Bồ Bồ chiến tướng chi gia vắng lặng hơn nhiều, mọi người sớm đã quên mất nơi này. Trước đây bình thường còn có một số chiến tướng cấp thấp tới đây học tập thảo luận nhưng sau khi Bồ Bồ biến mất, nhân khí nơi này nhanh chóng suy tàn.
Không có ai đến nữa.
Lương Vi có chút kích động đi tới đây. Hôm nay Tả Mạc nói với hắn Bồ Bồ muốn gặp hắn, khi nghe thấy điều này trái tim mạnh mẽ của hắn không nhịn được nhói một cái.
Khác với Phí Lôi, Lương Vi phục tùng mệnh lệnh của Tả Mạc nhưng Tả Mạc không phải là tín ngưỡng của hắn. Trong lòng hắn chỉ có hai người đặc biệt, một là quân đoàn trưởng quân đoàn Băng Sương, ngày đó cấp trên rất ưu ái hắn, dốc túi truyền thụ, đại lực tài bồi.
Mà một người khác chính là vị Bồ Bồ đầy thần bí kia.
Lúc quen biết Bồ Bồ chính là lúc hắn chán nản nhất đau khổ nhất, bị cưỡng chế cách chức, nhàn rỗi ở nhà, lúc đó hắn đi đâu cũng đều bị đồng liêu cười nhạo châm chọc. Mà trước đó, hắn vừa mới trải qua thời kì huy hoàng nhất của đời người, vạn dặm bôn ba thiết lập kì công, vãn hồi chút danh dự cuối cùng cho yêu tộc.
Đang lúc huy hoàng nhất vinh quang nhất thì đột nhiên bị người ta quăng đi, rơi xuống không ai cứu.
Chuyển biến đột ngột như thế nếu hắn không phải kẻ ngoan cường chỉ sợ đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng dù là hắn thì lúc đó cũng tâm nguội ý tàn, sau đó hắn phát hiện ra Bồ Bồ chiến tướng chi gia, hắn gặp được Bồ Bồ.
Một vị tuyệt thế chiến tướng cường đại kinh người!
Hắn vẫn nhớ rất rõ lúc đó bản thân đã vô cùng kinh ngạc và chấn động. Hắn không thể nào ngờ được một vị chiến tướng cường đại như thế lại xuất hiện ở một góc heo hút không chút thu hút trong thập chỉ ngục.
Từ đó về sau hắn bắt đầu đi theo Bồ Bồ học tập chiến đấu.
Hắn bắt đầu phát hiện ra những gì mình biết không còn đủ dùng nữa. Mỗi lần được đối chiến với Bồ Bồ đều khiến hắn vô cùng hưng phấn và mong đợi, mặc dù lần nào cũng như lần nào đều bị đánh cho thê thảm.
Chính nhờ những lần thảm bại này hắn đã tiến bộ một cách nhanh chóng. Hắn bắt đầu trở nên trầm ổn hơn, hắn bắt đầu thoát khỏi tư duy chiến đấu theo bản năng, hắn bắt đầu học tập làm sao để khống chế một chiến dịch khổng lồ và phức tạp, hắn bắt đầu học tập chiến lược.
Hắn càng ngày càng mạnh hơn, chính hắn cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Khi Bồ Bồ cho hắn cơ hội quay trở lại chiến trường, xây dựng chiến bộ thuộc về mình, máu trong người hắn như muốn sôi lên, bốc cháy hừng hực, ký ức về thời kì đó vẫn còn mới nguyên.
Đối với Phí Lôi thì duy trì chính là sứ mệnh và ý thức trách nhiệm.
Đối với Lương Vi thì còn có một nguyên nhân khác, đó là vì hắn coi Bồ Bồ như sư trưởng của mình. Mặc dù Bồ Bồ chưa bao giờ thừa nhận hắn là đồ đệ và hắn cũng chưa bao giờ gọi Bồ Bồ là lão sư.
Khi bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mắt, trái tim Lương Vi không khỏi đập mạnh một cái.
Bồ yêu nhận ra Lương Vi đã tới, hắn xoay người mỉm cười nói: "Không tồi, năm đó ta không nhìn lầm ngươi." Dứt lời hắn đánh giá Lương Vi từ trên xuống dưới một cách kỹ càng: "Nhìn qua thì thấy cũng trầm ổn hơn năm đó không ít. Mấy năm ma luyện quả thực không uổng phí."
Đầu óc Lương Vi trở nên trống rỗng, đôi mắt sói ngây ra, hắn giống như một hài tử không biết phải làm gì.
Bồ yêu cảm nhận được sự kích động trong lòng Lương Vi, mỉm cười trầm giọng nói: "Kể cho ta nghe tình hình gần đây của các ngươi."
Ánh mắt hắn đầy quan thiết xen lẫn vui mừng đắc ý, Lương Vi chính là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất của hắn. Hắn có thể cảm nhận được khí chất của Lương Vi so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Năm xưa hắn đã sớm xem trọng Lương Vi, trong mắt hắn vị chiến tướng thiếu niên thông minh hiếu học này chỉ cần mài giũa thật tốt thì nhất định sẽ phát ra hào quang kinh người.
Bồ yêu rất hài lòng với Lương Vi, hắn vốn cho rằng Công Tôn Sai xuất sắc như vậy chỉ là đệ tử có thể ngộ mà không thể cầu. Thế nhưng không ngờ tới hắn lại gặp một người khác. Càng khiến hắn đắc ý hơn chính là phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng đều rất lợi hại, đều có được những phẩm chất đáng quý.
Bồ yêu rất hài lòng.
Chút nữa phải đem khoe với Vệ mới được!
Nói tới những việc trải qua trong mấy năm nay Lương Vi nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn nhẹ giọng kể về những điều đã diễn ra.
Bồ yêu trầm mặc lắng nghe, tiếu ý trên mặt biến mất, hắn không ngờ cuộc sống của bọn họ lại gian nan như vậy. Bồ yêu không khỏi cảm khái nói: "Ngươi phải chịu khổ rồi!"
Lời này của Bồ yêu là xuất phát từ nội tâm. Hắn biết rõ mang theo một nhóm người như thế mà muốn không chết đói là điều không hề đơn giản. Nhưng muốn duy trì tác phong kỷ luật của chiến bộ chính quy thì đó lại càng khó hơn.
Trong lòng Lương Vi không khỏi cảm thấy ấm áp nhưng hắn chỉ cười đáp: "Cũng may là có Phí Lôi đỡ cho nhiều."
Bồ yêu nhìn đệ tử đắc ý của mình một cách chăm chú, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi phải cẩn thận, đoạn đường này chỉ sợ không yên ổn đâu!"
Tiếu ý trên mặt Lương Vi lập tức biến mất, vẻ mặt ngưng trọng: "Chẳng lẽ có ai đó sẽ gây bất lợi với chúng ta?"
-
Bỗng Sa Ngẫu từ dưới mặt đất chui lên xuất hiện ở trước mặt Thi.
"Kế hoạch với Hải Tâm Băng thất bại rồi. Không ổn nhất là đại tướng số một của Gia Mạn là Lý Tra Đức đã đầu phục Hải Tâm Băng. Hầu hết các thế lực của Gia Mạn đều gia nhập vào Bắc Nguyên Băng phủ." Sa Ngẫu nói.
"Ồ, rất bình thường, vào lúc này ngoại trừ Hải Tâm Băng thì không ai dám nhận bọn họ nữa." Thi hơi lơ đãng nói.
Sa Ngẫu nhìn thấy vẻ mặt của Thi thì kì quái hỏi: "Ngươi không lo lắng gì sao?"
"Lo lắng cái gì?" Thi cười cười: "Ngươi không nên coi thường Tả Mạc."
"Ta không coi thường hắn." Sa Ngẫu lắc đầu: "Hắn có thể từ chiến trường Phong Tuyệt đi ra và trong một khoảng thời gian ngắn như thế bước vào thần cấp thì không ai có đủ tư cách coi thường hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không quen thuộc nơi này, thế lực của Hải Tâm Băng rất lớn, nếu không nhanh chóng tiêu diệt Hải Tâm Băng thì Minh cảnh rất dễ rơi vào hỗn loạn, tâm nguyện của ngươi cũng khó mà hoàn thành."
"Không đâu." Thi lắc đầu.
"Không? Sao ngươi nghĩ thế?" Sa Ngẫu hơi kinh ngạc hỏi.
Thi không biết đang nghĩ gì bỗng lắc đầu bật cười nói: "Tên gia hỏa này có một điểm rất kì quái đó là nếu ngươi đấu với hắn, từng lá bài tẩy được ngươi ném ra, mắt ngươi mong ngóng nhìn, hắn cũng ném ra từng lá bài tẩy của mình. Sau đó rất nhanh ngươi liền phát hiện ra những lá bài hắn còn giữ đều tốt hơn của ngươi rất nhiều, càng đáng sợ hơn chính là những lá bài còn lại càng ngày càng trở nên tốt hơn."
"Nghe thật đáng sợ." Sa Ngẫu ấp úng nói.
"Đúng vậy! Rất đáng sợ! Điểm này ngay cả ta cũng cảm thấy không thể đỡ nổi." Thi cười ha ha: "Là địch nhân của hắn chính là một sự thống khổ."
"Được rồi. Năm ngươi kia lúc nào sẽ tỉnh lại?" Sa Ngẫu hỏi.
"Có lẽ là sau nghi thức đăng vị của hắn." Thi có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc chúng ta không được chứng kiến."
--
Tâm trạng Tả Mạc vô cùng tốt, giải cứu thành công Bồ yêu và Vệ khiến hắn rất vui vẻ, ngay cả khi hai người cãi nhau sống chết cũng cảm thấy thú vị hơn nhiều.
Thi gửi tin năm người đại sư huynh A Quỷ cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng của hắn tự nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Thần lực khôi phục, liên hệ được với Mạc Vân Hải, giải cứu thành công Bồ yêu và Vệ, đánh thức được năm người đại sư huynh A Quỷ. Tả Mạc cảm thấy những vấn đề phức tạp mười năm qua hắn phải suy nghĩ thoáng cái đã giải quyết xong xuôi.
Nếu như thế mà còn chưa khiến tâm trạng trở nên tốt hơn vậy làm sao mới có thể chứ? Chuyến hành trình tới minh vương cung lần này hắn không quá lo lắng, hắn chỉ muốn đi nhìn qua một chút thôi. Dư uy của Thi vẫn còn, hơn nữa còn bố trí sát chiêu, bản thân cứ vậy mà tiếp nhận Minh cảnh là được rồi.
Bỗng, đội ngũ dừng lại.
Rất nhanh, An Mạc đã bay tới, vẻ mặt khó coi: "Vương thượng, phía trước có người chặn đường, ý đồ bất thiện!"
Kinh nghiệm chiến đấu của An Mạc vô cùng phong phú, hơn nữa hắn rất quen thuộc với Minh cảnh, có người không kiêng dè mà chặn đường vậy chắc chắn không phải việc tốt lành gì.
Điều này nói lên rằng phe phản đối tân vương đã không còn chút e dè gì nữa.
An Mạc lớn lên ở Minh cảnh nên hiểu rất rõ ma tộc ở Minh cảnh. Ở Minh cảnh, mọi người chỉ biết tới nắm đấm! Lúc trước còn có nhiều người cố kỵ dư uy của lão minh vương nên không dám xuất đầu, một khi có người dẫn đầu thì cố kỵ trong lòng mọi người sẽ nhanh chóng giảm xuống, tiếng phản đối và nghi vấn về tân vương sẽ càng ngày càng nhiều, cục diện cũng vì thế mà chuyển biến xấu hơn.
Điều này vô cùng bất lợi với tân vương.
Mặc dù An Mạc biết rõ Tả Mạc còn là vua của Mạc Vân Hải nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Trong tay tân vương chân chính chỉ có mỗi lực lượng của An Mạc, Tây Ngục phủ!
Dùng sức của một phủ mà chống lại toàn bộ Minh cảnh vậy chỉ có một kết quả là chết mất xác.
Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy rất tức giận, đội ngũ của vương thượng mà lại có kẻ dám ngăn cản!
Đúng lúc này Tả Mạc nhận được tin của Thi, hắn ngẩng đầu, trong mắt hàn mang chớp động. Không biết vì sao, khi An Mạc nhìn thấy hàn mang chớp động trong mắt Tả Mạc thì trong lòng cảm thấy căng thẳng, áp lực quanh người tăng vọt.
"Ồ, Thi vừa truyền tin tới, kế hoạch Hải Tâm Băng thất bại rồi, hắn muốn chúng ta phải giải quyết Hải Tâm Băng." Hàn mang trong mắt Tả Mạc biến mất, trên mặt giống như bình thường hiện ra nụ cười.
"Kế hoạch Hải Tâm Băng thất bại!" An Mạc thất thanh hô lớn, mặc dù hắn không biết kế hoạch của lão minh vương dùng để đối phó với Hải Tâm Băng là như thế nào nhưng không khó để hắn có thể đoán được đây chính là sát chiêu của lão minh vương.
Sát chiêu mất hiệu quả vậy đồng nghĩa với việc bọn họ phải đối diện với Bắc Nguyên Băng phủ.
Áp lực của An Mạc bạo tăng!
"Còn nữa, bộ hạ Gia Mạc tan tác, Lý Tra Đức gì gì đó cơ hồ tất cả đều gia nhập vào Bắc Nguyên Băng phủ." Tả Mạc hứng thú nói.
An Mạc nhịn không được sắc mặt đại biến: "Nguy thật rồi!"
Tình huống đã trở nên rất tồi tệ!
Rốt cuộc An Mạc cũng hiểu ra vì sao có người dám công nhiên đứng chặn đội ngũ của tân vương!
Vốn lòng tin của mọi người với tân vương không nhiều, bây giờ càng không xem trọng nữa. Lý Tra Đức là đại tướng số một của Gia Mạn, thực lực cá nhân kém An Mạc nhưng ở phương diện chỉ huy tác chiến thì ngang ngửa với hắn. Ngoại trừ Lý Tra Đức, thực lực mấy người khác cũng vô cùng xuất sắc.
Vốn Bắc Nguyên Băng phủ đã giàu có, thần trang xuất sắc, bây giờ lại tiếp nhận người của Đông Minh phủ, thực lực của bọn họ tăng mạnh, trở thành đệ nhất thế lực của Minh cảnh! Khuyết điểm của Bắc Nguyên Băng phủ là chiến lực không mạnh nhanh chóng được bổ sung, huống hồ bản thân Bắc Nguyên Băng phủ đã có chiến tướng xuất sắc như Chúc Nam Nguyệt.
Càng không ổn chính là bất luận ở phương diện nhân tâm hay năng lực Hải Tâm Băng đều có danh tiếng rất tốt ở Minh cảnh.
An Mạc phán đoán một khi Hải Tâm Băng truyền tin này ra thì phe phản đối sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Tình cảnh của bọn họ lập tức trở nên vô cùng nguy hiểm!
Mẹ kiếp!
Không có ai đến nữa.
Lương Vi có chút kích động đi tới đây. Hôm nay Tả Mạc nói với hắn Bồ Bồ muốn gặp hắn, khi nghe thấy điều này trái tim mạnh mẽ của hắn không nhịn được nhói một cái.
Khác với Phí Lôi, Lương Vi phục tùng mệnh lệnh của Tả Mạc nhưng Tả Mạc không phải là tín ngưỡng của hắn. Trong lòng hắn chỉ có hai người đặc biệt, một là quân đoàn trưởng quân đoàn Băng Sương, ngày đó cấp trên rất ưu ái hắn, dốc túi truyền thụ, đại lực tài bồi.
Mà một người khác chính là vị Bồ Bồ đầy thần bí kia.
Lúc quen biết Bồ Bồ chính là lúc hắn chán nản nhất đau khổ nhất, bị cưỡng chế cách chức, nhàn rỗi ở nhà, lúc đó hắn đi đâu cũng đều bị đồng liêu cười nhạo châm chọc. Mà trước đó, hắn vừa mới trải qua thời kì huy hoàng nhất của đời người, vạn dặm bôn ba thiết lập kì công, vãn hồi chút danh dự cuối cùng cho yêu tộc.
Đang lúc huy hoàng nhất vinh quang nhất thì đột nhiên bị người ta quăng đi, rơi xuống không ai cứu.
Chuyển biến đột ngột như thế nếu hắn không phải kẻ ngoan cường chỉ sợ đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng dù là hắn thì lúc đó cũng tâm nguội ý tàn, sau đó hắn phát hiện ra Bồ Bồ chiến tướng chi gia, hắn gặp được Bồ Bồ.
Một vị tuyệt thế chiến tướng cường đại kinh người!
Hắn vẫn nhớ rất rõ lúc đó bản thân đã vô cùng kinh ngạc và chấn động. Hắn không thể nào ngờ được một vị chiến tướng cường đại như thế lại xuất hiện ở một góc heo hút không chút thu hút trong thập chỉ ngục.
Từ đó về sau hắn bắt đầu đi theo Bồ Bồ học tập chiến đấu.
Hắn bắt đầu phát hiện ra những gì mình biết không còn đủ dùng nữa. Mỗi lần được đối chiến với Bồ Bồ đều khiến hắn vô cùng hưng phấn và mong đợi, mặc dù lần nào cũng như lần nào đều bị đánh cho thê thảm.
Chính nhờ những lần thảm bại này hắn đã tiến bộ một cách nhanh chóng. Hắn bắt đầu trở nên trầm ổn hơn, hắn bắt đầu thoát khỏi tư duy chiến đấu theo bản năng, hắn bắt đầu học tập làm sao để khống chế một chiến dịch khổng lồ và phức tạp, hắn bắt đầu học tập chiến lược.
Hắn càng ngày càng mạnh hơn, chính hắn cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Khi Bồ Bồ cho hắn cơ hội quay trở lại chiến trường, xây dựng chiến bộ thuộc về mình, máu trong người hắn như muốn sôi lên, bốc cháy hừng hực, ký ức về thời kì đó vẫn còn mới nguyên.
Đối với Phí Lôi thì duy trì chính là sứ mệnh và ý thức trách nhiệm.
Đối với Lương Vi thì còn có một nguyên nhân khác, đó là vì hắn coi Bồ Bồ như sư trưởng của mình. Mặc dù Bồ Bồ chưa bao giờ thừa nhận hắn là đồ đệ và hắn cũng chưa bao giờ gọi Bồ Bồ là lão sư.
Khi bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mắt, trái tim Lương Vi không khỏi đập mạnh một cái.
Bồ yêu nhận ra Lương Vi đã tới, hắn xoay người mỉm cười nói: "Không tồi, năm đó ta không nhìn lầm ngươi." Dứt lời hắn đánh giá Lương Vi từ trên xuống dưới một cách kỹ càng: "Nhìn qua thì thấy cũng trầm ổn hơn năm đó không ít. Mấy năm ma luyện quả thực không uổng phí."
Đầu óc Lương Vi trở nên trống rỗng, đôi mắt sói ngây ra, hắn giống như một hài tử không biết phải làm gì.
Bồ yêu cảm nhận được sự kích động trong lòng Lương Vi, mỉm cười trầm giọng nói: "Kể cho ta nghe tình hình gần đây của các ngươi."
Ánh mắt hắn đầy quan thiết xen lẫn vui mừng đắc ý, Lương Vi chính là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất của hắn. Hắn có thể cảm nhận được khí chất của Lương Vi so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Năm xưa hắn đã sớm xem trọng Lương Vi, trong mắt hắn vị chiến tướng thiếu niên thông minh hiếu học này chỉ cần mài giũa thật tốt thì nhất định sẽ phát ra hào quang kinh người.
Bồ yêu rất hài lòng với Lương Vi, hắn vốn cho rằng Công Tôn Sai xuất sắc như vậy chỉ là đệ tử có thể ngộ mà không thể cầu. Thế nhưng không ngờ tới hắn lại gặp một người khác. Càng khiến hắn đắc ý hơn chính là phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng đều rất lợi hại, đều có được những phẩm chất đáng quý.
Bồ yêu rất hài lòng.
Chút nữa phải đem khoe với Vệ mới được!
Nói tới những việc trải qua trong mấy năm nay Lương Vi nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn nhẹ giọng kể về những điều đã diễn ra.
Bồ yêu trầm mặc lắng nghe, tiếu ý trên mặt biến mất, hắn không ngờ cuộc sống của bọn họ lại gian nan như vậy. Bồ yêu không khỏi cảm khái nói: "Ngươi phải chịu khổ rồi!"
Lời này của Bồ yêu là xuất phát từ nội tâm. Hắn biết rõ mang theo một nhóm người như thế mà muốn không chết đói là điều không hề đơn giản. Nhưng muốn duy trì tác phong kỷ luật của chiến bộ chính quy thì đó lại càng khó hơn.
Trong lòng Lương Vi không khỏi cảm thấy ấm áp nhưng hắn chỉ cười đáp: "Cũng may là có Phí Lôi đỡ cho nhiều."
Bồ yêu nhìn đệ tử đắc ý của mình một cách chăm chú, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi phải cẩn thận, đoạn đường này chỉ sợ không yên ổn đâu!"
Tiếu ý trên mặt Lương Vi lập tức biến mất, vẻ mặt ngưng trọng: "Chẳng lẽ có ai đó sẽ gây bất lợi với chúng ta?"
-
Bỗng Sa Ngẫu từ dưới mặt đất chui lên xuất hiện ở trước mặt Thi.
"Kế hoạch với Hải Tâm Băng thất bại rồi. Không ổn nhất là đại tướng số một của Gia Mạn là Lý Tra Đức đã đầu phục Hải Tâm Băng. Hầu hết các thế lực của Gia Mạn đều gia nhập vào Bắc Nguyên Băng phủ." Sa Ngẫu nói.
"Ồ, rất bình thường, vào lúc này ngoại trừ Hải Tâm Băng thì không ai dám nhận bọn họ nữa." Thi hơi lơ đãng nói.
Sa Ngẫu nhìn thấy vẻ mặt của Thi thì kì quái hỏi: "Ngươi không lo lắng gì sao?"
"Lo lắng cái gì?" Thi cười cười: "Ngươi không nên coi thường Tả Mạc."
"Ta không coi thường hắn." Sa Ngẫu lắc đầu: "Hắn có thể từ chiến trường Phong Tuyệt đi ra và trong một khoảng thời gian ngắn như thế bước vào thần cấp thì không ai có đủ tư cách coi thường hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không quen thuộc nơi này, thế lực của Hải Tâm Băng rất lớn, nếu không nhanh chóng tiêu diệt Hải Tâm Băng thì Minh cảnh rất dễ rơi vào hỗn loạn, tâm nguyện của ngươi cũng khó mà hoàn thành."
"Không đâu." Thi lắc đầu.
"Không? Sao ngươi nghĩ thế?" Sa Ngẫu hơi kinh ngạc hỏi.
Thi không biết đang nghĩ gì bỗng lắc đầu bật cười nói: "Tên gia hỏa này có một điểm rất kì quái đó là nếu ngươi đấu với hắn, từng lá bài tẩy được ngươi ném ra, mắt ngươi mong ngóng nhìn, hắn cũng ném ra từng lá bài tẩy của mình. Sau đó rất nhanh ngươi liền phát hiện ra những lá bài hắn còn giữ đều tốt hơn của ngươi rất nhiều, càng đáng sợ hơn chính là những lá bài còn lại càng ngày càng trở nên tốt hơn."
"Nghe thật đáng sợ." Sa Ngẫu ấp úng nói.
"Đúng vậy! Rất đáng sợ! Điểm này ngay cả ta cũng cảm thấy không thể đỡ nổi." Thi cười ha ha: "Là địch nhân của hắn chính là một sự thống khổ."
"Được rồi. Năm ngươi kia lúc nào sẽ tỉnh lại?" Sa Ngẫu hỏi.
"Có lẽ là sau nghi thức đăng vị của hắn." Thi có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc chúng ta không được chứng kiến."
--
Tâm trạng Tả Mạc vô cùng tốt, giải cứu thành công Bồ yêu và Vệ khiến hắn rất vui vẻ, ngay cả khi hai người cãi nhau sống chết cũng cảm thấy thú vị hơn nhiều.
Thi gửi tin năm người đại sư huynh A Quỷ cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng của hắn tự nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Thần lực khôi phục, liên hệ được với Mạc Vân Hải, giải cứu thành công Bồ yêu và Vệ, đánh thức được năm người đại sư huynh A Quỷ. Tả Mạc cảm thấy những vấn đề phức tạp mười năm qua hắn phải suy nghĩ thoáng cái đã giải quyết xong xuôi.
Nếu như thế mà còn chưa khiến tâm trạng trở nên tốt hơn vậy làm sao mới có thể chứ? Chuyến hành trình tới minh vương cung lần này hắn không quá lo lắng, hắn chỉ muốn đi nhìn qua một chút thôi. Dư uy của Thi vẫn còn, hơn nữa còn bố trí sát chiêu, bản thân cứ vậy mà tiếp nhận Minh cảnh là được rồi.
Bỗng, đội ngũ dừng lại.
Rất nhanh, An Mạc đã bay tới, vẻ mặt khó coi: "Vương thượng, phía trước có người chặn đường, ý đồ bất thiện!"
Kinh nghiệm chiến đấu của An Mạc vô cùng phong phú, hơn nữa hắn rất quen thuộc với Minh cảnh, có người không kiêng dè mà chặn đường vậy chắc chắn không phải việc tốt lành gì.
Điều này nói lên rằng phe phản đối tân vương đã không còn chút e dè gì nữa.
An Mạc lớn lên ở Minh cảnh nên hiểu rất rõ ma tộc ở Minh cảnh. Ở Minh cảnh, mọi người chỉ biết tới nắm đấm! Lúc trước còn có nhiều người cố kỵ dư uy của lão minh vương nên không dám xuất đầu, một khi có người dẫn đầu thì cố kỵ trong lòng mọi người sẽ nhanh chóng giảm xuống, tiếng phản đối và nghi vấn về tân vương sẽ càng ngày càng nhiều, cục diện cũng vì thế mà chuyển biến xấu hơn.
Điều này vô cùng bất lợi với tân vương.
Mặc dù An Mạc biết rõ Tả Mạc còn là vua của Mạc Vân Hải nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Trong tay tân vương chân chính chỉ có mỗi lực lượng của An Mạc, Tây Ngục phủ!
Dùng sức của một phủ mà chống lại toàn bộ Minh cảnh vậy chỉ có một kết quả là chết mất xác.
Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy rất tức giận, đội ngũ của vương thượng mà lại có kẻ dám ngăn cản!
Đúng lúc này Tả Mạc nhận được tin của Thi, hắn ngẩng đầu, trong mắt hàn mang chớp động. Không biết vì sao, khi An Mạc nhìn thấy hàn mang chớp động trong mắt Tả Mạc thì trong lòng cảm thấy căng thẳng, áp lực quanh người tăng vọt.
"Ồ, Thi vừa truyền tin tới, kế hoạch Hải Tâm Băng thất bại rồi, hắn muốn chúng ta phải giải quyết Hải Tâm Băng." Hàn mang trong mắt Tả Mạc biến mất, trên mặt giống như bình thường hiện ra nụ cười.
"Kế hoạch Hải Tâm Băng thất bại!" An Mạc thất thanh hô lớn, mặc dù hắn không biết kế hoạch của lão minh vương dùng để đối phó với Hải Tâm Băng là như thế nào nhưng không khó để hắn có thể đoán được đây chính là sát chiêu của lão minh vương.
Sát chiêu mất hiệu quả vậy đồng nghĩa với việc bọn họ phải đối diện với Bắc Nguyên Băng phủ.
Áp lực của An Mạc bạo tăng!
"Còn nữa, bộ hạ Gia Mạc tan tác, Lý Tra Đức gì gì đó cơ hồ tất cả đều gia nhập vào Bắc Nguyên Băng phủ." Tả Mạc hứng thú nói.
An Mạc nhịn không được sắc mặt đại biến: "Nguy thật rồi!"
Tình huống đã trở nên rất tồi tệ!
Rốt cuộc An Mạc cũng hiểu ra vì sao có người dám công nhiên đứng chặn đội ngũ của tân vương!
Vốn lòng tin của mọi người với tân vương không nhiều, bây giờ càng không xem trọng nữa. Lý Tra Đức là đại tướng số một của Gia Mạn, thực lực cá nhân kém An Mạc nhưng ở phương diện chỉ huy tác chiến thì ngang ngửa với hắn. Ngoại trừ Lý Tra Đức, thực lực mấy người khác cũng vô cùng xuất sắc.
Vốn Bắc Nguyên Băng phủ đã giàu có, thần trang xuất sắc, bây giờ lại tiếp nhận người của Đông Minh phủ, thực lực của bọn họ tăng mạnh, trở thành đệ nhất thế lực của Minh cảnh! Khuyết điểm của Bắc Nguyên Băng phủ là chiến lực không mạnh nhanh chóng được bổ sung, huống hồ bản thân Bắc Nguyên Băng phủ đã có chiến tướng xuất sắc như Chúc Nam Nguyệt.
Càng không ổn chính là bất luận ở phương diện nhân tâm hay năng lực Hải Tâm Băng đều có danh tiếng rất tốt ở Minh cảnh.
An Mạc phán đoán một khi Hải Tâm Băng truyền tin này ra thì phe phản đối sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Tình cảnh của bọn họ lập tức trở nên vô cùng nguy hiểm!
Mẹ kiếp!
Danh sách chương