Phí Lôi thấy đám An Mạc đang vuốt ve thần trang của mình, trên mặt đầy cuồng nhiệt, ngay cả dám người bên cạnh bọn họ cũng như vậy. Thần trang mầu xám trông đơn giản và thô ráp, nhưng sau khi trang bị toàn bộ trang bị lên, lại có cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

Toàn bộ chi Chiến bộ nhuốm một mầu xám như đến từ đại ngục vậy!

Tất cả đều là người biết xem hàng, lên chỉ cần liếc qua là có thể thấy được chỗ bất phàm của những kiện thần trang này. Huống chi, đây chính là nhưng thân trang mà vương thượng tự tay luyện chế đó a! Chỉ càn được mặc nó lên cũng là vinh quang rồi!

Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của Lương Vi đã tốt lên rất nhiều, y liếc nhìn Phí Lôi, rồi vừa cười vừa bảo: "Chỉ thấy cũng đã thèm rồi, thôi cứ chờ đến chúng ta lập nhiều chiến công, thì kiểu gì vương thượng chẳng luyện chế thần trang cho chúng ta. "

Phí Lôi lưu luyến thu hồi ánh mắt, nắm chặt hai tay lại rồi đáp: "Đúng vậy! Chúng ta nhất định phải lập nhiều chiến công hoàng tráng hơn! Phải vượt qua đám người này!"

Tuy bọn họ cảm thấy thèm thuồng, nhưng không hề cảm thấy không công bằng. Trong mấy ngày gần đây, chiến bộ chủ nhà phải chiến đấu gian khổ như thế nào bọn họ đều tận mắt nhìn thấy. Trong khi chiến tích của bọn họ thua sút chiến bộ chủ nhà nhiều lắm.

Nhưng Lương Vi không hề nản chí, sau khi được nghỉ ngơi, cuối cùng y cũng đã tiêu hóa hết nhưng rung động mà mấy ngày gần đây chứng kiến, với thái độ tích cực ấy Lương Vi bắt đầu tỏa ra hào quang thuộc về y.

"Đại chiến vẫn còn ở phía sau. " Hai mắt Lương Vi híp lại: "Ngươi không phát hiện ra mấy ngày gần đây chúng ta gặp địch nhân ít hẳn đi à?"

"Đúng vậy a! Có lẽ bọn họ bị hù cho sợ rồi! Ai có thể ngờ được vương thượng có thể hung hãn như thế cơ chứ!" Phí Lôi nhỏ giọng nói, trên mặt hiện lên vẻ tự hào.

Lương Vi khẽ gật đầu đồng tình: "Đúng vậy! Vương thượng quá hung hãn, đột kích quá mãnh liệt, có lẽ cả thiên hạ không ai có thể sánh được với ngài! Nếu như ta là địch nhân, thì nhất định không tổ chức ngăn cản như vậy, mà phải nghĩ ra biện pháp tập trung càng nhiều Chiến bộ càng tốt, sau đó mói quyết chiến cùng với vương thượng. "

Phí Lôi lắc đầu: "Không ai có thể ngăn cản được bước chân của vương thượng!"

Trong giọng nói của y chứa đầy niềm tin, mấy ngày gần đây y đã tận mắt nhìn thấy Tả Mạc suất lĩnh Chiến bộ như thế nào, có thể nói là đột kích Chiến bộ đối phương dễ như trở bàn tay. Vì thế y tin rằng, trên đời này không ai có thể chống đở được trùng kích như vậy.

"Đúng, nhưng nói gì thì nói, ngay cả khi bọn họ không cản được đi chẳng nữa. thì mười vạn người thì sao? Hai mươi vạn người thì sao?" Lương Vi hỏi.

Câu hỏi của y khiến Phí Lôi á khẩu, y chưa bao giờ nhìn thấy cảnh chiến dấu của mười vạn hay hai mươi vạn người, cho nên y không thể nào tưởng tượng ra được nó sẽ như thế nào. Chỉ cần một Chiến bộ có quy mô cỡ vạn người đã che khuất cả bầu trời rồi, nếu mười vạn người, hai mươi vạn người, thì khung cảnh sẽ hoành tráng đến mức nào a!

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến da đầu người ta không khỏi run lên từng hồi.

"Bắc Nguyên băng phủ có mạnh đến mức như vậy không?" Phí Lôi e dè hỏi lại.

Khuôn mặt của Lương Vi vẫn ngưng trọng, bàn bạc: "Đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu như không làm như vậy, nếu mà bọn họ không tận dụng được thì bọn họ sẽ bị bức đến tuyệt cảnh. "

Mấy lời mà Lương Vi nói không hề sai, lúc này Bắc Nguyên băng phủ đã bị bức vào tuyệt cảnh. Trước đây, các thế lưc phản đối không ngừng nhiều thêm, vì mọi người nghi ngờ vào năng lực của tân vương. Mọi người đều cho rằng tân vương yếu ớt, không đủ sức giữ được Vương vị. Những lời đồn như vậy càng lúc càng vang xa, tuy chuyện này cũng do một số người âm thầm châm ngòi thổi gió, nhưng uy vọng của tân vương chưa đủ cũng là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng thông tin bảy ngày bảy đêm liên tục xung kích đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của nhân loại, đã khiến lời đồn tân vương yếu ớt tan thành mây khói.

Tân vương yếu ớt sao? Hiện giờ không ai có cái suy nghĩ như vậy.

Xung kích điên cuồng và sắc bén như một tia sét, làm cả Minh Cảnh khiếp sợ! Trận chiến này có thể nói là trận xung kích kỳ tích, danh tiếng của nó không hề kém cuộc chiến thống nhất Minh Cảnh của lão Minh Vương.

Trận doanh của phe phản đối sụp đổ nhanh chóng, vì bất kể thế thì tân vương cũng là người mà lão Minh Vương chỉ định là người kế vị, vì thế tính hợp pháp của y thì không ai có thể nghi ngờ được. Chỉ cần tân vương biểu hiện ra thực lực của Vương giả thì đại đa số thế lực đều lựa chọn ủng hộ.

Trong tình huống như vậy, tình cảnh mà Bắc Nguyên băng phủ gặp phải đã trở nên cực kỳ xấu.

Tả Mạc dùng phương thức như vậy để chứng minh thực lực của mình, để bảo vệ địa vị Minh Vương của bản thân. Nếu như Hải Tâm Ba không nhanh chóng tìm cách xoay chuyển cục diện này, thì chắc chắn tình cảnh mà ả gặp phải sẽ càng ngày càng bất lợi.

Bắc Nguyên băng phủ đã bị biến thành kẻ phản nghịch âm mưu chiếm Vương quyền, vì thế số người ủng hộ họ càng ngày càng giảm đi.

Lão Minh Vương thống trị Minh Cảnh suốt mười năm, cho nên lão có lực ảnh hưởng cực lớn. Nếu không phải tân vương là người mà dân chúng chưa bao giờ nghe nói qua, nếu người thừa kế là An Mạc, thì thanh âm phản đối đã không mãnh liệt như vậy.

Chỉ có đánh bại tân vương, Bắc Nguyên băng phủ mới có thể xoay chuyển cục diện.

"Liệu có lên nói cho vương thượng hay không?"Trên mặt Phí Lôi hiện lên vài phần lo lắng.

Lương Vi lắc đầu: "Không cần, e rằng đây chính là ý đồ của vương thường đấy. "

Phí Lôi chấn động: "Liệu có mạo hiểm quá không?"

"Vương thượng muốn bỏ công một lần nhưng an tâm cả đời. " Lương Vi trầm giọng bảo.

"Như vậy quá mạo hiểm rồi!" Phí Lôi lắc đầu: "Ta cảm thấy chỉ cần nhân số của đối phương vượt qua năm vạn người, thì kể cả trình độ chiến bộ có kém đi chăng nữa, cũng mang lại rất phiền toái cho chúng ta. "

Lương Vi không hề phản đối lại lời nói của y, Phí Lôi phán đoán rất chuẩn, mấy năm nay hai người đều hợp tác với nhau, cho nên rất quen thuộc tính cách của nhau. Tuy thiên phú về phương diện Chiến tướng của Phí Lôi không xuất sắc cho lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của y rất phong phú, tuy nhiên không hề có biểu hiện được gọi là kinh diễm hãi tục, nhưng không bao giờ để xảy ra những sai lầm vụn vặt, vì thế những phán đoán của y không hề sai.

Với chiến lực mà vương thượng biểu hiện mấy ngày gần đây, thì có thể tính ra, nếu như đối phương có cỡ năm vạn người, thì đối phương sẽ có cơ hội ngăn cản bọn họ.

Còn nếu như đối phương có Chiến bộ mười vạn người có tố chất đã vượt qua thử thách của chiến trường, vậy thì bọn họ có khả năng bị trì hoãn như đi vào đầm lấy vậy. Còn nếu như đối phương có Chiến bộ đạt tới số lượng mười lăm vạn người, chi chắc chắn bọn họ sẽ bị lâm vào tình cảnh xấu, còn quy mô Chiến bộ đối phương đạt tới hai mươi vạn người, thì cơ hội thắng của bọn họ gần như là không có.

Nhưng vấn đề là, Hải Tâm Ba có thể tập kết được nhiều Chiến bộ như vậy sao?

Cuộc chiến tranh giàng vương vị tại Minh Cảnh vương, là mỗi quan tâm của mỗi người trong Minh Cảnh, bởi cuộc chiến này ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích trong tương lai của bọn họ. Dưới sự thống trị của lão Minh Vương, bọn họ đã được hưởng thụ mười năm hòa bình, nhờ vậy Minh Cảnh cũng trở thành một trong những thế lực cường đại nhất thiên hạ.

Vì vậy bọn họ rất quỵ trọng cuộc sống hiện tại.

Nhưng cũng chính bởi vì như thế, khi lão Minh Vương chỉ định một tên gia hỏa không biết từ nơi này xuất hiện là người kế vị, gần như đã khiến tất cả mọi người đều phản đối.

Nhưng mà, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, bất giác hướng gió đã đổi chiều từ nào không biết.

Bảy ngày bảy đêm, không hề nghỉ ngơi, chỉ điên cuồng xung kích như một tia sét.

Khi vó sắt của tân vương gõ xuống, là vô số Chiến bộ kêu gào, giãy dụa, tan thành mây khói!

Tân vương có thực lực cá nhân siêu mạnh, còn có tác phong dũng mãnh vô song, khiến số lượng người ủng hộ hắn tăng vọt. Cho dù là lão Minh Vương năm đó cũng không mạnh đến mức như vậy!

Một truyền kỳ sống đã xuất hiện trước mặt bọn họ!

Đây chính là một hồi xung kích đáng để ghi vào sử sách, bởi trong cả lịch sử của Ma tộc chưa hề xuát hiện chuyện này.

Tân vương cường đại đến mức không ngờ!

Ở một nơi vốn sùng bái cường giả như Minh Cảnh Ma, đã có vô số người sùng bái tân vương tới đỉnh điểm. Ma tộc luôn luôn đơn giản như vậy đấy, chỉ cần ngươi đủ cường đại, bọn họ sẽ sợ hãi ngươi, sẽ thần phục ngươi!

Toàn bộ Minh Cảnh đang xôn xao thảo luận kỳ tích tia chớp xung kích.

Thanh âm phản đối chỉ trong vòng một đêm đã gần như tan biến, những người hơi có chút nhãn lực đều bảo trì tư thế trung lập.

Bởi bọn họ biết rõ, Hải Tâm Ba đã bị bức đến tuyệt cảnh, chính thức là tuyệt cảnh!

Tân vương có chiến lực khủng bố, khiến người ta phải run rẩy, ngay cả trong phủ bộ của Bắc Nguyên băng cũng có rất nhiều người trong nội tâm đang tràn ngập sợ hãi, cảm giác tuyệt vọng lan truyền khắp phủ.

Hải Tâm Ba chỉ còn lại cơ hội cuối cùng.

Nếu như ả không thể ngăn cản tân vương, thì đến lúc tân vương chính thức tại vị, người thứ nhất mà tân vương thảo phạt đương nhiên sẽ là Bắc Nguyên băng phủ. Tới khi đó quyền lực trong tay tân vương đã vững chắc, cả Minh Cảnh đều thần phục, vậy thì Hải Tâm Ba chỉ còn con đường chết mà thôi.

Điều ả cần làm bây giờ là trước khi thiết yếu tân vương tại Minh Vương Cung, ả phải chứng minh được là ả cường đại hơn tân vương!

Toàn bộ Bắc Nguyên băng phủ đều bị áp lực cực lớn bao phủ, chỉ trong nháy mắt, tình thế đã xoay chuyển trái ngược. Vốn tưởng có thể thắng lợi đơn giản, nhưng nào biết được chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bị dồn vào cuối con đường.

Không ai có thể ngờ được, tân vương lại dùng phương pháp như vậy để phá cục!

Đơn giản! Thô bạo! Không hề có bất kỳ kĩ xảo nào!

Chỉ mấy hôm trước thôi, bọn họ vẫn còn chê cười tân vương nào là quá ngu xuẩn, nào là không biết sống chết, vậy mà không ngờ bọn họ lại tự mình đập đầu vào tảng đá. Đến ngày thứ ba bọn họ đã cười nổi nữa rồ.

Bọn họ biết rõ trên quãng đường ấy bọn họ đã bố trí bao nhiêu chi Chiến bộ.

Khi ngày thứ bẩy qua đi, trong lòng bọn họ chỉ còn lại sợ hãi, một nỗi sợ hãi không gì so sánh!

Sao lại có người cường đại đến mức như vậy cơ chứ!

Sao có thể!

Khi hình ảnh chiến đấu được truyền về Bắc Nguyên băng phủ, trong hình ảnh ấy có những thứ không thể rồn tại, khiến cho cả hồn phách của bọn họ cũng phải rung động!

Không có người nào xứng làm địch thủ của hắn!

Chỉ dùng sức của một người mà trực tiếp đuổi giết cả một chi Chiến bộ!

Mấy vạn người trong Chiến bộ, ở trước mặt hắn, chỉ mong manh như một tờ giấy, để mặc cho hắn giầy vò, chỉ một lần xung kích cũng đã tan nát!

Ngay cả Hải Tâm Ba, khi chứng kiến những hình ảnh này, cũng trở nên trầm mặc không nói. Không ai biết rằng, bàn tay dấu trong tay áo của ả đang run rẩy.

Nỗi khiếp sợ trong lòng ả càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả An Mạc có trình độ ngang với ả, đứng bên cạnh tân vương cũng trở nên ảm đạm vô quang. Nhưng ả lại ra một điều, công kích của An Mạc vẫn là sắc bén như thế, vẫn cường đại như thế, thậm chí còn cường đại hơn so với dự tính của ả!

Cho đến tận bây giờ ả mới biết, lúc trước An Mạc vẫn còn che giấu thực lực.

Thế nhưng, không ai nhìn chằm chằm vào An Mạc, nên không hề cảm thấy An Mạc cường đại, bởi ánh mắt của mọi người đều bị bóng hình kia hấp dẫn.

Bóng hình ấy giống như Chiến Thần hạ phàm đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đó chính là tân vương!

Năm xưa Hải Tâm Ba đã chứng kiến sự cường đại của lão Minh Vương, trong mắt ả, thực lực của lão Minh Vương là thâm sâu khó dò, mọi người không bao giờ biết biểu hiện của lão có phải là cực hạn hay không.

Còn biểu hiện bề ngoài của tân vương lại có khí thế khác hẳn.

Đó chính là khí phách vô địch!

Hắn tựa như một cái quái vật khổng lồ ầm ầm đi tới, ở trước mặt hắn, ngươi bỗng có cảm giác mình chỉ nhỏ bé như con sâu cái kiến không có nổi một chút ý chí chiến đấu nào.

"Điều động tất cả các chi Chiến bộ có trong tay. " Chúc Nam Nguyệt tỉnh táo nói.

Câu nói của Chúc Nam Nguyệt làm Hải Tâm Ba khôi phục lại sự bình tĩnh, ả nhìn ái tướng tâm phúc của mình đầy tán thưởng, trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có Chúc Nam Nguyệt là người tỉnh táo nhất.

"Có bao nhiêu người?" Giọng nói của ả đã trở lại bình tĩnh như thường.

"Hai mươi lăm vạn người!"Trong mắt Chúc Nam Nguyệt cháy lên ngọn hỏa diễm.

Tuy thực lực cường đại của tân vương làm nàng chấn động, nhưng cứ nghĩ đến có thể chiến đấu với đối thủ cường đại như vậy là nỗi sợ hãi trong lòng nàng đều bị quét sạch, thậm chí còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào nữa là khác!

"Địa điểm quyết đấu là ở đâu?"Nỗi sợ hãi trong lòng Hải Tâm Ba cũng bịn với đi không ít, dù sao ả cũng không phải người bình thường, lên giọng nói trở nên cương quyết hẳn.

"Minh Vương Hà!" Chúc Nam Nguyệt nhổ ra ba chữ.

Trong mắt Hải Tâm Ba lóe lên một tia tàn khốc, bỗng ả đứng dậy, nói như chém đinh chặt sắt: "Minh Vương Hà! Tốt! Vậy hãy để cho trận chiến này, quyết định Minh Vương chính thức đi!"

Tất cả mọi người xung quanh đứng thẳng dậy, lúc này tất cả nỗi sợ hãi hay do dự trong đáy mắt mọi người đều đã tan biến, sau đó biến thành tín niệm phải chết!

Quyết chiến!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện