Lăng Tiêu vốn vẫn đang kinh ngạc, chợt nghĩ đến điều gì đó, đánh giá Du Tiểu Mặc một lần từ trên xuống dưới, cân nhắc một chút, nói ra suy đoán: “Chẳng lẽ ngươi đã là đan sư cấp ba rồi hả?”
Những lời này khiến cho Du Tiểu Mặc cảm thấy cực kỳ mất hứng, chẳng vui gì hết, chỉ một câu như vậy mà y cũng phân tích ra được việc hắn trở thành đan sư cấp ba rồi, việc này cũng khiến cho Du Tiểu Mặc ý thức được một điều, chỉ số thông minh của hai người đúng là không nằm trên cùng một cái trục hoành, quá đau đớn.
Du Tiểu Mặc làu bàu cực kì buồn phiền, chẳng có một chút nào vui sướng vì được lên cấp: “Sáng hôm nay, ta đã luyện được mười một viên linh đan cấp ba, cho nên chính thức trở thành đan sư cấp ba rồi.”
Nói xong hắn lấy bình linh đan kia ra, nhớ tới mấy bình linh đan hôm trước định mang cho y, cũng mang ra một thể, sau đó đưa hết cho Lăng Tiêu.
“Lăng sư huynh, bình màu lam kia là linh đan cấp ba, mấy bình khác đều là linh đan cấp hai, nhưng mà cũng chỉ là linh đan hạ phẩm thôi, mấy hôm trước ta dùng linh thảo của Linh Thảo Đường luyện được đó, đều cho ngươi.” Du Tiểu Mặc đưa mấy bình linh đan tới trước mặt y.
“Đều cho ta? Ngươi chắc chắn chứ?” Lăng Tiêu nhận lấy cái bình màu lam kia, ngửi thử một chút, quả nhiên mùi vị còn đậm đặc hơn linh đan cấp hai, thậm chí y còn có thể cảm giác được dược lực tỏa ra theo mùi hương đó, khiến cho toàn thân y đều chộn rộn.
Chỉ là Lăng Tiêu cũng không ngờ được, Du Tiểu Mặc lại có thể chủ động đem nhiều linh đan như vậy cho mình, trước kia mỗi lần đòi linh đan của hắn, có lúc nào không chìa cái vẻ mặt không tình nguyện ra đâu.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Lăng Tiêu, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, thò tay ra định giật lại linh đan, “Không muốn thì thôi vậy.”
Lúc đưa cho ngươi thì bày đặt nghi ngờ, nếu mà không đưa thì giở trò uy hiếp cướp đoạt, thật là khó hầu hạ!
Sao Lăng Tiêu có thể để hắn lấy lại được, né tránh cái bàn tay kia, trực tiếp mở nắp đổ mấy viên linh đan màu lam ra, ném thẳng vào miệng, vô cùng dứt khoát, nhai rôm rốp luôn, hai ba cái đã bị y nuốt vào bụng.
Trong mắt Du Tiểu Mặc lúc này nhịn không được mà hiện lên một chút nhức nhối, mỗi lần thấy cách ăn phung phí của trời kia, hắn không thể không thương xót cho linh đan của mình.
Thực ra hắn vẫn rất tò mò về thân phận thực sự của Lăng Tiêu, nhất định không bình thường chút nào, nếu không sao có thể dám ăn bậy linh đan như vậy? Từ hiểu biết của hắn thì tu luyện giả không bao giờ dám dùng linh đan bừa bãi, bởi vì lo lắng thân thể không chịu được dược lực của linh đan.
Nhưng mà hắn vẫn không hỏi, bởi vì hắn biết mỗi người luôn có một chút bí mật nhỏ không muốn ai biết.
“Có phải rất tò mò hay không?” Lăng Tiêu nhìn nét mặt của Du Tiểu Mặc, cũng biết trong lòng hắn vẫn luôn nghi ngờ, nhưng lại không dám hỏi, ăn xong linh đan liền tiện tay bỏ cái bình rỗng lên bàn, sau đó mỉm cười với hắn.
Hai mắt Du Tiểu Mặc tỏa sáng, lập tức gật đầu lia lịa, chẳng nhẽ tên này chuẩn bị tiết lộ bí mật cho hắn sao? Lăng Tiêu hơi nheo mắt ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn lại gần đây, cái bộ dạng kia y hệt như một lão sói xám đang dụ dỗ bé cừu nhỏ vào nồi.
Du Tiểu Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn không thể chiến thắng nổi sự tò mò trong lòng, cẩn thận lại gần.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn đôi tai đang dần dần trở nên hồng hồng của Du Tiểu Mặc, khóe miệng cong cong, chợt tiến đến gần tai hắn, phả ra một hơi thở nóng rực, “Thực ra… Ta là một con sói xám chuyên ăn thịt cừu nhỏ.”
Trên đầu Du Tiểu Mặc lập tức chăng đầy tơ nhện, người này đúng là một ngày không đùa giỡn hắn thì không ngủ yên mà, sau khi bị chơi xỏ nhiều lần như vậy, hắn cũng dần dần mà ngộ ra chân lý này!
Do dự một lúc, Du Tiểu Mặc mới mở miệng hỏi: “Lăng sư huynh, ngươi ăn linh đan không phải vì tăng cao thực lực sao?”
Động tác của Lăng Tiêu ngừng lại một chút, trên mặt cũng không có vẻ tức giận khi bị hỏi về việc riêng tư, ngược lại còn rất kinh ngạc với việc Du Tiểu Mặc nghĩ tới chỗ này, thực ra cũng chẳng có gì phải dấu giếm, đã nói: “Cũng gần như vậy, nhưng mà cũng do đẳng cấp của mấy viên linh đan này quá thấp, linh đan có tác dụng với tu vi của ta, bây giờ ngươi còn chưa luyện được.”
Đây không phải là nói nhảm ư!
Du Tiểu Mặc oán thầm một câu, đương nhiên hắn biết rõ điều này rồi.
Tuy hắn không đoán được tu vi cụ thể của Lăng Tiêu, nhưng hắn biết chắc chắn sẽ chẳng kém nổi, chỉ sợ là cấp bậc từ Tiên cảnh trở lên, còn linh đan có tác dụng với cường giả Tiên Cảnh, thì phải là linh đan cấp tám mới được.
Đối với hắn bây giờ mà nói, linh đan cấp tám tuyệt đối là mong muốn không thể thành hiện thực, hơn nữa với tư chất của hắn, có lẽ chẳng bao giờ lên nổi cấp bậc kia, cho nên hắn cũng bất lực, chỉ có thể cố gắng luyện càng nhiều linh đan cấp thấp mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một sự xót xa trước nay chưa từng có.
Về sau, hai người lại trò chuyện một chút, đại khái là liên quan tới Thiên Đường Cảnh, và liên quan tới nguyên nhân mà chưởng môn cấm Lăng Tiêu tới đây nữa.
Lúc này Du Tiểu Mặc mới biết được, thì ra mấy ngày mà Lăng Tiêu không tới tìm hắn cũng là vì mệnh lệnh của chưởng môn, nhưng cũng không hẳn là vì chưởng môn thấy quan hệ của bọn họ quá thân mật, đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân đó mà thôi.
Chưởng môn Thang Phàm cùng các vị trưởng lão cực kỳ coi trọng việc Tàng Thư Các vị mất trộm, thậm chí còn coi trọng hơn cả Thiên Đường Cảnh.
Vốn dùng địa vị của Lăng Tiêu ở Võ Hệ, cũng không có tư cách biết thứ bị trộm là gì, nhưng vì món đồ đó thật sự quá quý trọng, dưới sự thương lượng của Thang Phàm cùng các vị trưởng lão, vì để cho Lăng Tiêu phối hợp giúp đỡ, đành phải bất đắc dĩ nói cho y biết.
Tuy Thang Phàm đã dặn đi dặn lại, bảo y tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này cho bất kì ai, nhưng Du Tiểu Mặc vừa hỏi một câu, y đã chẳng thèm do dự mà kể đầu đuôi câu chuyện rồi.
Món đồ bị mất trộm ở Tàng Thư Các chính là một đơn thuốc cấp chín.
Đơn thuốc cấp chín là cái gì ư? Đây tuyệt đối là món đồ mà ngươi đừng có nghĩ tới, có lẽ tìm toàn bộ đại lục Long Tường cũng chưa chắc đã tìm nổi năm đơn thuốc cấp chín.
Bởi vì đơn thuốc càng cao cấp thì càng quý hiếm, đơn thuốc cấp bảy cấp tám còn được người ta coi như trân bảo, thì đơn thuốc cấp chín sẽ ra sao, cho nên bất kể là đại môn phái nào, một đơn thuốc cấp chín tuyệt đối có thể tôn sùng là bảo vật trấn phái.
Đối với phái Thiên Tâm mà nói, đơn thuốc kia còn quan trọng hơn tính mạng của bọn họ, vì nó là tương lai của phái Thiên Tâm.
Nói như vậy cũng vì ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy phái Thiên Tâm có ba vị đan sư cấp chín, nhưng sự thật không phải vậy.
Nghe đồn phong chủ của ba ngọn núi lớn đã có thể luyện được linh đan cấp chín, tuy tỉ lệ thất bại rất cao, nhưng căn cứ vào lời đồn lan truyền bấy lâu nay thì cả ba vị đều đích thật là đan sư cấp chín, chỉ là, thực tế khác hoàn toàn.
Đan sư cấp tám cũng có thể coi như lông phượng sừng lân, huống chi là đan sư cấp chín, cho nên lời đồn thực sự cũng chỉ là phóng đại lên thôi, ba người kia không thể nói là đan sư cấp chín chân chính, nói chính xác thì, hẳn là nửa chân bước vào phạm vi cấp chín.
Về phần tại sao lại có lời đồn bọn họ đều là đan sư cấp chín, mục đích không khó đoán.
Cho nên, đan sư cấp chín trong truyền thuyết của phái Thiên Tâm, cũng chỉ là ba vị phong chủ hợp lực mà luyện ra được một viên linh đan cấp chín mà thôi, hơn nữa dựa vào thực lực của ba người, tỉ lệ thất bại cũng cao tới 90%, có thể nói cánh cửa của đan sư cấp chín khó đặt chân tới nhường nào.
Chỉ là từ khi có lời đồn một vị đan sư cấp tám của phái Thanh Thành rốt cục cũng chính thức tấn cấp chín, phái Thiên Tâm cuối cùng cũng nóng nảy.
Nửa chân bước vào vẫn chênh lệch hơn cấp chín chân chính rất nhiều, hơn nữa còn rất rủi ro, bởi vì nếu như một trong ba vị phong chủ xảy ra chuyện gì, hai vị còn lại cũng không cách nào luyện linh đan cấp chín được nữa.
Cho nên phái Thiên Tâm vốn độc bá với cái danh xưng đệ nhất môn phái mấy trăm năm, rốt cục cũng ý thức được nguy cơ, đồng thời cũng cảm thấy không thể mặc kệ phái Thanh Thành nữa rồi, nếu không ưu thế từ trước tới nay của Thiên Tâm chắc chắn sẽ để Thanh Thành chiếm mất một nửa, đây là một chuyện mà các vị bề trên của Thiên Tâm đều không muốn thấy. Vậy là, sau một phen thương thảo, Thàng Phàm cùng các vị trưởng lão đưa ra quyết định, lại để cho ba vị phong chủ hợp tác thêm lần nữa, luyện ra một viên cấp chín, để tăng thêm một vị cường giả tọa trấn phái Thiên Tâm.
Cũng chính vì thế mà Thang Phàm mới hạ lệnh cho người lên tầng năm Tàng Thư Các đem đơn thuốc kia ra.
Không ngờ chuyện này lại bị lộ, sau khi bọn họ lấy đơn thuốc ra ngoài không bao lâu, nó đã bị trộm mất, hơn nữa kẻ đánh cắp đơn thuốc có thực lực không hề thấp, sau khi bị Thang Phàm phát hiện hai người cũng đã giao thủ, Thang Phàm khiếp sợ phát hiện, thực lực của kẻ kia lại có thể tương xứng với lão, cuối cùng bị lão đánh cho trọng thương mà đào tẩu.
Hiển nhiên đây là một hành động có dự mưu sẵn, nếu không cũng sẽ không trùng hợp đúng lúc bọn họ mang đơn thuốc ra như vậy, cho nên mười người thảo luận trong mật thất hôm đó, nhất định có một kẻ là nội gián.
Đương nhiên phải truy tìm được tên nội gián kia, nhưng đơn thuốc cũng nhất định phải tìm lại, hơn nữa phải tìm về càng nhanh càng tốt.
Tuy rằng cái đơn thuốc này chỉ là loại hạ đẳng trong các loại đơn thuốc cấp chín, nhưng đối với các môn phái lớn mà nói, sức hấp dẫn của nó không kém gì một cường giả Tiên Cảnh, bởi vì nó có thể trợ giúp một vị Tiên cảnh thất tinh đỉnh phong đột phá và củng cố cảnh giới, trở thành một cường giả Hoàng cảnh thứ thiệt.
Trước mắt, trong phái Thiên Tâm chỉ có một vị cường giả Hoàng cảnh, người đó chính là Thang Phàm, mà phái Thanh Thành cũng chỉ có một vị.
Vốn bọn họ có ý định là lợi dụng đơn thuốc kia để tạo ra một vị Hoàng cảnh thứ hai, bởi như thế, cho dù phái Thanh Thành có đan sư cấp chín, nhưng không có đơn thuốc, cũng chẳng luyện ra linh đan nổi, vì vậy cũng thấp hơn phái Thiên Tâm một bậc.
Tuy rằng kế hoạch hoàn hảo ấy đều bị tên trộm kia phá vỡ.
Đối tượng nghi ngờ đầu tiên đương nhiên là phái Thanh Thành, mà cũng chỉ có phái Thanh Thành mới có động cơ để làm vậy.
Lý do rất đầy đủ, một là phái Thanh Thành có đan sư cấp chín nhưng không có đơn thuốc, hai là chưởng môn của phái Thanh Thành, Lạc Thành Nguyên cũng là một cường giả Hoàng cảnh, ba là ân oán của hai phái rất sâu.
Cho nên tổng hợp lại tất cả các lý do, có khả năng rất lớn kẻ trộm chính là Lạc Thành Nguyên.
Sự thật chứng minh, thủ phạm đích thật là Lạc Thành Nguyên, bởi vì không lâu sau, tên nội gián kia đã bắt tới, kẻ đó chính là sư đệ mà Thang Phàm tin tưởng nhất, Bồ Thiện, một kẻ khôn khéo mà cay nghiệt.
Lúc trước bởi vì chuyện của bán ma nhân, lão đã nhận lệnh của Thang Phàm mà dẫn người xuống núi trấn thủ Hòa Bình Trấn, sau đó còn làm khó Lăng Tiêu nữa.
Sau khi bị bắt, Bồ Thiện cũng thẳng thắn thừa nhận mình đã bí mật thông báo cho Lạc Thành Nguyên, rồi trợ giúp gã đánh cắp đơn thuốc cấp chín, về sau bị Thang Phàm giận dữ mà phế đi tu vi cả đời, nhốt vào địa lao.
Chuyện Bồ Thiện phản bội Thang Phàm khiến cho không ít đệ tử thổn thức.
Bởi vì trước đây, bọn họ vẫn cứ nghĩ người khó có khả năng phản bội chưởng môn, phản bội phái Thiên Tâm nhất chính là Bồ Thiện sư thúc, nhưng thế sự khó lường, hóa ra Bồ Thiện sư thúc vẫn luôn ôm mối hận với chưởng môn bấy lâu nay.
Về phần tại sao lại ôm hận, đó là một chuyện đã xảy ra từ trăm năm trước rồi, cộng thêm với lệnh của chưởng môn, cho nên không một ai trong các đệ tử biết rõ.
Những lời này khiến cho Du Tiểu Mặc cảm thấy cực kỳ mất hứng, chẳng vui gì hết, chỉ một câu như vậy mà y cũng phân tích ra được việc hắn trở thành đan sư cấp ba rồi, việc này cũng khiến cho Du Tiểu Mặc ý thức được một điều, chỉ số thông minh của hai người đúng là không nằm trên cùng một cái trục hoành, quá đau đớn.
Du Tiểu Mặc làu bàu cực kì buồn phiền, chẳng có một chút nào vui sướng vì được lên cấp: “Sáng hôm nay, ta đã luyện được mười một viên linh đan cấp ba, cho nên chính thức trở thành đan sư cấp ba rồi.”
Nói xong hắn lấy bình linh đan kia ra, nhớ tới mấy bình linh đan hôm trước định mang cho y, cũng mang ra một thể, sau đó đưa hết cho Lăng Tiêu.
“Lăng sư huynh, bình màu lam kia là linh đan cấp ba, mấy bình khác đều là linh đan cấp hai, nhưng mà cũng chỉ là linh đan hạ phẩm thôi, mấy hôm trước ta dùng linh thảo của Linh Thảo Đường luyện được đó, đều cho ngươi.” Du Tiểu Mặc đưa mấy bình linh đan tới trước mặt y.
“Đều cho ta? Ngươi chắc chắn chứ?” Lăng Tiêu nhận lấy cái bình màu lam kia, ngửi thử một chút, quả nhiên mùi vị còn đậm đặc hơn linh đan cấp hai, thậm chí y còn có thể cảm giác được dược lực tỏa ra theo mùi hương đó, khiến cho toàn thân y đều chộn rộn.
Chỉ là Lăng Tiêu cũng không ngờ được, Du Tiểu Mặc lại có thể chủ động đem nhiều linh đan như vậy cho mình, trước kia mỗi lần đòi linh đan của hắn, có lúc nào không chìa cái vẻ mặt không tình nguyện ra đâu.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Lăng Tiêu, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, thò tay ra định giật lại linh đan, “Không muốn thì thôi vậy.”
Lúc đưa cho ngươi thì bày đặt nghi ngờ, nếu mà không đưa thì giở trò uy hiếp cướp đoạt, thật là khó hầu hạ!
Sao Lăng Tiêu có thể để hắn lấy lại được, né tránh cái bàn tay kia, trực tiếp mở nắp đổ mấy viên linh đan màu lam ra, ném thẳng vào miệng, vô cùng dứt khoát, nhai rôm rốp luôn, hai ba cái đã bị y nuốt vào bụng.
Trong mắt Du Tiểu Mặc lúc này nhịn không được mà hiện lên một chút nhức nhối, mỗi lần thấy cách ăn phung phí của trời kia, hắn không thể không thương xót cho linh đan của mình.
Thực ra hắn vẫn rất tò mò về thân phận thực sự của Lăng Tiêu, nhất định không bình thường chút nào, nếu không sao có thể dám ăn bậy linh đan như vậy? Từ hiểu biết của hắn thì tu luyện giả không bao giờ dám dùng linh đan bừa bãi, bởi vì lo lắng thân thể không chịu được dược lực của linh đan.
Nhưng mà hắn vẫn không hỏi, bởi vì hắn biết mỗi người luôn có một chút bí mật nhỏ không muốn ai biết.
“Có phải rất tò mò hay không?” Lăng Tiêu nhìn nét mặt của Du Tiểu Mặc, cũng biết trong lòng hắn vẫn luôn nghi ngờ, nhưng lại không dám hỏi, ăn xong linh đan liền tiện tay bỏ cái bình rỗng lên bàn, sau đó mỉm cười với hắn.
Hai mắt Du Tiểu Mặc tỏa sáng, lập tức gật đầu lia lịa, chẳng nhẽ tên này chuẩn bị tiết lộ bí mật cho hắn sao? Lăng Tiêu hơi nheo mắt ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn lại gần đây, cái bộ dạng kia y hệt như một lão sói xám đang dụ dỗ bé cừu nhỏ vào nồi.
Du Tiểu Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn không thể chiến thắng nổi sự tò mò trong lòng, cẩn thận lại gần.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn đôi tai đang dần dần trở nên hồng hồng của Du Tiểu Mặc, khóe miệng cong cong, chợt tiến đến gần tai hắn, phả ra một hơi thở nóng rực, “Thực ra… Ta là một con sói xám chuyên ăn thịt cừu nhỏ.”
Trên đầu Du Tiểu Mặc lập tức chăng đầy tơ nhện, người này đúng là một ngày không đùa giỡn hắn thì không ngủ yên mà, sau khi bị chơi xỏ nhiều lần như vậy, hắn cũng dần dần mà ngộ ra chân lý này!
Do dự một lúc, Du Tiểu Mặc mới mở miệng hỏi: “Lăng sư huynh, ngươi ăn linh đan không phải vì tăng cao thực lực sao?”
Động tác của Lăng Tiêu ngừng lại một chút, trên mặt cũng không có vẻ tức giận khi bị hỏi về việc riêng tư, ngược lại còn rất kinh ngạc với việc Du Tiểu Mặc nghĩ tới chỗ này, thực ra cũng chẳng có gì phải dấu giếm, đã nói: “Cũng gần như vậy, nhưng mà cũng do đẳng cấp của mấy viên linh đan này quá thấp, linh đan có tác dụng với tu vi của ta, bây giờ ngươi còn chưa luyện được.”
Đây không phải là nói nhảm ư!
Du Tiểu Mặc oán thầm một câu, đương nhiên hắn biết rõ điều này rồi.
Tuy hắn không đoán được tu vi cụ thể của Lăng Tiêu, nhưng hắn biết chắc chắn sẽ chẳng kém nổi, chỉ sợ là cấp bậc từ Tiên cảnh trở lên, còn linh đan có tác dụng với cường giả Tiên Cảnh, thì phải là linh đan cấp tám mới được.
Đối với hắn bây giờ mà nói, linh đan cấp tám tuyệt đối là mong muốn không thể thành hiện thực, hơn nữa với tư chất của hắn, có lẽ chẳng bao giờ lên nổi cấp bậc kia, cho nên hắn cũng bất lực, chỉ có thể cố gắng luyện càng nhiều linh đan cấp thấp mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một sự xót xa trước nay chưa từng có.
Về sau, hai người lại trò chuyện một chút, đại khái là liên quan tới Thiên Đường Cảnh, và liên quan tới nguyên nhân mà chưởng môn cấm Lăng Tiêu tới đây nữa.
Lúc này Du Tiểu Mặc mới biết được, thì ra mấy ngày mà Lăng Tiêu không tới tìm hắn cũng là vì mệnh lệnh của chưởng môn, nhưng cũng không hẳn là vì chưởng môn thấy quan hệ của bọn họ quá thân mật, đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân đó mà thôi.
Chưởng môn Thang Phàm cùng các vị trưởng lão cực kỳ coi trọng việc Tàng Thư Các vị mất trộm, thậm chí còn coi trọng hơn cả Thiên Đường Cảnh.
Vốn dùng địa vị của Lăng Tiêu ở Võ Hệ, cũng không có tư cách biết thứ bị trộm là gì, nhưng vì món đồ đó thật sự quá quý trọng, dưới sự thương lượng của Thang Phàm cùng các vị trưởng lão, vì để cho Lăng Tiêu phối hợp giúp đỡ, đành phải bất đắc dĩ nói cho y biết.
Tuy Thang Phàm đã dặn đi dặn lại, bảo y tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này cho bất kì ai, nhưng Du Tiểu Mặc vừa hỏi một câu, y đã chẳng thèm do dự mà kể đầu đuôi câu chuyện rồi.
Món đồ bị mất trộm ở Tàng Thư Các chính là một đơn thuốc cấp chín.
Đơn thuốc cấp chín là cái gì ư? Đây tuyệt đối là món đồ mà ngươi đừng có nghĩ tới, có lẽ tìm toàn bộ đại lục Long Tường cũng chưa chắc đã tìm nổi năm đơn thuốc cấp chín.
Bởi vì đơn thuốc càng cao cấp thì càng quý hiếm, đơn thuốc cấp bảy cấp tám còn được người ta coi như trân bảo, thì đơn thuốc cấp chín sẽ ra sao, cho nên bất kể là đại môn phái nào, một đơn thuốc cấp chín tuyệt đối có thể tôn sùng là bảo vật trấn phái.
Đối với phái Thiên Tâm mà nói, đơn thuốc kia còn quan trọng hơn tính mạng của bọn họ, vì nó là tương lai của phái Thiên Tâm.
Nói như vậy cũng vì ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy phái Thiên Tâm có ba vị đan sư cấp chín, nhưng sự thật không phải vậy.
Nghe đồn phong chủ của ba ngọn núi lớn đã có thể luyện được linh đan cấp chín, tuy tỉ lệ thất bại rất cao, nhưng căn cứ vào lời đồn lan truyền bấy lâu nay thì cả ba vị đều đích thật là đan sư cấp chín, chỉ là, thực tế khác hoàn toàn.
Đan sư cấp tám cũng có thể coi như lông phượng sừng lân, huống chi là đan sư cấp chín, cho nên lời đồn thực sự cũng chỉ là phóng đại lên thôi, ba người kia không thể nói là đan sư cấp chín chân chính, nói chính xác thì, hẳn là nửa chân bước vào phạm vi cấp chín.
Về phần tại sao lại có lời đồn bọn họ đều là đan sư cấp chín, mục đích không khó đoán.
Cho nên, đan sư cấp chín trong truyền thuyết của phái Thiên Tâm, cũng chỉ là ba vị phong chủ hợp lực mà luyện ra được một viên linh đan cấp chín mà thôi, hơn nữa dựa vào thực lực của ba người, tỉ lệ thất bại cũng cao tới 90%, có thể nói cánh cửa của đan sư cấp chín khó đặt chân tới nhường nào.
Chỉ là từ khi có lời đồn một vị đan sư cấp tám của phái Thanh Thành rốt cục cũng chính thức tấn cấp chín, phái Thiên Tâm cuối cùng cũng nóng nảy.
Nửa chân bước vào vẫn chênh lệch hơn cấp chín chân chính rất nhiều, hơn nữa còn rất rủi ro, bởi vì nếu như một trong ba vị phong chủ xảy ra chuyện gì, hai vị còn lại cũng không cách nào luyện linh đan cấp chín được nữa.
Cho nên phái Thiên Tâm vốn độc bá với cái danh xưng đệ nhất môn phái mấy trăm năm, rốt cục cũng ý thức được nguy cơ, đồng thời cũng cảm thấy không thể mặc kệ phái Thanh Thành nữa rồi, nếu không ưu thế từ trước tới nay của Thiên Tâm chắc chắn sẽ để Thanh Thành chiếm mất một nửa, đây là một chuyện mà các vị bề trên của Thiên Tâm đều không muốn thấy. Vậy là, sau một phen thương thảo, Thàng Phàm cùng các vị trưởng lão đưa ra quyết định, lại để cho ba vị phong chủ hợp tác thêm lần nữa, luyện ra một viên cấp chín, để tăng thêm một vị cường giả tọa trấn phái Thiên Tâm.
Cũng chính vì thế mà Thang Phàm mới hạ lệnh cho người lên tầng năm Tàng Thư Các đem đơn thuốc kia ra.
Không ngờ chuyện này lại bị lộ, sau khi bọn họ lấy đơn thuốc ra ngoài không bao lâu, nó đã bị trộm mất, hơn nữa kẻ đánh cắp đơn thuốc có thực lực không hề thấp, sau khi bị Thang Phàm phát hiện hai người cũng đã giao thủ, Thang Phàm khiếp sợ phát hiện, thực lực của kẻ kia lại có thể tương xứng với lão, cuối cùng bị lão đánh cho trọng thương mà đào tẩu.
Hiển nhiên đây là một hành động có dự mưu sẵn, nếu không cũng sẽ không trùng hợp đúng lúc bọn họ mang đơn thuốc ra như vậy, cho nên mười người thảo luận trong mật thất hôm đó, nhất định có một kẻ là nội gián.
Đương nhiên phải truy tìm được tên nội gián kia, nhưng đơn thuốc cũng nhất định phải tìm lại, hơn nữa phải tìm về càng nhanh càng tốt.
Tuy rằng cái đơn thuốc này chỉ là loại hạ đẳng trong các loại đơn thuốc cấp chín, nhưng đối với các môn phái lớn mà nói, sức hấp dẫn của nó không kém gì một cường giả Tiên Cảnh, bởi vì nó có thể trợ giúp một vị Tiên cảnh thất tinh đỉnh phong đột phá và củng cố cảnh giới, trở thành một cường giả Hoàng cảnh thứ thiệt.
Trước mắt, trong phái Thiên Tâm chỉ có một vị cường giả Hoàng cảnh, người đó chính là Thang Phàm, mà phái Thanh Thành cũng chỉ có một vị.
Vốn bọn họ có ý định là lợi dụng đơn thuốc kia để tạo ra một vị Hoàng cảnh thứ hai, bởi như thế, cho dù phái Thanh Thành có đan sư cấp chín, nhưng không có đơn thuốc, cũng chẳng luyện ra linh đan nổi, vì vậy cũng thấp hơn phái Thiên Tâm một bậc.
Tuy rằng kế hoạch hoàn hảo ấy đều bị tên trộm kia phá vỡ.
Đối tượng nghi ngờ đầu tiên đương nhiên là phái Thanh Thành, mà cũng chỉ có phái Thanh Thành mới có động cơ để làm vậy.
Lý do rất đầy đủ, một là phái Thanh Thành có đan sư cấp chín nhưng không có đơn thuốc, hai là chưởng môn của phái Thanh Thành, Lạc Thành Nguyên cũng là một cường giả Hoàng cảnh, ba là ân oán của hai phái rất sâu.
Cho nên tổng hợp lại tất cả các lý do, có khả năng rất lớn kẻ trộm chính là Lạc Thành Nguyên.
Sự thật chứng minh, thủ phạm đích thật là Lạc Thành Nguyên, bởi vì không lâu sau, tên nội gián kia đã bắt tới, kẻ đó chính là sư đệ mà Thang Phàm tin tưởng nhất, Bồ Thiện, một kẻ khôn khéo mà cay nghiệt.
Lúc trước bởi vì chuyện của bán ma nhân, lão đã nhận lệnh của Thang Phàm mà dẫn người xuống núi trấn thủ Hòa Bình Trấn, sau đó còn làm khó Lăng Tiêu nữa.
Sau khi bị bắt, Bồ Thiện cũng thẳng thắn thừa nhận mình đã bí mật thông báo cho Lạc Thành Nguyên, rồi trợ giúp gã đánh cắp đơn thuốc cấp chín, về sau bị Thang Phàm giận dữ mà phế đi tu vi cả đời, nhốt vào địa lao.
Chuyện Bồ Thiện phản bội Thang Phàm khiến cho không ít đệ tử thổn thức.
Bởi vì trước đây, bọn họ vẫn cứ nghĩ người khó có khả năng phản bội chưởng môn, phản bội phái Thiên Tâm nhất chính là Bồ Thiện sư thúc, nhưng thế sự khó lường, hóa ra Bồ Thiện sư thúc vẫn luôn ôm mối hận với chưởng môn bấy lâu nay.
Về phần tại sao lại ôm hận, đó là một chuyện đã xảy ra từ trăm năm trước rồi, cộng thêm với lệnh của chưởng môn, cho nên không một ai trong các đệ tử biết rõ.
Danh sách chương