Phương nam vốn là một nơi bốn mùa như xuân, dựa vào địa lý cùng khí hậu mà nơi đây thành kho lương của Đại Hưng, hằng năm nhà nhà lúa gạo thu đầy kho, dần dần phương nam lúa gạo đều sẽ chảy đi khắp cả đất nước.
Vậy nhưng từ mùa thu năm trước thời tiết đã bắt đầu có biến chuyển, mùa đông đến sớm, lúa bị lạnh mà chết làm vụ thu của người dân mất mùa, sản lượng bị giảm đến hơn một nửa.
Nhưng như thế còn chưa phải là đánh sợ, vốn phương nam mùa đông rất ít nơi đổ tuyết lớn, vậy nhưng năm nay hầu như các thành trấn đều đổ tuyết, người dân không có chuẩn bị khiến cho người già và trẻ nhỏ chết rất nhiều.
Tưởng chừng như thế đã là cùng cực, ai ngờ đông qua xuân đến, tuyết trên núi tan ra khiến đất đai vốn được ưu ái xốp mềm nơi đây xảy ra sạt lở, một số khúc kênh rạch bị vỡ khiến ruộng lúa của người dân bị tàn phá.
Thậm chí nhà cửa và người cũng bị đất đá cuốn trôi.
Vốn một năm có thể trồng ba vụ, vậy nhưng từ năm trước đến năm nay dân chúng phương nam đã thất thu hai vụ, số thóc lúa trữ trong nhà sau khi nộp thuế thì đã chẳng còn lại gì.
Bởi thế mới có nạn dân từ phương nam chạy tới kinh thành, mong hoàng đế ở xa có thể biết tình hình mà cứu trợ dân chúng.
Nhưng dân chúng nơi khác nào biết, thời điểm này hoàng thượng bọn họ mong ngóng đang không ở nơi này.
Sau khi an táng cho lão nhân, Tú Nương đem theo tiểu cô nương Tiểu Niệm trở về Tụ Hoa Phường.
Đứng trước lầy son gác tía như mơ, Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi "Tỷ tỷ, nơi này là đâu vậy a?"
Nên cạnh vang lên những tiếng phì cười, đám Tử Nhi chẳng biết vừa đi đâu trở về, bọn họ hớn hở chạy đến, thậm chí Lục Nhi còn trêu ghẹo Tiểu Niệm "Ai nha, tiểu cô nương xinh xắn ở đâu ra thế này nha. Bây giờ vào đây, đợi vài năm nữa lớn lên đưa ra tiếp khách, khi đó với nhan sắc này chắc chắn sẽ trở thành hoa khôi a."
Tiểu Niệm ngây ngốc hỏi lại nàng ấy "Tiếp khách là làm gì ạ?"
Tử Nhi tiến lên, cười híp mắt nói "Vào thanh lâu đương nhiên là phải tiếp khách, mà tiếp đãi khách nhân như thế nào... từ từ chúng ta dạy ngươi nha."
Nửa câu cuối nha đầu này còn học theo dáng vẻ đại lão gia mà nói, thật sự là rất khó coi.
Mắt thấy tiểu cô nương sắp bị bọn họ trêu khóc, Tú Nương bất đắc dĩ nói "Đừng đùa nữa. Hồng Nhi đem nha đầu này đi tắm rửa sạch sẽ rồi cho ăn no, về sau để nàng theo Bình thẩm. Còn mấy người các ngươi thì đi tìm Bình thẩm với quản sự, nói bọn họ đến tìm ta."
Dặn dò xong nàng liền trở về viện tử, trong lòng là cảm xúc nặng trĩu không thể nói ra thành lời.
Cố Khâm thường xuyên đem theo sổ con báo cáo của các thành trấn đến chỗ nàng giải quyết, việc ở phương nam tuyệt đối không nhỏ, thế nhưng nàng chưa từng nghe hắn nhắc qua một tiếng, thậm chí trong công việc được báo cáo lên cũng...
Không đúng, nàng nhớ có một vị quan huyện dâng tấu xin ngân sách tu sửa đê điều để tránh cho mùa mưa đến có lũ xảy ra.
Vậy nhưng sớm đã bị Thị Lang Hộ Bộ bỏ qua.
Là cảm thấy không cần thiết nên không xem trọng sao.
Bây giờ trong kinh thành không có người đứng đầu, muốn tìm người quản cũng không có.
Chẳnh mất bao lâu thì Bình thẩm cùng người quản sự đã đến, quản sự của Tụ Hoa Phường là một nam nhân trung niên tên Hứa Thịnh có thân hình mập mạp, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo ý cười như đang nịnh nọt người đối diện.
Nhưng Tú Nương tin tưởng đối phương, sự vụ bao năm nay của Tụ Hoa Phường quả thật chưa từng có sai lầm nào xảy ra.
Bình thẩm và Hứa Thịnh rất ít khi gặp nhau, bởi căn bản công việc của hai bên tách biệt, mà bà chủ cũng chẳng mấy khi gọi bọn họ tới cùng lúc.
Hứa Thịnh xoa tay cười ân cần hỏi nàng "Bà chủ, hôm nay có việc gì gấp mà lại gọi chúng ta đến đây vậy?"
Trước giờ Tú Nương không phải là người sẽ nói chuyện dài dòng, nàng kể mọi chuyện Tiểu Niệm đã nói với mình.
Trước vẻ mặt nghiêm túc của hai người đối diện, nàng rũ mi nói "Lão Hứa từ trong khố phòng lấy ngân lượng ra, tìm thương mối thu mua gạo đi. Bình thẩm đem theo đám nha đầu Lục Nhi đi đến cổng thành, mở một quầy phát cháo nhỏ. Haiz, Tụ Hoa Phường kiếm tiền nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tiêu nhiều như vậy a."
Cuối cùng nàng không khỏi cảm thán.
Lão Hứa dù là quản sự nhưng trước giờ không quá yêu tiền đến lạ thường, hai người bọn họ nhanh chân nhanh tay rời đi để chuẩn bị công việc nàng giao.
Thâm tâm thầm thở dài than, hiện tại nạn dân ít, nàng còn có thể hỗ trợ một phần giúp bọn họ no bụng, sau một thời gian thì chỉ sợ nàng có muốn giúp cũng chỉ tạo thành phiền toái mà thôi.
Vẫn là nên đợi Cố Khâm trở về, lúc đó mọi việc mới có lối giải quyết thích đáng nhất.
Vậy nhưng từ mùa thu năm trước thời tiết đã bắt đầu có biến chuyển, mùa đông đến sớm, lúa bị lạnh mà chết làm vụ thu của người dân mất mùa, sản lượng bị giảm đến hơn một nửa.
Nhưng như thế còn chưa phải là đánh sợ, vốn phương nam mùa đông rất ít nơi đổ tuyết lớn, vậy nhưng năm nay hầu như các thành trấn đều đổ tuyết, người dân không có chuẩn bị khiến cho người già và trẻ nhỏ chết rất nhiều.
Tưởng chừng như thế đã là cùng cực, ai ngờ đông qua xuân đến, tuyết trên núi tan ra khiến đất đai vốn được ưu ái xốp mềm nơi đây xảy ra sạt lở, một số khúc kênh rạch bị vỡ khiến ruộng lúa của người dân bị tàn phá.
Thậm chí nhà cửa và người cũng bị đất đá cuốn trôi.
Vốn một năm có thể trồng ba vụ, vậy nhưng từ năm trước đến năm nay dân chúng phương nam đã thất thu hai vụ, số thóc lúa trữ trong nhà sau khi nộp thuế thì đã chẳng còn lại gì.
Bởi thế mới có nạn dân từ phương nam chạy tới kinh thành, mong hoàng đế ở xa có thể biết tình hình mà cứu trợ dân chúng.
Nhưng dân chúng nơi khác nào biết, thời điểm này hoàng thượng bọn họ mong ngóng đang không ở nơi này.
Sau khi an táng cho lão nhân, Tú Nương đem theo tiểu cô nương Tiểu Niệm trở về Tụ Hoa Phường.
Đứng trước lầy son gác tía như mơ, Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi "Tỷ tỷ, nơi này là đâu vậy a?"
Nên cạnh vang lên những tiếng phì cười, đám Tử Nhi chẳng biết vừa đi đâu trở về, bọn họ hớn hở chạy đến, thậm chí Lục Nhi còn trêu ghẹo Tiểu Niệm "Ai nha, tiểu cô nương xinh xắn ở đâu ra thế này nha. Bây giờ vào đây, đợi vài năm nữa lớn lên đưa ra tiếp khách, khi đó với nhan sắc này chắc chắn sẽ trở thành hoa khôi a."
Tiểu Niệm ngây ngốc hỏi lại nàng ấy "Tiếp khách là làm gì ạ?"
Tử Nhi tiến lên, cười híp mắt nói "Vào thanh lâu đương nhiên là phải tiếp khách, mà tiếp đãi khách nhân như thế nào... từ từ chúng ta dạy ngươi nha."
Nửa câu cuối nha đầu này còn học theo dáng vẻ đại lão gia mà nói, thật sự là rất khó coi.
Mắt thấy tiểu cô nương sắp bị bọn họ trêu khóc, Tú Nương bất đắc dĩ nói "Đừng đùa nữa. Hồng Nhi đem nha đầu này đi tắm rửa sạch sẽ rồi cho ăn no, về sau để nàng theo Bình thẩm. Còn mấy người các ngươi thì đi tìm Bình thẩm với quản sự, nói bọn họ đến tìm ta."
Dặn dò xong nàng liền trở về viện tử, trong lòng là cảm xúc nặng trĩu không thể nói ra thành lời.
Cố Khâm thường xuyên đem theo sổ con báo cáo của các thành trấn đến chỗ nàng giải quyết, việc ở phương nam tuyệt đối không nhỏ, thế nhưng nàng chưa từng nghe hắn nhắc qua một tiếng, thậm chí trong công việc được báo cáo lên cũng...
Không đúng, nàng nhớ có một vị quan huyện dâng tấu xin ngân sách tu sửa đê điều để tránh cho mùa mưa đến có lũ xảy ra.
Vậy nhưng sớm đã bị Thị Lang Hộ Bộ bỏ qua.
Là cảm thấy không cần thiết nên không xem trọng sao.
Bây giờ trong kinh thành không có người đứng đầu, muốn tìm người quản cũng không có.
Chẳnh mất bao lâu thì Bình thẩm cùng người quản sự đã đến, quản sự của Tụ Hoa Phường là một nam nhân trung niên tên Hứa Thịnh có thân hình mập mạp, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo ý cười như đang nịnh nọt người đối diện.
Nhưng Tú Nương tin tưởng đối phương, sự vụ bao năm nay của Tụ Hoa Phường quả thật chưa từng có sai lầm nào xảy ra.
Bình thẩm và Hứa Thịnh rất ít khi gặp nhau, bởi căn bản công việc của hai bên tách biệt, mà bà chủ cũng chẳng mấy khi gọi bọn họ tới cùng lúc.
Hứa Thịnh xoa tay cười ân cần hỏi nàng "Bà chủ, hôm nay có việc gì gấp mà lại gọi chúng ta đến đây vậy?"
Trước giờ Tú Nương không phải là người sẽ nói chuyện dài dòng, nàng kể mọi chuyện Tiểu Niệm đã nói với mình.
Trước vẻ mặt nghiêm túc của hai người đối diện, nàng rũ mi nói "Lão Hứa từ trong khố phòng lấy ngân lượng ra, tìm thương mối thu mua gạo đi. Bình thẩm đem theo đám nha đầu Lục Nhi đi đến cổng thành, mở một quầy phát cháo nhỏ. Haiz, Tụ Hoa Phường kiếm tiền nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tiêu nhiều như vậy a."
Cuối cùng nàng không khỏi cảm thán.
Lão Hứa dù là quản sự nhưng trước giờ không quá yêu tiền đến lạ thường, hai người bọn họ nhanh chân nhanh tay rời đi để chuẩn bị công việc nàng giao.
Thâm tâm thầm thở dài than, hiện tại nạn dân ít, nàng còn có thể hỗ trợ một phần giúp bọn họ no bụng, sau một thời gian thì chỉ sợ nàng có muốn giúp cũng chỉ tạo thành phiền toái mà thôi.
Vẫn là nên đợi Cố Khâm trở về, lúc đó mọi việc mới có lối giải quyết thích đáng nhất.
Danh sách chương