Mẹ nó, rốt cục cũng nói thẳng ra rồi!

Du Tiểu Mặc đã sớm đoán được Khổng Văn gọi hắn tới đây là có mục đích khác, quanh co lâu như vậy, rốt cục lão cũng nói ra rồi.

Có điều, hắn khá ngạc nhiên vì hình như Khổng Văn đang có âm mưu với thứ nào đó trên người hắn, chẳng lẽ nói, Khổng Văn đã phát hiện bí mật về không gian rồi sao? Không thể nào, cho tới nay hắn đều rất cẩn thận, hơn nữa Lăng Tiêu cũng đã nói, bên ngoài phòng hắn có kết giới y đặt ra, nếu như Khổng Văn mà lén lút giám sát hắn, hẳn là Lăng Tiêu phải phát hiện mới đúng.

Du Tiểu Mặc không xác định được liệu Khổng Văn có biết tới sự tồn tại của không gian hay không, đành phải nói: “Ông có ý gì?”

Khổng Văn nheo mắt lại: “Ngươi đừng giả ngu trước mặt ta, ta đã biết hết rồi, với tư chất của ngươi, nếu không có thứ đó thì ngươi tuyệt đối không có khả năng lên cấp ba trong vòng một năm, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn tự lấy ra, hay phải để ta ra tay?”

Trái tim Du Tiểu Mặc lập tức đập thình thịch, quả nhiên Khổng Văn là một kẻ khôn khéo, rõ ràng đã hoài nghi hắn từ lâu, nhưng vẫn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, xem ra lão thật sự đã phát hiện ra sự tồn tại của không gian, hơn nữa còn muốn nuốt một mình, cho nên mới không nói phát hiện này cho bất cứ ai.

Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng vang lên giọng nói lo lắng của Xà Cầu.

Xà Cầu nói, “Chủ nhân, ngươi tuyệt đối không nên tin lời lão, lão đang lừa ngươi đó, căn bản là lão không hề biết về sự tồn tại của không gian, chỉ muốn gài cho ngươi nói ra thôi, ngươi tuyệt đối không nên mắc lừa.”

Du Tiểu Mặc giật mình, ngước mắt lên đã thấy cặp mắt sắc bén của Khổng Văn đang nhìn hắn chằm chằm, dường như muốn dựa vào nét mặt của hắn mà nhìn ra manh mối vậy, tuy trong lòng giật mình, nhưng Du Tiểu Mặc cũng dần bình tĩnh lại.

Du Tiểu Mặc nói: “Ta không hiểu ông đang nói gì.”

Khổng Văn cười một tiếng, trong tiếng cười còn mang theo chút âm u, lạnh nhạt nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không biết quý trọng, vậy cũng đừng trách vi sư độc ác, dù sao ngươi cũng là kẻ sắp chết, có biến mất cũng chẳng ai truy cứu, nói không chừng Thang Phàm còn phải cám ơn ta vì đã xử lý ngươi.”

Tuy Du Tiểu Mặc phủ nhận, nhưng dựa vào nét mặt và phản ứng mới nãy của hắn, lão đã nhận được đáp án mình muốn.

Trên người Du Tiểu Mặc quả nhiên đang cất giấu bí mật có thể nhanh chóng lên cấp, nếu lão có thể đạt được nó, về sau sẽ không cần nhẫn nhịn mấy lão già Thiên Phong nữa.

Nghĩ tới đây, Khổng Văn cũng không cho Du Tiểu Mặc cơ hội cãi lại, lão đã nhận định trên người Du Tiểu Mặc có bảo bối, vậy là đủ rồi, lập tức vươn tay về phía Du Tiểu Mặc, vừa cười dữ tợn vừa nói: “Ngoan ngoãn giao thứ đó ra đây, có lẽ vi sư sẽ xem nét việc ngươi từng là đồ đệ của ta mà cho ngươi đỡ chịu đau khổ về thể xác.”

Du Tiểu Mặc muốn lui lại phía sau bỗng phát hiện thân thể của hắn không cử động được, trong lòng hốt hoảng, quả nhiên Khổng Văn cũng có chút thủ đoạn, khó trách lão lại quyết định ra tay với hắn ngay ngày hôm nay.

Ngay lại thời điểm bàn tay của Khổng Văn sắp túm được Du Tiểu Mặc, một cái bóng xanh chui ra khỏi nếp áo của hắn, Khổng Văn kinh hãi, muốn thu tay lại nhưng không còn kịp, hai cái lỗ máu đã xuất hiện nhanh như chớp trên mu bàn tay lão, dòng máu đỏ tươi lập tức biến thành màu xanh biếc.

Khổng Văn kêu lên một tiếng thảm thiết, lảo đảo lui lại phía sau mấy bước, đụng vào bàn giấy, gạt đổ hết mấy chứ đồ vật trên bàn, bút lông rơi đầy đất, lão khiếp sợ nhình cái bóng màu xanh trên người Du Tiểu Mặc, lúc này mới phát hiện, đó là một con rắn màu xanh biếc, rất nhỏ, đang cuộn mình nằm trên bờ vai hắn, phun cái lưỡi đỏ lòm của nó về phía lão.

Khổng Văn giơ tay lên nhìn thoáng qua vết cắn, kinh hãi phát hiện nọc rắn đã tràn tới khắp cánh tay, nếu không phải lão kịp thời bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ nọc độc đã lan ra khắp toàn thân rồi.

“Đây là loại rắn gì?” Đồng tử của Khổng Văn co lại, chuyển về phía Du Tiểu Mặc, “Ngươi không chỉ khế ước một con yêu thú có phải không, đây cũng là khế ước thú của ngươi?”

Nếu như chỉ là một con Huyết Thương lang cấp sáu thì Khổng Văn có thể tự tin mà đối phó, lão là đan sư cấp tám đỉnh phong, còn có khả năng công kích và phòng ngự bằng linh hồn, cũng vì vậy mà lão mới dám xuống tay với Du Tiểu Mặc, không ngờ, Du Tiểu Mặc không chỉ khế ước một con yêu thú, hơn nữa con rắn này có thể dễ dàng phá vỡ sự phòng ngự của lão, tuyệt đối là hơn cấp tám.

Nghĩ vậy, Khổng Văn lập tức nhận thấy tình hình vô cùng không ổn, thời điểm hô xong câu này, lão lập tức lao về phía cửa sổ, muốn tranh thủ trước khi họ kịp phản ứng để chạy tới một nơi có nhiều người.

Rất tiếc là tính toán của lão sẽ phải bất bại, cửa sổ đang mở rộng đột nhiên đóng lại không hề có điềm báo trước, một bóng đen xuất hiện phía trước cửa sổ, chặn đường lui của Khổng Văn.

Khổng Văn kinh hãi, lập tức chạy về hướng khác, nhưng vừa quay người lại mới phát hiện, đã có một người sớm đứng ở đó, người kia chính là Mao Cầu mang khuôn mặt yêu nghiệt.

Lúc này, tất cả đường lui đều bị chặn hết rồi.

Trái tim Khổng Văn hẫng một nhịp, trở nên lạnh lẽo, sự kinh hoàng trên nét mặc dù làm thế nào cũng không thể che giấu nổi.

Với thân phận là đan sư cấp tám đỉnh phong, đương nhiên lão biết rõ bản thể của những người này đều là yêu thú, nhưng điều khiến lão khiếp sợ là, thực lực của những yêu thú này vẫn chưa tới cấp chín, vậy mà con nào con nấy đều đã hóa thành hình ngươi, điều này nói rõ cái gì, trên người Du Tiểu Mặc có hóa hình thảo, hơn nữa không chỉ một cây.

Khổng Văn nhanh chóng suy nghĩ, trước mắt đã không phải là thời điểm cướp bảo bối, vấn đề lúc này chính là tự bảo vệ bản thân mình.

Toàn bộ quá trình vậy mà chỉ phát sinh trong nháy mắt, Khổng Văn bị chặn đường lui lập tức quát lớn, “Du Tiểu Mặc, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn khi sư diệt tổ hay sao?”

Bởi vì Khổng Văn cố ý nói thật lớn, làm như vô tình, chỉ cần nói lớn như vậy đảm bảo Chu An đứng phía ngoài có thể nghe rõ, thậm chí những người ở xung quanh cũng có thể nghe thấy, nhưng đám yêu thú đã sớm nghĩ đến tình huống nay, sao có thể không chuẩn bị được? Cho nên từ thời điểm Du Tiểu Mặc bước vào sân, bọn chúng đã bắt đầu phân công hợp tác rồi.

Gương mặt yêu nghiệt của Mao Cầu lộ ra một nụ cười nhạt đầy khinh miệt, “Ngươi không cần hô, xung quanh viện của ngươi đã bị chúng ta bố trí một ảo trận, người khác không thể nghe thấy đâu.”

Bản lĩnh của yêu hồ chính là dụ dỗ và mê hoặc, mê huyễn trận là một trong những sở trường của chúng.

Tuy đã sớm dự liệu, nhưng lúc nghe được đáp án này, trong lòng Khổng Văn lập tức hốt hoảng, đi săn không thành còn bị săn, câu này chỉ bản thân lão bây giờ.

Ai mà ngờ, một tiểu đan sư không có gì của ngày trước, lại trở nên lợi hại tới vậy, không chỉ trở thành đan sư trong vòng một năm ngắn ngủi, mà còn khế ước được bốn con yêu thú thực lực mạnh mẽ, quả nhiên là phải nhìn bằng cặp mắt khác, với một người bình thường thì sức chiến đấu này đã có thể xông pha khắp vùng phía nam!

Khổng Văn đã hối hận, nhưng tôn nghiêm của một đan sư cấp tám không cho lão cúi đầu trước đồ đệ của mình, lại nghĩ đến đại đồ đệ và nhị đồ đệ, sự sợ hãi trong lòng tập tức nhạt đi một chút.

