Tôi đã trở thành bạn với Ellenia, lấy được lòng tin của ngài Ivan, gặp gỡ được vài người tốt ở nơi đây, và cứ như vậy thì chồng tôi...

Anh đối xử với tôi tốt đến vậy, có lẽ không phải chỉ vì mỗi lý do này.

Cũng như hôm nay, anh đã đưa chìa khoá kho chứa vật báu cho tôi...

Chết tiệt, anh sẽ nhanh chóng lấy lại nó chỉ sau một ngày thôi.

Khi nhớ lại ánh mắt và vẻ mặt của tất cả mọi người trong chiều nay, tôi thở dài ngao ngán.

Thật sựngu ngốc mà. Nó hoàn toàn không giống những gì tôi đã mong đợi. Tôi đang cố đưara giả thuyết gì chứ? 

Trong lúc tôi đang nhấm nháp, Ronja vừa ngừng khóc, nhìn tôi và dè dặt hỏi "Thưa Phu nhân, hôm nay người muốn em chuẩn bị đồ tắm ở đâu ạ?"

Lucilleđang rót đầy cốc sữa, vỗ nhẹ vai của Ronja và gợi ý.

Một điệu bộ để đưa ra câu hỏi.


Tôi thường dùng phòng tắm xa hoa của chồng tôi hơn là phòng mình.

Tôi nên dùng phòng tắm của mình vào đêm nay, như vậy thì mới phải phép...

"Như thường lệ. Các em chỉ cần chuẩn bị đồ thôi, ta sẽ tự tắm rửa."

Hai cô hạ nữ trao đổi ánh mắt với nhau.

Có phải vì những lời tôi nói nên cả hai mới lo lắng như thế? Nghe cũng khá là hay đấy.

Tuy nhiên, nếu như phải chịu đòn trước và nhanh chóng hoàn thành công việc một cách đau đớn thì sẽ tốt hơn.

Nếu đó là thử thách bắt buộc phải vượt qua, thì tốt hơn là nên hoàn thành sớm nhất có thể vì bạn chỉ có thể chờ đợi nó mà thôi.

Sáng nay, Cha chồng cũng đã nói những điều quái gở gì đấy về tình yêu đầu của con trai mình.

Flaya cũng nói những điều tương tự, dù ýchính có một chút khác biệt.

Đơn giản thì, tôi chính là tình đầu của Izek, nên tạm thời tôi sẽ xem nó như một đặc quyền để nhận được sự thương cảm của anh ấy.


Tôi không biết chuyện này có đúng hay không.

Vởi trong nguyên tác không hề xuất hiện tình tiết tiến triển này.

Trong mắt họ, Izek giống như một con người hoàn toàn khác, nhưng anh thực sự dịu dàng với tôi mặc cho mọi lý do nào khác.

Nên nếu tôi hành động như thể đang cố hết sức để tự kiểm điểm lại mình, thì có lẽ anh ấy sẽ bỏ qua.

Vì có vẻ như anh hơi có chút tình ý với tôi, nên nếu anh ấy tự nguyện đồng ý với bất cứ điều gì, có thể tôi tìm được cách để lấp liếm cho sự cố ngày hôm nay.

Sau bữa tối, theo thói quen, tôi sẽ tản bộ một lúc để vận động nhẹ.

Hôm nay, tôi đã cho Ronja và Lucille nghỉ ngơi sớm và tự mình dạo bước đến vườn kính.

Những hổ thẹn, sự kiên quyết và sự lo lắng lại len lỏi trong tôi ngay khi tôi vừa đặt chân vào vườn kính tuyệt đẹp với những màu sắc ẩn hiện dưới làn nước mát ngập tràn khắp không gian.


Aa, chiếc chìa khoá của kho chứ báu vật chính là một vấn đề.

Sẽ ra sao nếu họ lấy nó đi đây?

Tôi không chắc khi nào Izek mới về nữa.

Đôi khi anh ấy sẽ về vào giờ này, đôi khi thì lại xuất hiện khi tôi chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng so với hồi trước thì anh đã về nhà sớm hơn rồi.

"Phù...."

Có lẽ là vì lâu lắm rồi mới nôn mửa sau khi ăn, dạ dày tôi cứ liên tục nhói lên.

Dù việc cơn đau như này cũng duy trì được một thời gian rồi, nhưng gần đây tôi cũng đã cố kiềm chế nhất có thể. Tôi không khỏi cảm thấy hơi có lỗi với cái bụng của mình.

Izek có thể sẽ giống như mọi khi, nhưng tôi lo lắng về Ellenia.

Cô ấy sẽ nhìn tôi bằng những cái nhìn nào đây?... Có lẽ là giống như ánh mắt khi nhìn một hạ nữ.

Tôi đã rất mừng khi thấy chúng tôi thân thiết hơn với nhau, nhưng hoá ra cũng chỉ là một ảnh ảo đẹp đẽ ngắn ngủi mà thôi.
Thậm chí tình cảm của Ellenia sẽ còn trở nên tệ hơn nữa, bởi cô ấy luôn giúp tôi rất nhiều mà không màng đến điều gì.

Nếu Ellenia kết luận rằng tôi đã trở thành một người "kì lạ" như mẹ của cô ấy, và nếu cô ấy nói về thói quen tồi tệ của tôi với mọi người trong gia tộc, thì mọi việc sẽ ngày càng tồi tệ hơn.

Có ai thích được kẻ khiến họ nhớ về người phụ nữ đã từ giã cõi đời theo cách đau đớn như thế?

Tôi tiến gần băng ghế trước đài phun nước mát rượi và ngồi xuống, đặt lọ thuỷ tinh chứa đầy đom đóm sáng bừng lên trên đùi.

Không biết liệu hôm nay có phải là lần cuối tôi được đặt chân vào vườn kính này hay không, vậy nên tôi phải ngắm nhìn thật kỹ nơi này.

Buồn thật đấy. Tôi đã rất mong đợi để có thể đến đây và chơi cũng Ellenia.
Thôi nào, thôi nào, thôi nào! Hãy nghĩ đến những điều kỳ diệu có thể xảy ra chứ.

Thật nhẹ lòng vì tôi không phải bồn chồn lo lắng về việc huỷ hôn nữa.

Thôi được rồi, mình nên quay lại sớm, vệ sinh sạch sẽ và chờ đợi chồng về nào.

Khi anh ấy đến tìm tôi, chắc chắn anh đã nghe hết từ ngài Ivan hoặc là Ellenia rồi, nhưng tôi vẫn phải vờ như mình đã sẵn sàng để thú nhận trước.

Tôi nên giải thích như nào đây? Nói là tôi ghen tị vì thấy cô ta thân mật với anh à?

Trước kia, nếu như Rudbeckia của nguyên tác mà nói như vậy thì sẽ bị cho là đố kị, nhưng bây giờ, sau khi đã ngủ cùng nhau rồi, thì lý do ấu trĩ đó sẽ tốt hơn là việc bị coi là tự mãn.

Tôi nên dựa vào tâm trạng của anh để quyết định mình sẽ đưa ra lý do nào. Mặc dù sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp nhiều rắc rối hơn vì đã lừa dối anh....
Tự dưng tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

Đúng rồi, anh có nói là anh ghét những kẻ dối trá.

Tôi lại tự đào mồ cho mình rồi.

Nhưng tôi còn có thể làm được gì nữa bây giờ? Do cho tôi bị cuốn vào rắc rối đến mức kiệt quệ đi chăng nữa, tôi vẫn phải cầu nguyện và đơm đặt cho sự việc đã xảy ra ngày hôm nay.

Tôi cũng sẽ phải giải thích tương tự như thế với Ellenia và làm bộ hối lỗi và cầu xin Freya tha thứ một cách chân thành trước mặt hai anh em họ.

Tất nhiên rồi, tôi có tự tôn của mình, vì vậy thà tôi nhét hết một quả táo độc vào miệng mình còn hơn xin lỗi Freya, người đã gài tôi vào cái tình huống trớ trêu này thêm lần nữa, nhưng tôi không thể hủy hoại hình tượng mình đã dày công xây dựng được.

Cái lí do ấu trĩ rằng tôi ghen tuông với thanh mai trúc mã của chồng mình thật quá xứng tầm với hình ảnh cô công chúa ngu ngốc và chưa trưởng thành.
Vấn đề là dù mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, thì dựa vào lời cảnh báo đầy tham vọng mà cô ta nói với tôi vào ngày hôm nay, khả năng cao là tôi sẽ tiếp tục gặp rắc rối như này nữa trong tương lai tới.

Sẽ tốt hơn nếu đưa ra lý do trẻ con và tầm thường như thế...

Rõ ràng, tôi đã là vật náng đường cho sự nghiệp "Tái tạo một phương Bắc vĩ đại" của cô ta. 

Ôi, thật cao cả làm sao khi lí do chủ yếu để cô ta quật ngã tôi lại là vì sự phồn vinh của quê hương mình?

Thật là một con ả xảo quyệt. Tôi đang dấy lên một nghi ngờ rằng liệu có phải chính Flaya mới là kẻ giật dây toàn bộ vụ hạ độc hay không.

Dù sao thì tôi nên giải quyết mọi việc đang xảy ra lúc này...

"Phu nhân."

Một giọng nói bất ngờ làm tôi giật mình.

Một người hầu có thân hình thẳng đứng và uy nghiêm như cây trượng từ từ xuất hiện ngay sau đó.
Một người phụ nữ với đôi mắt nâu sẫm và mái tóc vuốt hết ra sau.

