Da thịt trong trắng lộ hồng, giống như một khối mỹ ngọc cực phẩm, óng ánh long lanh, kể cả dương chi bạch ngọc cũng không đẹp tới vậy, thân hình tuy khá gầy, nhìn như cả người không có một lạng thịt, nhưng cởi bỏ quần áo mới biết được, những thớ thịt kia đều đều phân bố khắp nơi trên cơ thể, dường như đã được tính đoán tỉ mỉ, không thừa không thiếu.
Thân thể đẹp đẽ tới vậy làm Lăng Tiêu vừa nhìn đã không dời nổi mắt.
Từ lúc được chạm vào y đã biết thân thể Du Tiểu Mặc nhất định không kém chút nào, nhưng đến lúc tận mắt chiêm ngưỡng vẫn khiến y chấn kinh đến mức nói không ra lời.
Tuy tứ chi nhỏ nhắn như nữ tử, nhưng còn hơn nữ tử mấy bậc, mềm dẻo có co dãn, khó trách có thể khiến y vừa sờ đã yêu thích không muốn rời tay.
Lăng Tiêu xưa nay vốn không thích sự nhu nhược nhỏ bé của nữ tử, mỗi lần nhìn đều cảm thấy phiền, nhưng vẻ mềm yếu của Du Tiểu Mặc lại mang theo vài phần cứng cỏi của nam nhân, đặc biệt là tính cách của hắn, nếu đã cố chấp thì có mười con trâu cũng không kéo lại được, sự quả quyết ấy khác xa với đa số nữ nhân.
Nhìn ánh mắt trắng trợn của Lăng Tiêu bây giờ còn chứa dục vọng như ẩn như hiện, Du Tiểu Mặc rụt cổ.
Lời nói của Lăng Tiêu rất có tính lừa gạt rồi, lúc nãy hắn thực sự lo lắng mình sẽ có tật xấu gì, cho nên cuối cùng cũng thỏa hiệp, vốn trong suy nghĩ của hắn, hai nam nhân thẳng thắn thành khẩn với nhau là chuyện quá bình thường, như khi hắn còn bé vẫn tắm chung ngủ chung với anh trai và em trai, thậm chí còn thay quần áo trước mặt họ.
Mấy việc này vốn cũng bình thường, nhưng từ sau khi Lăng Tiêu xàm sỡ hắn, Du Tiểu Mặc cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo ngược.
Cho nên lần này hắn không có cách nào thản nhiên như lúc đối mặt với ánh mắt của anh em mình.
“Rốt cuộc thì ngươi đã xem xong chưa?” Du Tiểu Mặc xấu hổ la lên, đều nhìn một lúc lâu rồi đó.
Lăng Tiêu tỉnh táo lại, anh mắt có chút lưu luyến dứt khỏi thân thể chuyển qua khuôn mặt của hắn, trắng trẻo mũm mĩm, làm y chỉ muốn bổ nhào qua cắn một cái, nhưng lại sợ dọa hắn chạy mất, cuối cùng đành phải kiềm chế lại, “Thân thể của ngươi không có vấn đề gì lớn, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Du Tiểu Mặc khẩn trương hỏi.
Nửa câu đầu nghe xong hắn thật vui vẻ, nửa câu sau đã chuyển hướng rồi, dọa hắn sợ chết khiếp.
Lăng Tiêu thở dài một hơi, nhéo nhéo khuôn mặt hắn, “Tiểu sư đệ, chẳng lẽ ngươi không phát hiện da của mình so với nữ tử còn mềm còn mịn hơn sao?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác ngó cánh tay của mình, đột nhiên nhớ tới, hình như da của hắn đúng là tốt hơn hai tháng trước rất nhiều.”
Hơn hai tháng trước, làn da trên tay hắn chỉ hơi trắng thôi, so với làn da trắng như sữa thì còn kém xa lắm, tối đa cũng chỉ đỡ hơn bạn cùng lứa tuổi một ít, đâu có như hiện tại, cả cánh tay đều sáng bóng trong suốt, nước da mịn màng tinh tế như sứ, bởi vì mỗi ngày hắn đều nhìn thấy cho nên cũng không phát hiện làn da đang dần dần thay đổi, còn như bây giờ nó đã thay đổi hoàn toàn với hai tháng trước rồi.
Lại nhìn chỗ khác trên cơ thể, trắng trắng mềm mềm, chỉ sợ đứa trẻ mới sinh ra cũng không có được làn da như vậy chứ? Hai mắt Du Tiểu Mặc khẽ đảo rồi đột nhiên ngã, cái thân thể này, hắn còn làm được nam nhân cường đại thế nào nữa? Hắn đang nằm mơ đúng không?
Lăng Tiêu cười toe toét đỡ được thân thể đang ngã xuống của Du Tiểu Mặc, thừa dịp sờ mó, hắn biết rõ ước mơ lớn nhất của Du Tiểu Mặc là trở thành một nam nhân thật lợi hại, nhưng bộ dạng nhu nhược này hiển khiên khác xa với hình tượng nam nhân uy mãnh trong tưởng tượng của hắn như trời với đất, không bị đả kích mới là lạ!
“Tại sao có thể như vậy? Hức hức…” Du Tiểu Mặc nằm trong ngực Lăng Tiêu nghẹn ngào bật khóc.
Lăng Tiêu vội vàng vỗ nhẹ lưng giúp hắn thông khí, nếu không khóc dữ dội quá bị sặc thì sao, động tác cẩn thận như sợ để lại vết bầm trên người hắn, “Ngoan, không khóc, thực ra như vậy cũng không có gì không tốt…”
Lời còn chưa nói hết, Du Tiểu Mặc đột nhiên ngồi bật đậy, đôi mắt tròn trợn to, giận dữ lên án Lăng Tiêu, “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Không có, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, ngươi cứ nghe ta nói hết đã” Lăng Tiêu cảm thấy Du Tiểu Mặc bây giờ đáng yêu cực kỳ, nhìn cái đôi má phồng phồng kia, cùng với cái miệng nhỏ đang chu lên có thể treo lên hai cân thịt ấy chứ, thật muốn hôn mà, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đang tức giận, vì phúc lợi sau này, hiện tại y phải nhịn.
Du Tiểu Mặc hứ một tiếng, quả nhiên là nông nô nổi dậy hát bài ca mà.
Nếu bình thường, hắn nhất định sẽ vì thế mà mừng thầm mãi, nhưng mà bây giờ, hắn còn không đủ thời gian để đau lòng đây này, làm sao rảnh rỗi đi chú ý mấy chuyện này.
Lăng Tiêu hài lòng ôm hắn, một đôi tay đang lướt dọc thân thể hắn sờ sờ mó mó, một bên lại dùng ngôn ngữ để dời sự chú ý của hắn, “Tiểu sư đệ, trước tiên ta hỏi ngươi một vấn đề, từ khi nào ngươi bắt đầu dùng linh thủy trong không gian để tắm?”
Khuôn mặt Du Tiểu Mặc nhăn lại như trái mướp đắng tính toán một chút, “Khoảng chừng hai tháng trước, bởi vì Đô Phong quy định ba ngày mới được lấy nước tắm một lần, cho nên ta mới nghĩ đến việc tắm rửa trong không gian.”
“Ta nghĩ ta biết nguyên nhân rồi.” Lăng Tiêu ngoài mặt thì thở dài, nhưng trong lòng đang mừng thầm không ngớt.
“Ngươi đừng nói là liên quan tới linh thủy nha?” Du Tiểu Mặc cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, hắn hy vọng có thể nghe được câu phủ định từ miệng y.
“Cái này, hoàn toàn chính xác có liên quan tới linh thủy, linh thủy trong không gian là loại nước tinh khiết nhất đất trời, do linh khí từng giọt từng giọt tích lũy mà thành, mà linh thủy từ xưa đã có được công dụng chắt lọc, mỗi ngày ngươi đều dùng linh thủy tắm rửa, lúc luyện đan cũng uống không ít linh thủy, thân thể của ngươi mà không có thay đổi gì mới là lạ.” Lăng Tiêu nhéo mũi của hắn, trong mắt lóe sáng, người tốt như vậy chỉ có y phát hiện ra, xem ra nhất định phải thuộc về y rồi.
Du Tiểu Mặc muốn thổ huyết, đau khổ cả buổi vì sự thay đổi này, hóa ra vì chính mình tự cho là thông minh.
Hiện tại hắn mới thấm thía cái câu, trên đời không có bữa cơm trưa nào miễn phí, ông trời đã cho hắn một cái bàn tay vàng, rồi lại độc ác cướp đi giấc mộng của hắn, sự đau khổ đó hắn chỉ có thể nuốt vào trong bụng rồi dần dần nhớ lại.
“Sau này ta sẽ không bao giờ tắm bằng linh thủy nữa, không bao giờ uống linh thủy nữa.” Du Tiểu Mặc dùng sức đấm ngực, cắn răng nghiến lợi thề.
Lăng Tiêu vội vàng nắm tay của hắn, an ủi, “Tiểu sư đệ, thực ra không cần làm thế, ngươi bây giờ có dùng thêm linh thủy cũng sẽ không xảy ra biến hóa nào nữa đâu, hai tháng đã đủ rửa sạch tạp chất trong người ngươi rồi, hơn nữa thân thể này cũng không phải là không có chỗ tốt.”
“Chỗ tốt gì?” Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào y, hắn cũng không tin tên này có thể nhả ra câu nào tốt đẹp, bây giờ hắn biến thành như vậy, nói không chừng người vui vẻ nhất chính là y, những câu cuối cùng này chính là chân tướng rồi!
Lăng Tiêu nghiêng người dựa vào thành giường, mái tóc đen nhánh rơi trên ngực, nhìn hắn một lúc rồi chậm rãi cong cong khóe miệng: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện bây giờ ngươi luyện đan càng ngày càng thuận tay, tu luyện quyển Thiên Hồn Kinh kia cũng càng ngày càng thuận lợi sao?”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, đúng là hắn có cảm thấy như vậy, trên thực tế, hơn một tháng trước đã có loại cảm giác này rồi.
Sức mạnh linh hồn của hắn bây giờ nhiều hơn lúc trước không chỉ hai lần, hơn nữa hiện tại hắn còn có cảm giác mình sắp đột phá tầng thứ nhất của Thiên Hồn Kinh rồi, còn có lúc luyện đan, cảm giác, càng luyện càng quen tay, đặc biệt là lúc dung đan, càng ngày càng dễ dàng, nhưng mà… hắn vẫn cho sự thay đổi này là bản lãnh của mình chứ…
Vậy mà, hiện tại Lăng Tiêu lại nói cho hắn biết tất cả những thứ đó đều là công lao của linh thủy…
“Hình như, hình như có chuyện như thế thật…” Du Tiểu Mặc lắp đắp, đôi mắt đen láy nhìn trái nhìn phải nhưng nhất quyết không chịu nhìn Lăng Tiêu.
Thấy hắn thu móng vuốt lại đổi sang bộ dạng nhìn tới nhìn lui này, Lăng Tiêu âm thầm cười gian, y há lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng mà vậy cũng tốt, ít ra hiện tại cái bộ dạng hối hận muốn khóc kia đã biến mất rồi.
Nhớ đến điều này, Lăng Tiêu cúi xuống bên tai hắn thì thầm, “Tiểu sư đệ, thực ta ngươi cứ nghĩ kỹ một lát là thấy, đối với chuyện này, ngươi được lợi nhiều hơn hại, tuy thân thể nhạy cảm hơn lúc trước rất nhiều, nhưng mà thực lực của ngươi lại tăng cao, ta nhớ ngươi từng nói mấy tháng nữa phải làm bài kiểm tra nhập môn, nếu như không luyện được một viên linh đan cấp hai, không chỉ chính ngươi mất mặt, mà sư phụ và các sư huynh của ngươi cũng bị người khác chê cười, ngươi muốn Thiên Phong và Phi Phong chế giễu các ngươi sao?”
“Đương nhiên không muốn.” Du Tiểu Mặc siết chặt nắm đấm, giận dữ nói, chuyện này hắn vẫn luôn chôn giấu trong lòng, tuy hắn đã có Thiên Hồn Kinh, nhưng vẫn có chút không tự tin, cho nên vẫn luôn thấp thỏm không yên.
“Vậy thì được rồi, tuy bây giờ ngươi vẫn chưa luyện được linh đan cấp hai, nhưng ta nghĩ ngày này chắc không xa đâu.” Lăng Tiêu gật đầu vừa cười vừa nói.
Đôi mắt của Du Tiểu Mặc tỏa sáng lấp lánh, nghe y nói mà quyết tâm dâng trào, càng chờ mong ngày kia sẽ đến.
Lăng Tiêu xoắn xoắn mấy lọn tóc đen rủ xuống vai hắn, mềm mềm mượt mượt, sáng bóng như tơ lụa, thừa dịp ngắm nghía cơ thể hắn, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười tà mị, “Tiểu sư đệ, hiện tại không đau lòng nữa rồi phải không?”
Du Tiểu Mặc quay đầu đã thấy khuôn mặt Lăng Tiêu gần trong gang tấc, có chút không tự nhiên, hắng giọng một cái: “Miễn cưỡng… tạm chấp nhận.”
“Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục chuyện lúc trước rồi phải không?” Lăng Tiêu nắm cánh tay hắn thật chặt, kéo gần khoảng cảnh giữa hai người.
Lông măng trên toàn thân của Du Tiểu Mặc đều dựng lên, hắn hoàn toàn quên mất còn có chuyện này.
Lăng Tiêu cười vui vẻ, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận rồi…
Thân thể đẹp đẽ tới vậy làm Lăng Tiêu vừa nhìn đã không dời nổi mắt.
Từ lúc được chạm vào y đã biết thân thể Du Tiểu Mặc nhất định không kém chút nào, nhưng đến lúc tận mắt chiêm ngưỡng vẫn khiến y chấn kinh đến mức nói không ra lời.
Tuy tứ chi nhỏ nhắn như nữ tử, nhưng còn hơn nữ tử mấy bậc, mềm dẻo có co dãn, khó trách có thể khiến y vừa sờ đã yêu thích không muốn rời tay.
Lăng Tiêu xưa nay vốn không thích sự nhu nhược nhỏ bé của nữ tử, mỗi lần nhìn đều cảm thấy phiền, nhưng vẻ mềm yếu của Du Tiểu Mặc lại mang theo vài phần cứng cỏi của nam nhân, đặc biệt là tính cách của hắn, nếu đã cố chấp thì có mười con trâu cũng không kéo lại được, sự quả quyết ấy khác xa với đa số nữ nhân.
Nhìn ánh mắt trắng trợn của Lăng Tiêu bây giờ còn chứa dục vọng như ẩn như hiện, Du Tiểu Mặc rụt cổ.
Lời nói của Lăng Tiêu rất có tính lừa gạt rồi, lúc nãy hắn thực sự lo lắng mình sẽ có tật xấu gì, cho nên cuối cùng cũng thỏa hiệp, vốn trong suy nghĩ của hắn, hai nam nhân thẳng thắn thành khẩn với nhau là chuyện quá bình thường, như khi hắn còn bé vẫn tắm chung ngủ chung với anh trai và em trai, thậm chí còn thay quần áo trước mặt họ.
Mấy việc này vốn cũng bình thường, nhưng từ sau khi Lăng Tiêu xàm sỡ hắn, Du Tiểu Mặc cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo ngược.
Cho nên lần này hắn không có cách nào thản nhiên như lúc đối mặt với ánh mắt của anh em mình.
“Rốt cuộc thì ngươi đã xem xong chưa?” Du Tiểu Mặc xấu hổ la lên, đều nhìn một lúc lâu rồi đó.
Lăng Tiêu tỉnh táo lại, anh mắt có chút lưu luyến dứt khỏi thân thể chuyển qua khuôn mặt của hắn, trắng trẻo mũm mĩm, làm y chỉ muốn bổ nhào qua cắn một cái, nhưng lại sợ dọa hắn chạy mất, cuối cùng đành phải kiềm chế lại, “Thân thể của ngươi không có vấn đề gì lớn, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Du Tiểu Mặc khẩn trương hỏi.
Nửa câu đầu nghe xong hắn thật vui vẻ, nửa câu sau đã chuyển hướng rồi, dọa hắn sợ chết khiếp.
Lăng Tiêu thở dài một hơi, nhéo nhéo khuôn mặt hắn, “Tiểu sư đệ, chẳng lẽ ngươi không phát hiện da của mình so với nữ tử còn mềm còn mịn hơn sao?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác ngó cánh tay của mình, đột nhiên nhớ tới, hình như da của hắn đúng là tốt hơn hai tháng trước rất nhiều.”
Hơn hai tháng trước, làn da trên tay hắn chỉ hơi trắng thôi, so với làn da trắng như sữa thì còn kém xa lắm, tối đa cũng chỉ đỡ hơn bạn cùng lứa tuổi một ít, đâu có như hiện tại, cả cánh tay đều sáng bóng trong suốt, nước da mịn màng tinh tế như sứ, bởi vì mỗi ngày hắn đều nhìn thấy cho nên cũng không phát hiện làn da đang dần dần thay đổi, còn như bây giờ nó đã thay đổi hoàn toàn với hai tháng trước rồi.
Lại nhìn chỗ khác trên cơ thể, trắng trắng mềm mềm, chỉ sợ đứa trẻ mới sinh ra cũng không có được làn da như vậy chứ? Hai mắt Du Tiểu Mặc khẽ đảo rồi đột nhiên ngã, cái thân thể này, hắn còn làm được nam nhân cường đại thế nào nữa? Hắn đang nằm mơ đúng không?
Lăng Tiêu cười toe toét đỡ được thân thể đang ngã xuống của Du Tiểu Mặc, thừa dịp sờ mó, hắn biết rõ ước mơ lớn nhất của Du Tiểu Mặc là trở thành một nam nhân thật lợi hại, nhưng bộ dạng nhu nhược này hiển khiên khác xa với hình tượng nam nhân uy mãnh trong tưởng tượng của hắn như trời với đất, không bị đả kích mới là lạ!
“Tại sao có thể như vậy? Hức hức…” Du Tiểu Mặc nằm trong ngực Lăng Tiêu nghẹn ngào bật khóc.
Lăng Tiêu vội vàng vỗ nhẹ lưng giúp hắn thông khí, nếu không khóc dữ dội quá bị sặc thì sao, động tác cẩn thận như sợ để lại vết bầm trên người hắn, “Ngoan, không khóc, thực ra như vậy cũng không có gì không tốt…”
Lời còn chưa nói hết, Du Tiểu Mặc đột nhiên ngồi bật đậy, đôi mắt tròn trợn to, giận dữ lên án Lăng Tiêu, “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Không có, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, ngươi cứ nghe ta nói hết đã” Lăng Tiêu cảm thấy Du Tiểu Mặc bây giờ đáng yêu cực kỳ, nhìn cái đôi má phồng phồng kia, cùng với cái miệng nhỏ đang chu lên có thể treo lên hai cân thịt ấy chứ, thật muốn hôn mà, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đang tức giận, vì phúc lợi sau này, hiện tại y phải nhịn.
Du Tiểu Mặc hứ một tiếng, quả nhiên là nông nô nổi dậy hát bài ca mà.
Nếu bình thường, hắn nhất định sẽ vì thế mà mừng thầm mãi, nhưng mà bây giờ, hắn còn không đủ thời gian để đau lòng đây này, làm sao rảnh rỗi đi chú ý mấy chuyện này.
Lăng Tiêu hài lòng ôm hắn, một đôi tay đang lướt dọc thân thể hắn sờ sờ mó mó, một bên lại dùng ngôn ngữ để dời sự chú ý của hắn, “Tiểu sư đệ, trước tiên ta hỏi ngươi một vấn đề, từ khi nào ngươi bắt đầu dùng linh thủy trong không gian để tắm?”
Khuôn mặt Du Tiểu Mặc nhăn lại như trái mướp đắng tính toán một chút, “Khoảng chừng hai tháng trước, bởi vì Đô Phong quy định ba ngày mới được lấy nước tắm một lần, cho nên ta mới nghĩ đến việc tắm rửa trong không gian.”
“Ta nghĩ ta biết nguyên nhân rồi.” Lăng Tiêu ngoài mặt thì thở dài, nhưng trong lòng đang mừng thầm không ngớt.
“Ngươi đừng nói là liên quan tới linh thủy nha?” Du Tiểu Mặc cố gắng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, hắn hy vọng có thể nghe được câu phủ định từ miệng y.
“Cái này, hoàn toàn chính xác có liên quan tới linh thủy, linh thủy trong không gian là loại nước tinh khiết nhất đất trời, do linh khí từng giọt từng giọt tích lũy mà thành, mà linh thủy từ xưa đã có được công dụng chắt lọc, mỗi ngày ngươi đều dùng linh thủy tắm rửa, lúc luyện đan cũng uống không ít linh thủy, thân thể của ngươi mà không có thay đổi gì mới là lạ.” Lăng Tiêu nhéo mũi của hắn, trong mắt lóe sáng, người tốt như vậy chỉ có y phát hiện ra, xem ra nhất định phải thuộc về y rồi.
Du Tiểu Mặc muốn thổ huyết, đau khổ cả buổi vì sự thay đổi này, hóa ra vì chính mình tự cho là thông minh.
Hiện tại hắn mới thấm thía cái câu, trên đời không có bữa cơm trưa nào miễn phí, ông trời đã cho hắn một cái bàn tay vàng, rồi lại độc ác cướp đi giấc mộng của hắn, sự đau khổ đó hắn chỉ có thể nuốt vào trong bụng rồi dần dần nhớ lại.
“Sau này ta sẽ không bao giờ tắm bằng linh thủy nữa, không bao giờ uống linh thủy nữa.” Du Tiểu Mặc dùng sức đấm ngực, cắn răng nghiến lợi thề.
Lăng Tiêu vội vàng nắm tay của hắn, an ủi, “Tiểu sư đệ, thực ra không cần làm thế, ngươi bây giờ có dùng thêm linh thủy cũng sẽ không xảy ra biến hóa nào nữa đâu, hai tháng đã đủ rửa sạch tạp chất trong người ngươi rồi, hơn nữa thân thể này cũng không phải là không có chỗ tốt.”
“Chỗ tốt gì?” Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào y, hắn cũng không tin tên này có thể nhả ra câu nào tốt đẹp, bây giờ hắn biến thành như vậy, nói không chừng người vui vẻ nhất chính là y, những câu cuối cùng này chính là chân tướng rồi!
Lăng Tiêu nghiêng người dựa vào thành giường, mái tóc đen nhánh rơi trên ngực, nhìn hắn một lúc rồi chậm rãi cong cong khóe miệng: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện bây giờ ngươi luyện đan càng ngày càng thuận tay, tu luyện quyển Thiên Hồn Kinh kia cũng càng ngày càng thuận lợi sao?”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, đúng là hắn có cảm thấy như vậy, trên thực tế, hơn một tháng trước đã có loại cảm giác này rồi.
Sức mạnh linh hồn của hắn bây giờ nhiều hơn lúc trước không chỉ hai lần, hơn nữa hiện tại hắn còn có cảm giác mình sắp đột phá tầng thứ nhất của Thiên Hồn Kinh rồi, còn có lúc luyện đan, cảm giác, càng luyện càng quen tay, đặc biệt là lúc dung đan, càng ngày càng dễ dàng, nhưng mà… hắn vẫn cho sự thay đổi này là bản lãnh của mình chứ…
Vậy mà, hiện tại Lăng Tiêu lại nói cho hắn biết tất cả những thứ đó đều là công lao của linh thủy…
“Hình như, hình như có chuyện như thế thật…” Du Tiểu Mặc lắp đắp, đôi mắt đen láy nhìn trái nhìn phải nhưng nhất quyết không chịu nhìn Lăng Tiêu.
Thấy hắn thu móng vuốt lại đổi sang bộ dạng nhìn tới nhìn lui này, Lăng Tiêu âm thầm cười gian, y há lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng mà vậy cũng tốt, ít ra hiện tại cái bộ dạng hối hận muốn khóc kia đã biến mất rồi.
Nhớ đến điều này, Lăng Tiêu cúi xuống bên tai hắn thì thầm, “Tiểu sư đệ, thực ta ngươi cứ nghĩ kỹ một lát là thấy, đối với chuyện này, ngươi được lợi nhiều hơn hại, tuy thân thể nhạy cảm hơn lúc trước rất nhiều, nhưng mà thực lực của ngươi lại tăng cao, ta nhớ ngươi từng nói mấy tháng nữa phải làm bài kiểm tra nhập môn, nếu như không luyện được một viên linh đan cấp hai, không chỉ chính ngươi mất mặt, mà sư phụ và các sư huynh của ngươi cũng bị người khác chê cười, ngươi muốn Thiên Phong và Phi Phong chế giễu các ngươi sao?”
“Đương nhiên không muốn.” Du Tiểu Mặc siết chặt nắm đấm, giận dữ nói, chuyện này hắn vẫn luôn chôn giấu trong lòng, tuy hắn đã có Thiên Hồn Kinh, nhưng vẫn có chút không tự tin, cho nên vẫn luôn thấp thỏm không yên.
“Vậy thì được rồi, tuy bây giờ ngươi vẫn chưa luyện được linh đan cấp hai, nhưng ta nghĩ ngày này chắc không xa đâu.” Lăng Tiêu gật đầu vừa cười vừa nói.
Đôi mắt của Du Tiểu Mặc tỏa sáng lấp lánh, nghe y nói mà quyết tâm dâng trào, càng chờ mong ngày kia sẽ đến.
Lăng Tiêu xoắn xoắn mấy lọn tóc đen rủ xuống vai hắn, mềm mềm mượt mượt, sáng bóng như tơ lụa, thừa dịp ngắm nghía cơ thể hắn, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười tà mị, “Tiểu sư đệ, hiện tại không đau lòng nữa rồi phải không?”
Du Tiểu Mặc quay đầu đã thấy khuôn mặt Lăng Tiêu gần trong gang tấc, có chút không tự nhiên, hắng giọng một cái: “Miễn cưỡng… tạm chấp nhận.”
“Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục chuyện lúc trước rồi phải không?” Lăng Tiêu nắm cánh tay hắn thật chặt, kéo gần khoảng cảnh giữa hai người.
Lông măng trên toàn thân của Du Tiểu Mặc đều dựng lên, hắn hoàn toàn quên mất còn có chuyện này.
Lăng Tiêu cười vui vẻ, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận rồi…
Danh sách chương