Chiều đến Chu Hưng Đế trở về hoàng cung, rồi chẳng hiểu sao hắn lại dời bước đến phố tây. Đến khi bản thân đứng trước lâu các đã lên đèn, hắn vẫn chưa hiểu nổi tại sao bản thân lại đi tới đây.
Thở dài một tiếng, đến cũng đến rồi, thôi thì uống một bình rượu rồi hãy về.
Bước qua ngưỡng cửa, rất nhanh có một cô nương tử y mang mạng che mặt đón tiếp "Không biết quan nhân có đặt bàn trước chưa?"
Hắn khẽ lắc đầu đáp "Chưa đặt."
"Vậy ngài muốn ngồi ở sảnh lớn hay là lên lầu hai?" cô nương lại ôn thanh hỏi.
"Lầu hai" hắn ngắn gọn đáp.
Cô nương cũng không hỏi gì nữa mà dẫn hắn lên một gian còn trống trên lầu hai.
Bàn bát tiên lần trước cả một đám người ngồi vừa đủ chỗ, chỉ là lần này có một mình hắn, yên tĩnh lại trống trải.
"Cho ta một bình Bách Hoa Tửu." Cố Khâm lạnh nhạt gọi một bình rượu.
Cô nương kia thế nhưng lại nói "Bách Hoa Tửu đã hết từ tháng trước, nếu quan nhân muốn uống thì chỉ có thể đợi đến tháng sau thôi."
Nghe thế thì hắn liền im lặng, mãi một lúc sau hắn mới lại lên tiếng lần nữa "Ta muốn tìm người."
Ở nơi này nam nhân tới tìm người cũng đâu ít, cô nương tủ y không chút ngạc nhiên hay thất thố mà ôn thanh hỏi "Quan nhân muốn tìm ai?"
Cố Khâm không chút nghĩ ngợi nào mà nói "Một cô nương gọi là Tú Nương."
Nháy mắt cô nương tử y cho là mình đã nghe nhầm, bàn tay giấu trong tay áo khẽ nhéo chính mình, thấy thật sự rất đau thì nàng mới âm thầm kinh ngạc mà đáp lại "Tú Nương xưa nay không tiếp khách."
Không tiếp khách? Nàng ấy thật không tiếp khách sao?
"Uống trà trò chuyện mà thôi, không hơn." hắn cũng không muốn hơn xa.
"Vậy ta đi hỏi hộ ngài một tiếng." cô nương nhanh chóng chạy mất dạng.
***
Lầu ba của Tụ Hoa Phường là nhã gian chuyên đón tiếp khách quý, người vào được không phú cũng quý.
Tú Nương hôm nay một thân lục y lười biếng nằm trên ghế quý phi bên ô cửa sổ, đôi tai ánh mắt đều thưởng thức ca múa bên dưới, trong tay là quạt tròn mới mua hôm nay, tóc dài tùy ý xõa tung trải dài phía sau.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy mở, cô nương tử y sách làn váy lụa chạy vào, cái dáng vẻ kia nào có uyển chuyển như nước vừa rồi, ôn thanh vốn dễ nghe cũng sa sả kém duyên.
"Bà chủ! Có chuyện không hay rồi!"
Mí mắt giật giật, Tú Nương thu hồi tầm mắt lại, bất lực nói "Lại làm sao?"
Các ngươi bớt gây chuyện cho ta thì sẽ buồn chết sao?!
Tử Nhi vội đóng cửa lại rồi đi đến cạnh nàng, một vẻ một lời khó nói hết "Bà chủ... có khách chỉ đích danh ngài tiếp trà tiếp chuyện."
Tú Nương không mấy bất ngờ, dù danh tiếng của nàng không đồn ra ngoài để câu kéo khách nhân thì vẫn sẽ có đôi lúc có vị khách vô tình gặp được nàng, gặp rồi lại tỏ ý muốn gặp nhiều hơn.
Dù sao cũng là hoa khôi ngầm mà các cô nương ở phố tây công nhận, khách nhân không bị hớp mất hồn đã tốt rồi.
"A, chỉ uống trà tiếp chuyện thôi sao? Vậy người báo gia đi, nếu hắn chi được thì dẫn tới." nàng tùy ý nói.
Aiz, tiền này tới cửa không kiếm không được mà.
Liếc nhìn bà chủ chẳng chút bận tâm nào của mình, Tử Nhi chỉ có thể rời đi mà dẫn khách tới thôi, thế nhưng trong lòng không nhịn được mà gào thét.
Ngài muốn tiếp khách cũng cần phải pha trà hay gảy đàn gì đó chứ?! Cớ sao còn nằm ỳ ra đó thế kia!
Tiếp tục coi đàn ca múa hát, chẳng mấy chốc mà Tử Nhi đã mang khách của nàng đến.
Tú Nương ngồi thẳng dậy, nàng ngoái đầu nhìn lại thì thầm cảm thấy vị quan nhân này lớn lên thật đẹp nha, chỉ là nhìn sao cũng thấy thật quen mắt.
Cố Khâm bước vào phòng liền nhìn thấy mỹ nhân lười nhác ngồi dậy từ trên ghế quý phi, dáng vẻ vẫn thật tùy ý không chút quy củ nào.
Trước ghế quý phi có một bàn nhỏ cùng một chiếc ghế bành, hắn thản nhiên bước đến ngồi xuống, chẳng dư ra một dáng vẻ thất thố nào khi thấy sắc đẹp.
Ấm trà trên bàn vẫn còn tỏa hơi nóng, nàng nhấc tay rót một chén cho hắn rồi không khỏi cười đùa "Quan nhân ra tay cũng thật hào phóng, để uống trà nói chuyện cùng ta mà chi không ít bạc nha."
Nhìn cái dáng vẻ kia, Cố Khâm không khỏi nghi ngờ trong lòng, đây là... không nhận ra hắn sao?
Không hiểu sao trong lòng vậy nhưng lại có chút thất vọng, lời nói ra không có vấn đề gì, chỉ là sâu bên trong có một chút oán khí nho nhỏ "Tú Nương mỹ mạo hơn người, số tiền này bỏ ra để gặp cô nương cũng rất đáng."
Được khen ai chẳng thích, cho dù là tú bà thanh lâu cũng đâu cầm lòng cho được.
Nàng cong mắt cười đùa đáp lại "Ngài thật biết nói chuyện mà, hẳn là các cô nương ngoài kia rất thích ngài đi."
Không đâu, Cố Tướng gia vẫn còn độc thân, hằng đêm vẫn làm bạn với chăn đơn gối chiếc.
Lời qua tiếng lại vài câu, càng nói oán khí trong lòng Cố Tướng gia sinh ra càng lớn hơn. Nữ nhân này... nói chuyện có chút độc đi.
Thở dài một tiếng, đến cũng đến rồi, thôi thì uống một bình rượu rồi hãy về.
Bước qua ngưỡng cửa, rất nhanh có một cô nương tử y mang mạng che mặt đón tiếp "Không biết quan nhân có đặt bàn trước chưa?"
Hắn khẽ lắc đầu đáp "Chưa đặt."
"Vậy ngài muốn ngồi ở sảnh lớn hay là lên lầu hai?" cô nương lại ôn thanh hỏi.
"Lầu hai" hắn ngắn gọn đáp.
Cô nương cũng không hỏi gì nữa mà dẫn hắn lên một gian còn trống trên lầu hai.
Bàn bát tiên lần trước cả một đám người ngồi vừa đủ chỗ, chỉ là lần này có một mình hắn, yên tĩnh lại trống trải.
"Cho ta một bình Bách Hoa Tửu." Cố Khâm lạnh nhạt gọi một bình rượu.
Cô nương kia thế nhưng lại nói "Bách Hoa Tửu đã hết từ tháng trước, nếu quan nhân muốn uống thì chỉ có thể đợi đến tháng sau thôi."
Nghe thế thì hắn liền im lặng, mãi một lúc sau hắn mới lại lên tiếng lần nữa "Ta muốn tìm người."
Ở nơi này nam nhân tới tìm người cũng đâu ít, cô nương tủ y không chút ngạc nhiên hay thất thố mà ôn thanh hỏi "Quan nhân muốn tìm ai?"
Cố Khâm không chút nghĩ ngợi nào mà nói "Một cô nương gọi là Tú Nương."
Nháy mắt cô nương tử y cho là mình đã nghe nhầm, bàn tay giấu trong tay áo khẽ nhéo chính mình, thấy thật sự rất đau thì nàng mới âm thầm kinh ngạc mà đáp lại "Tú Nương xưa nay không tiếp khách."
Không tiếp khách? Nàng ấy thật không tiếp khách sao?
"Uống trà trò chuyện mà thôi, không hơn." hắn cũng không muốn hơn xa.
"Vậy ta đi hỏi hộ ngài một tiếng." cô nương nhanh chóng chạy mất dạng.
***
Lầu ba của Tụ Hoa Phường là nhã gian chuyên đón tiếp khách quý, người vào được không phú cũng quý.
Tú Nương hôm nay một thân lục y lười biếng nằm trên ghế quý phi bên ô cửa sổ, đôi tai ánh mắt đều thưởng thức ca múa bên dưới, trong tay là quạt tròn mới mua hôm nay, tóc dài tùy ý xõa tung trải dài phía sau.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy mở, cô nương tử y sách làn váy lụa chạy vào, cái dáng vẻ kia nào có uyển chuyển như nước vừa rồi, ôn thanh vốn dễ nghe cũng sa sả kém duyên.
"Bà chủ! Có chuyện không hay rồi!"
Mí mắt giật giật, Tú Nương thu hồi tầm mắt lại, bất lực nói "Lại làm sao?"
Các ngươi bớt gây chuyện cho ta thì sẽ buồn chết sao?!
Tử Nhi vội đóng cửa lại rồi đi đến cạnh nàng, một vẻ một lời khó nói hết "Bà chủ... có khách chỉ đích danh ngài tiếp trà tiếp chuyện."
Tú Nương không mấy bất ngờ, dù danh tiếng của nàng không đồn ra ngoài để câu kéo khách nhân thì vẫn sẽ có đôi lúc có vị khách vô tình gặp được nàng, gặp rồi lại tỏ ý muốn gặp nhiều hơn.
Dù sao cũng là hoa khôi ngầm mà các cô nương ở phố tây công nhận, khách nhân không bị hớp mất hồn đã tốt rồi.
"A, chỉ uống trà tiếp chuyện thôi sao? Vậy người báo gia đi, nếu hắn chi được thì dẫn tới." nàng tùy ý nói.
Aiz, tiền này tới cửa không kiếm không được mà.
Liếc nhìn bà chủ chẳng chút bận tâm nào của mình, Tử Nhi chỉ có thể rời đi mà dẫn khách tới thôi, thế nhưng trong lòng không nhịn được mà gào thét.
Ngài muốn tiếp khách cũng cần phải pha trà hay gảy đàn gì đó chứ?! Cớ sao còn nằm ỳ ra đó thế kia!
Tiếp tục coi đàn ca múa hát, chẳng mấy chốc mà Tử Nhi đã mang khách của nàng đến.
Tú Nương ngồi thẳng dậy, nàng ngoái đầu nhìn lại thì thầm cảm thấy vị quan nhân này lớn lên thật đẹp nha, chỉ là nhìn sao cũng thấy thật quen mắt.
Cố Khâm bước vào phòng liền nhìn thấy mỹ nhân lười nhác ngồi dậy từ trên ghế quý phi, dáng vẻ vẫn thật tùy ý không chút quy củ nào.
Trước ghế quý phi có một bàn nhỏ cùng một chiếc ghế bành, hắn thản nhiên bước đến ngồi xuống, chẳng dư ra một dáng vẻ thất thố nào khi thấy sắc đẹp.
Ấm trà trên bàn vẫn còn tỏa hơi nóng, nàng nhấc tay rót một chén cho hắn rồi không khỏi cười đùa "Quan nhân ra tay cũng thật hào phóng, để uống trà nói chuyện cùng ta mà chi không ít bạc nha."
Nhìn cái dáng vẻ kia, Cố Khâm không khỏi nghi ngờ trong lòng, đây là... không nhận ra hắn sao?
Không hiểu sao trong lòng vậy nhưng lại có chút thất vọng, lời nói ra không có vấn đề gì, chỉ là sâu bên trong có một chút oán khí nho nhỏ "Tú Nương mỹ mạo hơn người, số tiền này bỏ ra để gặp cô nương cũng rất đáng."
Được khen ai chẳng thích, cho dù là tú bà thanh lâu cũng đâu cầm lòng cho được.
Nàng cong mắt cười đùa đáp lại "Ngài thật biết nói chuyện mà, hẳn là các cô nương ngoài kia rất thích ngài đi."
Không đâu, Cố Tướng gia vẫn còn độc thân, hằng đêm vẫn làm bạn với chăn đơn gối chiếc.
Lời qua tiếng lại vài câu, càng nói oán khí trong lòng Cố Tướng gia sinh ra càng lớn hơn. Nữ nhân này... nói chuyện có chút độc đi.
Danh sách chương