Lời bất kính Lưu lão Vương Phi nói ra chẳng khác nào đang chỉ thẳng mặt Chu Hưng Đế mà mắng.

Dù cho đối diện là hoàng thẩm, vậy nhưng đứng ở vị trí cửu ngũ chí tôn đã lâu, hắn ta không cho phép ai được tổn hại đến uy danh của bản thân.

Chiếu thư đọc xong, Chu Hưng Đế đứng dậy, hắn ta hờ hững hỏi lại "Lời của hoàng thẩm có phải là nặng quá rồi không?"

Đôi mắt bị nếp nhăn che lấp híp lại, Lưu lão Vương Phi kìm nén lửa giận trong lòng mà chất vấn "Vậy ngươi nói sao về cái chết của hoàng cô mình? Cho dù không phải nàng là hoàng thân quốc thích thì là vua một nước, thông đồng sát hại bách tính là tội nghĩa bất dung từ!"

Hàng mày hắn ta nhíu lại mất kiên nhẫn "Người nói gì, trẫm không hiểu."

Ánh mắt bà dừng lại trên Chu Hưng Đế trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt đảo qua Lý Tinh Liên đang cố duy trì bình tĩnh bên cạnh.

Đến cuối cùng Lưu lão Vương Phi nghiêng đầu nói vọng về sau "Phiền Lý phu nhân mang tang chứng vật chứng vào."

Mắt hạnh thoáng mở to, Lý phu nhân? Là mẫu thân nàng ta sao? Trong lòng Lý Tinh Liên lập tức phủ định, không thể nào như thế được, hai người bọn họ chính là cùng hội cùng thuyền, một người ngã, người còn lại cũng không thể đứng vững được.

Các lão cựu thần tránh ra một lối đi nhỏ, từ phía sau có một phụ nhân ăn mặc đoan trang mang theo khay gỗ phủ vải trắng đi đến phía trước.

Đứng trước quân chủ một nước, bà ấy cũng không quỳ xuống hành lễ, sống lưng thẳng tắp như chẳng thể bẻ cong xuống.

Ở đây có vài nhà giao hảo cùng Lý gia, ban đầu bọn họ chỉ thấy phụ nhân này có chút quen mắt, sau một lúc nhìn kỹ thì lập tức có người nhận ra.

"Là Lý An Bình! Người này là Lý An Bình!" có một vị quan Hình Bộ kinh ngạc thốt lên.



Theo sau cũng không ngừng có người khẳng định.

"Thật là nhị tiểu thư Lý gia năm đó!"

"Biến mất lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện."

Sự tích năm đó của tiểu thư Lý gia chẳng mấy ai có thể quên nổi. Có người cảm thấy bà trái với đức hạnh của nữ nhân, không hiểu lễ giáo. Nhưng cũng có người cảm khái bà thẳng thắn, khẳng khái.

Khen chê đều có đủ, vậy nhưng lâu như vậy rồi tên tuổi của bà vẫn còn trong giới hào môn kinh thành.

Nghe những lời xôn xao xung quanh, Lý Tinh Liên trợn trừng mắt nhìn phụ nhân càng lúc càng đến gần.

Cuối cùng nàng ta nghẹn ra một lời "Cô cô... người là cô cô của ta sao?"

Ánh mắt Bình thẩm lạnh lẽo nhìn nàng, bà không chút lưu tình mà nói "Không phải. Lý gia ta trước giờ không có kẻ bất chính, thế nên thứ cho ta không dám nhận làm cô cô của Hoàng Hậu ngài."

Lời này thật sự là rất khó nghe, vậy nhưng cách hành sự của Lý gia trước giờ đều nổi tiếng là cương trực. Đến lúc này ánh mắt triều thần dõi đến trên người Hoàng Hậu đương triều dần hiện lên sự nghi ngờ.

Lưu lão Vương Phi cất giọng vang khắp điện "Các vị ở đây đều là quan trong một triều, hôm nay có việc trọng đại nên vẫn xin các vị yên tĩnh ngồi tại chỗ cho."

Lão Vương Phi hạ mình nói như vậy, triều thần dù có không muốn cũng phải cho đối phương đủ mặt mũi.

Khi các quan viên ổn định lại, các vị cựu thần cao tuổi vẫn sừng sững bất động ở đó.



Chu Hưng Đế cùng hoàng hậu của mình vẫn đứng lại giữa điện.

"Lưu lão Vương Phi, trẫm kính người là trưởng bối. Vậy nhưng không có nghĩa trẫm đồng ý để người vượt quyền của trẫm!" hắn ta tức giận đến đỏ bừng mặt mà quát khẽ.

Trước long uy của bậc đế vương bà cũng không hề nhún nhường, thanh âm vẫn đều đều mà nói "Hoàng Thượng, ngài vẫn lên xem bằng chứng ta mang đến thì hơn."

Lời vừa dứt thì bà đưa tay gạt mảnh vải trắng xuống, ánh mắt mọi người cũng theo đó dừng lại tại đấy.

Đồng tử Lý Tinh Liên co rút lại, khi nhìn thấy những vật đó chân nàng ta như muốn nhũn ra.

Trong khay có một con dao bị khói lửa hun cháy phần cán, một quyển sổ sách cùng vài phong thư.

"Hoàng Hậu, người còn muốn chối cãi gì hay không a?" ánh mắt bà dừng lại trên người Lý Tinh Liên, thanh âm đầy chế giễu cùng châm chọc.

"Ta... ta... " nàng ta ấp úng mãi không thành lời.

Chu Hưng Đế nhíu mày nói "Lão Vương Phi, người mang thứ này đến rồi chất vấn Hoàng Hậu của trẫm là có ý gì đây!?"

Trong ánh mắt bà lóe lên sự chán ghét, ngay cả đạo quân thần cũng lười diễn "Hoàng Thượng hẳn là hiểu rõ hơn ta, nhưng cũng có một số việc ta vẫn là hiểu hon ngài. Vậy nên, ngài vẫn là đứng nhìn đi."

Một lần rồi lại một lần, Chu Hưng Đế tức đến hộc máu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Trong tay đối phương có chiếu thư của Tiên Hoàng, xem dáng vẻ kia thì chắc chắn là vẫn còn, hắn ta không thể xúc động làm bậy.

Bàn tay gầy phủ đầy nếp nhăn của lão Vương Phi cầm lấy quyển sổ sách lên, bà ôn tồn cười nói "Trước tiên nói về thứ này đi."

Trước mặt mọi người, bà lật từng trang một rồi nói "Ba năm trước thiên tai diễn ra, người dân phương nam chịu cảnh nghèo đói đến mức phải chạy nạn đến nơi khác. Trong các vị ở đây có ai nghĩ qua tại sao phương nam quanh năm chỉ nuôi lúa lại có đến bảy kho lúa trống rỗng chưa? Nhưng bảy kho này chỉ là kho nhỏ, những kho lúa khác chỉ cần có lúa vẫn có thể cứu trợ nạn dân. Vậy tại sao cuối lại chỉ có vài địa thương nhỏ mở kho phát lúa đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện