Đao mang không bị nghiền nát!

Trong nháy mắt, nó biến mất trong không trung. Một khắc sau, nó chui thật sâu vào trong Bão Viên trận!

Trí não Mục Huyên trống rỗng. Mới vừa rồi có đạo đao mang đáng sợ, nhanh như cắt xẹt qua sát thân thể nàng, mũi nhọn lạnh thấu xương, làm cho nàng toàn thân lông tơ dựng đứng. Mấy thị kiếm tu bên cạnh nàng lại không may mắn như vậy, xung quanh vắng vẻ, làm cho nàng cảm giác như toàn thân hiển lộ hết ra ngoài, không có chút cảm giác an toàn.

Lặng ngắt giống như đứng giữa con phố dài không người vậy.

Từ trên không nhìn xuống chiến trận trùng trùng. Một đầu chiến tuyến xuất hiện một miệng vết thương đáng sợ, từ đó xuyên qua toàn bộ Chiến bộ!

Mục Huyên trải qua rất nhiều những trận chiến lớn nhỏ, nàng không phải là chưa từng trải qua nguy hiểm, nhưng hôm nay vẫn là lần nguy hiểm nhất.

Đột nhiên nguy hiểm đến mức như thế lại không hề có dấu hiệu báo trước.

Đối mặt với tử vong khi đao mang sát qua người, nàng thậm chí không kịp có phản ứng gì.

Trên bầu trời, Biệt Hàn thầm than đáng tiếc, nếu một kích vừa rồi tiêu diệt được Mục Huyên thì trận chiến này coi như xong. Nhưng mà, hắn rất nhanh ném ý nghĩ này mà vùi đầu vào trận chiến trước mắt.

Biệt Hàn nhanh chóng phát giác được Chiến bộ đối phương có điểm khác thường.

Một kích vừa rồi kia dường như cho mang đến đối phương rung động mạnh hơn so với hắn tưởng tượng được, đối phương còn chưa có lấy lại tinh thần, phản ứng có chút trì trệ.

Cơ hội đây!

Biệt Hàn nhạy cảm ý thức được, đây là cơ hội khó cầu được.

Nghiệt bộ nhạy bén như một con sói, tuần tra tới lui xung quanh Chiến bộ Mục Huyên, họ chỉ chờ cơ hội liền cắn cho một nhát.

Biệt Hàn ra tay cực chuẩn, mỗi một lần xuất kích lại một chùm huyết vũ văng ra. Hắn đưa Nghiệt bộ, dính sát với Chiến bộ Mục Huyên, liều chết xung phong qua lại. Chỉ mới mấy hiệp ngắn ngủi, Chiến bộ Mục Huyên bị chết thương thảm trọng.

Mục Huyên rốt cục trì hoãn quá mức, chứng kiến trận chiến tràn đầy nguy cơ, trong tâm vô cùng ảo não.

Vậy mà mình lại bị Biệt Hàn hù cho sợ rồi!

Quá vô lý rồi!

Mục Huyên giữ vững tinh thần, nàng cũng biết rõ, bây giờ chỉ hơi không cẩn thận thôi, thì khả năng rất lớn phải bỏ mình tại đây. Nàng chợt nhớ tới mệnh lệnh của Tiết Đông, phải ngăn chặn Biệt Hàn, kéo dài thời gian. Mễ Nam và Tiết Đông sẽ giáp công bao vây hắn.

Mắt nàng lập tức sáng ngời.

Nàng công nhận tạo nghệ chiến bộ của Biệt Hàn tốt hơn nàng, nhưng nếu nàng quyết định phòng thủ, Biệt Hàn muốn thắng cũng không dễ dàng.

Thủ!

Hạ quyết tâm, Mục Huyên lập tức đưa ra đối sách.

Biệt Hàn phát giác ngay được biến hoá của địch nhân, tâm niệm vừa động, hắn đoán ra ý đồ Mục Huyên.

Thủ? Khuôn mặt không biểu tình, tiết tấu công kíchbắt đầu chậm dần, chậm rãi tới lui tuần tra bên Chiến bộ Mục Huyên.

Mục Huyên có thể tập trung được trong thời gian dài, nhưng Chiến bộ lại không có khả năng như thế. Thủ hạ rồi sẽ mệt mỏi, sẽ phân tâm, sẽ thả lỏng. Thế nhưng Nghiệt bộ lại không vấn đề gì, chỉ cần Biệt Hàn tập trung thì Nghiệt bộ có thể.

Biệt Hàn có đủ kiên nhẫn.

Hắn không hề nóng nảy.

Dù đối thủ là Tiết Đông như hắn vẫn tràn ngập tin tưởng đối với Công Tôn Sai.

Về phần Mễ Nam, Biệt Hàn không để vào mắt. Đối với hắn, Mễ Nam đã mất đi tư cách Đỉnh giai Chiến Tướng rồi.

Mễ Nam nhìn có vẻ cường đại, thực tế chiến lực Chiến bộ xuống dốc cực kỳ kinh người, bọn chúng đã mất đi lý tưởng. Mục Song tuy ít người, nhưng lại mang trong lòng quyết tâm tử chiến, y có năng lực kéo Mễ Nam xuống địa ngục.

Lúc này Biệt Hàn nhận thấy áp lực phía sau mình đã giảm, phần lớn vật tư và nhân lực đã bắt đầu tập hợp về phía Mục Song.

Hơn nữa, Biệt Hàn vừa mới nhận được tin tức, Công Dã Tiểu Dung không trở về chỉnh đốn lực lượng, mà lặng lẽ hướng tới gần phòng tuyến Mục Song.

Biệt Hàn biết rõ, Công Dã Tiểu Dung cũng không phải là vì đánh bại Mễ Nam, mà vì ngăn cản Mục Song chịu chết.

Ánh mắt Biệt Hàn lạnh như băng nhìn thoáng qua Chiến bộ Mục Huyên.

Rầm rầm rầm!

Trên bầu trời có hai đạo một trắng một đỏ di chuyển với tốc độ kinh người, tàn ảnh ở khắp nơi không ngừng va chạm!

Mỗi một lần va chạm, thần lực khủng bố tựa như núi lửa bộc phát ầm ầm nổ tung. Mắt thường có thể thấy được vô số thần lực gợn sóng, tùy ý quét ngang hết thảy.

Ở dưới chân bọn hắn, núi tan, đất nát. Đâu đâu cũng có khe nứt đáng sợ, hố sâu không thấy đáy.

Cả trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt.

Thân ảnh màu đỏ, toàn thân lượn lờ vô số máu tươi, giống như mới từ trong huyết trì kiếm đi ra. Thần kiếm trong tay không ngừng phát ra tiếng khát máu vù vù, mỗi một kiếm mang theo đầy trời huyết vụ.

Mà thân ảnh màu trắng như không vương bụi trần, ưu nhã ung dung, thần kiếm phát ra khí tức như mũi tên bay thẳng lên trời, mỗi một kiếm chém ra đều là diệt thiên không thể cản phá.

Tại cái giới này, hai vị Cường Giả Thần Cấp sống mái với nhau, đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Vi Thắng lạnh lùng giống như nham thạch, mỗi một kiếm đều xuất toàn lực!

Long tâm cường đại và Thí Thần Huyết Kiếm, quả thực như trời đất cùng tạo nên. Hắn đối với kiếm cực kỳ thành kính, trong tâm tinh thuần, bao năm qua kiếm tâm như một, chưa bao giờ biến hóa.

Thêm nữa lòng hắn không để tâm việc bên ngoài, không có việc vặt phiền nhiều, Kiếm ý của hắn so với Lâm Khiêm, vì vậy mà càng tinh thuần hơn.

Thí Thần Huyết Kiếm thô bạo bị hắn khống chế hoàn toàn. Cho dù huyết vụ đầy trời, trong thiên địa tràn ngập mùi máu tươi, nhưng lại không chút ảnh hưởng đến Vi Thắng.

Trong lòng Lâm Khiêm vô cùng kinh ngạc.

Hắn không đánh giá thấp Vi Thắng, nhưng hắn thật không ngờ, thành tựu với kiếm của Vi Thắng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Lâm Khiêm bản thân là đệ tử Côn Luân ngàn năm, là thiên tài kiệt xuất nhất, bất luận tại phương diện nào, thiên phú của hắn đều khiến người người ca ngợi, tu luyện cũng như thế.

Hắn chưởng quản Côn Luân, nhưng tu luyện cực nhanh, trong Côn Luân không ai có thể bằng.

Thành tựu với kiếm của hắn đã vượt qua sư phó, trong lịch sử Côn Luân không ai có thể vượt qua.

Thế nhưng mà hắn thật không ngờ, trên đời này vậy mà thật sự có người còn mạnh hơn so với chính mình nữa!

Đối phương cầm Thí Thần Huyết Kiếm, uy lực của nó làm cho người ta sợ hãi. Mỗi một kiếm giao nhau, Lâm Khiêm đều có thể cảm nhận được, Thái Cổ Thần Kiếm trong tay bị máu tươi ăn mòn một tia.

Nếu là bình thường, cái tia ăn mòn này, Lâm Khiêm chỉ cần tâm thần khẽ động liền có thể đánh tan được. Nhưng lúc này, song phương kịch chiến say sưa, mỗi một hơi giao thủ cả trăm lần.

Hắn phải hết sức chăm chú mới có thể tiếp tục được, không đủ thời gian mà hóa giải ăn mòn.

Cũng may Thái Cổ Thần Kiếm không yếu so với Thí Thần Huyết Kiếm, thậm chí còn mạnh hơn một phần. Mỗi một kiếm, Thí Thần Huyết Kiếm cũng sẽ phải chịu bầm tím từ khí tức Thái Cổ Thần Kiếm.

Song phương đều cắn răng kiên trì, không ai lui về phía sau nửa bước.

Lâm Khiêm bị thương, hắn dần dần rơi vào thế hạ phong.

Thần sắc Vi Thắng không chút nào biến hóa, chiến đấu vô cùngkịch liệt, tâm của hắn lại bay lên cao.

Cực hạn của kiếm là gì?

Hắn còn chưa tìm được đáp án.

Cực hạn của kiếm vẫn là mục tiêu hắn theo đuổi. Đột nhiên, hắn nhớ tới con đườngtu luyện của chính mình, nhớ tới Vô Không Sơn, chưởng môn, các sư thúc, nhớ tới Phong Tuyệt chiến trường cùng với huynh đệ Tả Mạc, kiếm thề ghé vào tai hắn nổ vang, giống như Phong Lôi.

Huyết hải trước mặt hắn, vô số gương mặt lóe lên rồi biến mất, người sống kẻ chết.

Cái gì là kiếm?

Chính mình đã đến Thần Cấp, kiếm của mình vẫn y nguyên không cách nào làm cho chưởng môn và mọi người sống lại.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia không biết giải quyết thế nào.

Theo bản năng hắn nắm chặt lấy Thí Thần Huyết Kiếm.

Lực lượng cường đại truyền đến, hắn bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, hiện lên một tia giác ngộ.

Cực hạn kiếm đạo là cái gì? Hắn vẫn chưa có đáp án, nhưng lúc này hắn cũng hiểu được một cái gì đó. Tính mạng là vô thường, người vĩnh viễn không sống lại được. Kiếm có cường đại hơn nữa, cũng không cách nào vãn hồi cái đã mất. Ý nghĩa của kiếm, vĩnh viễn là thủ hộ bảo vệ hiện tại.

Huynh đệ, người thân của mình! Chính mình đã thề quyết tâm!

Kiếm, là tính mạng của mình, chính bảnthân mình. Trong tay có kiếm, mới có thể thủ hộ bảo vệ những cái kia, nguyện ý dùng tánh mạng thủ hộ bảo vệ cái tốt đẹp ah!

Cái này là kiếm của mình!

Có cái gì đó, ở trong cơ thể Vi Thắng bị nghiền nát, trong lòng của hắn hoàn toàn yên tĩnh bình thản.

Tựa hồ cảm ứng được ý nghĩ trong lòng Vi Thắng, Thí Thần Huyết Kiếm trong tay bỗng dưng huyết quang tăng vọt, trong huyết quang là khí tức thô bạo bỗng tiêu biến vô hình, biến mất ngay lập tức chỉ còn sặc mùi máu tươi. Huyết quang tinh khiết mềm đỏ, giống như thủy tinh, có thêm một luồng khí tức chính trực.

Lâm Khiêm lập tức cảm giác được sự khác nhau, vốn trong kiếm ý của Vi Thắng có một tia thô bạo và cừu hận. Một tia thô bạo và cừu hận này tuy hung hãn, nhưng Lâm Khiêm lại kiên nghị không bị xâm hại.

Sự tình năm xưa, hắn vốn không chút hối hận, xấu hổ.

Sinh mệnh cùng hồn phách của hắn, chỉ thuộc về Côn Luân!

Mọi thứ khác trong mắt hắn chỉ giống như con sâu cái kiến.

Nhưng mà, hôm nay đối mặt với kiếm ý Vi Thắng bình thản công chính, lại có thêm khí tức chính trực lại làm cho hắn cảm giác được áp lực quanh mình tăng lên. Thật giống như kiếm của đối phương đột nhiên trở nên trầm trọng mấy lần. Mỗi một kiếm, thần lực trong cơ thể hắn đều tăng lên một lần.

Đây là...

Ánh mắt của hắn nhìn vào mặt Vi Thắng, mắt của hắn đột nhiên nheo lại. Trên mặt Vi Thắng nhìn không thấy cừu hận, ánh mắt của hắn thanh tịnh như nước, nhưng Lâm Khiêm cũng nhìn ra sự kiên quyết sâu trong đáy mắt Vi Thắng so với trước càng mạnh hơn nữa!

Giác ngộ rồi!

Vậy mà vào lúc này lại giác ngộ!

Tâm Lâm Khiêm trùng xuống.

Bọn hắn ở cấp bậc này, kỹ xảo trở nên không trọng yếu. Song phương so đấu chính là kiếm ý, tâm thần, thần lực, ý chí. Mỗi một chiêu, song phương đều ẩn chứa lý giải cho riêng phần mình đối với kiếm ý đối với phép tắc thiên địa. Người đầu tiên nếu không chịu nổi, sẽ phải chịu toàn bộảnh hưởng của đối phương về phương vị, tâm thần, tầm nhìn, âm thanh.

Mỗi một chiêu của hai người, đối với Cường Giả Thần Cấp trở xuống mà nói, đều là trí mạng, làm cho người khiếp sợ mà!

Thế nhưng ởtrong mắt song phương, bọn hắn hiểu rõ lẫn nhau tất cả sự ảo diệu. Bọn hắn cũng minh bạch, vô luận là chính mình, hay là đối với phương, kỹ xảo không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhưng bọn hắn không lui bước.

Tần suất công kích song phương cực kỳ kinh người, hung hiểm trong đó không phải đến trình độ Thần Cấp căn bản không cách nào lý giải.

Thần lực của bọn hắn đồng dạng tiêu hao với tốc độ kinh người, thần lực của giới này đều bị bọn hắn rút sạch.

Giới bắt đầu sụp đổ.

Trong mắt Lâm Khiêm, Vi Thắng trở nên càng ngày càng vĩ đại, hắn tựa như Chiến Thần nghiêm nghị, mỗi một kiếm đều tràn ngập uy lực hủy thiên diệt địa!

Lâm Khiêm biết rõ, đây là tâm thần hắn đã bị kiếm ý của Vi Thắng quấy nhiễu, xuất hiện dao động.

Thần lực trong cơ thể hắn sắp khô kiệt.

Vi Thắng càng chiến càng dũng, điều đó cũng không cần phải nói, thần lực Vi Thắng so Lâm Khiêm càng mạnh hơn nữa. Mà tâm cảnh Vi Thắng càng ngày càng kiên cố hoàn chỉnh, phá tan ma chướng, Vi Thắng tâm như bàn thạch không thể phá vỡ.

Mà Lâm Khiêm trước đó lại bị vết thương nhẹ, chẳng qua là một cái nhược điểm nhỏ nhoi, nhưng lúc này đây nhược điểm ấy lại đang không ngừng lớn lên.

Lâm Khiêm hiểu lắm, nếu tiếp tục hai mươi hiệp nữa thôi chắc chắn bản thân sẽ thua.

Hắn chỉ có một biện pháp.

Chạy!

Lâm Khiêm than nhẹ trong lòng, nếu lần này bỏ chạy thì trong lòng lưu lại một vết thương thật sâu. Muốn hóa giải không biết phải phí bao nhiêu khí lực nữa.

Vì Côn Luân!

Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ kiên quyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện