Thời điểm rời khỏi Phỉ Thúy Đường, trời đã về đêm.

Tuy còn có chuyện cần làm, nhưng trước mặt phải tìm một nơi để nghỉ lại mới được.

Có điều khá phiền toái vì họ không quen thuộc Viêm Thành, cũng không biết tửu lâu và khách sạn ở đâu, nếu thật sự muốn tìm, chắc phải mất một hai canh giờ.

Lăng Tiêu đề nghị, “Hay là ta đi giết người rồi hấp thu trí nhớ của kẻ đó.”

Du Tiểu Mặc vội vàng bác bỏ, “Không được.”

Dù không có bản đồ thì cũng thật phiền toái, nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà giết người vô tội, nghiệp chướng này không làm thì tốt hơn, ai biết sau này có báo ứng hay không! Lăng Tiêu biết ngay hắn sẽ nói thế, “Được, vậy em bảo giờ phải làm sao?”

Du Tiểu Mặc nhìn còn đường càng ngày càng vắng, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng còng đứng ở nơi hẻo lánh, ánh mắt sáng lên, chạy tới hỏi: “Lão bà bà, xin hỏi bà có biết khách sạn hay tửu lâu ở gần đây không?”

Lão bà bà chậm rãi xoay người lại, một khuôn mặt đen thui lập tức đập vào mặt Du Tiểu Mặc, vừa nhìn thấy hắn đã cười, lộ ra hàm răng đen sì như thể mấy trăm năm rồi không biết đánh răng là cái chi, âm u nhìn Du Tiểu Mặc rồi cười: “Tiểu huynh đệ, nhà lão có chỗ ở, có muốn đi cùng bà bà về nhà không?”

Du Tiểu Mặc lập tức hóa đá.

Lăng Tiêu nín cười rồi đi tới, nhổ ra một chữ với bà già rõ ràng có vấn đề kia, “Cút!”

Lão bà bà toàn thân chấn động, không đợi Lăng Tiêu nói chữ thứ hai đã chạy không thấy tăm hơi.

Du Tiểu Mặc bị đả kích ỉu xìu mặc kệ Lăng Tiêu bế mình lên, chưa tới một phút sau, họ đã tìm được một khách sạn tuy không cao cấp lắm nhưng cũng tạm ổn, bởi vì có rất nhiều người muốn thuê phòng, những căn phòng khá tốt đều bị thuê hết, chỉ còn phòng một người hạ đẳng, nhưng dù vậy thì giá cũng chẳng rẻ hơn được chút nào, những mười kim tệ, bằng giá phòng thượng đẳng ở thành Nam Diệp rồi.

Lăng Tiêu nhanh chóng thanh toán tiền, mười kim tệ thì y cũng có.

Quả nhiên căn phòng rất nhỏ, cũng chỉ có một chiếc giường đơn, nếu so sánh với căn phòng ở Đô Phong của Du Tiểu Mặc thì cũng xấp xỉ, Lăng Tiêu đã sớm quen với cái sự nằm chung một giường với Du Tiểu Mặc cho nên không hề tỏ ý ghét bỏ.

Du Tiểu Mặc vừa mới kịp khôi phục lại từ trạng thái hóa đá thì đã bị Lăng Tiêu kéo đi tắm chung.

Khách sạn này không có suối nước nóng, nếu muốn tắm thì phải gọi tiểu nhị nấu nước, tiểu nhị cũng chịu khó, không bao lâu đã múc đầy một thùng nước nóng thật lớn cho họ, nhận lấy một kim tệ Lăng Tiêu đưa cho rồi tươi cười rời đi.

Lăng Tiêu đi qua muốn cởi đồ giúp hắn, nhưng Du Tiểu Mặc lập tức lui lại vài bước, lấy tay ngăn y lại, vội vàng nói: “Em tự cởi.”

Lăng Tiêu nhún vai ra vẻ không sao cả, người kia lập tức quay lưng đi.

Còn đang hì hụi cởi đồ, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, nhìn lại, Lăng Tiêu đã cởi được một nửa quần áo rồi, sững sờ, “Anh cởi quần áo làm gì?”

“Tắm rửa đó!” Lăng Tiêu nói rất thản nhiên.

Du Tiểu Mặc lập tức mặc lại đồ, “Hay là… Anh tắm trước đi?”

Lăng Tiêu cởi mảnh y phục cuối cùng ra, lồng ngực rắn chắc phơi bày, nhếch miệng nói với hắn: “Cho em hai lựa chọn, một là cùng ta tắm, hai là ta giúp em tắm.”

Cái thứ hai có vẻ an toàn hơn, nhưng… Du Tiểu Mặc không thể tin Lăng Tiêu sẽ buông tha đơn giản như vậy được, khẳng định cái câu này chỉ nói một nửa rồi, vì vậy, hắn yếu ớt hỏi: “Có phương án thứ ba không?”

“Có chứ!” Lăng Tiêu mỉm cười, dịu dàng nói: “Chúng ta lên giường ‘trao đổi’ một chút, xong rồi lại tắm.”

Vừa thở phào một tiếng, Du Tiểu Mặc đã bị câu tiếp theo dọa cho hết hồn, sao lựa chọn thứ ba còn hung tàn hơn cả hai cái trước vậy, hắn không tin sau khi ‘trao đổi’ xong mình còn xuống giường được.

Suy đi tính lại, Du Tiểu Mặc vẫn chọn cách thứ hai, ít nhất cách này nghe còn bình thường một tẹo, cùng lắm thì hắn cứ coi như mình là… trẻ con chưa biết tự tắm đi.

Nghe được đáp án của hắn, nét mặt Lăng Tiêu rất nhẹ nhàng.

Đúng rồi, chính là nhẹ nhàng đó, đôi mắt kia cứ lướt tới lướt lui trên người hắn, cuối cùng hóa thành một sự vui vẻ khi đạt được mục đích.

Người nào đó vừa cảm giác hình như mình chọn nhầm rồi thì phải, thì đã thấy Lăng Tiêu xoay người… cởi quần.

“Này này, anh cởi quần làm gì?” Du Tiểu Mặc suýt nữa đã cắn phải lưỡi.

“Tắm đó!” Lăng Tiêu cho một đáp án vô cùng hiển nhiên.

“Anh anh anh… Không phải anh giúp em tắm rửa sao? Sao lại cởi quần mình?” Nói xong Du Tiểu Mặc thật sự muốn cắn lưỡi luôn, nói như thế này không phải là gợi ý cho y tới cởi quần hắn sao.

Cũng may, Lăng Tiêu không làm theo lời hắn, mà cười đến là gian trá: “Ta nghĩ em hiểu sai rồi, ta nói là giúp em tắm có nghĩa là chúng ta sẽ cùng tắm, sau đó ta giúp em tắm.”

Du Tiểu Mặc cứng họng, hắn đang bị đùa bỡn đó hả? Đột nhiên hắn hiểu ngu xuẩn là gì, hiểu rồi đó, sao Lăng Tiêu có thể tốt bụng mà buông tha cho hắn được, quả nhiên, đào ra mấy cái hố rồi đợi hắn tự nhảy vào, thế mà hắn còn cảm thấy may mắn quá chừng, ông trời ơi hãy lấy sét đánh chết con đi!

Du Tiểu Mặc nhảy dựng lên phản kháng nhưng đã bị vũ lực trấn áp.

Thùng tắm của khách sạn được Lăng Tiêu cố ý dặn tiểu nhị mang lên là cái lớn nhất, thừa sức chứa đủ hai người.

Không bao lâu, Du Tiểu Mặc đã bị lột sạch sành sanh, toàn thân trơn bóng ngồi trên đùi Lăng Tiêu, da thịt chạm vào nhau, cả hai người đều là nam nhân khí huyết bừng bừng, cùng tắm gì gì đó, đúng là không ổn.

Du Tiểu Mặc nhanh chóng phát hiện dưới đùi đang có một thứ gì đó sống dậy, cả người sượng ngắt.

Lòng như lửa đốt, Du Tiểu Mặc nhớ lại cái cảnh tượng lần trước.

Tuy lúc ấy hắn như bị mê muội tới mất phương hướng, nhưng cái gì cần nhớ thì vẫn sẽ nhớ, hơn nữa còn nhớ rõ ràng lắm, cứ như khắc sâu trong âm trí tới ám ảnh ấy, vì vậy, hắn muốn bỏ trốn.

Thế nhưng mà sau khi hưởng qua cái mùi vị mỹ diệu đến tiêu hồn này, nếu huyết khí đã bừng bừng lên rồi mà còn cố nhịn thì đúng là không phải đàn ông nữa, Lăng Tiêu cảm thấy, dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì y cũng không thể bỏ qua cho Du Tiểu Mặc được, hơn nữa từ lần trước tới giờ đã hơn một tháng y không được chạm vào Du Tiểu Mặc rồi.

Lăng Tiêu quay đầu Du Tiểu Mặc lại, nghiêng người hôn cái đôi môi hồng hồng kia, phản ứng đầu tiên của người nọ là rụt cổ, mặt thì đỏ rần, Lăng Tiêu phát hiện ra động tác của hắn, không chỉ ngậm chặt môi hơn, mà cái tay dưới eo còn siết thật chặt, vừa vuốt ve phần eo nhạy cảm kia một chút, tranh thủ lúc Du Tiểu Mặc đau mà hé miệng ra, đầu lưỡi cường thế chui vào, bắt được đầu lưỡi của Du Tiểu Mặc.

Cảm giác khi hôn thực ra rất mỹ diệu, chưa được bao lâu thì cái lưỡi vốn còn muốn trốn tránh của Du Tiểu Mặc đã vô thức phối hợp, hai đầu lưỡi quấn vào nhau, mãi cho tới khi cả hai không thở nổi, đôi môi mới lưu luyến tách ra, khóe môi còn mang theo một sợi tơ bạc trong suốt.

Du Tiểu Mặc không kịp thở dựa vào trong ngực Lăng Tiêu, cảm nhận được sự ướt át trên cánh môi, mặt đã đỏ đến mức muốn nhỏ máu.

Lăng Tiêu ôm thân thể của hắn, đầu đặt lên bờ vai mảnh khảnh kia, vừa cúi đầu đã thấy hai nụ hoa hồng hồng đứng thẳng trên ngực hắn, run run rẩy rẩy, vừa mê người vừa đáng yêu, giống như đang đợi y tới thương yêu…

Một tay Lăng Tiêu vuốt ve cánh mông của Du Tiểu Mặc, ôm hắn lên rồi xoay người, khiến cho hai người đối mặt với nhau.

Du Tiểu Mặc đành phải mở hai chân ra ngồi trên người Lăng Tiêu, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái là hắn đã có cảm giác máu mũi muốn tuôn trào rồi, cơ thể khỏa thân của Lăng Tiêu nằm trong bồn tắm cám dỗ tới mê người ấy…

Lăng Tiêu cười trầm trầm một tiếng, cúi người đã ngậm lại một nụ hoa trước ngực hắn, vừa mút vừa liếm, âm thanh ‘Chậc chậc’ quyện với tiếng thở gấp của người nào đó vang vọng khắp căn phòng.

Du Tiểu Mặc cảm thấy toàn thân như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nhiệt khí chạy tán loạn bốn phía trong cơ thể hắn, cũng như ngày nào đó, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều lao thẳng từ ngón chân tới đỉnh đầu, cuối cùng cả người mềm oặt, chỉ có thể mặc cho Lăng Tiêu muốn làm gì thì làm.

Giây phút bị tiến vào, cả thân thể Du Tiểu Mặc vô thức kéo căng, tuy không đau tới muốn chết như lần trước, nhưng cũng không thể chịu nổi, Du Tiểu Mặc há miệng liền cắn vào bả vai rộng lớn của Lăng Tiêu, cũng không thèm khách khí, trực tiếp in một cái dấu răng rất đậm vào đó.

Lăng Tiêu không những không cảm giác được chút đau đớn nào, thậm chí dòng máu chảy khắp người như được kích thích cho sôi trào, càng thêm hưng phấn, phản ứng trực tiếp nhất chính là cái thứ chôn trong cơ thể Du Tiểu Mặc lại lớn một vòng, tốc độ ma sát càng hung mãnh hơn, giống như tẩu hỏa nhập ma.

Du Tiểu Mặc bị va chạm tới thở dốc liên tục, yếu ớt ôm chặt cổ Lăng Tiêu, ngay cả mặt trời lên lúc nào cũng không biết.

Hơi nóng bốc lên từ thùng nước dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất, nước nóng trở thành nước lạnh, nhưng hai người nào đó đang chiến đấu hăng hái bên trong hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc thảm thiết nằm lỳ ở trên giường không xuống nổi.

Cuối cùng hắn cũng biết rõ cái mà Lăng Tiêu gọi là ‘Giúp tắm rửa’ rồi, đó chính là dùng lưỡi liếm toàn bộ cơ thể hắn, hức hức, tắm rửa thật hung tàn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện