Đó không phải là suy nghĩ của hầu hết những người phương Bắc hay sao? Đặc biệt là anh và những cộng sự của mình. Nếu như chính tai anh nghe được những lời ca tụng về Giáo Hoàng như là Hiệp sĩ Tôn giáo thì sẽ rất khó chịu cho mà xem. Thật ra cũng không phải là vô lý khi mà chúng ta đang nói về những thứ ở Romagna.
Tôi thở hắt ra một cái và nước mắt nhìn lên. Izek vẫn ngồi nhìn tôi bất động. Như thể anh đang tìm kiếm gì đó từ tôi.
Có bao nhiêu nàng dâu đã bị chàng rể của mình tra hỏi về nhà ngoại?
Hầu hết các vị hôn phu cũ của tôi đều là những người tử tế, nhưng chỉ có duy nhất một người đã thay đổi hoàn toàn từ khi mà anh ta bắt đầu nảy sinh tò mò về quan hệ giữa tôi và Cesare.
Anh ta đột ngột trở mặt.
Thái độ của anh ta vẫn rõ mồn một trong đầu tôi; tất cả những tôn kính và thiện chí từng có đã biến thành sự kinh bỉ và thù hận chỉ trong chốc lát.
Với cái đầu điên loạn của hắn ta thì mọi thứ đều hoàn toàn có thể.
Dù tôi đã được trao đổi như quân cờ chính trị, thì chồng tôi cũng sẽ chẳng bao giờ đứng về phía tôi, và kết cục cuối cùng cũng chỉ là về cái nơi duy nhất miễn cưỡng chứa chấp cái thân này.
"Không ạ, tất nhiên là không phải thế. Nhưng ngài chưa có cái lồng nào ở đây sao?"
Khi tôi cố gắng xốc lại tinh thần của mình, đôi mắt của chồng tôi đang thăm dò xem tôi có công nhận những nỗ lực mà anh ấy đã gây dựng nên hay không.
Chính xác hơn, đột nhiên anh túm lấy cổ tay tôi và buộc cái gì đó vào nó.
Hả?
"Đây là...."
"Một món quà thay cho cái lồng chim."
Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng sáng bóng trên cổ tay của mình. Những viên ngọc đen nhánh được xâu khin khít lại với nhau phát sáng dưới ánh sáng lấp lánh.
Nhìn kỹ hơn thì đây không phải những loại đá mà tôi từng biết. Những viên đá này là loại nào nhỉ?
"Đây là loại đá gì ạ?"
"Chỉ là vào viên ngọc thôi. Sức khoẻ của em sẽ tốt hơn nhờ có nó."
Aha. Cách lừa lọc gì về sức khoẻ thế này?Đây chắc chắn không phải là đá obsidian*.
*Obsidian: được biết đến với cái tên gọi khác là "đá thủy tinh núi lửa", hình thành từ loại dung nham đã phun trào của núi lửa ở dạng của đá mac ma, có màu đen và xám đen, một số loại có màu xanh lá, nâu, tím hay lam, được ứng dụng trong nhiều lĩnh vực, nhất là phong thủy và chăm sóc sức khỏe.
Tôi nên nói gì đó, nhưng cơ thể tôi không chuyển động nổi.
Khi tôi lặng lẽ nhìn anh, Izek thôi nhìn vào hư không và nghiêng đầu.
"Biểu cảm của em trông kỳ quá. Không phải vì em tiếc cái lồng?"
"...Không ạ."
"Hay là em tiếc cái gì khác? Theo ta nghĩ thì hôm nay Arien và Leah không tham dự."
Em đâu phải trẻ con đâu? Không thể tin được ngài lại nghĩ em buồn vì ngài không mời những người bạn nhỏ của em đến dự tiệc đấy.
"Em yêu ngài rất nhiều."
"...."
"Hehe, ngài có muốn xem vài điều gì đó hay ho không?"
Tôi bật dậy đầy phấn khích và chạy đi ngay trước khi nhận được lời hồi đáp. Izek cũng đứng dậy.
"Nếu em cứ chạy như thế..."
"Không còn đau nữa đâu ạ. Thật ra em có thể di chuyện bẳng một chân đấy."
"Sao hả?"
"Em có thể múa như này này. Ngài nhìn nhé."
Ở kiếp trước, tôi đã theo học tại trường dạy ballet.
Tôi cười rạng rỡ và bắt đầu xoay người với bàn chân lành lăn của mình.
Izek khựng lại, mơ to mắt nhìn tôi.
Tuyệt lắm phải không?
"Em..."
"Đừng lo cho em. Em sẽ không để bị đau đâu."
Thật là thoải mái khi được múa sau một khoảng thời gian dài. Tôi đã gặp rất nhiều khó khăn khi học ballet.
Tôi uyển chuyển biểu diễn từng động tác đơn giản. Entrechant, Plié, Passé, Arabesque*. Ước gì có thêm một chút âm nhạc ở đây.
*Entrechant, Plié, Passé, Arabesque: Thuật ngữ ballet, xem chi tiết ở phần commnet.
Ánh trăng tràn qua những vách tường kính, khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.
Hương hoa ngào ngạt vấn vương nơi đầu mũi.
Trong khi tôi say sưa nhảy múa, chồng tôi chỉ đứng chôn chân một chỗ và theo dõi từng cử động của tôi. Anh đang nghĩ gì sao?
Nếu như những gì anh muốn chỉ đơn giản về dễ đoán như của những người khác, thì mọi thứ đã dễ dàng hơn nhiều.
Em có thể vào bất cứ vai diễn nào, nếu ngài muốn em trở thành sơn ca trong lồng son, hay rối gỗ nhảy múa, em cũng có thể hoá thân thành vai đó...
"Aa....!"
Quả nhiên là quá sức với tôi. Hơn nữa, là ngón chân bị thương đã phản bội lại chủ nhân của nó. Tôi đã cố thực hiện Le Reve* một cách nhẹ nhàng, nhưng thân thể tôi lại ngã về phía sau.
*Le Reve: Thuật ngữ Ballet.
Aa, lại một khoảnh khắc đen tôi nữa...
Thụp!
"Em có sao không?"
Chồng tôi lao về phía tôi, đưa tay đỡ lấy thân thể đang ngã ngửa về những bụi cây ẩm ướt phía sau lưng.
Trong tròng mắt đỏ ngọc của anh chan chứa những ánh nhìn lo lắng.
Ngài sát thủ điển trai, xin hãy trả lại chồng cho tôi. Tôi bối rối.
"Em nên cẩn thận..."
"Hehe. Em đã nhảy không tốt sao?"
Thôi nào, hãy nói ổn đi mà, đi mà! Chỉ cần nói rằng cảnh tượng vừa rồi rất đáng xem thôi mà tên khốn lạnh lùng này!
Izek dán chặt mắt vào tôi một lúc, trong khi tôi đang ngào thét chửi rủa sau nụ cười tươi rói.
Ánh trăng giăng mắc như những sợi tơ nhện, phủ lên mái tóc bạch kim của anh.
"Em đã cho con rồng xem những điệu múa này?"
Tôi suýt thì nấc lên. Sao tự nhiên lại nhắc đến con rồng chứ, cái đồ dở hơi!
"Không bao giờ luôn ạ."
"Ta đùa thôi. Nếu làm vậy thì con thằn lằn đó sẽ khó chịu."
Thằn lằn gì vậy? Nó là rồng mà!
người đàn ông ôm tôi trong lòng mình đưa tay chạm khẽ vào chóp mũi tôi.
Khuôn miệng vẫn luôn nghiêm nghị giờ đây khẽ nỡ ra một nụ cười trông khá vui vẻ. Trong một khác, anh như biến thành một cậu thiếu niên. Như một cậu bé thuần khiết phải lòng một nữ vũ công.
"Vợ ta có thật nhiều tài năng tiềm ẩn. Nhiều hơn cả những gì ta đã biết."
Trước khi ma thuật này tan biến... Có lẽ là tôi mới là người bị trúng ma pháp.
Tay tôi tự nâng lên, áp nhẹ vào má anh. Làn da láng mịn, mềm mại như một đứa trẻ.
Tôi đã không còn nhận thức được rằng cả hai không hề tách ánh nhìn ra khỏi đối phương. Mọi âm thanh dường như đã ngưng đọng. Và...
"Công tước?"
Rắc!
Tiếng nứt của thần chú ma thuật vang lên trong tai tôi.
Chúa ơi, sao lại có nhiều điều cản bước tôi tiến lên như thế chứ?
Tôi vột rụt tay về, còn chồng tôi thì quay đi.
Những lúc như này, không phải ai khác ngoài hình bóng của quản gia xuất hiện ở lối vào nhà kính. Tên ông ấy là gì ấy nhỉ? Ngoại trừ ngày đầu tiên chào đón tôi đấn đây, còn lại thì rất hiếm khi cả hai chúng tôi đụng mặt nhau.
"Xin thứ lỗi vì đã làm phiền, nhưng ngài cần phải quay lại sảnh tiệc ngay."
Người quản gia lịch sự liếc nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Sao lại nhìn ta nhưu thế? Chết tiệt, Flaya lại xảy ra chuyện gì sao? Trông cô ta hôm nay rất tệ, thế nên cô ta đã gục xuống ư?
Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ đến thẳng sảnh tiệc, nhưng Izek quay đầu nhìn tôi thay vì tiếp tục bước đi hay theo sau ngừoi quản gia.
Tôi ngây ngô chớp chớp mắt.
Tôi đã ở bên anh suốt từ nãy mà! Tôi không làm gì cả, tôi làm gì có thời gian chứ!
"Tất cả bọn họ đều khiêu vũ ở vũ trường đúng không?"
"Dạ? Đúng là vậy, nhưng..."
"Đừng làm gián đoạn việc của ta trừ khi có rắc rối xảy ra. Ta không thừa khả năng để quan tâm đến mấy thứ vụn vặt vào lúc này."
"Thưa ngài..."
"Từ khi nào mà ngươi lại làm loạn như này?"
Ôi, hung dữ. Quá hung dữ. Quản gi không còn phản bác lại cái giá lạnh leõ mà anh ta đáng được hưởng vì cắt ngang lúc trước đấy.
Tôi nuốt nước bọt và liếc nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của chồng mình. Thái độ bất ngờ này kỳ lạ quá. Không hổ danh là nhân vật chính vinh quang. Thật lòng thì tôi cứ nghĩ anh sẽ bỏ tôi lại nơi này.
"Ơ..."
"Tên ta không phải là Ơ. Hay là em vẫn muốn xưng hô với ta như trước kia?"
Bây giờ đang xảy ra gì vậy? Lúc nãy tôi gọi anh là gì... À, đúng rồi.
Nước mắt của tôi đồ ngược vào trong lòng vì tâm trí tôi trào lên lí ức khủng khiếp về việc làm đáng xấu hổ của mình.
Tôi bị điên rồi, chắc chắn là điên rồi. Gọi anh là 'Anh yêu', xấu hổ quá mà!
"Vậy thì em có thể gọi ngài là Iz không?"
"Thế thôi à?"
"Nhưng... Ngài có bao giờ gọi tên em đâu..."
Khi tôi đang lâng lâng, Izek vò mái tóc của mình, không nói nên lời.
"Nhìn xem, em dính nhiều bụi bẩn quá."
"Đâu phải bụi bẩn đâu ạ, chỉ là những cánh hoa..."
"Cánh hoa thì tốt hơn?"
"...."
"Em nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi luôn."
Chuyện vô lý gì vậy? Anh đuổi quản gia đi, và giờ cũng muốn đuổi cả tôi à?
Liệu trông tôi có như một con ngốc mừng rỡ khi anh không quay bước? Phép màu chắc chắn đã biến mất rồi. Tin tưởng anh liệu có ngu ngốc quá không?
"Ta muốn hiểu về em nhiều hơn, nhưng chắc phải nhẫn nại rồi. Ta sẽ sai người chuẩn bị bồn tắm, vậy nên chân của em..."
"Đáng sợ lắm ạ!"
Sự xim lặng bao trùm cả hai chúng tôi khi tôi víu lấy anh và vội vàng hét lên.
Chồng tôi đang sải bước về phía cửa ra vào nhà kính bỗng khựng lại, nhìn tôi từ phía xa.
"Em sợ những người hầu sao?"
"Dạ? Không, không ạ, ý em là..."
"Ta cứ nghĩ hạ nữ mới sẽ tốt hơn, nhưng có vẻ là không rồi. Họ đã đối xử như nào với em?"
Đi đi mà đồ rồng con, mang cả đôi mắt lạnh lẽo đó của ngài theo nữa.
Ronja chẳng làm gì sai cả đồ nóng tính! Làm ơn nghe em đi mà!
"Không phải vậy đâu, thật ra em chỉ sợ phải ở một mình... và cái chân đau này nữa. Có lẽ ngài sẽ nghĩ em thật ngu ngốc, nhưng em cứ có cảm giác là ai đó đã có tình làm thế với em, nên em rất lo sợ. Những hạ nữ cũng sẽ chẳng làm em khá hơn. Đêm nay vẫn còn dài và tất cả mọi người cũng đang tập trung tại sảnh tiệc..."
"...."
"Ngài có thể ở lại đây với em thêm một lúc được không ạ?"
Có vẻ như không hiệu quả rồi, nhưng tôi đã thốt ra những lời đó một cách bất chấp và cố bày ra ánh mắt bi ai nhất có thể. Đó là vì tôi sẽ không còn có cơ hội nào như bây giờ nữa, trừ khi lại có một vụ việc bất ngờ nữa xảy ra trong đêm nào khác.
Nào, thần chú mau quay lại đi!
"Em nghĩ ta là thế nào chứ?..."
T - Thất bại rồi?
Ngừoi đàn ông thở dài một cái, tiếp tục bước về phía đại sảnh.
Tôi không dám níu những bước chân của anh lại lần nữa vì anh rất đáng sợ.
Aaaa, ngài làm cái quái gì vậy hả tảng băng di động kia? Ngài chỉ nói được như thế thôi à?
"Ngài có gì sai bảo tôi vậy, thưa Công tước?..."
"Chuẩn bị nước tắm. Và nước Thánh."
"Như ngài mong muốn."