Là hạ nữ trưởng từng làm nhũ mẫu, lâu nay tôi không thấy bà ta.

Không biết vì sao đột nhiên bà ta lại đến gặp tôi.

Ellenia đang tìm tôi sao?

"Cô đây rồi, Phu nhân."

Biểu cảm của người hạ nữ vừa cất giọng mũi vốn đã luôn vô cảm như thế.

Sự căng thẳng đột ngột ập xuống, nhưng tôi thờ ơ, cố gắng không làm lộ bất cứ điểm yếu nào. "Có chuyện gì sao?"

"Tiểu thư lệnh cho tôi đảm bảo rằng cô đã dùng xong bữa tối."

Cô ấy thường kiểm tra việc này qua Ronja và Lucille.

Bà ta nhắc lại, như thể tôi đang cố nói rõ, "Như Phu nhân đã biết, tôi đã chăm sóc Tiểu thư từ khi cô ấy còn rất nhỏ, nên Tiểu thư thường nói với tôi những bí mật mà cô ấy không thể nói cho người khác"

"..."

"Chắc là Tiểu thư đã nghĩ tôi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình về Phu nhân khi cô ấy kể ra, nhưng... thật ra tôi đã nhận ra điều đó ngay từ đầu rồi."
Tôi cảm giác rằng tôi biết bà ta đang nói về cái gì.

Còn cái gì khác ngoài chứng biếng ăn của tôi chứ?

Tôi đã không mong Ellenia nói với bảo mẫu.

Kể cả khi cô ấy nói vậy, thì việc đó cũng không hề sai.

Bảo mẫu là người gần gũi với Ellenia còn hơn cả mẹ ruột của cô ấy.

Hơn nữa, dựa trên những gì bảo mẫu nói, việc tiết lộ bí mật của tôi cho bà ta không phải là một ý định xấu.

Vấn đề là thái độ của bảo mẫu dường như khác hoàn toàn với mục đích của Ellenia.

"Phu nhân hiểu tôi đang nói gì mà. Cô có thể tức giận vì người đầy tớ hèn mọn này đang can thiệp vào chuyện cá nhân của mình."

Chắc chắn rồi, hôm nay có lẽ là ngày mà có lẽ mọi người đã thông đồng với nhau?

Bảo mẫu dừng lại đợi một lúc và tiếp tục nói khi không nhận được câu trả lời của tôi.
"Nghe nói Phu nhân biết đến cái chết của cố Phu nhân. Tất nhiên rồi, Tiểu thư đã không thể tâm sự với tôi rằng khoảng thời gian ấy khó khăn như thế nào với cô ấy."

Nụ cười trên khuôn mặt cô bảo mẫu khẽ rung lên.

Tôi thấy ớn lạnh.

Tôi hiểu. Ra là vậy.

Tôi mông lung nghĩ rằng hạ nữ trưởng, người gần gũi với cố Phu nhân hơn bất kì ai khác khoảng thời gian đó, sẽ cảm thấy tiếc thương cho bà ấy, nhưng dường như là khác hoàn toàn.

Nụ cười kì quái đó giống như chỉ trích hơn là thương tiếc hay thèm khát.

Ồ, đúng vậy đấy, hạ nữ là là bảo mẫu của Ellenia, không phải là của mẹ chồng tôi.

Ôi Chúa ơi, bà ta tệ hại đến mức nào cơ chứ?

Bà ta đứng trong hàng ngũ những gia nhân trung thành nhất mà.

Người ở đây đều rất trung thành.

Bảo mẫu đang nhìn chằm chằm tôi với một cái nhìn đầy thách thức.
Tôi bất động. Hô hấp như bị bóp nghẹt.

"Phu nhân có hiểu tôi đang nói gì không? Tôi không muốn Tiểu thư phải chịu đựng nỗi đau tương tự một lần nữa."

"..."

"Nhưng Phu nhân không thể hủy hoại mối quan hệ của Tiểu thư với những người xung quanh bằng những thói quen như vậy và cả cách cư xử quái lạ đó nữa.. Tôi nghi ngờ rằng cô đã nguyền rủa những chủ nhân của dinh thự này."

Cái này... Ha, bà hoàn toàn đối xử với ta như một kẻ tâm thần.

Tôi còn tưởng bà ta đến tìm tôi về chuyện đã xảy ra ở bữa tiệc trà, nhưng...

Lời nhắc nhở này thực sự quá đáng.

Tuy vậy, bà ta thậm chí còn nghiêng người về phía tôi như thể muốn ăn một cái tát từ tôi vậy.

Có lẽ bà ta muốn tôi tức điên và làm ầm lên.

"Tôi muốn nhờ cô điểu này, thưa Phu nhân. Làm ơn, cho đến ngày khi Phu nhân rời khỏi.."
"Rời khỏi? Ta sẽ rời khỏi đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện