Nghe được khẩu hiệu của Quan Vĩnh trưởng lão, Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.

Tuy rằng hắn sẽ cố gắng hết sức trong lần này, nhưng cũng không có ý dính dáng đến tứ đại gia tộc.

Lấy lại bình tĩnh, Du Tiểu Mặc mới đặt tất cả sự chú ý vào cây linh thảo hạ phẩm trên bệ đá, đây là một cây đồng diệp thảo, là một loại linh thảo trung đẳng trong số các linh thảo cấp bốn, rèn luyện cũng không hao phí bao nhiêu sức mạnh linh hồn.

Nhưng không hề dễ, bởi vì thuộc tính của đồng diệp thảo thiên về cứng rắn, lúc bắt đầu rèn luyện sẽ hơi phiền toái, nhưng đây cũng là loại linh thảo dùng để kiểm tra khả năng rèn luyện của mỗi người, rất hợp cho các kì thi.

Đối với đồng diệp thảo, Du Tiểu Mặc không có cảm giác gì mấy.

Bên trong không gian của hắn có một mảnh ruộng toàn là đồng diệp thảo, tuy rất ít khi dùng tới, nhưng đã rèn luyện qua mấy lần, khá là quen tay.

Ngoại trừ đồng diệp thảo thì trên bệ đá còn có một lô đỉnh màu đen, là một lô đỉnh trung cấp, chỉ là một lần đã lấy ra những trăm cây linh thảo, quả nhiên Đan Sư Công Hội không phải chỉ để trưng cho đẹp.

Du Tiểu Mặc phóng sức mạnh linh hồn ra, sau đó mới bỏ đồng diệp thảo vào lô đỉnh.

Sau khi linh thảo rơi xuống lô đỉnh, hắn bắt đầu điều khiển sức mạnh linh hồn bao trùm khắp đồng diệp thảo.

Mỗi lần Du Tiểu Mặc luyện đan thì sự chú ý của hắn đều tập trung vào lô đỉnh, cho nên cũng không thấy rất nhiều người đang nhìn về phía hắn, một lát sau, tất cả cũng bắt đầu có động tác.

Toàn bộ đại điện lại chìm vào yên tĩnh.

Ngẫu nhiên có âm thanh ‘Xì xì’ truyền tới từ bên trong lô đỉnh.

Bên cạnh thạch đài là một cái đồng hồ cát cực lớn, trong lúc mọi người đang chăm chú thì thời gian cũng dần dần trôi qua.

Khi đồng hồ cát rơi xuống một phần ba, Du Tiểu Mặc một mực tập trung tinh thần nhìn linh thảo đã bị rèn luyện thành bột phấn, rốt cục cũng thở phào một tiếng.

Bột phấn này đã được lọc tới triệt để, bởi vì hắn đã rèn luyện sáu lần, tạp chất trong linh thảo cũng bớt đi không ít, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được bên trong đó còn dư lại một chút, nếu phỏng đoán cẩn thận, hắn còn có thể rèn luyện thêm hai lần nữa.

Chỉ là số lần càng nhiều, thời gian rèn luyện và độ khó càng tăng lên gấp bội, tiêu hao một lượng sức mạnh linh hồn rất lớn, không chỉ vậy, nếu như hắn không hoàn thành rèn luyện trong khoảng thời gian cho phép, linh thảo sẽ bị hỏng.

Du Tiểu Mặc không do dự quá lâu, sức mạnh linh hồn của hắn bây giờ vẫn đang sung túc, thử một chút là biết có làm được hay không, nhưng có một điều cũng khiến hắn khá ngạc nhiên, không ngờ một cây linh thảo cấp bốn hạ phẩm lại rèn luyện được nhiều lần tới vậy, thật là nằm ngoài dự liệu của hắn, bởi vì xưa nay hắn rèn luyện linh thảo chưa bao giờ đạt tới số lần thế này.

Có lẽ liên quan tới cấp bậc nữa, sau khi trở thành đan sư cấp bốn, hắn rất ít khi luyện linh đan cấp ba, hơn nữa cơ bản là toàn dùng linh thảo thượng phẩm, đám linh thảo hạ phẩm lĩnh ở Linh Thảo Đường vẫn bỏ xó trong không gian, mà thời điểm ngẫu nhiên luyện tới cũng không quá chú trọng tới việc rèn luyện linh thảo.

