Ở mỗi một đồi núi, mỗi vùng hồ, mỗi cánh đồng, trong mỗi thành trấn, Lý Diệu đều bắt gặp những con người và những câu chuyện kì lạ.
Hắn đã gặp một ông lão ngoài 130 tuổi, rõ ràng chỉ là một người bình thường nhưng lại có thú cưng là Tiếu Thiên ưng, một con linh thú dài bốn, năm mét.
Ông kể là lúc mình lên bốn tuổi có vô tình nhìn thấy một con chim to bằng nắm tay, cả hai cánh của nó đều bị gãy, vô cùng đáng thương nên ông dùng cành cây giúp nó nối lại đôi cánh bị gãy, lại còn xoa thuốc trị thương cho nó nữa.
Kể từ đó, chú chim này luôn đi theo, cùng ông trải qua quãng thời gian trưởng thành, kết hôn, sinh con rồi già đi.
Trong vòng một trăm năm đầu, chú chim này vẫn luôn giữ kích thước to bằng bàn tay nên ông lão cũng đã quen với việc có một thú vui nho nhỏ bên cạnh.
Ai biết đâu khi ông qua sinh nhật lần thứ 104, con chim ấy đột nhiên lớn vọt lên, trong vòng ba năm ngắn ngủi mà đã dài đến năm mét, lộ rõ dáng vẻ khổng lồ của một con linh thú.
Lúc này ông lão mới biết năm đó mình đã nhặt được một thứ vô cùng lợi hại.
"Ta vốn là một người làm công ăn lương bình thường, chỗ ở thì vốn dĩ đã khá nhỏ, lúc đó lại còn có cả vợ và con trai, đến cháu nội ta cũng sắp sửa kết hôn, lấy đâu ra chỗ mà nuôi một con chim lớn như vậy? Cho nên chỉ còn cách lén lút nuôi nó ở trên tầng thượng tòa chung cư này, vì chuyện này mà không ít lần ta bị vợ và con trai cằn nhằn, hội quản lý chung cư cũng tìm đến mấy lần, còn động đến cả cảnh sát nữa."
"Cũng có tận mấy vị tu chân giả phái tu luyện tìm đến, nói là muốn mua lại nó với giá cao nhưng mà ta không nỡ. Trong mắt tu chân giả thì nó là một linh thú, còn trong mắt ta nó là cả thanh xuân, cả đời người của ta! Không bán, ta nhất quyết không bán!"
Ông lão nhẹ nhàng vuốt ve đầu con Tiếu Thiên ưng, cười vui vẻ và nói.
Tiếu Thiên ưng bản chất hung dữ lại vô cùng ngoan ngoãn nằm bên cạnh ông lão.
Có thể nhìn thấy bên cánh trái của nó hơi cong cong, tựa hồ như đã từng bị thương nặng.
"Cứ như vậy mà đã hai mươi năm rồi, ta cũng đã nghỉ hưu. Con cái và các cháu cũng không cần ta lo lắng nữa, vợ ta thì đã đi trước ta một bước, ta cũng coi như là đã có thể thực hiện giấc mơ hồi nhỏ. Lúc nhỏ ta luôn nghĩ, chim nhỏ à chim nhỏ, giá mà mày là một linh thú thì hay biết mấy. Như vậy ta có thể cưỡi nó để bay lên, bay qua núi, qua biển, qua những đám mây, bay khắp cả Thiên Nguyên giới."
Ông lão cười ha ha, lộ ra nụ cười thiếu mất chiếc răng cửa, leo lên sau lưng Tiếu Thiên ưng một cách khó khăn.
"Huýt..."
Ông lão huýt sáo ra hiệu, Tiếu Thiên ưng kêu lên một tiếng, giang rộng đôi cánh, bay thẳng lên trời.
Con Tiếu Thiên ưng này đã từng bị thương ở cánh, ông lão cũng không phải tu chân giả, căn bản không có kĩ năng điều khiển linh thú. Dáng bay xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm rì rì, trông xấu vô cùng.
Ông lão lại không hề để ý, ngâm nga hát một ca khúc thịnh hành từ trăm năm trước, dần dần khuất vào trong từng tầng mây mềm mại.
Trên đường đi, Lý Diệu gặp rất nhiều người như ông lão.
Hắn gặp được một kiếm tu thực lực mạnh đã có danh tiếng nhưng lúc chín mươi tuổi lại đột nhiên nhận ra rằng bản thân thực sự muốn trở thành một tu chân giả nghiên cứu, trở thành một nhà thơ.
Vì vậy, vị kiếm tu đã rửa đao gác kiếm đi đến Đại Tuyết Sơn để tìm kiếm cảm hứng giữa vùng tuyết mênh mông, mát lạnh.
Tình cờ trên đường đi thì gặp bọn cướp, nhưng nếu không bất đắc dĩ quá thì không dùng đến kiếm, mà là hắn muốn thử dùng những vần thơ tràn đầy sự ôn hòa và tình yêu thương để cảm hóa những người xấu.
Lâu ngày, mọi người gần khu Đại Tuyết Sơn đều biết có một "thi ma" có kiếm pháp vô cùng lợi hại. Nhưng mọi người lại tỏ ra sợ hãi mỗi khi hắn ngâm thơ, lại càng sợ hơn khi nhìn thấy mũi đao dài ba thước.
Lý Diệu còn gặp được một vị bác sĩ vùng nông thôn tốt nghiệp học viện y học Thiên Đô, đã từng làm việc ở nhiều tông phái tu luyện, là một vị thầy bậc nhất trong giới tu chân. Ông ta giỏi nhất là đả thông kinh mạch, trị liệu những người bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng sau năm trăm tám mươi tuổi, một vị tu chân giả đang ở thời kì đỉnh cao lại từ bỏ số tiền lương cao ở những bệnh viện lớn và các tông phái tu luyện, mai danh ẩn tích, đi khắp mọi nơi ở Liên Bang, đến những vùng nông thôn xa xôi, chữa bệnh cho những người nông dân nghèo khổ.
"Ba mươi năm trước, ta đã từng giúp một vệ sĩ của chủ một tông phái lớn đạt đến thời kì Kết Đan, sau đó vị tông chủ đó đã tặng cho ta một căn biệt thự xa hoa ở biển, còn cộng thêm những năm cửa hàng nằm trên con đường buôn bán đắt đỏ nhất ở một thành phố lớn. Ta đã từng cho rằng, đây là một cây kim vàng giá trị nhất mà ta từng thu được trong cuộc đời."
Trong một căn nhà ngói đơn sơ, vị bác sĩ nông thôn đó vừa đẩy đẩy củ khoai lang trong lò sưởi, vừa cười và nói với Lý Diệu: "Mãi đến tối hôm qua, ta mới vừa nhận được một món quà còn quý hơn nhiều."
"Là cái vậy?" Lý Diệu cẩn thận bóc vỏ khoai lang, hơi nóng từ củ khoai làm mắt hắn mờ đi.
"Ta có giúp một cậu bé bị hỏng hai mắt vì pháo hoa, không nhìn thấy gì từ bốn năm rồi lấy lại được ánh sáng. Cậu ta đã hôn cảm ơn ta một cái, chính là chỗ này."
Vị bác sĩ già đó chỉ vào gò má của mình, nụ cười của ông ấy vô cùng rực rỡ, tự nhiên, an tĩnh.
Ông lão về hưu cưỡi Tiếu Thiên ưng, vị kiếm tu muốn trở thành một nhà thơ, một vị y sĩ nơi làng quê đạt đến cảnh giới đỉnh cao Trúc Cơ kỳ.
Những người như vậy, còn rất nhiều, rất nhiều.
Ban ngày, Lý Diệu đi khắp những chốn tiên giới dưới nhân gian có phong cảnh đẹp như tranh, lắng nghe những câu chuyện thần kì từ mọi người.
Buổi tối khi say giấc nồng, Lý Diệu vẫn không quên tu luyện, hắn điên cuồng nuốt trọn những mảnh kí ức của Âu Dã Tử.
Mỗi một mảnh kí ức ấy đều bao gồm những ghi nhớ trong vòng từ mười ngày đến một tháng của Âu Dã Tử. Còn Lý Diệu chỉ có thể nuốt trọn khoảng một đến hai mảnh ghép trong một buổi tối.
Nếu như hấp thụ nhiều hơn thì tinh thần lực sẽ cạn kiệt, toàn bộ khu vực não bộ sẽ bị thiêu đốt, đau đớn vô cùng, ngược lại sẽ vô cùng bất lợi cho việc tu luyện.
Ba tháng lặn lội đường xa, Lý Diệu cũng đã nuốt trọn được khoảng bảy, tám phần chỗ kí ức lúc Âu Dã Tử làm công nhân luyện thép rồi.
Khác với giấc mộng Nam Kha lần trước, các mảnh kí ức lần này đều hòa vào bên trong cơ thể cả Lý Diệu, hoàn toàn hòa thành một thể với kí ức vốn có của hắn.
