắt đầu sợ hãi.
Dullahan dẫn đầu ném một thứ gì đó về phía cái giỏ đầy lá ở trên đất. Chiếc mũ sắt hạ cánh xuống ngay dưới chân tôi. Tôi sửng sốt. Trông nó thật rùng rợn và lố bịch, tôi không thể không hét lên.
"AAA!"
Mọi thứ ngay sau đó diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Popo nhảy đến túm lấy tôi còn Griffin bay lên không trung. Sau đó, nó quắp lấy tai của Popo bằng hai chân trước và bắt đầu phi nhanh đi. Hồn tôi ngay khoảng khắc này đã lìa khỏi xác và bay toán loạn. Tôi đang thực sự giống như một chú gà con bị quặp chặt trong móng vuốt của đại bàng!
Đương nhiên, làm gì có chuyện các Dullahan chỉ nhìn chằm chằm như một con chó đuổi theo cả đàn gà như thế.
Kìm nén lại nỗi sợ hãi của bản thân, tôi đảo mắt liếc xuống dưới. Chúng đang đuổi theo chúng tôi một cách khủng khiếp, giống như kiểu chúng đang lướt trên băng chứ không phải là chạy nữa.
Tiếng ngựa hí thảm thiết làm tôi rùng mình. Chúng muốn cái quái gì ở bọn tôi thế?
"Aaaaaaaaaaaaaa!"
Trong nháy mắt, chúng tôi đã trở lại cửa hang. Griffin trượt và rơi xuống như một khẩu đại bác. Ngay sau đó, Popo bắt đầu ôm lấy tôi bằng một tay và chạy chối chết vào trong hang.
Chúng tôi trượt xuống một con dốc quanh co ở cửa hang. Griffin huýt lên một tiếng. Cuối cùng, chúng tôi đến đoạn cuối của con dốc tưởng chừng như kéo dài đến vô tận và rơi vào không gian tối đen với những phiến đá rải rác xung quanh.
Popo nhẹ nhàng đặt tôi xuống. Tôi ngồi duỗi chân trên một phiến đá, phục hồi lại cái đầu đang loạn cào cào cả lên.
Ôi, cái đầu của tôi. Mắt của tôi hình như còn đang co giật đây này. Sự im lặng bao trùm khắp không gian. Tôi dỏng tai nghe ngóng một lúc lâu, vẫn còn thở dốc, nhưng không thấy tiếng gì cả. Chúng dừng đuổi theo chưa?
"Ku, ku, ku, ku..."
Griffin ngồi ngay cạnh tôi và nhìn cả hai bằng đôi mắt xanh lục như ánh đèn huỳnh quang, đột nhiên hé mỏ và phát ra tiếng kêu kì lạ. Giống như tiếng cười vậy.
"Popopopopo..."
"Phụt..."
Tôi bật cười ngay cả khi tình huống này chẳng có gì đáng cười cả.
Tôi cắn môi mình, khúc khích, và rồi cười phá lên thành tiếng.
Chẳng thể hiểu nổi vì sao tôi vẫn tiếp tục cười nữa.
Không biết đã bao lâu rồi tôi không cười được như này...
"Po, po, po, po!"
Ngay cả Popo trông cũng rất vui vẻ.
Nó vỗ vỗ hai tay và lăn lộn giữa đống đá vụn, giống như một con mèo nhìn thấy cỏ mèo vậy. Nó thích đá vụn tới vậy sao?
"Po, po, po!"
Ting, ting.
Popo thích thú ném những viên đá lấp lánh lên không trung. Lạ quá. Loại đá gì vậy?
"Purung..."
Không suy nghĩ nhiều, tôi nhặt một hòn đá ngay dưới người mình lên và nhìn nó. Đôi mắt sáng của Griffin giống như một nguồn sáng nhỏ khi nó đến gần chỗ tôi.
Nó cũng đang nằm trên đống đá, hơi rắc rối một chút.
"...là Ruby?"
Griffin vui vẻ hất mỏ.
Nó thực sự là Ruby sao? Không phải là biệt danh của tôi, mà là viên ngọc ruby thật!
Tôi cũng nhặt những viên đá khác lên và kiểm tra. Một số có màu đỏ sáng chói như những viên ruby, một số lại là những viên sapphire, một số khác là những viên ngọc lục bảo và cả những viên kim cương... Chúng là thật, không phải là những viên thuỷ tinh. Như vậy thì tất cả những viên đá này... Ôi trời ơi, có phải là tôi vừa tìm thấy một hang kho báu không?
"Po, po, po!"
"Purung, purung, purung."
"Wow..."
Tôi mở to mắt, choáng ngợp nhìn hai con quái vật lăn lộn xung quanh đống kho báu.