Thời điểm đồng hồ cát chỉ còn lại một phần năm, đã có người lục tục thu tay lại rồi.

Bàn tay đưa ra của họ cầm bột phấn linh thảo đã rèn luyện xong, sau đó mang tới một bên đứng đợi.

Bởi vì sợ quầy rầy đến những người còn đang rèn luyện, cho nên bình thường tất cả đều đợi tới khi thời gian kết thúc mới tiến hành kiểm tra.

Bách Lý Tiểu Ngư lúc trước còn cười toe toét, bây giờ gương mặt tinh xảo kia cũng rất căng thẳng, trán bắt đầu thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, bộ dạng này của hắn làm mấy người trong gia tộc lo lắng không thôi, một lát sau, Bách Lý Tiểu Ngư rốt cục cũng thu hồi sức mạnh linh hồn lại, khi ấy đồng hồ cát chỉ còn lại một phút.

Sau Bách Lý Tiểu Ngư, Đồng Việt Húc cũng ngừng rèn luyện.

Khuôn mặt nho nhã lại nở một nụ cười ung dung, hiển nhiên là tình huống của y tốt hơn Bách Lý Tiểu Ngư nhiều.

Dù sao y cũng hơn hai mươi tuổi, đã trở thành đan sư cấp bốn từ rất sớm, kinh nghiệm tích lũy được trong hai năm qua cũng cao hơn Bách Lý Tiểu Ngư, cho nên công việc rèn luyện khá thuận buồm xuôi gió.

“Việt Húc ca, anh rèn luyện mấy lần?” Bách Lý Tiểu Ngư đứng bên cạnh lập tức tha thiết hỏi.

Đồng Việt Húc mỉm cười dịu dàng: “Miễn cưỡng cũng được bảy lần, em thì sao?” Nếu có thời gian, thực ra y cũng có thể luyện thêm một lần nữa.

Bách Lý Tiểu Ngư lập tức xụ mặt, ai oán lầm bầm: “Em chỉ có sáu lần.”

Đồng Việt Húc xoa đầu hắn, “Đồng diệp thảo là linh thảo trung phẩm, bây giờ em chỉ là một đan sư cấp bốn hạ phẩm, có thể rèn luyện sáu lần đã tốt rồi, tuy người khác có cùng số lần với em, nhưng cấp bậc của họ sao hơn, cho nên em vẫn hơn hẳn.”

Bách Lý Tiểu Ngư cảm thấy cũng có lý, lập tức lại cười toe toét: “Việt Húc ca nói đúng, em lợi hại hơn họ.”

Đồng Việt Húc mỉm cười cưng chiều, Tiểu Ngư chính là người như vậy, chỉ cần nói gì dỗ dành với hắn, là những chuyện không tốt đều quên hết, nghĩ vậy, y vô thức liếc về phía Du Tiểu Mặc, thấy người kia vẫn chưa xong, nhíu mày.

Không chỉ Đồng Việt Húc, những người khác cũng chú ý tới điểm này, trước mắt, chẳng còn mấy giây nữa là hết thời gian rồi, nhưng vẫn có hai người chưa hoàn thành rèn luyện.

Đằng Tử Tâm thì họ chẳng thấy bất ngờ, nhưng mọi người sao có thể ngờ được người còn lại không phải là Đồng Việt Húc mà là hắc mã trong lần kiểm tra này, Du Tiểu Mặc.

Có một số người thấy sắc mặt hắn rất hồng hào, rất thắc mắc.

Suy đoán ầm ĩ, có lẽ do tốc độ rèn luyện của hắn khá chậm, cho nên mới tụt lại phía sau như vậy.

Gần như là đồng thời, Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm cùng lúc dừng tay.

Đám người vây xem lại bàn tán xì xào, tuy họ cảm thấy Du Tiểu Mặc không thể nào rèn luyện ra số lần cao hơn Đằng Tử Tâm được, nhưng tất cả đều rất tò mò với số lần của hắn.

Hiển nhiên Đằng Tử Tâm cũng chú ý tới tình hình này, thiếu niên gọi là Du Tiểu Mặc này lại dừng lại cùng lúc với nàng, không nén nổi sự kinh ngạc, lúc trước nàng thật sự không đem Du Tiểu Mặc để vào mắt, nàng cũng không cho rằng Du Tiểu Mặc có thể rèn luyện được số lần cao hơn mình, những người khác nghĩ sao thì Đằng Tử Tâm cũng có suy nghĩ như vậy.

Quan Vĩnh trưởng lão nhìn đồng hồ cát đã chảy hết, đứng ra tuyên bố: “Thời gian làm bài kết thúc, mời tất cả các thí sinh đứng về phía trước, cũng như lần đầu, năm người lên một lần, để linh thảo đã được các ngươi rèn luyện vào trong dụng cụ, bắt đầu đi.”

Trưởng lão vừa lên tiếng, một số đan sư đều không thể chờ đợi nổi, vội chạy lên để linh thảo bản thân rèn luyện để vào, đa số là khá tự tin.

Du Tiểu Mặc đứng ngoài nhìn, chỉ thấy sau khi năm đan sư kia bỏ linh thảo vào, dụng cụ bắt đầu tỏa sáng, sau đó năm luồng ánh sáng màu xanh lục liền lóe lên, từ nhạt đến đậm, sau bốn năm giây, trên thạch bích bắt đầu hiện lên một số lượng.

Chỗ nào có màu sắc càng đậm thì con số lại càng cao, nhóm năm người đầu tiên đều qua, nhưng cao nhất chỉ có năm lần.

Sau khi họ đi xuống, lại có nhóm kế tiếp đi lên, lúc đầu số lượng cũng không cao lắm, mãi sau mới xuất hiện sáu lần, còn bảy lần vẫn chưa thấy.

Du Tiểu Mặc vốn định đợi cuối cùng, đây không phải vì gây chú ý mà là do thói quen của hắn.

Nhưng hắn không ngờ mấy người Bách Lý Tiểu Ngư cũng không nhúc nhích, đợi tới lúc mấy người kia kiểm tra xong, chỉ còn lại năm người bọn họ, thế này thì càng khiến người khác soi mói hơn rồi.

Năm thiên tài cùng xuất hiện ở một chỗ, à không, là bốn thiên tài, hắn cảm giác rất đặc biệt.

Cái gã Sài Tuấn kia không tính, đã hai mươi bốn tuổi mà vẫn là một đan sư cấp bốn trung phẩm, ngay cả hai vị sư huynh của hắn cũng không bằng.

“Năm người các ngươi lên đi.”

Ánh mắt sâu xa của Quan Vĩnh trưởng lão rơi vào năm người cuối cùng, trong giọng nói bình tĩnh vẫn mang theo chút mong đợi.

Người bước lên đầu tiên là Sài Tuấn, đầu tiên là khiêu khích liếc Du Tiểu Mặc một cái, sau đó mới bỏ linh thảo vào dụng cụ kiểm tra, bốn giây sau, bên trên dụng cụ kiểm tra dần dần hiện lên một chữ ‘Sáu’

Quan vĩnh trưởng lão nhìn thoáng qua, bình thản tuyên bố: “Sài Tuấn, thông qua.”

Thiên phú của Sài Tuấn chỉ ở tầm trung đẳng, so với anh trai của gã thì kém quá xa, vì như vậy, Sài Tuấn liền tầm thường hơn cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng bản thân Sài Tuấn không vì vậy mà cảm thấy bất bình, ngược lại, gã còn tự hào vì anh trai Sài Chính của mình, không có việc gì cũng phải lôi danh tiếng anh trai ra khoe khoang, đúng là nhị thế tổ.

Kiểm tra xong, Sài Tuấn cao ngạo hất hàm lên, vừa xem thường vừa giễu cợt liếc Du Tiểu Mặc thêm lần nữa.

Du Tiểu Mặc nhìn sang chỗ khác, tên này đúng là điển hình cho một kẻ ngu lâu khó chữa nè, có sáu lần thôi mà khoe dữ vậy, hắn đột nhiên thấy quyết định của mình quá đúng, với mấy đứa ngu thế này nên đả kích cho một lần mới được.

Nghĩ vậy, hắn cầm bình chứa bột linh thảo đi tới.

Du Tiểu Mặc vừa bước lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Cái tên hắc mã đột nhiên xuất hiện này, đợi mãi cũng tới lúc kiểm tra thực lực thật sự của hắn rồi, cũng không biết hắn sẽ cho bọn họ một sự bất ngờ thế nào đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện