Mặc dù Kỳ Lân tộc ở tại Tây Cảnh, nhưng thực tế họ đang ở bên trong một không gian khác biệt, đây là một không gian khổng lồ do tổ tiên của Kỳ Lân tộc mở ra.
Khi Lân Minh và Lân Cổ bước vào, cảnh tượng đập vào mắt họ là từng dãy núi trùng trùng không dứt, như thể nơi này tự hình thành một mảnh trời đất riêng cho mình, tộc nhân của ông cư trú trong những ngọn núi này, mà đỉnh núi cao nhất chính là nơi Kỳ Lân chủ ngự trị.
Hai người không ngừng chân, lập tức bay về phía đó.
Trên đường có tộc nhân của Kỳ Lân tộc muốn cản họ lại, nhưng hiện tại những người ở trong tộc chỉ là cường giả cấp mười một, mới chốc lát đã bị đánh bay.
Hai người nhanh chóng đáp xuống dưới chân núi.
Căn cứ vào tin tình báo, bây giờ Lân Thiếu Dật đang bế quan trên đỉnh núi, tìm cơ hội đột phá tới cảnh giới Chí Tôn giả, loại tình huống này, một khi bị quấy rầy, không chỉ thất bại mà còn có khả năng bị cắn trả.
Lân Cổ kiềm chế trái tim hơi kích động, chỉ cần nghĩ tới chẳng mấy chốc nữa sẽ giải quyết được Lân Thiếu Dật, Tiêu nhi sẽ không phải gặp bất cứ nguy hiểm nào, Lân Minh cũng không bị đuổi giết và gánh vác tội danh sát hại Kỳ Lân chủ, ông lại cảm thấy không thể ngăn nổi sự kích động kia.
“Minh, hiện tại trên đỉnh núi không có ai trông coi, chúng ta sẽ xông lên bây giờ chứ?”
Lân Minh nhíu mày thật chặt, chần chờ nhìn ngọn núi yên tĩnh, cảm giác mà ngọn núi mang lại lúc này không hề giống với khi xưa, “Thời gian của chúng ta không nhiều, lên xem một chút đi.”
Nhưng ngay khi họ muốn đi lên ngọn núi, đột nhiên đập vào một lớp kết giới, kết giới tỏa ra hào quang mãnh liệt ép họ phải lui ra phía sau mấy bước.
Lân Minh biến sắc, “Đây là…”
“Là cái gì?” Lân Cổ cũng có dự cảm xấu.
Dường như đã ngẫm ra điều gì đó, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, cắn răng nghiến lợi mà đáp: “Lân Thiếu Dật lại dám lợi dụng thi cốt của Kỳ Lân chủ, hắn nghiền thi cốt của Kỳ Lân chủ thành bột rồi dùng để bố trí kết giới kia, bộ thi cốt màu vàng ấy có toàn bộ sức mạnh của Kỳ Lân chủ khi còn sống…”
Lân Cổ khiếp sợ trợn tròn mắt, Lân Thiếu Dật dám lớn mật như thế, chỉ vì đảm bảo an toàn của bản thân mình mà dám nghiền thi cốt của Kỳ Lân chủ thành bột, hành vi mất hết tính người…
“Người của Kỳ Lân tộc biết chuyện này không?”
Lân Minh lắc đầu, sắc mặt vẫn rất tệ, “Nếu là lúc trước, ta còn có thể xác định, nhưng hiện tại ta không rõ liệu sau khi biết chuyện này tộc nhân sẽ phản ứng ra sao nữa.”
“Không thể để Lân Thiếu Dật thành công!” Sắc mặt Lân Cổ rất u ám.
“Ta biết, em tránh ra trước đi, ta thử xem có thể phá vỡ kết giới không.” Lân Minh gật đầu, ông cũng không đời nào để cho Lân Thiếu Dật thành công, mặc dù năm đó vì bị Kỳ Lân chủ phản đối nên ông với A Cổ mới phải rời xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng Kỳ Lân chủ có ân với ông, ngài đã đi về cõi tiên bao năm, Lân Minh không thể trơ mắt nhìn thi cốt của Kỳ Lân chủ bị giẫm đạp.
Vừa nói xong, Lân Minh lập tức triển khai toàn bộ sức mạnh, linh lực trong cơ thể tuôn trào như bão táp, thậm chí thời điểm giao chiến với Lân Thiên cũng không dùng tới ngần ấy sức mạnh.
Đợi lúc Tổ Mã thoát khỏi Yêu Hoàng tộc để chạy tới, vừa hay nhìn thấy Lân Minh đang tấn công kết giới, một kích kia ẩn chứa mười phần sức mạnh của ông, chỉ thấy kết giới bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, nhưng ngay thời điểm kết giới không thể chịu nổi, phía bên ngoài chợt lóe lên một lớp kim quang, hình như kim quang kia đã cản lại đòn tấn công của Lân Minh, một lát sau, kết giới khôi phục tùng huống như cũ.
Tổ Mã thở phào một tiếng, nàng là người duy nhất biết về kết giới, nhưng thực lực của Lân Minh rất cao, Tổ Mã không dám chắc liệu kết giới có thể chịu nổi công kích của Lân Minh hay không, bây giờ nàng đã có thể yên tâm rồi.
Đúng lúc này, Lân Minh xoay người, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Tổ Mã.
Tổ Mã rùng mình, toàn thân đều cảnh giác, sức mạnh linh hồn trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, chuẩn bị phản kích.
“Nữ nhân, xem ra ngươi cũng biết.” Lân Minh giận tái mặt, sau đó liền quay sang nói với Lân Cổ, “A Cổ, em triệu tập nhân thủ đồng loạt công kích kết giới, chỉ cần năng lượng của Kỳ Lân chủ tiêu hao hết, kết giới sẽ tự sụp đổ.”
Lân Cổ gật đầu.
Tổ Mã muốn ngăn cản, nhưng có Lân Minh ở đây, nàng hoàn toàn không có biện pháp nào, hơn nữa nàng cũng chẳng có cơ hội để nghĩ quỷ kế vì công kích của Lân Minh đã lao về phía nàng.
Cùng lúc đó, trong chính điện trên đỉnh núi.
Trung tâm của trận pháp, Lân Thiếu Dật đang nhắm chặt hai mắt, trận pháp phía dưới như một vật còn sống, những đường vân trên mặt đất được trạm trổ từ máu tươi, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, những đường máu vằn vện không ngừng ngọ nguậy, phảng phất như mạch máu, không ngừng vận chuyển máu tươi vào Lân Thiếu Dật đang ngồi ở chính giữa.
Ngay phía trước trận pháp là một người được treo ngay ngắn, không ai khác ngoài Thông Thiên Đế, chỉ là lúc này không thể gọi gã là người nữa, toàn thân gã không còn một mảng da nguyên vẹn, máu tươi không ngừng chảy ra, nhỏ xuống trận pháp, sau đó bị hấp thu, bởi vì thứ Thông Thiên Đế tu luyện có tính chất đặc thù, máu tươi của gã mang một màu vàng kim nhàn nhạt.
Lúc này Thông Thiên Đế chỉ còn một hơi, nhưng cũng sắp quy thiên tới nơi rồi, gã vất vả ngẩng đầu, cặp mắt đỏ lòm nhìn về hướng Lân Thiếu Dật, trong miệng phát ra những âm thanh quỷ dị, gã biết mình không sống được bao lâu.
Nói nghiêm túc thì Lân Thiếu Dật nhỏ hơn gã rất nhiều, Thông Thiên Đế vẫn cho rằng mình sẽ trở thành chúa tể sở hữu các vị diện, và vẫn luôn tin chắc như vậy, không ngờ, kết quả lại rơi vào tay một tên tiểu bối, giờ đây cuộc đời gã như một câu chuyện cười.
So với Lân Thiếu Dật, đẳng cấp của gã còn kém lắm.
Thông Thiên Đế chưa bao giờ biết, gã lại thành thứ mấu chốt để Lân Thiếu Dật đột phá khỏi gông cùm bảy sao đỉnh phong, hơn nữa còn là thứ duy nhất.
Thực lực của Thông Thiên Đế cũng là bảy sao đỉnh phong, nhưng để có được thực lực này phần lớn là nhờ tín ngưỡng góp nhặt từ nhiều vị diện khác nhau.
Tín ngưỡng là một thứ hư ảo, nhưng cũng là một sự tồn tại thiết thực, không chỉ giúp thực lực của Thông Thiên Đế tăng lên một cấp mà còn biến máu của gã thành màu vàng kim, những tia sáng vàng óng ánh này chính là năng lượng tín ngưỡng.
Mà thứ Lân Thiếu Dật muốn dùng chính là năng lượng tín ngưỡng này, kế hoạch ban đầu của gã là đợi Tổ Mã đột phá khỏi lục phẩm, sau đó luyện cho gã một viên Âm Dương thần đan, nhưng kế hoạch lại bị Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc phá hủy, cũng may mà gã có chuẩn bị phương án khác, mới không để xảy ra tình trạng lâm vào ngõ cụt.
Lân Thiếu Dật đã từng điều tra qua, mặc dù năng lượng tín ngưỡng là thứ ở vị diện khác, nhưng nó cũng thích hợp cho vị diện này, hơn nữa đã có năng lượng tín ngưỡng, sự gian nan trên con đường tu luyện sẽ giảm xuống nhiều lắm, một khi gom đủ tín ngưỡng, gã có thể trùng kích cảnh giới cao hơn.
Thông Thiên Đế thu thập tín ngưỡng đã hơn mười vạn năm, năng lượng tín ngưỡng trong máu gã cực kỳ đậm đặc, dùng gã làm đá kê chân là thích hợp nhất, nếu sớm biết kết quả sẽ thành ra thế này, tuy Thông Thiên Đế sẽ không hối hận những gì mình đã làm trước kia, nhưng chắc chắn gã sẽ hối hận vì mình không bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước.
“Nhanh thôi, sự đau khổ của ngươi sẽ chấm dứt.”
Trong đại điện trống rỗng vang vọng âm thanh quỷ dị của Lân Thiếu Dật.
Dường như trong thoáng chốc ấy, ánh mắt Thông Thiên Đế lóe lên một tia oán hận, nhưng một giây sau lại tàn lụi.
Không ai hay biết, lúc này Lăng Tiêu cũng đang trùng kích xiềng xích ràng buộc của tầng cuối cùng, chỉ là vì y mới đột phá tới bảy sao không lâu, cho nên quá trình không được thuận lợi cho lắm.
Đương nhiên cũng có khả năng chưa tìm được phương pháp thực sự, bởi vì có linh thủy và linh khí ngũ sắc không ngừng thẩm thấu vào cơ thể, trụ cột của y đã được củng cố cực kỳ vững chắc, khả năng lớn nhất là áp dụng sai cách, Âm Dương thần đan cũng chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi, mấu chốt vẫn phải dựa vào cảm ngộ của bản thân.
Vì muốn tạo cho Lăng Tiêu một hoàn cảnh tốt nhất để đột phá, Du Tiểu Mặc mang Ngũ Phúc Linh Nhãn vào trong không gian của hắn, linh khí ngũ sắc kết hợp với linh trí trong thiên địa, nói không chừng có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Hơn nữa nếu như may mắn đột phá, có khi trốn trong không gian lại tránh được lôi kiếp cũng nên, hắn thật sự có chút lo lắng nếu lúc ấy hắn không ngăn cản được, hại Lăng Tiêu bị sét đánh, vậy thì tội lỗi của hắn lớn lắm á.
Linh khí màu trắng đậm đặc và linh khí ngũ sắc nhẹ nhàng bay lượn trong không trung như cầu vồng, đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp đẽ, cuối cùng hòa vào làm một trong cơ thể Lăng Tiêu.
Ước chừng sáu canh giờ sau, tình huống này mới ngừng lại.
Ngay thời điểm thiên địa chìm vào yên tĩnh, Lăng Tiêu chuyển động, hai tay vẽ những quỹ đạo kỳ quái trên không trung, mỗi quỹ đạo đều mang một màu sắc riêng biệt, ứng với nguyên tố ngũ hành, tản ra hơi thở phồn thịnh.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, cỏ dưới chân hắn đang đồng loạt hướng về phía Lăng Tiêu, như đang tôn sùng thờ phụng, thậm chí trên mấy mảnh đất trơ trụi, cỏ bắt đầu dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mọc lên.
Khi hắn nhìn về phía dãy núi xa xa, phía ruộng linh thảo cũng ẩn ẩn có xu thế này, hắn cho rằng Lăng Tiêu sắp thành không rồi, nhưng mới qua nửa canh giờ, loại cảm giác này đột ngột rút đi như thủy triều, Lăng Tiêu phun ra một búng máu, linh khí xung quanh bỗng trở nên nhiễu loạn.
Du Tiểu Mặc vội vàng chạy tới bên cạnh y, “Anh làm sao thế?”
Lăng Tiêu xua tay, “Không sao, chỉ là cảm giác có chút bế tắc, giống như thiếu sót cái gì.”
“Có phải bây giờ nên dùng tới Âm Dương thần đan không?” Linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên.
Lăng Tiêu lắc đầu đáp: “Vẫn chưa phải lúc.”
Du Tiểu Mặc lập tức nóng nảy, nếu không dùng Âm Dương thần đan thì hình như có tu luyện tiếp cũng chẳng thay đổi được gì, mặc dù con đường tu luyện của hắn không gặp nhiều trắc trở, nhưng hắn cũng biết sau khi gặp phải vấn đề không nên đi theo lối mòn, nhất là bình cảnh, càng sốt ruột càng dễ thất bại.
“Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Không được, ta sợ không kịp.” Lăng Tiêu từ chối không chút nghĩ ngợi, càng tới gần cấp bậc kia, càng cảm ứng được quy tắc trong thiên địa rõ ràng hơn, y mang máng cảm giác được quy tắc mà Chí Tôn giả thượng nhiệm để lại sắp hỏng, thường thì loại tình huống này sẽ biểu thị rằng có Chí Tôn giả mới sắp xuất hiện, rất có thể người này chính là Lân Thiếu Dật.
Khi Chí Tôn giả hiện thế, quy tắc cũ sẽ bị đập tan, thiên địa sẽ chế định quy tắc mới, mà vì Chí Tôn giả đương nhiệm có mặt, quy tắc sẽ được thực chất hóa, một khi làm trái, quy tắc sẽ thẳng thắn trừng phạt người kia, hơn nữa với tính cách của Lân Thiếu Dật, rất có thể gã sẽ nghĩ ra cách cực đoan hơn trước nhiều.
Du Tiểu Mặc bực bội gãi gãi đầu, tóc bị hắn gãi tới nỗi rối bù.
Đúng lúc này, hai phu phu như cùng có cảm giác, cùng nhìn về hướng nhà gỗ nhỏ.
Trong căn nhà nhỏ đơn sơ, phía cửa sổ đột nhiên tuôn ra một luồng sáng mạnh, dường như trong phòng có thứ gì đó đang cộng hưởng.
Khi Lân Minh và Lân Cổ bước vào, cảnh tượng đập vào mắt họ là từng dãy núi trùng trùng không dứt, như thể nơi này tự hình thành một mảnh trời đất riêng cho mình, tộc nhân của ông cư trú trong những ngọn núi này, mà đỉnh núi cao nhất chính là nơi Kỳ Lân chủ ngự trị.
Hai người không ngừng chân, lập tức bay về phía đó.
Trên đường có tộc nhân của Kỳ Lân tộc muốn cản họ lại, nhưng hiện tại những người ở trong tộc chỉ là cường giả cấp mười một, mới chốc lát đã bị đánh bay.
Hai người nhanh chóng đáp xuống dưới chân núi.
Căn cứ vào tin tình báo, bây giờ Lân Thiếu Dật đang bế quan trên đỉnh núi, tìm cơ hội đột phá tới cảnh giới Chí Tôn giả, loại tình huống này, một khi bị quấy rầy, không chỉ thất bại mà còn có khả năng bị cắn trả.
Lân Cổ kiềm chế trái tim hơi kích động, chỉ cần nghĩ tới chẳng mấy chốc nữa sẽ giải quyết được Lân Thiếu Dật, Tiêu nhi sẽ không phải gặp bất cứ nguy hiểm nào, Lân Minh cũng không bị đuổi giết và gánh vác tội danh sát hại Kỳ Lân chủ, ông lại cảm thấy không thể ngăn nổi sự kích động kia.
“Minh, hiện tại trên đỉnh núi không có ai trông coi, chúng ta sẽ xông lên bây giờ chứ?”
Lân Minh nhíu mày thật chặt, chần chờ nhìn ngọn núi yên tĩnh, cảm giác mà ngọn núi mang lại lúc này không hề giống với khi xưa, “Thời gian của chúng ta không nhiều, lên xem một chút đi.”
Nhưng ngay khi họ muốn đi lên ngọn núi, đột nhiên đập vào một lớp kết giới, kết giới tỏa ra hào quang mãnh liệt ép họ phải lui ra phía sau mấy bước.
Lân Minh biến sắc, “Đây là…”
“Là cái gì?” Lân Cổ cũng có dự cảm xấu.
Dường như đã ngẫm ra điều gì đó, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, cắn răng nghiến lợi mà đáp: “Lân Thiếu Dật lại dám lợi dụng thi cốt của Kỳ Lân chủ, hắn nghiền thi cốt của Kỳ Lân chủ thành bột rồi dùng để bố trí kết giới kia, bộ thi cốt màu vàng ấy có toàn bộ sức mạnh của Kỳ Lân chủ khi còn sống…”
Lân Cổ khiếp sợ trợn tròn mắt, Lân Thiếu Dật dám lớn mật như thế, chỉ vì đảm bảo an toàn của bản thân mình mà dám nghiền thi cốt của Kỳ Lân chủ thành bột, hành vi mất hết tính người…
“Người của Kỳ Lân tộc biết chuyện này không?”
Lân Minh lắc đầu, sắc mặt vẫn rất tệ, “Nếu là lúc trước, ta còn có thể xác định, nhưng hiện tại ta không rõ liệu sau khi biết chuyện này tộc nhân sẽ phản ứng ra sao nữa.”
“Không thể để Lân Thiếu Dật thành công!” Sắc mặt Lân Cổ rất u ám.
“Ta biết, em tránh ra trước đi, ta thử xem có thể phá vỡ kết giới không.” Lân Minh gật đầu, ông cũng không đời nào để cho Lân Thiếu Dật thành công, mặc dù năm đó vì bị Kỳ Lân chủ phản đối nên ông với A Cổ mới phải rời xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng Kỳ Lân chủ có ân với ông, ngài đã đi về cõi tiên bao năm, Lân Minh không thể trơ mắt nhìn thi cốt của Kỳ Lân chủ bị giẫm đạp.
Vừa nói xong, Lân Minh lập tức triển khai toàn bộ sức mạnh, linh lực trong cơ thể tuôn trào như bão táp, thậm chí thời điểm giao chiến với Lân Thiên cũng không dùng tới ngần ấy sức mạnh.
Đợi lúc Tổ Mã thoát khỏi Yêu Hoàng tộc để chạy tới, vừa hay nhìn thấy Lân Minh đang tấn công kết giới, một kích kia ẩn chứa mười phần sức mạnh của ông, chỉ thấy kết giới bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, nhưng ngay thời điểm kết giới không thể chịu nổi, phía bên ngoài chợt lóe lên một lớp kim quang, hình như kim quang kia đã cản lại đòn tấn công của Lân Minh, một lát sau, kết giới khôi phục tùng huống như cũ.
Tổ Mã thở phào một tiếng, nàng là người duy nhất biết về kết giới, nhưng thực lực của Lân Minh rất cao, Tổ Mã không dám chắc liệu kết giới có thể chịu nổi công kích của Lân Minh hay không, bây giờ nàng đã có thể yên tâm rồi.
Đúng lúc này, Lân Minh xoay người, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Tổ Mã.
Tổ Mã rùng mình, toàn thân đều cảnh giác, sức mạnh linh hồn trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, chuẩn bị phản kích.
“Nữ nhân, xem ra ngươi cũng biết.” Lân Minh giận tái mặt, sau đó liền quay sang nói với Lân Cổ, “A Cổ, em triệu tập nhân thủ đồng loạt công kích kết giới, chỉ cần năng lượng của Kỳ Lân chủ tiêu hao hết, kết giới sẽ tự sụp đổ.”
Lân Cổ gật đầu.
Tổ Mã muốn ngăn cản, nhưng có Lân Minh ở đây, nàng hoàn toàn không có biện pháp nào, hơn nữa nàng cũng chẳng có cơ hội để nghĩ quỷ kế vì công kích của Lân Minh đã lao về phía nàng.
Cùng lúc đó, trong chính điện trên đỉnh núi.
Trung tâm của trận pháp, Lân Thiếu Dật đang nhắm chặt hai mắt, trận pháp phía dưới như một vật còn sống, những đường vân trên mặt đất được trạm trổ từ máu tươi, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, những đường máu vằn vện không ngừng ngọ nguậy, phảng phất như mạch máu, không ngừng vận chuyển máu tươi vào Lân Thiếu Dật đang ngồi ở chính giữa.
Ngay phía trước trận pháp là một người được treo ngay ngắn, không ai khác ngoài Thông Thiên Đế, chỉ là lúc này không thể gọi gã là người nữa, toàn thân gã không còn một mảng da nguyên vẹn, máu tươi không ngừng chảy ra, nhỏ xuống trận pháp, sau đó bị hấp thu, bởi vì thứ Thông Thiên Đế tu luyện có tính chất đặc thù, máu tươi của gã mang một màu vàng kim nhàn nhạt.
Lúc này Thông Thiên Đế chỉ còn một hơi, nhưng cũng sắp quy thiên tới nơi rồi, gã vất vả ngẩng đầu, cặp mắt đỏ lòm nhìn về hướng Lân Thiếu Dật, trong miệng phát ra những âm thanh quỷ dị, gã biết mình không sống được bao lâu.
Nói nghiêm túc thì Lân Thiếu Dật nhỏ hơn gã rất nhiều, Thông Thiên Đế vẫn cho rằng mình sẽ trở thành chúa tể sở hữu các vị diện, và vẫn luôn tin chắc như vậy, không ngờ, kết quả lại rơi vào tay một tên tiểu bối, giờ đây cuộc đời gã như một câu chuyện cười.
So với Lân Thiếu Dật, đẳng cấp của gã còn kém lắm.
Thông Thiên Đế chưa bao giờ biết, gã lại thành thứ mấu chốt để Lân Thiếu Dật đột phá khỏi gông cùm bảy sao đỉnh phong, hơn nữa còn là thứ duy nhất.
Thực lực của Thông Thiên Đế cũng là bảy sao đỉnh phong, nhưng để có được thực lực này phần lớn là nhờ tín ngưỡng góp nhặt từ nhiều vị diện khác nhau.
Tín ngưỡng là một thứ hư ảo, nhưng cũng là một sự tồn tại thiết thực, không chỉ giúp thực lực của Thông Thiên Đế tăng lên một cấp mà còn biến máu của gã thành màu vàng kim, những tia sáng vàng óng ánh này chính là năng lượng tín ngưỡng.
Mà thứ Lân Thiếu Dật muốn dùng chính là năng lượng tín ngưỡng này, kế hoạch ban đầu của gã là đợi Tổ Mã đột phá khỏi lục phẩm, sau đó luyện cho gã một viên Âm Dương thần đan, nhưng kế hoạch lại bị Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc phá hủy, cũng may mà gã có chuẩn bị phương án khác, mới không để xảy ra tình trạng lâm vào ngõ cụt.
Lân Thiếu Dật đã từng điều tra qua, mặc dù năng lượng tín ngưỡng là thứ ở vị diện khác, nhưng nó cũng thích hợp cho vị diện này, hơn nữa đã có năng lượng tín ngưỡng, sự gian nan trên con đường tu luyện sẽ giảm xuống nhiều lắm, một khi gom đủ tín ngưỡng, gã có thể trùng kích cảnh giới cao hơn.
Thông Thiên Đế thu thập tín ngưỡng đã hơn mười vạn năm, năng lượng tín ngưỡng trong máu gã cực kỳ đậm đặc, dùng gã làm đá kê chân là thích hợp nhất, nếu sớm biết kết quả sẽ thành ra thế này, tuy Thông Thiên Đế sẽ không hối hận những gì mình đã làm trước kia, nhưng chắc chắn gã sẽ hối hận vì mình không bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước.
“Nhanh thôi, sự đau khổ của ngươi sẽ chấm dứt.”
Trong đại điện trống rỗng vang vọng âm thanh quỷ dị của Lân Thiếu Dật.
Dường như trong thoáng chốc ấy, ánh mắt Thông Thiên Đế lóe lên một tia oán hận, nhưng một giây sau lại tàn lụi.
Không ai hay biết, lúc này Lăng Tiêu cũng đang trùng kích xiềng xích ràng buộc của tầng cuối cùng, chỉ là vì y mới đột phá tới bảy sao không lâu, cho nên quá trình không được thuận lợi cho lắm.
Đương nhiên cũng có khả năng chưa tìm được phương pháp thực sự, bởi vì có linh thủy và linh khí ngũ sắc không ngừng thẩm thấu vào cơ thể, trụ cột của y đã được củng cố cực kỳ vững chắc, khả năng lớn nhất là áp dụng sai cách, Âm Dương thần đan cũng chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi, mấu chốt vẫn phải dựa vào cảm ngộ của bản thân.
Vì muốn tạo cho Lăng Tiêu một hoàn cảnh tốt nhất để đột phá, Du Tiểu Mặc mang Ngũ Phúc Linh Nhãn vào trong không gian của hắn, linh khí ngũ sắc kết hợp với linh trí trong thiên địa, nói không chừng có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Hơn nữa nếu như may mắn đột phá, có khi trốn trong không gian lại tránh được lôi kiếp cũng nên, hắn thật sự có chút lo lắng nếu lúc ấy hắn không ngăn cản được, hại Lăng Tiêu bị sét đánh, vậy thì tội lỗi của hắn lớn lắm á.
Linh khí màu trắng đậm đặc và linh khí ngũ sắc nhẹ nhàng bay lượn trong không trung như cầu vồng, đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp đẽ, cuối cùng hòa vào làm một trong cơ thể Lăng Tiêu.
Ước chừng sáu canh giờ sau, tình huống này mới ngừng lại.
Ngay thời điểm thiên địa chìm vào yên tĩnh, Lăng Tiêu chuyển động, hai tay vẽ những quỹ đạo kỳ quái trên không trung, mỗi quỹ đạo đều mang một màu sắc riêng biệt, ứng với nguyên tố ngũ hành, tản ra hơi thở phồn thịnh.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, cỏ dưới chân hắn đang đồng loạt hướng về phía Lăng Tiêu, như đang tôn sùng thờ phụng, thậm chí trên mấy mảnh đất trơ trụi, cỏ bắt đầu dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mọc lên.
Khi hắn nhìn về phía dãy núi xa xa, phía ruộng linh thảo cũng ẩn ẩn có xu thế này, hắn cho rằng Lăng Tiêu sắp thành không rồi, nhưng mới qua nửa canh giờ, loại cảm giác này đột ngột rút đi như thủy triều, Lăng Tiêu phun ra một búng máu, linh khí xung quanh bỗng trở nên nhiễu loạn.
Du Tiểu Mặc vội vàng chạy tới bên cạnh y, “Anh làm sao thế?”
Lăng Tiêu xua tay, “Không sao, chỉ là cảm giác có chút bế tắc, giống như thiếu sót cái gì.”
“Có phải bây giờ nên dùng tới Âm Dương thần đan không?” Linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên.
Lăng Tiêu lắc đầu đáp: “Vẫn chưa phải lúc.”
Du Tiểu Mặc lập tức nóng nảy, nếu không dùng Âm Dương thần đan thì hình như có tu luyện tiếp cũng chẳng thay đổi được gì, mặc dù con đường tu luyện của hắn không gặp nhiều trắc trở, nhưng hắn cũng biết sau khi gặp phải vấn đề không nên đi theo lối mòn, nhất là bình cảnh, càng sốt ruột càng dễ thất bại.
“Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Không được, ta sợ không kịp.” Lăng Tiêu từ chối không chút nghĩ ngợi, càng tới gần cấp bậc kia, càng cảm ứng được quy tắc trong thiên địa rõ ràng hơn, y mang máng cảm giác được quy tắc mà Chí Tôn giả thượng nhiệm để lại sắp hỏng, thường thì loại tình huống này sẽ biểu thị rằng có Chí Tôn giả mới sắp xuất hiện, rất có thể người này chính là Lân Thiếu Dật.
Khi Chí Tôn giả hiện thế, quy tắc cũ sẽ bị đập tan, thiên địa sẽ chế định quy tắc mới, mà vì Chí Tôn giả đương nhiệm có mặt, quy tắc sẽ được thực chất hóa, một khi làm trái, quy tắc sẽ thẳng thắn trừng phạt người kia, hơn nữa với tính cách của Lân Thiếu Dật, rất có thể gã sẽ nghĩ ra cách cực đoan hơn trước nhiều.
Du Tiểu Mặc bực bội gãi gãi đầu, tóc bị hắn gãi tới nỗi rối bù.
Đúng lúc này, hai phu phu như cùng có cảm giác, cùng nhìn về hướng nhà gỗ nhỏ.
Trong căn nhà nhỏ đơn sơ, phía cửa sổ đột nhiên tuôn ra một luồng sáng mạnh, dường như trong phòng có thứ gì đó đang cộng hưởng.
Danh sách chương