Cô nương xinh đẹp diện váy hoa, dáng điệu thướt tha diễn tả những tư thế mềm mại trong làn điệu vui tươi.

Đây vốn là một tiết mục xuất sắc.

Sắc mặt Cố Khâm lại không chút biến đổi xem màn biểu diễn cuối cùng của Ngự Nhạc Phong. Hằng năm đều là những màn biểu diễn như thế này, dù cho có biến đổi làn điệu hay vũ điệu thì vẫn không có thêm sự tiến bộ nào về nội dung.

Thật sự đã xem qua ca múa ở Tụ Hoa Phường rồi thì sẽ hiểu tại sao Tú Nương lại chẳng có chút lo lắng nào. Bởi Ngự Nhạc Phòng đã cảm thấy chính mình đủ tài giỏi, không thể hạ nổi thân phận để hoạc hỏi thêm từ những cô nương mang thân phận thấp kém ngoài kia.

Mà suy nghĩ này cũng không phải chỉ có mình Cố Khâm, những vị quan thường ghé thăm nơi này uống rượu xem ca múa cũng đã sớm nhận ra.

Điệu múa kết thức, hoàng hậu - Lý Tinh Liên không tiếc lời ca ngợi "Liễu phu nhân dạy ra quả nhiên không làm bổn cung cùng bệ hạ thất vọng. Lưu tổng quản, đợi tiệc tan nhớ ban thưởng cho Ngự Nhạc Phòng."

Lưu tổng quản đứng hầu bên cạnh đáp "Nô tài đã nhớ kỹ thưa hoàng hậu."

Trên mặt hoàng hậu hiện nét mong chờ mà hỏi hoàng thượng nên cạnh "Bệ hạ, thần thiếp nghe nói lần này có mời đến một nhóm vũ cơ từ dân gian đến biểu diễn. Là thật sao ạ!"

Chu Hưng Đế gật đầu, cười nói với hoàng hậu "Đúng thế. Tiết mục này là do Lục đại nhân đề cử cho ta, ta cũng rất mong chờ."

Hiểu ý của hoàng thượng, Lưu tổng quản liền cất giọng hô "Cho truyền vũ cơ Tụ Hoa Phường nhập tiệc."

Một nhóm vũ cơ đến từ dân gian, điều này thật sự là mới lạ. Nhóm sứ đoàn các nước cũng rất mong chờ.

Cố Khâm cũng rất chờ đợi, hắn muốn nhìn thấy biểu cảm bị mê hoặc mất thần trí của đám đại thần luôn tự cho là thanh liêm đó. Như một trò cười tự biên tự diễn.



Cửa đại điện mở ra, bước vào đầu tiên là một nhóm cô nương diện y phục theo từng màu sắc khác nhau, các nàng che mặt, tay ôm theo nhạc cụ.

Ai hay ghé thăm Tụ Hoa Phường thì đều biết đây là nhóm Vô Nhan Tử chuyên đón tiếp khách nhân.

Theo sau lại là một nhóm vũ cơ mặc trang phục dị vực màu tử sắc, phục sức bằng vàng điểm xuyến, cách ăn mặc bạo dạn mà để lộ ra đôi cánh tay ngọc ngà cùng vòng eo thon mềm mại.

Một số vị quan ngồi đây khi thấy nhóm vũ cơ này thì lập tức mất tự nhiên.

Nhất là Lục Cảnh Minh, bởi vì gã ta thấy được Lan Hương trong nhóm người này.

Nhóm Vô Nhan Tử phân tán ra tứ phía, chọn một vị trí trong sảnh tiệc rộng lớn, hoặc đứng hoặc ngồi mà chuẩn bị diễn tấu.

Nhóm vũ cơ lại đẩy theo vũ đài nhỏ đến trung tâm sảnh tiệc, khi thanh âm nhạc khí vang lên thì điệu múa của các nàng cũng bắt đầu.

Thanh âm êm tai lại mang theo sắc xuân, dáng điệu thướt tha quyến rũ trong trang phục bạo dạn lại không chút thô thiển.

Trong khi khách nhân cả sảnh đang đắm chìm trong tiếng nhạc cùng vũ điệu uyển chuyển thì mọi nhạc cụ khác lại ngừng hẳn, theo sau sự nghi ngờ của khách nhân là tiếng lục lạc nhỏ bé vang lên, vũ đài trống không lộ ra một ô nhỏ.

Cô nương trong trang phục dị vực đỏ rực bước ra, lục lạc đeo trên người theo từng cái giơ tay nhấc chân mà vang lên.

Tóc đen xoăn nhẹ tùy ý xõa xuống, theo từng động tác của nàng mà như một làn nước đen uốn lượn. Dáng người nàng thướt tha yêu kiều, mỗi động tác nhỏ đều mang theo sự phóng khoáng cùng quyến rũ của người dị vực.



Nhất là gương mặt, mọi sắc nét đều hoàn mỹ đến khó tin, vậy nhưng nửa mặt trái của nàng lại bị che bởi những đóa hồng mai lớn nhỏ khác nhau.

Nàng ở nơi đó, chẳng khác nào yêu hoa trong truyền thuyết nhân gian.

Nhạc khí lại tiếp tục diễn tấu, vũ cơ quanh đài nhỏ tiếp tục múa, nhưng mọi sự tập trung đều chuyển đến cô nương kia.

Khách nhân đều thất thần, không thể trách thế nhân đắm mình trong hồng trần, có trách thì chỉ có thể nói hồng trần quyến rũ họ, khiến họ không thể thoát ra.

Đến khúc cuối cao trào, trong tay nàng chẳng biết từ đâu ra mà xuất hiện một nhành hồng mai, nhành hoa được tung lên.

Ai cũng muốn có được hoa của mỹ nhân, chỉ là hoa lại có ý rơi vào lòng quan nhân.

Cố Khâm thoát hỏi sự thất thần mà nhận lấy nhành hoa trong lòng, trước sự ghen tỵ đỏ mắt của những kẻ ngồi đây mà thản nhiên cất vào tay áo.

Chu Hưng Đế ngồi trên vị trí cao kia kinh diễm thưởng thức tiết mục vừa rồi, giờ đây thì hắn ta đã biết tại sao Cố Khâm lại muốn có được nàng như vậy.

Tại vì hắn ta... cũng có chút động tâm.

Bàn tay trong tay áo của hoàng hậu siết chặt lại, ngoài mặt nàng đầy thưởng thức mà khen ngợi "Thật sự là một màn biểu diễn xuất sắc! Không biết vị cô nương kia danh xưng là gì?"

Nhóm Vô Nhan Tử cùng vũ cơ lui ra khỏi sảnh tiệc.

Nàng quỳ sấp xuống đất mà thưa "Dân nữ diện kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu. Hồi Hoàng Hậu, dân nữ tục xưng là Tú Nương, bà chủ Tụ Hoa Phường."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện