Đợi sau khi Tống Thư Hàng rời đi thì thân ảnh của Giang Tử Yên mới xuất hiện bên dưới một mái nhà.
Cô gọi điện thoại cho Dược Sư, lười biếng đáp lời:
- Dược Sư, Thư Hàng đã trở về an toàn rồi.
- Còn nữa, Dược Sư, ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu. Ngươi đừng có hòng nghĩ cách đuổi ta ra ngoài mãi như thế, vô dụng thôi.
Nói xong thì cô không chờ Dược Sư nói thêm gì nữa, bấm tắt máy luôn.
- Thứ ta muốn thì nhất định phải lấy cho bằng được.
Giang Tử Yên lẩm bẩm.
Cô nhảy xuống khỏi mái nhà, đi đến chỗ tên đàn ông tay dài bị Tống Thư Hàng hủy thi diệt tích kia, bấm pháp quyết thi triển một pháp thuật nho nhỏ quét sạch dấu vết ở nơi này.
Tống Thư Hàng đã làm rất tốt, bất quá, trong mắt một số tu sĩ biết cách truy tung thì vẫn còn rất nhiều dấu vết còn sót lại. Giang Tử Yên đang loại bỏ hết những dấu vết này.
Những chuyện này, đợi sau khi tu vi thực lực của Tống Thư Hàng được tăng cường thì hắn sẽ dần nắm giữ được, chẳng có gì phải lo cả.
Tống Thư Hàng đưa Triệu Nhã Nhã về đến nơi an toàn, lại tiền đường mua cả thức ăn với đồ uống cho bạn cùng phòng.
Trở lại kí túc xá, leo lên giường nằm. Xua tan chân ngã trong đầu, quá trình giết chết tên tay dài kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Lúc này nhớ lại mà thấy sợ, có phần không quen, lại có cả kích thích… giống như sự vui sướng hắn có được khi giúp đỡ người khác vậy.
Ba thằng bạn cùng phòng còn đang kêu gào đòi mở hack đi chơi đểu người ta.
Tống Thư Hàng nằm nghỉ một lát, lấy tấm thẻ khắc ba vết móng vuốt trong túi ra, sau đó hắn cầm điện thoại chụp hình tấm thẻ này lại, gửi vào trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Sau đó lại hỏi mấy người trong nhóm:
- Các tiền bối, có ai biết tấm thẻ này là của tổ chức tu sĩ nào không?Vừa mới gửi lên không bao lâu thì đã có tiền bối trả lời.
Người đầu tiên trả lời quả nhiên chính là chiến sĩ online mọi lúc mọi nơi Bắc Hà Tán Nhân:
- Chưa thấy bao giờ, cũng chưa nghe nói tới thứ nào như thế. Chắc là của một tổ chức nhỏ không tiếng tăm nào đó rồi.
Nghe tới đây thì Tống Thư Hàng cảm thấy an tâm phần nào. Bắc Hà Tán Nhân là vạn sự thông của nhóm, tình huống của mỗi thành viên trong nhóm hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu như hắn chưa từng nghe nói tới tổ chức nào có dấu hiệu đại diện như tấm thẻ này thì chắc chắn đây cũng không phải là thế lực của vị tiền bối nào trong nhóm.
Trước kia Tống Thư Hàng còn lo rằng đây là thế lực nào đó dưới trướng của tiền bối trong nhóm, nếu vậy thì muốn giải quyết chuyện này sẽ có chút phiền toái.
- Tống tiền bối, tổ chức của tấm thẻ này rất quan trọng à?
Vũ Nhu Tử lúc này thế mà vẫn còn online.
Kể từ sau khi cô trở về Linh Điệp Đảo tới nay thì mỗi ngày trời vừa chập tối đã đi đả tọa luyện công rồi.
- Đối với cá nhân tôi mà nói thì rất quan trọng.
Tống Thư Hàng trả lời.
- Vậy để ta giúp ngươi hỏi cha thử xem.
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói, sau đó cô nhanh chóng offline, chạy đi tìm Linh Điệp Tôn Giả.
Bắc Hà Tán Nhân lại hỏi dò:
- Là địch hay bạn?
- Là địch. – Thư Hàng đáp gọn lỏn.
Bắc Hà Tán Nhân:
- Có thể giải quyết được chứ? Cần giúp gì không?
Tống Thư Hàng trả lời:
- Đang tìm tung tích của bọn chúng, đã có được chút manh mối. Nếu như thật sự không làm gì được thì tôi sẽ nhờ các tiền bối giúp đỡ.
- Dược Sư còn ở chỗ ngươi không?
Bắc Hà Tán Nhân có chút lo lắng, dù sao thì Tống Thư Hàng mới nhập môn có hai ngày, thực lực hãy còn yếu kém.
- Dược Sư tiền bối vẫn còn ở đây, có thể hắn sẽ ở lại thêm vài ngày.
- Vậy thì được rồi.
Bắc Hà Tán Nhân cảm thấy an tâm hơn một chút.
Lúc này Vũ Nhu Tử đã trở lại, online nói:
- Tống tiền bối, thứ này chắc là của một tổ chức nhỏ nào đó thôi, đúng rồi, đợi ngày mai ta hoàn thành xong khế ước linh quỷ thì sẽ giúp Tống tiền bối san bằng cái tổ chức cỏn con ấy, đến lúc đó cũng tiện thử xem uy lực của linh quỷ vừa khế ước luôn!
Có mấy câu nói vui vẻ hớn hở của cô nàng Vũ Nhu Tử khiến cho tâm trạng của Tống Thư Hàng tốt hơn hẳn:
- Cảm ơn.
- Chờ chúng ta san bằng tổ chức cỏn con ấy xong thì chúng ta cùng nhau đến gần bi*n đ*ng tìm kiếm hòn đảo thần bí kia nhé tiền bối. Nghe nói có người phát hiện ra hòn đảo
- bồng bềnh trên không và vô cùng thần bí
- trong truyền thuyết, có thể mơ hồ thấy được nơi ấy hoa tỏa hương chim bay lượn, linh khí dồi dào, thậm chí còn có rất nhiều sinh vật tưởng chừng đã tuyệt diệt đều sống ở đó. Nhất định rất kích thích đấy.
Vũ Nhu Tử đã bắt đầu để trí óc bay xa đến phương trời vô định rồi.
Tam Lãng online, thấy thế thì theo thói quen đá đểu cho một câu:
- Thế nhưng Vũ Nhu Tử cô nương à, cô phải hoàn thành khế ước với linh quỷ xong đi đã!
Chiến hạm của Vũ Nhu Tử bị một quả pháo nổ tan tành.
- Đêm nay ta sẽ liều mạng với khế ước linh quỷ!
Cô nàng chân dài kêu to.
Nói xong thì cô vội vàng offline, có thể là đi vật lộn với khế ước linh quỷ rồi.
Bắc Hà Tán Nhân gửi một cái icon mỉm cười lên rồi nói:
- Nói ra thì có đạo hữu nào định tổ đội đi đến hòn đảo thần bí xuất hiện ở gần bi*n đ*ng mà Vũ Nhu Tử cô nương vừa mới nhắc đến không?
Bắc Hà Tán Nhân vừa mới nói xong thì rất nhiều tiền bối im ỉm trong nhóm đều trồi lên, bắt đầu thảo luận vấn đề lập đội đi đánh phó bản đảo thần bí.
N.guồn.: i.read.v.nTrong nhóm thoắt cái đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tống Thư Hàng kéo màn hình điện thoại xem tin nhắn, khóe miệng bất giác nhếch lên mỉm cười.
Tít tít tít.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gửi tin nhắn riêng cho Thư Hàng.
Tống Thư Hàng mở ra xem thì chính là cô nàng Vũ Nhu Tử vừa rồi mới offline xong.
- Tống tiền bối, có phải là hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cảm giác ngươi hôm nay cứ là lạ thế nào ấy.
Vũ Nhu Tử quan tâm hỏi han.
Là lạ? Tống Thư Hàng nghi hoặc kéo hết phần chat của mình ra xem lại từ đầu chí cuối, nhưng hoàn toàn không thấy những gì mình nói có điểm nào lạ cả.
Hắn gãi gãi đầu, thế này mà cũng có thể nhìn ra hôm nay mình có điểm khác lạ, đây chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết của phụ nữ à?- Nếu nói có chuyện gì xảy ra thì hôm nay tôi đã giết người.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc rồi gõ xuống một câu như thế này:
- Tôi tự mình chặt đầu cưa hắn, nhìn thấy đầu của hắn bay lên. Bây giờ nhớ lại…. thật sự cứ hư ảo như đang nằm mơ vậy.
Chẳng biết vì sao, sau khi gõ hàng chữ này ra thì Tống Thư Hàng cảm thấy lòng bị nhẹ hẳn. Giống như hòn đá lớn đè nặng trên ngực của hắn bị người ta nhấc lên rồi vậy.
- Lần đầu tiên tiền bối sát sinh à? Có hối hận không?
Vũ Nhu Tử nhanh chóng trả lời…trong đầu cô nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên sau khi cô giết người, khi ấy phụ thân Linh Điệp Tôn Giả cũng phải an ủi cô rất lâu.
Cô không biết phải an ủi người khác ra sao, bất quá cô có thể bắt chước quá trình phụ thân an ủi mình khi đó, cứ làm theo y chang là được!
- Không hối hận.
Tống Thư Hàng kiên định gõ xuống ba chữ này, cho dù có quay ngược thời gian trở lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn chém ra một kiếm kia không chút do dự!
- Ta thấy được giác ngộ và lòng tin của tiền bối khi chém ra một kiếm kia, Tống tiền bối, ngươi đừng suy nghĩ miên man nữa làm gì. Bây giờ ngươi chỉ cần nhớ rõ vì sao mình lại giơ kiém lên, kiên định với niềm tin khiến mình giơ kiếm. Chỉ cần lòng tin và sự kiên định của ngươi là đúng thì đó là sự lựa chọn không có gì đáng tiếc. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân mình, ta vẫn sẽ đứng sau ủng hộ ngươi.
Vũ Nhu Tử dịu dàng nói.
Lúc gõ ra câu này, trên mặt cô ẩn ẩn có vầng sáng thánh mẫu bắn ra bốn phía.
- Cảm ơn.
Tống Thư Hàng mỉm cười. Cách Vũ Nhu Tử an ủi người khác có phần gượng gạo, khiến cho Tống Thư Hàng có cảm giác như đang đối mặt với trưởng bối. Nhưng phần tâm ý này của cô, Tống Thư Hàng cũng cảm nhận được rõ ràng.
- Đừng khách khí, tiền bối. Bây giờ ta phải đi liều mạng với trận pháp khế ước đây! Chờ khế ước của ta xong rồi thì sẽ tìm tiền bối thám hiểm đảo thần bí!
Vũ Nhu Tử nói xong thì thỏa mãn offline.
Có thể giúp đỡ được Tống Thư Hàng tiền bối khiến cô rất vui vẻ.
Mà lúc này, ở một góc khác của Linh Điệp Đảo.
Linh Điệp Tôn Giả nhìn vào những lời con gái đã nói với Tống Thư Hàng trong điện thoại, thật lòng muốn khóc ngất trong nhà cầu.
Tôn Gỉa lại đang lén login vào nick của con gái ~
….
Chừng ba giờ sáng.
Tống Thư Hàng đã sớm ngủ say, nhưng tinh thần lực trên người hắn thi thoảng lại quét một vòng, đây là bí quyết duy trì khả năng cảnh giác bảo vệ của tinh thần lực. Bởi vì lúc ban ngày hắn vẫn luôn duy trì pháp môn cảnh giác, thân thể trong khoảng thời gian ngắn vẫn giữ quán tính đấy. Cho nên dù là lúc đi ngủ thì thân thể thi thoảng vẫn kích hoạt tinh thần lực để duy trì trạng thái cảnh giác.
Tất cả những điều này, ngay cả bản thân hắn cũng không để ý đến.
Trong lúc mơ màng, Tống Thư Hàng đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Hắn mở to hai mắt, vội vàng tắt tiếng để khỏi quấy rầy tới đám bạn cùng phòng đang ngủ say. Sau đó hắn cầm điện thoại lên xem.
Là một dãy số lạ gọi đến, mã vùng ở đằng trước biểu thị là khu vực Hoa Tây.
Là điện thoại lừa đảo à? Tống Thư Hàng quen tay bấm nút nghe…ngồi tán phét với đám lừa đảo là việc mà Tống Thư Hàng và đám bạn cùng phòng rất thích làm.
Đặc biệt là Lý Dương Đức, thằng này giống với hầu hết mấy tên lập trình viên khác là bên ngoài im lặng ít lời, trong bụng lại đen tối, có hàng hà sa số những cách để trêu ghẹo bọn kia. Mỗi khi gặp phải kẻ lừa đảo nào là nữ thì sức chiến đấu lại tăng gấp ba lần so với bình thường, bạn gái lừa đảo kia sẽ khóc đấy biết không hả?
- Là đạo hữu Thư Sơn Áp Lực Đại đấy à?
Trong điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.
Không phải lừa đảo, Thư Sơn Áp Lực Đại là id chat của hắn, lại còn xưng hô là đạo hữu, lẽ nào là tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1?
Tống Thư Hàng dụi dụi mắt, lập tức tỉnh táo:
- Xin chào, là tôi đây.
- Tiểu hữu ngươi đang ngủ à? Vậy thì ta sẽ nói ngắn gọn thôi.
Người nọ cười khẽ rồi nói:
- Ta là phủ chủ Thất Sinh Phù trong Nhóm Cửu Châu Số 1, ngoài ra, ta đã hỏi Dược Sư huynh xin số điện thoại của ngươi. Chủ yếu ta muốn hỏi ngươi về tấm thẻ khắc ba vết móng vuốt mà ngươi đã gửi lên nhóm lúc tối.
- Tiền bối có tin tức gì về tổ chức kia sao?
Tống Thư Hàng đã hoàn toàn tỉnh táo.