"Những quái vật khác thì sẽ mất mạng đấy, nhưng ngươi thật may mắn. Ta sẽ xử lý các ngươi vào một ngày khác."
Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ nhận được bất cứ điều gì từ nó. Thật ngu ngốc vì đã mong đợi những gì ấm áp và tử tế từ con vật vô tâm này.
"Grrrrr...."
"Sao ngươi không ngậm mõm lại và lịch sự hơn?"
Chồng tôi mặt dày tiến đến gần con sói.
Tôi siết lấy khuỷu tay anh.
"Iz..."
"Không sao đâu, ta không gây hấn với chúng."
Thật sao? Khi tôi vẫn thấp thỏm quan sát, Izek cúi xuống, từ từ đặt con sói cái bị thương lên tảng đá.
Trong suốt quá trình đó. con sói đầu đàn thở mạnh và trừng trừng nhìn vào tay Izek.
Nếu có bất kì động thái sai lệch nào, nó sẽ há mõm ngay lập tức.
Cái giọ đeo trên mõm con sói cái rơi ra.
Khi Izek lùi lại với cái giọ mõm đã được lấy ra, con sói băng tĩnh lặng như tảng đá cuối cùng cũng cử động.
Những chiếc mõm dài rúc vào nhau, ngửi ngửi.
Tôi đã rất căng thẳng vì nghĩ rằng một khi con đầu đàn nhìn thấy áo choàng Hiệp sĩ buộc trên chân bạn đời của nó, nó có thể sẽ lao đến, nhưng may thay, điều đó đã không xảy ra.
Một lúc sau, cặp đầu đàn đã tách ra sau khi hít ngửi, liếʍ ɭáρ và rúc vào nhau.
Khi con cái đang đứng với ba chân và hú lên, con đực cũng đi theo bạn đời của nó, chậm rãi vẫy đuôi.
Trong mắt con quái vật lúc đó ẩn chứa cái nhìn mê đắm.
Cái nhìn hung ác xen lẫn đề phòng, kiêu hãnh, ngạo mạn và nhẹ nhõm.
"Đi nào."
Một bàn tay như thép nắm lấy tay tôi và kéo tôi về phía trước.
Tôi đưa mắt nhìn lại lần cuối và đi theo chồng mình.
Những đám mây nặng trĩu trôi đi và hoàng hôn đang đang chiếm lấy cả bầu trời.
Cảm giác chân thực ùa về khi ánh hoàng hôn len vào mí mắt tôi.
Chúng tôi quay về chỗ nhưng con ngựa đang đứng với khoảng lặng khó xử.
Ngài Ivan đang đứng ngay cạnh chúng, phì phèo điếu thuốc lá, chào đón chúng tôi.
"Xong cả rồi? Ngạc nhiên chưa, ngài vẫn ổn."
"Lần này ta sẽ bỏ qua cho ngài, và nếu ngài vẫn còn sót lại chút hổ then thì hãy đi ngay đi. Những người khác đâu?"
"Họ đã gô cổ mấy tên buôn lậu và giải đi rồi. Làm một điếu không?"
"Không."
Andymion đang vờ sửa yên ngựa, đến gần đón lấy cái giọ mõm và găng tay của anh.
Mắt tôi dán chặt vào tư thế bất cần lúc cởi găng của Izek, sau đó mở miệng, "Ngài có muốn em bóp tay cho ngài không?"
"... Tay ta bị làm sao?"
"Chúng có tê không? Ngài đã ôm một con sói nặng như thế..."
"Em nghĩ công việc ta đang làm là gì? Kiếm của ta còn nặng hơn con chó béo đấy."
Ánh mắt tôi vô thức liếc về thanh kiếm treo trên hông anh, cái nhìn hoài nghi xuất hiện.
Nhìn như để làm cảnh, cũng chẳng nặng lắm.
Và nơi này chỉ là thế giới hư cấu thôi mà.
Có lẽ là vì thấy được ánh mắt nghi hoặc của tôi. ngài Ivan ném điếu thuốc xuống đất, đến gần tôi với nụ một nụ cười. Ngài ấy rút kiếm và giơ nó ra trước.
"Nàng muốn thử cầm không?"
"Ivan."
"Sao nào? Vợ ngài dường như không tin lời ngài nói đâu."
Cách ngài ấy trêu chọc tôi tổn thương thật đấy, nhưng tôi quyết định không nói gì cả.
Ngài là Ivan, một bông hoa yếu ớt mà thôi. Cái kiếm này nặng đến mức nào chứ?
Tôi bực bội đưa tay ra và hỏi ngay sau đó, "Ngài có bỏ kiếm ra không?"
"Sao?"
Ngài ấy không đỡ lấy thanh kiếm à?
Dù tôi có kéo mạnh đến mức nào, vật trang trí trông thánh thần đến mức không cần thiết này cũng không di chuyển chút nào, như thể nó đã nằm chắc trong tay ngài Ivan.
Cuối cùng, tôi lặng lẽ bỏ tay ra và quay lưng đi.
"Ta chịu rồi."
Xin lỗi vì đã kiêu ngạo. Đây chính là kiếm. Haa, giờ thì tôi chắc chắn là mình giống hệt con gà con rồi.
Tôi bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ khi nuốt ngược dòng nước mắt xấu hổ và những lời đắng cay vào trong lòng.
Tôi nghĩ rằng mình quá là ấu trĩ nên định quay đi, nhưng không hiểu sai Ivan lại có vẻ xấu hổ.
"Phu nhân giận ta à?"
"Sao ạ? Không hề."
Vô lý quá thể.
Một con gà con như tôi có thể làm gì nếu thực sự nổi giận với những Hiệp sĩ vĩ đại chứ?
"Ồ, trông nàng khá là bực tức...."
"Ta không tức. Sao ta lại phải làm thế?"
Tất cả đồng loạt im lặng.
Sự im lặng khó hiểu gì đây?
Sao chuyện này lại xảy ra?
"Ta nên làm gì đây...?"
"Tự rút hết móng tay của mình ngay bây giờ."
"Đúng vậy ạ. Tất cả đều là lỗi của ngài Ivan..."
"Không nhé tên đần - Ta rất... xin lỗi, thưa Phu nhân. Xin thứ lỗi, ta không bao giờ có ý xúc phạm nàng, Ta chỉ nói rằng..."
"Tôi cũng xin lỗi Phu nhân. Tôi đã phạm phải tội tham lam khi ăn chocolate của người. Tôi thật vô lễ!"
"Ý ta không phải là không muốn em chạm vào tay ta, nhưng em không cần lo cho ta. Chỉ vậy thôi."
Tôi không biết vì sao mấy người đàn ông này lại đột nhiên xì xào và tranh cãi về điều gì.
Ba khuôn mặt thẹn thùng không hề ăn khớp với tâm trí bối rối của tôi xuất hiện.
Đặc biệt là người chồng quái vật của tôi lại có vẻ hối lỗi nhất.
Như thể là người khác luôn ấy.
"Tôi sẽ tặng người một món tráng miệng độc lạ từ chocolate mà chỉ có những gia đình cao quý nhất mới có thể thưởng thức, hoặc là một loại pudding chocolate."
"Ta cũng sẽ tặng nàng một thứ gì đó. Thành kiếm này chẳng có gì đáng tự hào cả, chỉ là, trông nàng rất đáng yêu..."
"Đúng vậy, thanh kiếm đấy còn chẳng phải đồ tốt, nó quá nặng. So với những gì mà em đã làm để đưa con sói bị thương trở về đàn thì nó chẳng bằng một góc."
Anh vừa than phiền về con chó béo lúc nãy xong, và giờ lại bảo chẳng bằng một góc là sao?
Hơ, hôm nay tôi đang được chiêm ngưỡng các vì sao.
"Nhẹ nhõm thật. Chồng em ngọt ngào quá phải không nè?"
"Sao? À, đúng. Ta có hơi ngọt ngào."
"Ngài ấy nổi danh là người thân thiện đó."
"Tất nhiên là thế, làm gì có cấp trên nào ngọt ngào bằng ngài Izek chứ."
(Chel: Ủa gì z tr =))))))) chap này bị sao đấy???? Dịch mà lú hộ luôn.)
Ba người đàn ông đang gắng sức nặn ra những lời hoa mĩ cũng húng hắng ho khan và tự cảm thấy xấu hổ về những gì họ đang làm.
Chậc chậc.
"Chà, ta sẽ đi theo Camu và Galar... vì ta không tin tưởng vào cách họ xử lý công việc."
"Đi nhanh đi."
"Phu nhân. Hẹn gặp lại nàng. Nàng đã giúp đỡ rất nhiều trong hôm nay đấy."
"Hẹn gặp lại ngài." Tôi nhiệt tình đáp lại ngài Ivan, người đang chào tôi một cách ngượng nghịu.
Tôi đã không làm được gì tuyệt vời trong hôm nay, nhưng hy vọng rằng điều này sẽ giúp tôi tạo nên hình ảnh mới.
"Em nghĩ gì đấy?"
Đó là những gì tôi định nói.
Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy chồng tôi đứng cạnh con ngựa, một tay để lên yên và nhìn tôi chằm chằm.
Khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh hoàng hôn trông có vẻ xa lạ.
"Em rất vui vì con sói băng đó đã quay về an toàn."
"Nếu không phải tại những viên chocolate đó, em đã không xuất hiên ở đây."
Chồng tôi không nói gì và nhấc tôi đặt lên yên ngựa, sau đó kéo dây cương.
Tôi do dự một lát trước khi cất lời, "Em đã giúp được gì cho ngài chưa ạ?"
"Em thực sự hỏi vậy? Chúng sắp phát điên rồi. Nếu không có em, ta sẽ gặp rắc rối."
Ôi, quả là những lời rộng lượng. Có lẽ tôi nên tiến thêm một chút...
"Vậy lần sau..."
"Lần sau? Lần sau nào?"
"Nếu không phải vì em.."
"Em làm điều này vì em muốn gặp những người bạn của mình."
Tôi suýt cắn phải lưỡi.
Hừ, anh ấy quá thông minh khi đề cập tới vấn đề này.
"Không hẳn..."
"Không hẳn là ý gì? Dù thế nào thì ta cũng không để em có thời gian nhìn đi chỗ khác đâu."
Anh đứng thẳng dậy và vắt nước trên áo choàng của tôi.
Ngược lại với giọng điệu gay gắt, đôi mắt đỏ rực của anh tràn ngập sự dịu dàng.
Có lẽ là do hoàng hôn nên mới như thế.
"Ý ta là, chỉ với vài lần tiếp xúc mà em đã không đắn đo mà đi theo ba người họ..."
"Em - Em chỉ tự hỏi rằng liệu chúng có đang ở đấy không."
"Em nói dối."
"Đúng mà! Em luôn nghĩ đến ngài đó. Nên là, nếu mà ngài không làm điều đó..."
"Thật thế sao? Thế tại sao em lại chạy đến đây?"
Anh ấy nhảy thẳng vào vấn đề.
Aa, cái kiểu tra tấn mới gì đây hả đồ khốn!
"Em đã ra khỏi nhà, và được một lúc từ khi em cưỡi ngựa đến và trời đổ mưa..."
"Vậy sao? Tóc em rối tung, quần áo ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại vì em đi lại quá nhiều, sao nữa? Có đúng là em thực sự chỉ muốn giúp đỡ thôi không?"
Mặt tôi đỏ bừng bừng.
Tôi ngừng vùng vẫy và cúi xuống áp mặt vào gần cổ Izek.
"Vì thế nên ngài không thích?"
Anh cúi đầu xuống và vòng cánh tay cứng như thép qua eo tôi.
Hơi ấm phả vào cổ tôi.
"Không... Ta chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa cho em."
"Như lần trước á?"
"Không."
Lại là một câu trả lời nghiêm túc.
Đôi môi khô nóng của anh khẽ áp vào môi tôi, vươn lưỡi mình ra.
Ngay khi tôi hé hờ đôi môi của mình, mùi hương của anh đã xộc vào, cuối cùng thì tôi cũng tỉnh táo lại.
"Đ - Đợi chút."
"Sao nào?"
"Ngài Andymion..."
Mình hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Andymion tôi nghiệp trong một khắc!
Ngay khi tôi nhìn lên, tôi bắt gặp hình ảnh cậu thiếu niên tóc đen đang đứng bất động cách đó vào bước chân, hàm cậu ấy mở to như sắp rớt xuống.
Đôi mắt hổ phách sáng loá rung lên như vừa chứng kiến ngày tận thế.
Izek chậm rãi lườm lại, bực bội gầm gừ, "Sao vẫn còn ở đây?"