“Du Tiểu Mặc, nếu như bây giờ ngươi thả ta ra, ta có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, ngươi cũng có thể giết ta, nhưng nếu một ngày nào đó hai vị sư huynh của ngươi giết rõ ngươi là thủ phạm giết chết sư phụ mà chúng kính yêu nhất, ngươi cho rằng chúng có thể thân thiết với ngươi được sao? Tình nghĩa của sư đệ huynh các ngươi sẽ không thể hàn gắn nổi!” Khổng Văn lạnh nhạt nói.

Thời điểm nói xong những lời này, Khổng Văn cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, lão không tin, với quan hệ của Du Tiểu Mặc và hai đệ tử, hắn lại dám giết lão.

Có thể nói, những lời này của Khổng Văn đã tóm được điểm yếu của Du Tiểu Mặc.

Từ đầu cho tới giờ, Du Tiểu Mặc vẫn luôn băn khoăn giày vò vì chuyện này, dù Khổng Văn có thể không chút do dự mà giết hắn, nhưng hắn không thể giết Khổng Văn mà không do dự được.

Hắn không sợ phải gánh tội danh khi sư diệt tổ, nhưng hắn không muốn khiến những người đối tốt với hắn phải khó xử, đời này, bạn bè thân thiết của hắn không nhiều lắm, cũng chỉ có đại sư huynh, nhị sư huynh và ngũ sư huynh là đối xử với hắn thật tâm.

Thấy Du Tiểu Mặc không nói gì, Khổng Văn biết mình đã thành công rồi.

Quả nhiên Du Tiểu Mặc rất để ý tới tình nghĩa với mấy vị sư huynh, cũng bởi như vậy, tuy nhìn thì thấy lão rơi vào thế hạ phong, nhưng trên mặt tình cảm lão mới là người nắm quyền chủ động.

Trên mặt Khổng Văn không kiềm chế được mà lộ ra nụ cười đắc ý, “Du Tiểu Mặc, thu yêu thú của ngươi lại cho ta, ta có thể không so đo chuyện xảy ra ngày hôm nay, mà ngươi vẫn là đồ đệ tốt của ta.”

Tiểu Hắc, Mao Cầu và Tiểu Cầu lập tức trợn mắt liếc lão một cái, lão già này đúng là mới nể tình một chút đã lên mặt, quá tự đắc, lão nghĩ chủ nhân sẽ ngốc tới mức tin tưởng lời lão sao?

Đáng tiếc, Du Tiểu Mặc đúng là không ngốc, nhưng hắn vẫn vô cùng khó xử, giết lão hay không giết lão chính là lựa chọn khó nhất mà hắn gặp phải ở đời này.

Sau khi bầu không khí trở trên vô cùng yên lặng, Xà Cầu vẫn luôn nằm trên vai chủ nhân đột nhiên nói: “Chủ nhân, cho ta nói đôi lời, bình tâm mà xét, ta cảm thấy ngươi đối với ba vị sư huynh kia của ngươi quá tốt, tuy bọn họ đối xử với ngươi cũng khá tốt, nhưng nếu mà xét, thì những gì mà họ cho ngươi còn chưa bằng một phần mười những gì ngươi cho họ, thử nghĩ xem, có sư đệ nào sẽ vĩ đại như vậy, cũng bởi vì lo lắng sự an toàn của họ mà tìm tới ba con yêu thú cấp cao, tuy ta chưa được gặp những con người khác, nhưng ta dám khẳng định, ngươi tuyệt đối là kẻ ngu nhất.”

“Ngươi đối xử với họ quá tốt, tốt tới mức vượt xa khỏi tình nghĩa huynh đệ, nếu như sau đó họ oán trách ngươi giết sư phụ của mình rồi đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, như vậy ta cho rằng, bọn họ căn bản không đáng giá để ngươi đối tốt, sư phụ đã không để ý tới tình nghĩa thầy trò mà muốn giết người đoạt bảo, chẳng lẽ kẻ làm đồ đệ lại phải cam chịu để sư phụ giết mình? Huống chi từ trước tới nay người sư phụ này chẳng có ân tình gì với ngươi, ngay cả lúc thu ngươi làm đồ đệ cũng có mục đích, cho nên, nếu như bọn họ thông thể thông cảm cho ngươi, ngươi cũng không cần tiếc nuối làm gì, ta tin, nếu Lăng Tiêu đại nhân ở nơi này, ngài nhất định sẽ nói như vậy.”

Nghe xong phân tích của Xà Cầu, vẻ mặt do dự của Du Tiểu Mặc trở thành suy ngẫm, ánh mắt nhìn về phía Khổng Văn cũng như đang phân tích, giống như vừa nhìn mặt lão vừa nghĩ xem liệu lời của Xà Cầu có đúng hay không.

Khổng Văn đứng phía đối diện thấy rõ nét mặt của hắn, trong lòng trầm xuống, sắc mặt cũng biến thành hết sức khó coi.

Cái tên Du Tiểu Mặc này lại có thể bị hai ba câu như vậy làm dao động sao?

Nếu như hắn thật sự nghe theo con rắn trên vai kia, tình cảnh của lão sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện