Con nhà ai đây, kéo ra ngoài chém mau!

Số tuổi hiện trên linh hồn thạch không thể nào làm giả.

Nhưng từ khi học viện Đạo Tâm thành lập tới giờ đương nhiên sẽ xảy ra mấy việc báo sai tuổi, thậm chí lần tuyển sinh nào cũng xuất hiện, nhưng tuyệt đối chẳng có ai lại báo tăng tuổi hết.

Nhờ sự tiên phong của Du Tiểu Mặc, ghi chép của học viện Đạo Tâm đã bị phá vỡ.

Tuy chỉ chênh đúng một tuổi, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, một tuổi kia là sự chênh lệch tới ngàn dặm, đặc biệt là thiên tài, tuổi càng nhỏ, tiềm lực càng lớn, dù mười tám hay mười chín tuổi đều là thiên tài, nhưng mười chín tuổi chỉ hiếm thấy, chứ không khoa trương đến mức mỗi vị đạo sư đều muốn tranh đoạt.

Nhìn vào lịch sử của học viện Đạo Tâm, những người có thể trở thành đan sư cấp bốn trước mười tám tuổi rất hiếm, mà những người này đều trở thành những vị đan sư danh tiếng lừng lẫy trên đại lục, đại biểu của những nhân vật đó chính là Khâu Nhiễm, thời điểm ấy Khâu Nhiễm cũng là học sinh trẻ nhất học viện.

Ninh Tĩnh đạo sư bị kích động những hai lần liên tục, hơn nữa lần sau còn dễ sợ hơn cả lần trước, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, sao nàng có thể ngờ nhóc con này lại mang tới cho nàng một sự kinh hỉ to lớn đến vậy.

Cao Dương đứng bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ, chỉ là một tiểu huynh đệ mình tiện tay kéo tới, lại là một thiên tài sao, vận may này cũng quá khó tin, trong bao nhiêu người như vậy mà y lại gặp đúng người này.

“Hừ, thiên tài gì, ta thấy hắn rõ ràng cố ý, muốn cho mọi người chú ý, để mình được nổi tiếng hơn.”

Trong lúc cả hội đường đều yên lặng, âm thanh lạnh lẽo của Sài Tuấn bỗng vang lên còn mang theo đầy vẻ châm chọc, chỉ là dù có nói gần nói xa thế nào vẫn không che giấu được chút ghen tỵ và phẫn hận trong đó.

Cao Dương trầm mặt, nhìn về phía Sài Tuấn rất khó chịu: “Sài Tuấn, chú ý lời nói, cho dù ngươi ghen ghét với việc thiên phú của hắn cao hơn mình cũng không cần phải nói ra như vậy, gì thì cũng là con cháu của đại thế gia, chẳng lẽ chút lễ phép ấy cũng không hiểu nổi?”

Dù Sài Tuấn có chút kiêng kị Cao Dương, nhưng vẫn chưa tới tình trạng thấy y phải cúi đầu.

Ở học viện Đạo Tâm, Sài gia cũng có mấy vị thực lực xuất sắc, còn được học viện coi trọng, có thể nói địa vị ngang ngửa với Cao Dương.

Bởi vậy sau khi nghe thấy y nói, gã không những không lùi bước, ngược lại còn sẵng giọng: “Chẳng lẽ ta nói là có lỗi sao? Một người sao có thể nhớ nhầm cả tuổi của mình được, bởi vì biết linh hồn thạch có thể kiểm tra ra số tuổi chính xác, hắn lại cố ý nói sai tuổi, chẳng lẽ không phải muốn nổi tiếng hả? Loại hành vi này không hèn hạ sao?”

Nhờ sự giải thích của gã, đa số những người ở đây đều có vẻ mặt giật mình nhận ra.

Tuy rằng Sài Tuấn có thể nói vậy vì ghen ghét, nhưng gã không hề nói sai.

Một người dù hồ đồ tới mức nào cũng không thể quên tuổi thật của mình được, trừ khi người này cố ý, muốn nổi tiếng tới điên rồi, nhưng bản thân Du Tiểu Mặc thực sự là do không cẩn thận.

“Ôi, chưa vào học viện đã dùng thủ đoạn rồi.”

“Nhìn không ra người này biết tính toán như vậy.”

“Cho mình là thiên tài liền vểnh đuôi lên, thật sự coi mình giỏi đến cỡ nào chứ.”



Đồng bọn của Sài Tuấn lập tức lên tiếng phụ họa, nét mặt thì như thể khinh thường lắm, họ muốn đả kích Du Tiểu Mặc, cho hắn biết, dù thiên phú của hắn có cao tới cỡ nào, trong một nơi nhiều nhân tài như học viện Đạo Tâm, trong mắt họ, hắn chẳng là cái gì.

Du Tiểu Mặc biết rõ những người này không thích mình, nhưng không ngờ họ lại tóm lấy cái cớ này, đáng tiếc là hắn không thể giải thích tại sao mình lại nhớ lầm.

Ninh Tĩnh đạo sư thấy hắn cúi đầu im lặng, còn tưởng rằng hắn đang khổ sở, liền an ủi: “Du Tiểu Mặc, ngươi đừng để lời nói của họ trong lòng, thiên phú của ngươi cao, tư chất tốt là sự thật, bọn chúng cũng chỉ ghen tị với ngươi mà thôi, không cần buồn vì loại chuyện nhỏ nhặt này.”

Nàng không tin Du Tiểu Mặc lại cố ý làm chuyện này chỉ vì muốn nổi tiếng, ánh mắt nhìn người của nàng không tệ lắm, nếu hắn thật sự có mục đích đó, thì sao lúc trước có thể biểu hiện thản nhiên tới vậy.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng đầu: “Ninh Tĩnh đạo sư, con không có buồn.”

Nếu đau lòng vì chuyện bé tẹo thế này, tố chất tâm lý của hắn cũng hơi kém rồi á, nếu thật sự như vậy, lúc trước ở phái Thiên Tâm, chịu cảnh bị Khổng Văn bỏ qua, không phải hắn đã khóc tới chết rồi sao? “Vậy ngươi…” Ninh Tĩnh đạo sư nhìn hắn, đúng là không giống như đang đau lòng.

Du Tiểu Mặc hiểu được nàng đang thắc mắc, thật thà cười nói: “Con chỉ vô thức thất thần mà thôi.”

Ninh Tĩnh lập tức im lặng, được rồi, mỗi thiên tài sẽ có một chút quái dị, nàng đã sống tới cái tuổi này, chút kiến thức ấy vẫn phải có.

Du Tiểu Mặc lại nói: “Ninh Tĩnh đạo sư, buổi kiểm tra kế tiếp tiến hành vào lúc nào.”

Cuối cùng Ninh Tĩnh cũng yên tâm, dịu dàng cười nói: “Sáng mai sẽ kiểm tra năng lực rèn luyện và luyện đan của mọi người, nhớ đừng tới trễ đó.”

Du Tiểu Mặc nói: “Cám ơn đạo sư đã nhắc nhở.”

Hai người nói chuyện rất hòa hợp, trực tiếp gạt đám người đang khiêu khích kia ra rìa, đối với những kẻ đang đợi Du Tiểu Mặc lúng túng mà nói, đây là một chuyện không thể chấp nhận được.

Thấy Du Tiểu Mặc muốn đi, Sài Tuấn không thể buông tha cho hắn như vậy, trong tình thế cấp bách, gã liền chạy tới chặn đường, lớn tiếng nói: “Du Tiểu Mặc, ngươi muốn trốn hả? Không dám nói cho người khác biết thủ đoạn hèn hạ của ngươi sao?”

Du Tiểu Mặc im lặng nhìn gã, lúc đang muốn mở miệng, đã thấy Lăng Tiêu đứng bên ngoài đám đông chuẩn bị đi tới, vội vàng ra hiệu cho y yên tâm, sau khi trấn an Lăng Tiêu xong mới quay về phía Sài Tuấn, thở dài đầy bất đắc dĩ, lúc im lặng cũng bị người khác đố kỵ, giờ nổi tiếng cũng bị người khác đố kị, cuộc sống thế này đúng là khó ở mà.

Du Tiểu Mặc nói: “Vị Sài công tử này, ta nhớ ngươi hẳn là không bị điếc, cũng không phải là một kẻ vô văn hóa mới đúng.”

Biểu lộ của Sài Tuấn rất dữ tợn, ánh mắt nhìn hắn vô cùng hung ác.

Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Lúc trước ta giới thiệu tuổi của mình, đã nói là hình như, cái ý của từ hình như này là ám chỉ người nói chuyện không chắc chắn lắm, nói cách khác, ta không xác định bản thân có phải mười chín tuổi hay không, cho nên đã ám chỉ cho các ngươi, các ngươi nghe không hiểu tiếng người thì ta cũng chịu thôi, ta chỉ biết nói tiếng người.”

Hắn nói dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, mà ngay cả Cao Dương và Ninh Tĩnh cũng vậy.

Đợi tới lúc họ kịp phản ứng, bên ngoài đám đông đã có mấy người cười khúc khích, sao mấy câu cuối cùng nghe vui thế nhỉ, chỉ biết nói tiếng người, không phải đang ám chỉ đám Sài Tuấn không phải người sao.

Nhưng hắn nói cũng không sai, quả thật lúc trước hắn đã cộng thêm cả từ ‘hình như’ vào trong câu, không chỉ có thế, đằng sau còn có một từ ‘thì phải’ nữa, đây là hai lần không xác định rồi.

Cho nên sự thật là hắn thực sự không nhớ rõ tuổi của mình, hơn nữa một thiên tài chân chính căn bản đâu cần dùng loại thủ đoạn mất thanh danh thế này, bởi vì với thiên phú của hắn, nổi tiếng cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Sắc mặt Sài Tuấn chuyển từ xanh qua tím, rõ ràng kẻ này đang ám chỉ gã không phải người.

Du Tiểu Mặc cũng không muốn để tâm tới gã nữa, mấy kẻ cố ý bới móc thế này, càng quan tâm thì chúng càng ngang ngược.

Đúng lúc hắn muốn đi qua, ánh mắt người kia lóe lên, Sài Tuấn đột nhiên giơ tay vồ về phía hắn, rít lên: “Du Tiểu Mặc, ngươi dám sỉ nhục ta.”

Thấy cảnh này, Cao Dương lập tức la lớn: “Sài Tuấn, ngươi dám…”

Thế nhưng Sài Tuấn còn chưa kịp đụng tới bả vai của Du Tiểu Mặc, đã có một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, một tay cầm chặt cổ tay gã, dùng sức không chút do dự, một tiếng ‘Răng rắc’ vang lên, cái tay kia lập tức thõng xuống vô lực, kèm theo đó là một tiếng gào thảm thiết.

“A a… Tay của ta, tay của ta gãy rồi!”

Mặt Sài Tuấn trắng bệch quỵ xuống, tay kia còn đang nắm chặt tay phải đã gãy.

Những người khác bị cảnh tưởng này làm cho sợ hãi, sững sờ nhìn người nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Du Tiểu Mặc, bởi vì dung mạo của người này quá bình thường, ăn mặc cũng vậy, cho nên không ai chú ý tới y, lúc này thấy y ra tay tàn nhẫn tới vậy, mới phát hiện đây là một người có thực lực không tầm thường, có vẻ rất giống hộ vệ của Du Tiểu Mặc.

Nam nhân đứng trên cao nhìn xuống Sài Tuấn, phát ra một âm thanh khàn khàn: “Lần sau ngươi dám ra tay với… thiếu gia nhà ta, ta sẽ phế ngươi.”

Không ai chú ý tới nét mặt rất là xoắn xuýt của Du Tiểu Mặc khi nghe được câu này.

Lăng Tiêu lại gọi hắn là thiếu gia hả, mặc dù biết là đang đóng kịch, nhưng mà… Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp hắn được người ta gọi là thiếu gia đó.

“Tam thiếu, ngài không sao chứ?”

Đám hồ bằng cẩu hữu của Sài Tuấn lập tức lao đến, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sài Tuấn.

Một người căm tức nhìn về phía Lăng Tiêu: “Ngươi biết tam thiếu là ai không? Còn dám ra tay với tam thiếu, Sài gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Du Tiểu Mặc chui ra từ sau lưng Lăng Tiêu, bất mãn nói: “Là do hắn ra tay trước, ờm… tùy… tùy tùng của ta chỉ là phòng vệ chính đáng thôi, chẳng lẽ thấy hắn muốn gây khó dễ với ta mà còn để yên cho hắn trút giận mới được hả?”

Người nọ bị nói tới không thể phản bác, vội vàng nói thêm: “Cứ cho là thế thì tùy tùng của ngươi cũng không nên độc ác tới vậy, huống chi vừa rồi tam thiếu đâu có thật sự động vào ngươi.”

“Đủ rồi!” Ninh Tĩnh đạo sư rốt cục cũng nổi giận, khuôn mặt mỹ lệ lúc này tràn đầy băng sương, đi tới nói với đám người Sài Tuấn: “Nếu các ngươi không muốn bị hủy bỏ tư cách, cứ làm ầm nữa đi.”

Một câu lập tức làm cả bọn câm nín, bị học viện Đạo Tâm hủy bỏ tư cách báo danh không phải là một chuyện đùa, nếu như gia tộc của chúng biết thì xong rồi.

Ninh Tĩnh thấy uy hiếp có hiệu quả, lúc này mới nói với Du Tiểu Mặc: “Nếu các ngươi có việc thì cứ đi trước đi, chuyện ở đây cứ để đạo sư xử lý là được.”

“Vậy làm phiền đạo sư rồi.” Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, lập tức kéo Lăng Tiêu rời khỏi hội quán, hắn lo nếu còn đứng đây tiếp, thực lực của Lăng Tiêu sẽ bị lộ mất.

Du Tiểu Mặc vừa quay người rời đi lại không hề biết, Ninh Tĩnh đạo sư đang trầm ngâm nhìn bóng lưng của Lăng Tiêu, còn có cả nét mặt hơi kinh ngạc của Cao Dương, không ngờ thực lực của tùy tùng này lại cao tới vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện