Giờ phải diễn vai một cô vợ như thế nào để phù hợp với tên chồng khốn khiếp kia đây?
Nếu anh ta là một quý ông, thì khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu và tội nghiệp của tôi, anh ta sẽ không động thủ đúng chứ? Những hạt nắng lấp lánh rơi trên cầu thang đá hoa cương trắng phau. Nhắc đến những ngôi đền phía Bắc, trí tưởng tượng của tôi đã hình dung ra một mê cung u ám và nặng nề như trong các trò chơi giả lập. Nhưng kiến trúc của thần điện này lại vô cùng tinh tế và độc đáo, làm toát lên sự tráng lệ và cổ kính vốn có.
Nhưng, mục tiêu của tôi không phải là thong dong chiêm ngưỡng ngôi đền này.
Tôi của hiện tại đang thậm thụt nấp sau cột đá hoa, len lén ló mắt nhìn vào đại sảnh náo nhiệt.
Không phải là tôi muốn rình mò như thế, nhưng thật sợ tôi rất ngại khi phải đối diện với chồng tôi.
Phương Bắc luôn là khu vực bị quái vật lộng hành, đó là vì sao mà họ lại hung hãn và thiện chiến hơn gấp nhiều lần so với các kị sĩ Romagna.
Nhìn áo giáp và trang bị của họ đi. Phải khoẻ đến mức nào thì mới có thể di chuyển nhẹ nhàng như vậy khi phải vác cả tấn kim loại đó trên người chứ?
"Nàng tìm ai thế?"
Một giọng nói lịch sự vang lên khiến tôi dừng ngay ánh nhìn thơ thẩn vào những chiến binh đang vung kiếm thô bạo ở phía xa.
Một hiệp sĩ xuất hiện ngay sau lưng tôi. Chính tôi cũng chẳng thể nhận ra anh ta đã đến gần từ lúc nào.
Người đàn ông chớp đôi mắt xanh lục bảo đang giam cầm những sợi nắng vàng long lanh khi thấy tôi do dự tìm câu trả lời phù hợp.
"A, tiểu thư Rudbeckia?"
"Ngài biết tôi sao?"
"À, ta là một trong những thành viên của đoàn hộ tống tại cảng Elmos hôm qua."
"Vậy ư? Xin lỗi vì không nhận ra ngài sớm hơn. Xin lỗi vì đã thất lễ..."
"Chẳng có gì là thất lễ cả nên nàng đừng nói vậy. Nhưng cơn gió nào đã mang nàng đến đây? Nàng đến tham quan thần điện sao?"
"À không, tôi nghe rằng chồng tôi đang ở đây..."
Tôi bẽn lẽn đáp lời. Gò má ửng đỏ của tôi có lẽ đã làm ngài ấy ngạc nhiên và xấu hổ.
Cái nhìn của ngài lướt nhanh qua chiếc giỏ tôi đang cầm trong tay. Như vớ được vàng, ngài hiệp sĩ ấy kinh ngạc rồi phấn khích nhảy qua lan can.
Tôi lại thò đầu nhìn theo ngài ấy.
"Izek! Phu nhân của ngài tới kìa!! Izek! Cái tên chết tiệt khốn nạn kia, ngài đang phớt lờ ta hả?! Phu nhân ngài đang ở đây đấy!! Mẹ nó, dỏng tai lên đi Izek!!"
Khuôn mặt thiên thần đó vừa thốt ra những lời lẽ gì vậy...?
Những người trong thế giới này bị làm sao thế?
Tôi nấp sau cây cột đá, chăm chăm nhìn vào bức tượng ở phía đôi diện. Là Thánh Agnes đang ôm một con cừu. Đột nhiên tôi lại cảm thấy có thứu gì đó trào lên cổ họng. Thật kỳ lạ, vừa nãy tôi đã nôn hết ra rồi mà.
"Cô đến đây là gì?"
Chất giọng trầm thấp và lạnh lẽo đập vào tai tôi. Ngước mắt nhìn lên, tôi thấy Izek đang tựa một tay vào cây cột, cụp đôi mắt dữ tợn xuống nhìn tôi.
Mồ hôi đọng lại trên mái tóc bạch kim đang rối tung lên, vào lọn dính vào trán anh. Chà, nếu mà có một cuộc so tài giữa Izek và Cesare, có chết tôi cũng phải đi cho bằng được.
"Ừm, tôi, sáng nay..."
"Gì?"
"Tôi nghĩ sáng ngay tôi đã làm ngài khó chịu. Tôi đã rất lo lắng vì điều đó, nên-"
Tôi lí nhí trong miêng khi thấy anh ta vờ nhìn xung quanh, bất lực rũ vai xuống vì chẳng biết nói những gì.
"Ta ổn, cô biết vậy là được rồi."
"Khoan, đợi chút!"
Anh ta lập tức hất văn bàn tay yếu ớt của tôi trước khi tôi định chạm vào cánh tay rắn rỏi ấy. Tôi loạng choạng vài bước, trượt tay đánh rơi chiếc giỏ được lấp đầy nằng đồ giã ngoại. Tiếng rơi đập xuống nền đất, vang lên một tiếng bịch.
Ôi trời ơi, cái này...
"A..."
Ellenia đã dúi vào tay tôi chiếc giỏ này và bảo đây là loại trái cây quý ở trong vùng.
Tôi cúi xuống, ngồi xổm trên mặt đất và nhặt từng loại quả bị lăn ra khỏi giỏ. Giờ tôi chỉ mong Izek biến đi, nhưng anh ta vẫn đứng đấy và nhìn chằm chằm vào những gì tôi đang làm.
Con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ lúng túng.
"Cô làm cái gì thê?"
Cái gì, không có mắt à? Tôi đang nhặt trái cây quý đấy. Cái đồ mất nết này, về giũa lại cái tính thối của anh đi.
"Tôi xin lỗi, vốn dĩ là định mang cho ngài..."
"Ai đã bảo bạn làm như vậy? Tại sao lại nhặt trái cây bị rơi dưới đất?"
"... Tôi xin lỗi."
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, tuôn ra đi những giọt lệ quý báu ơi.
Nước mắt lăn dài trên má khi tôi cố gắng đứng lên một cách run rẩy và bất lực.
Sụt sịt, sụt sịt
Ai đó trao giải "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất" cho tôi ngay bây giờ đi nào. Đây chính là tài năng mà tôi đã luyện tập rất khổ cực trong tiền kiếp đấy. Mỗi lần đổ lệ là một lần thoát khỏi cái cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Tất nhiên, có những người miễn nhiễm với vũ khí chí mạng này, đó là anh trai từ kiếp trước của tôi.
Rốt cuộc anh ấy là người như nào nhỉ?
"Tôi xin lỗi vì đã làm ngài khó chịu. Chỉ là, tôi muốn thanh minh về những gì ngài đang hiểu sai về tôi..."
Cái tên kị sĩ mạnh nhất phương Bắc này vẫn đang chòng chọc nhìn tôi.
Nhìn cái gì lắm thế? Nhãn cầu của anh sắp bật ra khỏi hốc mắt rồi đấy. Lúc đó đừng có nhờ tôi nhặt hộ nhé.
"Hiểu lầm nào?"
"Thì là về tôi đang tìm cái cớ phù hợp để li hôn ý..."
"....."
"Tôi hiểu đó là điều đương nhiên, và sẽ không có vấn đề gì nếu ngài tiếp tục ghét bỏ tôi. Ai cũng vậy mà. Nhưng tôi không-"
"Ai bảo ta ghét cô?"
Tôi thở dài và nói.
Anh ta nghiêng đầu, đến gần tôi với khoé miệng đang cong lên.
Nổi cả da gà.
Đây không phải là sự thương xót khi thấy một tiểu thư đổ lệ. Đây là sự chán ghét.
"Ta không nhớ ta đã nói với ai rằng ta ghét cô."
"Ngài không ghét tôi?"
"Không hề. Ta không ghét cô."
Nói dối là làm trái tim đau đó!
"Ngài đang nghiêm túc đó ạ?"
"Nhìn ta trông giống như đang đùa à?"
"Thật sự là ngài không nghĩ thế?"
Tôi tóm chặt lấy tay anh ta, mỉm cười thích thú và mong đợi câu trả lời.
Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng. Izek dần thu lại nụ cười đáng ghét, lại nhìn thẳng vào mặt tôi một lúc lâu.
Trong đầu tôi đã đinh ninh là tên khốn này sẽ tặng tôi một cú đánh, nhưng điều đó lại không hề xảy ra.
Ngay khi anh ta định thần lại, những dao động rực rỡ trong đáy mắt đỏ rực ấy cũng dần biến mất và trở lại với sự lạnh lùng vốn có.
"Mẹ nó, cái quái gì thế này?"
Giọng anh ta tràn đầy sự ngớ ngẩn, hay chính xác hơn là sự thẹn thùng, xấu hổ.
Tôi bực bội nhìn cái cách anh ta vuốt tóc lên và quay người đi một cách khó chịu.
À thế à?!
Chính là nó. Tôi đã hành động một cách liễu lĩnh, nhưng kết quả lại hơn cả tôi đã mong đợi.
"Cô vẫn ổn chứ?"
Izek bỗng cúi xuống và nhặt trái cây vương vãi xung quanh chỗ mình đang đứng. Anh ta vẫn tiếp tục liếc nhìn tôi trong khi thô bạo ném trái cây vào giỏ. Xong xuôi, cái gã tệ bạc này liền đẩy về phía tôi.
Gì mà cục súc quá vậy?
"Ta không cần mấy thứ như này, vậy nên lần sau đừng làm mấy điều thừa thãi nữa."
"Nhưng..."
"Ta không muốn cô ôm mộng hão đâu, nên ta sẽ nói trước. Không cần biết cái màn kịch hề hước này sẽ kết thúc sau hôm nay hay không, nhưng ta không có thời gian để ý đến những hành xử ngu ngốc như này đâu. Cô rảnh lắm à mà đến tận đây chứ không phải là viết một bức thư cho ta? Về dinh thự ngay đi, cô công chúa bé nhỏ của phương Nam."
Giờ thì tôi đã tin rằng anh khốn nạn tới mức nào rồi đấy.
Tôi không phải là dạng người ngây thơ vô tôi, nhưng nếu phải đối đầu với người đàn ông này, tỏ ra mình là một người khác biệt và thông minh sẽ là một bất lợi.
Anh ta không phải là kẻ dễ dàng nhượng bộ khi đối phương khóc lóc đáng thương. Đó là kẽ hở quý giá mà tôi đã nhìn thấy.
Anh ta cảm thấy mình không đáng để nổi giận, vì anh ta coi tôi là trẻ con, ngay cả khi anh ta bị cuốn vào trận tranh cãi hoặc đòn tâm lý với tôi.
Anh ta không hề cảnh giác và nghi ngờ tôi chút nào.
Mà khoan, anh ta hơn tôi có 4 tuổi thôi mà dám gọi tôi là "bé nhỏ" á? Gì thế hả trời? Bà đây trải qua hai kiếp người và hàng tá thảm kịch rồi nhé. Sống trên cõi đời này hơn bà đây có 4 năm mà dám lên mặt à?
"Nhưng tôi không muốn."
"Không muốn cái gì? Cô coi cái nơi cống rãnh này là nhà mình rồi à?"
Haha, được lắm, từ bụng ta suy ra bụng người hả? Cảm ơn đã cho tôi biết nhé.
"E-Em không thể sống khi không có được trái tim của ngài."
Trong một phút tĩnh lặng, tôi chỉ nghe được tiếng gió nhẹ nhàng vi vu bên tai.
Tôi gục đầu xuống để che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Trời ơi, diễn xuất như này mà không đi đóng phim thì hơi bị phí phạm đấy!
"Gì cơ?"
"Em biết rằng những lời tương tự như này ngài đã nghe đến nhàm tai rồi, cũng biết rằng ngài sẽ chẳng thể hồi đáp lại tình cảm của em. Nhưng trái tim em không thể thôi rộn ràng từ khi ngài cứu mạng em vào sớm mai hôm nay. Em không mong cầu bất cứ điều gì và cũng sẽ cố gắng sửa chữa những thiếu sót của bản thân. Vậy nên, nếu ngài cần gì từ em, kể cả chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất, thì xin hãy để em làm cho ngài. Ngài bảo ngài không hề ghét em mà."
À há, tôi là fangirl của anh đấy, loại fangirl tầm thường nhất. Nếu anh ta coi tôi là như vậy, thì tôi sẽ có hy vọng thôi.
Những tiếng hò hét ở phái xa vọng lại. Có vẻ như khán giả của chúng tôi rất tận hưởng vở kịch này.
Trong hiệu ứng âm thanh giòn giã ấy, tôi ngẩng mặt lên và mỉm cười. Toả sáng đi nào ngôi sao hạng A tôi ơi! Ứng biến xuất thần trong mọi tình huống!!
Hiên nhiên, Izek đã vờ như mình không nghe thấy những gì tôi vừa nói. Mà tôi cũng không chắc nữa, hay là anh ta ngại ngùng khi phải đáp lại trước nhiều người như thế này?
Anh ta chỉ đơn giản là rời đi mà không hề để lại một lời nào.
Tôi bồi thêm một phát chí mạng nữa vào tấm lưng cứng đờ của anh ta.
"Em sẽ không gây phiền toái cho ngài đâu. Em thề đấy."
Tất nhiên, đáp lại tôi vẫn chỉ là sự im lặng.