Theo lời của Sergei, y sĩ riêng của gia tộc Omerta, cơn sốt. của tôi đã kéo dài suốt mười ngày.
Tôi đã hoảng hốt vì mình trải qua tận mười ngày đằng đẵng như thế.
Cứ nghĩ chỉ khoảng ba, bốn ngày thôi chứ!
"Cơn sốt của Phu nhân đã thuyên giảm, nhưng người vẫn chưa thể ra ngoài được đâu. Phu nhân cần ăn uống đầy đủ để nhanh chóng hồi phục. Người hiểu ý tôi chứ ạ? Phu nhân hãy cố gắng ngay cả khi người không có cảm giác thèm ăn. Hãy đi bộ nhẹ nhàng ở trong dinh thự."
Bởi hồi phục thể trạng là vấn đề cấp bách nhất nên tôi đành phải ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của ngài ấy.
Ellenia không còn cách nào khác là phải liên tục để ý đến tôi.
May thay, súp và cháo không làm tôi bị đầy bụng.
Dù đây không phải là món ăn khoái khẩu của người phương Bắc, họ thích dùng bữa sáng với bánh quy và thịt hầm* hơn.
"Chị muốn ăn gì không?"
"... Chị sẽ báo lại em sau nếu muốn bất cứ thứ gì nhé."
Trong một ngày, hai câu này lặp đi lặp lại vô số lần giữa Ellenia và tôi.
Tôi đang viện cớ do mình bị ốm, nhưng tôi nghĩ mình cần sớm giải thích lý do mà tôi bỏ trốn.
Dù sao thì theo những gì tôi thấy, dường như không một ai, bao gồm cả Ellenia, biết được sự thật đằng sau.
Kể cả cha chồng, ngài Công tước, có lẽ cũng chẳng cậy miệng con trai mình được.
Con dâu ngài ấy như một củ khoai nóng rẫy và bỏ nhà ra đi. Ngài ấy nên bất bình mới đúng, nhưng tôi chẳng nhìn thấy bóng dáng của cha chồng mình đâu cả.
Có lẽ là do tôi bị ốm nên ngài ấy mới không đến chất vấn tôi.
"Hình như ở phương Nam không có rồng đâu."
"Sao lại không có?"
Công chúa Ari và Leah lượn lờ xung quanh tôi như những con bướm, tíu tít nói chuyện và hái hoa khi cả ba chúng tôi cùng nhau đi dạo trong hoa viên.
Tôi rất cảm kích vì hai bé đến thăm tôi, nhưng tôi lại cảm thấy thật kỳ lạ khi Hoàng tộc không biết gì về sự thật.
Bên cạnh đó, ngài Ivan đưa em gái của mình đến chỗ tôi sau khi chứng kiến tất cả vào ngày hôm đó, là vì điều gì? Tôi nghĩ, ngài ấy sẽ khó xử trong một thời gian dài.
Haa, mọi người đang làm gì thế? Popo và Griffin...
Không, đừng nghĩ đến điều đó nữa. Không ích gì cả khi cứ suy nghĩ những chuyện đấy. Không ổn tý nào nếu cứ cố làm rõ tất cả như vậy.
"Phu nhân có biết làm vòng hoa không ạ?"
Thời tiết khá đẹp.
Trong khi Lucille và những nữ hầu khác đi sau tôi với một chiếc ô màu kem dùng để che nắng, tôi ngồi xổm xuống cạnh hai đứa bé và cùng làm vòng hoa.
"Phu nhân, là bàn trà ạ."
Đôi mắt của Ari và Leah sáng lấp lánh.
Tôi không còn thích những bàn trà nữa.
Tôi đã từng phấn khích khi nhìn thấy chúng từ rất lâu về trước... Haa, tôi không biết nữa.
Vòng hoa này thì làm sao đây? Tôi có nên tặng Ellenia không? Không biết là cô ấy có thích không, nhưng vì cô ấy đã chăm sóc tôi rất chu đáo trong những ngày qua, nên để cảm ơn cô ấy...
Vậy nên tôi đã cầm lấy cái vòng-hoa-nhưng-cũng-không-thực-sự-là-vòng-hoa và tiến về bàn trà cùng hai cô bé.
Hương thơm ngọt ngào thoảng ra mũi tôi theo cơn giá hiu hiu.
Cheesecake chanh tươi, mousse dâu tay, các loại bánh quy, bánh tart và pudding...
"Anh! Sao anh lại ở đây?" Leah đang nhảy lên vì phấn khích bỗng khựng lại và hỏi một cách vô cảm.
Tôi suýt đánh rơi vòng hoa màu xanh mà mình đã làm.
Không phải là điều ngạc nhiên, nhưng tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
"Ruby."
Bên cạnh Ellenia, người đang bình tĩnh quay về phía tôi, là người chồng lâu ngày không thấy mặt của tôi.
Ngài Ivan cũng đang ở cạnh anh ấy.
Tại sao những người đàn ông này lại xuất hiện đột ngột như trồi lên từ mặt đất vậy?
"Hân hạnh được gặp em, em gái. Xin chào Công chúa. Lâu lắm không gặp, Phu nhân. Ta rất vui vì nàng đã bình phục."
Ngài Ivan vẫn phấn khởi như mọi khi. Ngài ấy mở lời chào với nụ cười thân thiện khiến tôi cảm nhận được sự chân thành bên trong đó.
Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng hôm nay, cơ mặt lại cứng lại.
Aa, tôi sợ mình đã mất cảm giác rồi..!
"Ta - ta đã gây cho mọi người những lo lắng không cần thiết..."
Tôi vẫn đang cố gắng đáp lại bằng một nụ cười, nhưng trong một giây lát, tôi cảm thấy choáng váng vì quá lo lắng. Tôi không tự chủ mà lảo đảo một chút, khung cảnh trước mắt bỗng chao đảo, đến khi một bàn tay mạnh mẽ vội nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của tôi.
"Em ổn không?"
Tôi vội hoàn hồn.
Izek đang nhìn xuống tôi bằng đôi mắt kì lạ và ôm tôi trong vòng tay mình.
Tại sao lại là vẻ mặt kì lạ đó? Khó hiểu thực sự...
"Em ổn, cảm ơn ngài."
"Trông em không được khoẻ, hãy gọi Sergei..."
"Không đâu, em thực sự ổn mà! Chỉ là em hạnh phúc quá thôi."
Ôi, diễn xuất của tôi. Nó chưa hề tụt giảm luôn! Tất nhiên, người chồng lạnh như băng của tôi ngay lập tức nhướng mày nghi ngờ.
"Sao cơ?"
"Em - Em sợ ngài không muốn thấy em. Mọi người đã trải qua nhiều chuyện vì em mà..."
Bao gồm cả việc cấu kết với hội Vigilante. Chồng ơi, ngài đã làm những gì rồi? Ngài định làm gì với em đây?
"Chà, tên khốn này xứng đáng phải chịu đựng những điều đó. Đúng không, Công nương?"
"Đúng vậy." Ellenia trả lời ngay lập tức, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp. Cô ấy có vẻ hơi lo lắng.
Tôi không biết cư xử thế nào với cô ấy. Chị chỉ muốn tặng vòng hoa cho em thôi, vậy nên làm ơn...
"Em muốn ăn bánh." Leah than thở. Ari thì đứng yên một chỗ, hơi lo sợ.
Liếc qua Izek, tôi cảm thấy căng thẳng.
Ellenia có vẻ rất vui, nhưng em họ của cô ấy thì không. Thì cũng đúng, người đàn ông này đáng sợ quá mà.
"Leah, em nên giữ phép tắc khi ở nhà người khác. Aa, đúng là con bé nghịch ngợm..."
"Anh, anh bảo anh đã ăn mất cái thứ gọi là phép tắc vào bụng rồi mà."
"Cái, cái con bé chết tiệt này..."
Izek lườm ngài ấy, rồi đột nhiên cong tay lên. Không lâu sau, cảm giác quen thuộc lại ập đến.
Tên ngốc này, ngài nghĩ em chỉ là một con gà con thôi phải không hả?
Cả con rồng, anh ấy, hay Griffin, tất cả bọn họ...
"Viên Ruby của em đang được giữ gìn cẩn thận."
Hả? Tôi ngơ ngác ngẩng mặt nhìn thẳng vào mặt anh, tự hỏi anh vừa thì thầm cái gì vào tai tôi, sau đó lúng túng bật cười.
À, ý anh là viên đá khổng lồ đó. Viên đã là con rồng tặng cho tôi...
"Là pudding chocolate!"
Mọi người đều ngồi vào bàn trà.
Thật lạ lùng khi thoải mái ngồi xuống cùng nhau với khay tráng miệng năm tầng đầy màu sắc được đặt tinh tế ở trên bàn.
Lạ như kiểu, ngồi chung bàn với hai tên quái vật mang danh Hiệp sĩ ở đây.
"Các anh cũng định dùng trà bánh sao?"
"Ồn quá đấy"
Ellen dường như cũng nghĩ họ không phù hợp với khung cảnh này.
Đôi mắt cô ấy khép thành một đường thẳng, như thể đang cố để không nheo mắt lại, nhìn hài hước vô cùng.
"E - Ellen..."
"Gì vậy ạ?"
"Chị muốn tặng em cái này."
Tôi nghĩ nếu không đưa ngay bây giờ thì sẽ chẳng có thời gian nào để đưa cho cô ấy, vì vậy tôi đẩy khẽ vòng hoa mà mình tự tay làm về phía cô.
Tôi đang làm cái quái gì thế này? Ai nhìn vào cũng thấy tôi đang cố gắng lấy lòng cô ấy! Điều này cũng vậy, chỉ với một vòng hoa!
Em dâu mỹ miều của tôi ngạc nhiên, nhưng thật may mắn là cô ấy không từ chối.
Cô ấy hơi do dự, nhưng vẫn nhận lấy. Vẫn còn hơi ngại ngùng một chút. Tôi cần mua một món quà tươm tất hơn để tặng vào lần sau.
Chồng tôi nhếch miệng cười khi đang nhìn những gì tôi vừa làm.
"Ta nghĩ nó hợp với em đấy. Đội nó lên đầu thử xem."
"...Thật khó chịu."
"Hãy thể hiện phép lịch sự khi em nhận được một món quà bằng cách thử nó ngay đi chứ."
"Tại sao anh không thử nó? Em nghĩ là anh sẽ hợp hơn là em đấy."
Gì vậy? Đương nhiên là Ellenia sẽ không bao giờ đặt những thứ như thế lên đầu mình. Vì cô ấy đâu cần phải làm vậy. Tuy nhiên, nếu Izek đội nó thì sẽ rất đáng xem.
"Em được tặng, vậy nên em mới là người nên thử."
"Em ngỏ lời vì thấy anh hứng thú với nó. Anh không giận vì Ruby tặng nó cho em à?"
Tôi bắt đầu lo lắng những diễn biến về sau của cuộc đối thoại này.
Không hiểu vì sao Izek chỉ nhấp trà thay vì đáp lại những câu châm biếm của em gái mình.
Sau đó, anh che miệng lại và cau mày.
Tên khốn này có vẻ đang bực tức sau khi nhận ra rằng tôi đã không bày tỏ tấm lòng nhiệt huyết của một fan cuồng như thường lệ.
Ngay cả khi anh là một con người xấu xa không chấp nhận bất cứ điều gì kể cả những việc tôi làm vì anh ấy.
"Lần sau em cũng sẽ cho ngài một chiếc. Em không ngờ hôm nay ngài lại ở đây. Hơn nữa, em đoán rằng ngài không thích hoa..."
"... Ta thích." Izek lẩm bẩm.
"Dạ?"
"... Khụ! Ta nói là ta không ghét hoa."
Ngài đang nói gì vậy?
Tôi đoán là nào anh đang tạm trì trệ bởi lượng đường trong máu đang tăng vọt.
Thôi được, lần sau tôi chắc chắn sẽ đội một vòng hoa đáng yêu lên đầu anh ấy.
"Hmmm, trà Công nương chọn có vị khác biệt thật đấy."
"Ngài quá khen rồi."
Lờ đi tách trà ở trước mặt, ngài Ivan uống cạn cốc cocoa của hai cô bé và gây ra những tiếng náo động nhảm nhí bằng cái miệng của mình.
Tuy vậy, Ellenia vẫn cư xử tinh tế như thường lệ.
Tôi là người duy nhất cảm thấy bối rối trong bầu không khí này.
"Trông như một con rồng ý."
"Đúng ha, nhưng rồng thật thì đâu có sừng đâu."
Lea và Ari chẳng biết những gì đang xảy ra xung quanh, rì rầm với nhau khi nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh quy.
Giống với con rồng mà tôi từng gặp...
Vào lúc đó, Izek dường như chẳng ăn miếng bánh nào, lên tiếng, "Đây."
Tôi đăm đăm nhìn vào chiếc pudding khổng lồ vừa được đẩy đến trước mặt.
Pudding chocolate phủ kem và trang trí vài hạt cốm đường sắc màu.
Anh ấy đang ngầm bảo tôi phải cam chịu cùng với anh đúng không?
Leah rời mắt khỏi bánh quy và vươn tay về đĩa đựng pudding, miệng hơi hé ra.
Rõ ràng là cô bé đã nhắm đến món pudding chocolate này từ lâu rồi.
"Chocolate..."
"Leah, em muốn ăn một ít không? Tôi có thể lấy một cái khác."
"Nhưng sau đó..."
Đôi mắt xinh đẹp của Leah sáng lấp lánh như thể đang chờ đợi, nhưng cuối cùng thì lại lảng đi, đảo mắt đi chỗ khác.
Hmmm? Chuyện gì thế nhỉ?...