Giọng nói cường thế của nam nhân bỗng nhiên vang lên, trầm bổng vang vọng khắp đất trời.
Cả một mảng không trung như chỉ còn lại âm thanh này, quảng trường lặng ngắt như tờ, thời gian như thể đã dừng lại ở giây phút ấy.
Dám đụng đến người của ta!
Cái ‘người của ta’ này hẳn là không phải chỉ Du Tiểu Mặc đã bị trục xuất khỏi phái Thiên Tâm chứ, nãy thì có một yêu thú cấp chín, bây giờ lại xuất hiện một nam nhân dễ dàng đỡ được cú đấm của Thang Phàm, mà nhìn sao cũng thấy thực lực của nam nhân này còn cao hơn cả Thang Phàm, Du Tiểu Mặc này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy, bên người cứ liên tiếp xuất hiện cường giả Hoàng cảnh? Biểu lộ của Thang Phàm đã hoàn toàn méo mó, nhưng trong nét mặt vặn vẹo ấy lại đi cùng một sự kinh hãi khó che giấu nổi.
Có lẽ người khác không thấy rõ, nhưng Thang Phàm chỉ đứng cách nam nhân một cánh tay, đương nhiên nhìn rõ mồn một, cộng thêm cái giọng nói quen thuộc này, lão lập tức nhận ra thân phận của nam nhân.
“Ngươi… ngươi là… Lâm Tiếu?” Thang Phàm hoảng sợ thốt lên.
Những lời này như một viên đá ném vào hồ cát lún, trên quảng trường như có sấm đánh qua, cả đám đều ngây người đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, tất cả đều giữ nguyên động tác của một giây trước, cứng nhắc nhìn theo hướng nam nhân và Thang Phàm, sau khi yên lặng mấy giây, cái cảm xúc hoảng sợ trong lòng mọi người bùng nổ trong thoáng chốc, không biết ai mở đầu chửi thề một tiếng.
“Mẹ nó, có phải mới nãy ông đã gặp ảo giác không?”
“Chẳng lẽ ta cũng gặp ảo giác, lúc nãy Thang Phàm đã nói là Lâm Tiếu ư?”
“Mẹ nó, tin tức xảy ra hôm nay cái sau còn rung động hơn cả cái trước, ông đây cũng tiêu hóa hết nổi rồi.”
“Ai tới nói cho ta biết chân tướng đi, không phải Lâm Tiếu chỉ có tu vi Tinh cảnh sao? Từ khi nào đã biến thành cường giả còn lợi hại hơn cả Thang Phàm rồi?”
“Mẹ, thầy trò nhà này thật là một kẻ còn biến thái hơn kẻ kia, đều đang che giấu thực lực của bản thân, nhưng mà biến thái nhất thì phải kể tới Lâm Tiếu, lại có thể nhảy từ Tinh cảnh thành một cường giả còn siêu việt hơn cả sư phụ mình, nhưng hình như hắn chưa qua trăm tuổi phải không?”
…
“Không đúng, ngươi không phải là Lâm Tiếu!” Dường như chính Thang Phàm cũng đang cố thuyết phục bản thân mình, vì xóa tan cái hình ảnh ‘không chân thực’ trước mặt này, lão lắc đầu điên cuồng, hai con mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, khuôn mặt đã nhăn lại: “Thiên phú của Lâm Tiếu không tệ, nhưng tuyệt đối không có khả năng chỉ với mười năm ngắn ngủi mà biến thành một cường giả Hoàng cảnh được, mười mấy tháng trước ta đã thấy ngươi kì lạ, dù một người có thay đổi thế nào, cũng không thể thay đổi hoàn toàn tính cách như vậy được.”
Nghe được lời của Thang Phàm, khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên một nụ cười kỳ dị, đang lúc y muốn nói chuyện, cánh tay không bị khống chế của Thang Phàm đột nhiên tung ra công kích về phía y, khiến Lăng Tiêu thuận thế buông lỏng tay.
Vừa đạt được tự do, Thang Phàm lập tức như một con thỏ bị giật mình vội vã lui về phía sau, mãi cho tới khi lão cảm thấy khoảng cách này khá an toàn mới dừng lại.
Lăng Tiêu từ đầu tới đuôi đều chẳng thèm tranh thủ truy đuổi, lỗi lạc đứng tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ nụ cười kia, nhìn lão, ánh mắt giễu cợt như đang nhìn một thằng hề nhảy nhót.
Về phần ngọn lửa quanh người y, thời điểm Lăng Tiêu vừa đưa tay lên, ngọn lửa kia phảng phất như bị thu về, dần dần nhỏ đi tới khi biến mất không còn tăm hơi, lộ ra bóng dáng làm cho người ta quen thuộc.
Lạc Thành Nguyên đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm Lăng Tiêu một lúc lâu, rốt cục cũng trút ra một tiếng thở dài.
Lạc Thư Hà đi đến bên cạnh lão, khẽ hỏi, “Cha, hắn thật sự không phải là Lâm Tiếu sao?”
Lạc Thành Nguyên lắc đầu nói: “Xác thực là không phải, ta đã có vài lần gặp gỡ Lâm Tiếu, khí tức của nam nhân này có sự khác biệt rất lớn với Lâm Tiếu, lúc trước không nhận ra được, chỉ sợ là vì hắn đã tận thực thu lại khí tức, có khi thực lực của người này còn cao hơn ta không ít.”
Lạc Thư Hà biến sắc.
“Nhưng mà, chúng ta tạm thời không cần lo lắng, có vẻ giữa người này và Thang Phàm có đụng chạm không nhỏ, chúng ta cứ quan sát tình hình đã, nếu ta đoán không lầm, chỉ sợ lần này Thang Phàm sắp xảy ra tai họa rồi.” Nói đến đây, trên mặt Lạc Thành Nguyên nở ra một nụ cười vui mừng.
“Chỉ mong…” Lạc Thư Hà nhìn về phía người nọ, khẽ nhíu mày.
Đối diện, Thang Phàm dùng sắc mặt nghiêm túc quan sát Lăng Tiêu, lão đã từng nghĩ tới Lăng Tiêu là kẻ giả mạo, nhưng cho tới bây giờ lão cũng không ngờ được, thực lực của Lăng Tiêu còn cao hơn cả mình, một cường giả như vậy, tại sao lại phải ấn núp trong phái Thiên Tâm, lão không nghĩ nổi, chỉ có thể cho rằng, có lẽ bên trong phái Thiên Tâm có thứ gì đó hấp dẫn y.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ẩn núp trong phái Thiên Tâm vì mục đích gì?” Hít vào một hơi thật sâu, Thang Phàm cố gắng đè nén lửa giận cuồn cuộn, nhìn nam nhân đối diện chậm rãi nói.
Lăng Tiêu cười nói: “Ta là ai cũng không quan trọng, còn mục đích hả, tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết.”
Sắc mặt Thang Phàm âm u: “Ân oán của ta với ngươi cũng chỉ là vì Lâm Tiếu, nếu nói nghiêm túc thì, ta và ngươi căn bản không có bất kì thù hận gì, ta biết ngươi nhất định đang tìm cái gì đó, ta là chưởng môn của phái Thiên Tâm, nếu như ngươi chịu rời đi luôn, không tham dự vào chiến sự hôm nay, ta sẽ dùng hai tay dâng lên thứ ngươi muốn.”
Lăng Tiêu ‘Xùy’ một tiếng rồi nở nụ cười, lão già này cũng tự đắc quá đó, nhưng mà lão cũng đoán đúng, hào phóng thừa nhận: “Ta xác thực đang tìm một người.”
Trong lòng Thang Phàm âm thầm vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, giọng điệu hơi vội vàng hỏi: “Ngươi muốn tìm ai, chỉ cần nói tên họ, ta lập tức sẽ đưa kẻ đó đến trước mặt ngươi, hơn nữa sẽ để cho hắn không dám phản kháng gì.”
Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng, Viên Mạch đã lớn giọng mắng mỏ: “Thang Phàm, ngươi đã không còn là chưởng môn của phái Thiên Tâm, ngươi cũng không có quyền quyết định sự sống chết của đệ tử phái Thiên Tâm nữa đâu.”
“Câm miệng đi lão già này!” Thang Phàm quay lại quát lớn một câu, lão già này dám làm hỏng chuyện của ta, sau khi giải quyết tất cả mọi việc, người đầu tiên mà Thang Phàm giết sẽ là lão, nói xong Thang Phàm quay lại nói với Lăng Tiêu, “Nói đi, rốt cuộc thì ngươi muốn tìm ai?”
Lăng Tiêu lại nhìn lão giễu cợt, trong ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, nhìn về Du Tiểu Mặc đang mở cặp mắt to tròn, lộ ra một nụ cười vui vẻ, chỉ thấy y vươn tay phóng ra một loại năng lượng, năng lượng này nâng thân thể Du Tiểu Mặc tới trước mặt y.
Lăng Tiêu đưa tay khoác eo Du Tiểu Mặc, dùng tư thế thân mật ôm chặt hắn trong vòng tay, dưới ánh mắt tò mò của Du Tiểu Mặc mỉm cười, sau đó y cười tủm tỉm nói với Thang Phàm đang bất an: “Thang chưởng môn, tiểu đan sư này chính là người ta muốn tìm.”
Khóe mắt Thang Phàm rung động mãnh liệt, gương mặt già nua kia lập tức rạn nứt.
Khán giả đang ngẩng đầu hóng hớt, có ít người không kiềm chế được, cười ra tiếng, mà đã có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba… Cuối cùng một mảnh quảng trường vang vọng toàn tiếng cười.
Viên Mạch vẫn mang theo khuôn mặt nghiêm túc cũng cười to một tiếng: “Thang Phàm à Thang Phàm, thời điểm ngươi đuổi hắn ra khỏi sư môn, đại khái chắc không ngờ được, cây cỏ cứu mạng của ngươi do chính tay ngươi chặt đứt chứ gì, thật sự là báo ứng!”
“Câm miệng!” Thang Phàm tức giận gào to một tiếng, cuối cùng lão cũng hiểu ra, căn bản thì người nam nhân này đang đùa giỡn với lão, mặc kệ người y muốn là ai, y cũng không hề có ý định hòa giải.
Sự tình đã phát triển tới bước này, Thang Phàm cũng hiểu trận đại chiến này không thể tránh được rồi, không chần chừ thêm nữa, siết chặt nắm đấm hét lớn một tiếng, sau đó, một loại khí thế bàng bạc điên cuồng tuôn ra khỏi người lão, dưới khí thế nhập trời kia, linh khí trong thiên địa đều rung chuyển.
Dưới uy áp này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngạt thở, trên người như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, trong đầu thì giật mình, quả nhiên cường giả Hoàng cảnh bốn sao đỉnh phong quá lợi hại, nếu không phải biến cố xảy ra vừa rồi, chỉ sợ bọn họ để không thoát khỏi tai kiếp này.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng phàm là kẻ dám đối nghịch với ta, ta sẽ không bỏ qua, ngay cả ngươi cũng vậy, chờ chịu chết đi!” Thang Phàm cười gằn nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lúc trước lão nghĩ nếu nhiều thêm một kẻ địch có tu vi Hoàng cảnh còn không bằng ít đi một cái, cho nên mới phải nén giận ra điều kiện với y, không ngờ người này không thèm để tâm, vậy lão cũng chẳng cần khách khí nữa, tuy lão thật sự kiêng kị với thực lực của y, nhưng lão vẫn còn át chủ bài.
Nghĩ vậy, Thang Phàm đột nhiên mở miệng, quát lớn, “Thang Chấn, xuất hiện đi, để cho người này chứng kiến sự lợi hại của huynh đệ chúng ta.”
Một đám cường giả lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.
Nhưng sau khi tiếng nói rơi xuống, cả quảng trường lại không có một ai đi ra hưởng hứng lời gọi này, yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng hít thở, dần dần lại vang lên một hồi bàn luận xôn xao.
“Đừng bảo gã Thang Chấn này sợ quá không dám ló mặt ra nha.”
“Hẳn là không phải đâu, ta nghe nói tình cảm giữa hai huynh đệ Thang Phàm và Thang Chấn rất tốt, ngay cả chức chưởng môn còn nhường lại được mà.”
“Ai nói không thể, chức chưởng môn sao có thể bằng tính mạng mình được.”
Thang Phàm vừa kinh vừa sợ, lão tuyệt đối không tin Thang Chấn sẽ mặc kệ mình rồi đào tẩu, huống chi bọn họ còn có một quân át chủ bài lớn, trận chiến này không hẳn là sẽ thua, vì vậy lão lại không cam lòng gọi thêm vài tiếng.
Ở phía đối diện, Lăng Tiêu vừa vuốt ve Du Tiểu Mặc đang xù lông, vừa cười nhạt: “Đừng kêu nữa, ngươi có gọi lớn đến mấy thì hắn cũng không nghe được đâu.”
Cả một mảng không trung như chỉ còn lại âm thanh này, quảng trường lặng ngắt như tờ, thời gian như thể đã dừng lại ở giây phút ấy.
Dám đụng đến người của ta!
Cái ‘người của ta’ này hẳn là không phải chỉ Du Tiểu Mặc đã bị trục xuất khỏi phái Thiên Tâm chứ, nãy thì có một yêu thú cấp chín, bây giờ lại xuất hiện một nam nhân dễ dàng đỡ được cú đấm của Thang Phàm, mà nhìn sao cũng thấy thực lực của nam nhân này còn cao hơn cả Thang Phàm, Du Tiểu Mặc này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy, bên người cứ liên tiếp xuất hiện cường giả Hoàng cảnh? Biểu lộ của Thang Phàm đã hoàn toàn méo mó, nhưng trong nét mặt vặn vẹo ấy lại đi cùng một sự kinh hãi khó che giấu nổi.
Có lẽ người khác không thấy rõ, nhưng Thang Phàm chỉ đứng cách nam nhân một cánh tay, đương nhiên nhìn rõ mồn một, cộng thêm cái giọng nói quen thuộc này, lão lập tức nhận ra thân phận của nam nhân.
“Ngươi… ngươi là… Lâm Tiếu?” Thang Phàm hoảng sợ thốt lên.
Những lời này như một viên đá ném vào hồ cát lún, trên quảng trường như có sấm đánh qua, cả đám đều ngây người đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, tất cả đều giữ nguyên động tác của một giây trước, cứng nhắc nhìn theo hướng nam nhân và Thang Phàm, sau khi yên lặng mấy giây, cái cảm xúc hoảng sợ trong lòng mọi người bùng nổ trong thoáng chốc, không biết ai mở đầu chửi thề một tiếng.
“Mẹ nó, có phải mới nãy ông đã gặp ảo giác không?”
“Chẳng lẽ ta cũng gặp ảo giác, lúc nãy Thang Phàm đã nói là Lâm Tiếu ư?”
“Mẹ nó, tin tức xảy ra hôm nay cái sau còn rung động hơn cả cái trước, ông đây cũng tiêu hóa hết nổi rồi.”
“Ai tới nói cho ta biết chân tướng đi, không phải Lâm Tiếu chỉ có tu vi Tinh cảnh sao? Từ khi nào đã biến thành cường giả còn lợi hại hơn cả Thang Phàm rồi?”
“Mẹ, thầy trò nhà này thật là một kẻ còn biến thái hơn kẻ kia, đều đang che giấu thực lực của bản thân, nhưng mà biến thái nhất thì phải kể tới Lâm Tiếu, lại có thể nhảy từ Tinh cảnh thành một cường giả còn siêu việt hơn cả sư phụ mình, nhưng hình như hắn chưa qua trăm tuổi phải không?”
…
“Không đúng, ngươi không phải là Lâm Tiếu!” Dường như chính Thang Phàm cũng đang cố thuyết phục bản thân mình, vì xóa tan cái hình ảnh ‘không chân thực’ trước mặt này, lão lắc đầu điên cuồng, hai con mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, khuôn mặt đã nhăn lại: “Thiên phú của Lâm Tiếu không tệ, nhưng tuyệt đối không có khả năng chỉ với mười năm ngắn ngủi mà biến thành một cường giả Hoàng cảnh được, mười mấy tháng trước ta đã thấy ngươi kì lạ, dù một người có thay đổi thế nào, cũng không thể thay đổi hoàn toàn tính cách như vậy được.”
Nghe được lời của Thang Phàm, khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên một nụ cười kỳ dị, đang lúc y muốn nói chuyện, cánh tay không bị khống chế của Thang Phàm đột nhiên tung ra công kích về phía y, khiến Lăng Tiêu thuận thế buông lỏng tay.
Vừa đạt được tự do, Thang Phàm lập tức như một con thỏ bị giật mình vội vã lui về phía sau, mãi cho tới khi lão cảm thấy khoảng cách này khá an toàn mới dừng lại.
Lăng Tiêu từ đầu tới đuôi đều chẳng thèm tranh thủ truy đuổi, lỗi lạc đứng tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ nụ cười kia, nhìn lão, ánh mắt giễu cợt như đang nhìn một thằng hề nhảy nhót.
Về phần ngọn lửa quanh người y, thời điểm Lăng Tiêu vừa đưa tay lên, ngọn lửa kia phảng phất như bị thu về, dần dần nhỏ đi tới khi biến mất không còn tăm hơi, lộ ra bóng dáng làm cho người ta quen thuộc.
Lạc Thành Nguyên đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm Lăng Tiêu một lúc lâu, rốt cục cũng trút ra một tiếng thở dài.
Lạc Thư Hà đi đến bên cạnh lão, khẽ hỏi, “Cha, hắn thật sự không phải là Lâm Tiếu sao?”
Lạc Thành Nguyên lắc đầu nói: “Xác thực là không phải, ta đã có vài lần gặp gỡ Lâm Tiếu, khí tức của nam nhân này có sự khác biệt rất lớn với Lâm Tiếu, lúc trước không nhận ra được, chỉ sợ là vì hắn đã tận thực thu lại khí tức, có khi thực lực của người này còn cao hơn ta không ít.”
Lạc Thư Hà biến sắc.
“Nhưng mà, chúng ta tạm thời không cần lo lắng, có vẻ giữa người này và Thang Phàm có đụng chạm không nhỏ, chúng ta cứ quan sát tình hình đã, nếu ta đoán không lầm, chỉ sợ lần này Thang Phàm sắp xảy ra tai họa rồi.” Nói đến đây, trên mặt Lạc Thành Nguyên nở ra một nụ cười vui mừng.
“Chỉ mong…” Lạc Thư Hà nhìn về phía người nọ, khẽ nhíu mày.
Đối diện, Thang Phàm dùng sắc mặt nghiêm túc quan sát Lăng Tiêu, lão đã từng nghĩ tới Lăng Tiêu là kẻ giả mạo, nhưng cho tới bây giờ lão cũng không ngờ được, thực lực của Lăng Tiêu còn cao hơn cả mình, một cường giả như vậy, tại sao lại phải ấn núp trong phái Thiên Tâm, lão không nghĩ nổi, chỉ có thể cho rằng, có lẽ bên trong phái Thiên Tâm có thứ gì đó hấp dẫn y.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ẩn núp trong phái Thiên Tâm vì mục đích gì?” Hít vào một hơi thật sâu, Thang Phàm cố gắng đè nén lửa giận cuồn cuộn, nhìn nam nhân đối diện chậm rãi nói.
Lăng Tiêu cười nói: “Ta là ai cũng không quan trọng, còn mục đích hả, tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết.”
Sắc mặt Thang Phàm âm u: “Ân oán của ta với ngươi cũng chỉ là vì Lâm Tiếu, nếu nói nghiêm túc thì, ta và ngươi căn bản không có bất kì thù hận gì, ta biết ngươi nhất định đang tìm cái gì đó, ta là chưởng môn của phái Thiên Tâm, nếu như ngươi chịu rời đi luôn, không tham dự vào chiến sự hôm nay, ta sẽ dùng hai tay dâng lên thứ ngươi muốn.”
Lăng Tiêu ‘Xùy’ một tiếng rồi nở nụ cười, lão già này cũng tự đắc quá đó, nhưng mà lão cũng đoán đúng, hào phóng thừa nhận: “Ta xác thực đang tìm một người.”
Trong lòng Thang Phàm âm thầm vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, giọng điệu hơi vội vàng hỏi: “Ngươi muốn tìm ai, chỉ cần nói tên họ, ta lập tức sẽ đưa kẻ đó đến trước mặt ngươi, hơn nữa sẽ để cho hắn không dám phản kháng gì.”
Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng, Viên Mạch đã lớn giọng mắng mỏ: “Thang Phàm, ngươi đã không còn là chưởng môn của phái Thiên Tâm, ngươi cũng không có quyền quyết định sự sống chết của đệ tử phái Thiên Tâm nữa đâu.”
“Câm miệng đi lão già này!” Thang Phàm quay lại quát lớn một câu, lão già này dám làm hỏng chuyện của ta, sau khi giải quyết tất cả mọi việc, người đầu tiên mà Thang Phàm giết sẽ là lão, nói xong Thang Phàm quay lại nói với Lăng Tiêu, “Nói đi, rốt cuộc thì ngươi muốn tìm ai?”
Lăng Tiêu lại nhìn lão giễu cợt, trong ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, nhìn về Du Tiểu Mặc đang mở cặp mắt to tròn, lộ ra một nụ cười vui vẻ, chỉ thấy y vươn tay phóng ra một loại năng lượng, năng lượng này nâng thân thể Du Tiểu Mặc tới trước mặt y.
Lăng Tiêu đưa tay khoác eo Du Tiểu Mặc, dùng tư thế thân mật ôm chặt hắn trong vòng tay, dưới ánh mắt tò mò của Du Tiểu Mặc mỉm cười, sau đó y cười tủm tỉm nói với Thang Phàm đang bất an: “Thang chưởng môn, tiểu đan sư này chính là người ta muốn tìm.”
Khóe mắt Thang Phàm rung động mãnh liệt, gương mặt già nua kia lập tức rạn nứt.
Khán giả đang ngẩng đầu hóng hớt, có ít người không kiềm chế được, cười ra tiếng, mà đã có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba… Cuối cùng một mảnh quảng trường vang vọng toàn tiếng cười.
Viên Mạch vẫn mang theo khuôn mặt nghiêm túc cũng cười to một tiếng: “Thang Phàm à Thang Phàm, thời điểm ngươi đuổi hắn ra khỏi sư môn, đại khái chắc không ngờ được, cây cỏ cứu mạng của ngươi do chính tay ngươi chặt đứt chứ gì, thật sự là báo ứng!”
“Câm miệng!” Thang Phàm tức giận gào to một tiếng, cuối cùng lão cũng hiểu ra, căn bản thì người nam nhân này đang đùa giỡn với lão, mặc kệ người y muốn là ai, y cũng không hề có ý định hòa giải.
Sự tình đã phát triển tới bước này, Thang Phàm cũng hiểu trận đại chiến này không thể tránh được rồi, không chần chừ thêm nữa, siết chặt nắm đấm hét lớn một tiếng, sau đó, một loại khí thế bàng bạc điên cuồng tuôn ra khỏi người lão, dưới khí thế nhập trời kia, linh khí trong thiên địa đều rung chuyển.
Dưới uy áp này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngạt thở, trên người như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, trong đầu thì giật mình, quả nhiên cường giả Hoàng cảnh bốn sao đỉnh phong quá lợi hại, nếu không phải biến cố xảy ra vừa rồi, chỉ sợ bọn họ để không thoát khỏi tai kiếp này.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng phàm là kẻ dám đối nghịch với ta, ta sẽ không bỏ qua, ngay cả ngươi cũng vậy, chờ chịu chết đi!” Thang Phàm cười gằn nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lúc trước lão nghĩ nếu nhiều thêm một kẻ địch có tu vi Hoàng cảnh còn không bằng ít đi một cái, cho nên mới phải nén giận ra điều kiện với y, không ngờ người này không thèm để tâm, vậy lão cũng chẳng cần khách khí nữa, tuy lão thật sự kiêng kị với thực lực của y, nhưng lão vẫn còn át chủ bài.
Nghĩ vậy, Thang Phàm đột nhiên mở miệng, quát lớn, “Thang Chấn, xuất hiện đi, để cho người này chứng kiến sự lợi hại của huynh đệ chúng ta.”
Một đám cường giả lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.
Nhưng sau khi tiếng nói rơi xuống, cả quảng trường lại không có một ai đi ra hưởng hứng lời gọi này, yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng hít thở, dần dần lại vang lên một hồi bàn luận xôn xao.
“Đừng bảo gã Thang Chấn này sợ quá không dám ló mặt ra nha.”
“Hẳn là không phải đâu, ta nghe nói tình cảm giữa hai huynh đệ Thang Phàm và Thang Chấn rất tốt, ngay cả chức chưởng môn còn nhường lại được mà.”
“Ai nói không thể, chức chưởng môn sao có thể bằng tính mạng mình được.”
Thang Phàm vừa kinh vừa sợ, lão tuyệt đối không tin Thang Chấn sẽ mặc kệ mình rồi đào tẩu, huống chi bọn họ còn có một quân át chủ bài lớn, trận chiến này không hẳn là sẽ thua, vì vậy lão lại không cam lòng gọi thêm vài tiếng.
Ở phía đối diện, Lăng Tiêu vừa vuốt ve Du Tiểu Mặc đang xù lông, vừa cười nhạt: “Đừng kêu nữa, ngươi có gọi lớn đến mấy thì hắn cũng không nghe được đâu.”
Danh sách chương