Đáng kẽ ra tôi mới là người quyến rũ anh ấy! Sao anh ấy lại mặc như thể đang quyến rũ tôi? Không có thời gian đổi phục trang là ý gì, anh là nhân vật chính mà!
Anh lắc lắc đầu mình, đứng dậy và đưa tay về phía tôi.
"Ta chỉ đi một vài lần thôi. Xin lỗi em vì trang phục này."
Em hiểu rồi, vì ngài không muốn để em đến sảnh tiệc một mình nên đã không thay quần áo... Đây thật ra là ai? Một sát thủ cải trang thành Izek ư?
"Không sao ạ, điều này khá là mới mẻ với em... Ngầu quá. Tham dự bữa tiệc cùng ngài như một giấc mơ vậy."
Đó là bước tiến tuyệt vời, vì những bữa tiệc trước anh luôn để tôi một mình.
Mắt tôi cứ dán chặt vào cơ bụng của anh, nên tôi chỉ đặt tay lên cánh tay chìa ra về phía tôi.
Ơ, sao ngài nắm chặt thế? Em giống con gà con lắm sao?
Điều đó không phải là vô lý. Chiều cao của anh chênh lệch khá nhiều với tôi.
"Ôi Chúa ơi, nhìn ngài Izek kìa..."
"Ngài là ngài Izek đúng không vậy?"
"Là đồng phục? Ta chưa bao giờ thấy anh mình mặc trước đây, sao lại có cảm giác là lạ..."
"Ta chưa bao giờ thấy ngài ấy mặc như thế."
"Ôi trời..."
Mọi người à, đến tôi còn phải rớt nước miếng cơ mà. Tôi hiểu.
Trong khi đó, phản ứng của các Hiệp sĩ Tôn giáo lại vô cùng khác lạ.
"Ngài ấy sao vậy?"
"Ngài ấy không thay phục trang."
"Nhưng sao ngài ấy lại xuất hiện như thế? Lương tâm vứt cho chó gặm rồi."
"Thật là không biết xấu hổ."
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đó hoàn toàn là những phản ứng không tán thành.
Dù sao thì, về tổng thể, bầu không khí cũng không phải là tẻ nhạt. Quả nhiên, vì anh vừa làm nhiệm vụ nên cũng không thể tránh được tình huống này. Chỉ cần là Hiệp sĩ Tôn giáo thì sẽ được cảm thông thôi mà. Tôi cũng muốn được như thế.
"Nghe nói ngài ấy tổ chức bữa tiệc này là để dành cho phu nhân của mình. Có vẻ như đúng là như thế rồi."
"Tại sao..."
"Ta không quan tâm nếu phu nhân..."
Đương nhiên, lại là những lời xì xào về tôi.
Hahaha. Đương nhiên là ta đã mong đợi những lời đó. Dễ hiểu mà.
Hơn nữa, việc chồng tôi bỏ tôi lại giữa buổi tiệc như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua, thế mà đột nhiên ngài ấy lại làm điều này...
Người chồng kiêu ngạo của tôi chẳng hề e ngại về những chủ để mà nhiều người đang bàn tán trong sảnh tiệc.
Nhìn bộ dạng ngạo mạn của anh đi.
"Sát giờ đó, anh."
"Này, nếu còn lương tâm thì ngài nên đổi trang phục đi chứ? Dù ngài có vội như nào đi nữa."
Khi chúng tôi bước xuống sảnh tiệc, những người đầu tiên chào đón là Ellenia và Ngài Ivan.
Nghĩ lại thì, lần này Ngài Ivan lại hộ tống Ellenia... Hmmm, hai cái người này. Hmmmm?
"Cảm ơn, Ngài Ivan. Ngài cũng rất tuyệt."
Như mọi khi, mồ hôi tôi lại róc rách như suối khi chào hỏi ngài ấy. Tôi không khỏi lo lắng, không chỉ với ngài Ivan mà còn là những vị khách xung quanh nữa.
Sau tất cả, tôi không thể biết rằng tất cả sẽ thay đổi khi nào và ra sao...
"Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi nhìn thấy Phu nhân diện đồ như này."
"Flay."
Tai tôi tự động vểnh lên.
"Lâu rồi không gặp, thưa Phu nhân. Tôi rất lo lắng từ khi nghe rằng cô đã phải trải qua rất nhiều điều, nhưng may quá, trông cô vẫn khoẻ."
Đây là cược gặp đầu tiên với Flaya kể từ hôm đó.
Cô ta hồi phục một cách bình an không trở ngại. Tôi cứ nghĩ sẽ mất một khoảng thời gian dài, vậy nên cô ta sẽ không tham dự bữa tiệc hôm nay.
Flaya mặc chiếc váy xanh lá ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, trông vẫn vô cùng thanh lịch và kiều diễm, nhưng lại phảng phất đôi vẻ nhợt nhạt và yếu đuối.
Thay vì tươi tắn và tràn đầy sức sống như thường thấy, cô ta lại quyến rũ với vẻ đa sầu đa cảm.
Có vẻ như cô ta đã nhanh chóng khoẻ lại rồi. Có hậu quả nào đằng sau không?
Dường như ai cũng tưởng cô ta mới là người vừa ốm dậy sau 10 ngày chứ không phải tôi.
"Ngay cả Tiểu thư Furianna... Tôi rất mừng vì cô vẫn ổn. Tôi đã rất hoảng loạn."
"Đó có thể là một tai hoạ. Dù sao thì chúng ta đều bình an, tạ ơn Chúa."
Cô ta không biết tôi đã trải qua những gì, nhưng trong đáy mắt màu tím của cô ta không hề có chút sợ hãi hay gượng gạo nào, chỉ đang cong lên cười hiền với tôi.
Cô ta không phải là người có thể thể hiện điều đó, nhưng đã thoải mái hơn trước.
Haha, lúc đấy, Izek chạy vụt đến trước tất cả và đẩy tôi ra khỏi... Đúng đấy, cô ta thật tốt, tôi biết. Cuối cùng thì tôi cũng biết ai mới là người nhận được ân sủng của nhân vật chính.
Ai ở bên cạnh cô ta kia? Thật may vì đó không phải là Lorenzo.
Một người phụ nữ trung niên tôi chưa từng gặp bao giờ xuất hiện cùng với Flaya.
Mái tóc vàng kim và đôi mắt sắc lạnh như của Flaya.
Bà ấy trông nghiêm nghị và lạnh lùng hơn cô ta. Là một thành viên trong gia tộc sao?
"Đã lâu không gặp, Phu nhân Hầu tước Furianna."
"Ta chỉ ghé qua để gửi lời chào vì Công tước sắp tổ chức đại tiệc. Ta không làm phiền cuộc vui của đám trẻ đâu."
Có vẻ bà ấy là mẹ của Flaya. Người phụ nữ buông những câu chữ thanh lịch và thẳng thắn ngay lập tức đưa mắt về phía tôi.
Đôi mắt bạc sắc bén nhanh chóng quét từ đầu đến chân.
Bỗng dưng tôi nhớ tới mẹ mình. Không phải là gương mặt mơ hồ của mẹ Rudbeckia, mà là người mẹ nuôi ở kiếp trước.
"Có vẻ là do thời gian điều trị bệnh tình của cô nên lời chào hỏi đã bị lùi lại rồi, Phu nhân Rudbeckia."
Một giọng điệu chiếu lệ lạnh lùng, nhưn không có ác ý. Tính cách của bà ấy vốn là như vậy.
Hơn nữa, rõ ràng là bà ấy đến đây để gặp tôi.
Đến đây để cố gắng xác nhận xem liệu tôi có đúng là kẻ đã đầu độc con gái mình không.
"Hân hạn được gặp bà ở đây. Tiểu thư Furianna kiều diễm như vậy quả thật là được hưởng từ Phu nhân."
Tôi nở nụ cười hồn nhiên hết mức có thể. Phu nhân Furianna hơi nhướng mày như thể bà ấy đang quan sát, rồi liếc sang bàn tay tôi đang được chồng nắm chặt.
Hmm?
"Cô đáng yêu y hệt như những gì ta đã nghe. Tất cả phụ nữ phương Nam đều giống như những tiên nữ vậy. Có đúng không?"
Tiên nữ à. Nói hơi quá đấy, nhưng nghe có vẻ rất phép tắc với giọng điệu khô khan kia.
Nhưng ngay câu tiếp theo đã làm tôi phải thẳng người lên.
"Cô có vẻ phóng khoáng hơn so với sự nghiêm khắc của phương Bắc. Ta nghe nói cô đã trải qua rất nhiều điều..."
Một sự khiêu khích không thể lường trước đấy, thưa bà. Nhưng sao tôi lại cảm thấy đối tượng bị khiêu khích không phải là tôi nhỉ?
"Cuộc nói chuyện ngày càng dài ra đấy. Bà đâu có định chỉ tới chào hỏi đâu."
Chồng yêu ơi, ngài đang vô lễ khi nói chuyện với mẹ của bạn mình đấy? Đó cũng là Phu nhân Hầu tước nữa mà.
Nhưng dường như Phu nhân Furianna không mấy bận tâm đến thái độ vô lễ của Izek.
Đúng hơn là. khoé miệng của bà hơi nhếch lên như đã đoán trước được điều ấy.
"Xin thứ lỗi cho ta. Có lẽ là vì có tuổi rồi nên nói nhiều hơn."
"Thượng lộ bình an, thưa bà."
"Được rồi, Công nương. Lần sau gặp riêng nhé."
"Mẹ định đi rồi sao?"
"Không phải ta đã nói với con từ trước rồi sao? Hơn nữa, hãy làm gì đó với mái tóc của con đi."
Nụ cười trên miệng Flaya cứng lại. Tóc cô ta ổn mà. Tôi cảm thấy xấu hổ vì vài lý do khó nói.
Không chỉ mỗi tôi, mà cả Ellenia và ngài Ivan cũng vậy.
"Em vẫn ở đây mà. Chị có chắc là mình ổn không? Trông chị hôm nay hơi nhợt nhạt."
"Chị ổn rồi. Hôm nay chị còn tốt hơn cơ. Ngài Ivan, tóc tôi nhìn có lạ không?"
"Không tệ chút nào."
"Thật á? Phù, Iz, ngài thấy thế nào?"
"Mẹ em nói đúng. Lần sau đội tóc giả vào."
"Gì cơ? Nói quá vậy."
Tôi nghĩ mình đang ngại ngùng vô cớ trong không khí hân hoan vừa được khôi phục lại. Dù sao thì họ cũng vẫn sẽ tự pha trò với nhau.
"Đây là lý do mà Phu nhân đáng yêu và tốt bụng của ngài phải chạy khỏi nhà đấy."
"Vợ chồng cãi nhau thì chẳng có gì là bất thường cả."
"Ngài đang nói cái gì vậy hả đồ ngốc ngày? Dù sao thì Phu nhân à, nàng sẽ muốn đá ngài ấy ra khỏi nhà vào lần sau thôi. Thoát khỏi tên này là điều tốt đấy. Lần sau nàng sẽ gặp phải rắc rối gì nhỉ? Vigilante không phải là thứ duy nhất đâu..."
Đó là gì? Tôi không quan tâm những gì ngài ấy nói.
"Sao em cứ mãi lộn xộn thế?"
"Dạ?"
Tôi ngẩng đầu lên khi anh kéo lấy tay tôi.
Izek nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ.
Anh đang nói chuyện với tôi à?
"Tóc em."
"À..."
"Tóc em ổn đấy."
Tất cả chìm vào một thoáng im lặng.
Tôi buông bàn tay đang lén chạm vào tóc mình.
Ồ, ra là không phải vì những điều Phu nhân Furianna nói với Flaya. Tôi nghĩ về người mẹ trong kiếp trước của mình, và tôi không biết rằng...
"Cảm ơn ngài. Tóc ngài cũng rất ổn ạ."
"...."
"N - Ngài có muốn nhảy một điệu không?"
Izek không trả lời. Anh sốc quá hả? Hay có thứ gì ở trên mặt tôi?
Tất nhiên, anh sẽ không nhảy đâu, nhưng dù sao thì cũng phải trả lời tôi chứ.
Cuối cùng, Ellenia phải lên tiếng thay chồng tôi.
"Chị đừng mong chờ. Anh trai em chắc chắn là quên hết những bước điệu cơ bản từ lâu lắm rồi."
"Đúng nhỉ. Ngài ấy rất là tẻ nhạt, và ta chắc chắn nàng sẽ bị vắt kiệt..."
"Chẳng có gì mà ta không làm được cả."
Gì? Ngài vừa nói gì đấy?