Tựa hồ như bốn năm trước hắn thật sự đã làm nhân viên rèn thép tại Bách Luyện tông, cũng đã tu luyện qua thuật rèn đúc kim loại thượng thừa.
Mặc dù mỗi lần trong quá trình thu nhận kí ức thì Lý Diệu đều bị giày vò đến chết đi sống lại dưới thân phận của Âu Dã Tử. Nhưng kết quả đạt được thì hết sức lớn.
Tất cả những kĩ năng rèn sắt của Âu Dã Tử đều bị hắn nuốt trọn hết, lại thêm cả 108 Thủ Phi Phong Loạn chùy pháp làm cơ sở, Lý Diệu cuối cùng cũng đạt đến trỉnh độ đẳng cấp trên con đường rèn thép.
Hiện nay, trong số đủ các thể loại ứng dụng mô hình lớn luyện khí bảo bằng các kĩ thuật tiên tiến, nhìn khắp cả Thiên Nguyên giới này thì không thể có kẻ thứ hai giống như Lý Diệu, vẫn còn ngây ngốc đi học cách luyện thép từ bốn vạn năm trước.
Vì lẽ đó nên Lý Diệu nên được gọi là kẻ đầu tiên còn dùng thuật luyện thép thủ công tại Liên Bang Tinh Diệu.
Mặc dù danh hiệu này nghe thì có vẻ oai nhưng lại chẳng có bất cứ giá trị thực tế nào, ấy thế mà Lý Diệu vẫn có phần cảm thấy thỏa mãn.
"Hôm nay là thuật rèn đúc, ngày mai sẽ là thuật luyện kim khí cao siêu nhất, đợi đến khi ta nuốt trọn toàn bộ phần kí ức của Âu Dã Tử về thuật rèn đúc binh khí thần kì thì đại học Thâm Hải có là gì? Rồi cũng sẽ có một ngày, danh hiệu thánh địa luyện kim khí này sẽ thuộc về khoa luyện kim khí của Đại Hoang chiến viện chúng ta.
Ba tháng sau, phía Bắc Liên Bang, tại một ngôi làng nhỏ không tên ở vùng núi.
"Ụm bò..."
"Be be..."
"Gâu gâu...
Một đàn ngựa gỗ, bò gỗ đang phơi nắng chỗ sơn cốc trước cửa làng đột nhiên xiêu vẹo, phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Bò gỗ ngựa gỗ đều là tên gọi chung của tất cả những con thú hình nộm bằng kim loại mà người nông dân sử dụng.
Lấy con dê lông dài đang kêu "be be" làm ví dụ. Toàn thân nó đều được làm bằng kim loại, những đốt ngón tay đều được khảm tinh thạch, bốn phía thân nó đều được khắc mấy chục phù trận, có thể tự động đi lại để tìm kiếm cành lá khô và rơm.
Sau khi chúng ăn hết thì những thứ đó sẽ được phân giải thành sợi thực vật, đồng thời khi xuống đến bụng sẽ được kết thành những sợi nhỏ như lông của cừu.
Loại sợi này có thể dùng để dệt sợi đan lưới, ở những nơi kinh tế lạc hậu thậm chí còn dùng nó để tạo thành quần áo mặc. Là một loại thú rối bằng kim loại vô cùng có giá trị.
Còn con trâu bằng đồng khổng lồ ở bên cạnh thì khỏi phải nói, không chỉ có thể dùng để cày ruộng mà còn có thể biến thành một chiếc máy thu hoạch vào mùa màng bằng việc chỉ cần lắp thêm một bộ phận cho nó.
Nhờ vào chiếc lưỡi dao hình sừng trâu phía trước mà toàn bộ lúa đều bị cắt xuống, sau đó lại bị miệng trâu hút hết vào và từ sau phía mông của nó xuất hiện những hạt thóc vàng ươm.
Ở những khu vực nghèo khó, mấy con thú rối này chính là bát cơm của cả một gia đình từ bé đến lớn, luôn luôn dùng được qua mấy đời.
Ngôi làng nhỏ không tên này chính là như vậy.
Mấy chục con rối thú bằng kim loại này đều là những sản phẩm kiểu cũ hơn 100 năm trước, đã sớm hết hạn rồi, không mất tay thì què chân, không thì tinh thạch bị trộm mất, hoặc là những phù trận được khắc ở những chỗ quan trọng đã bị thời gian mài mòn đến mức loang lổ hết cả.
"Cậu Tiểu Lý à, xem giúp bác cái con trâu sắt này còn cứu được không? Đây chính là của hồi môn của bà nội ta khi được gả đi năm đó đó."
"Cậu Tiểu Lý, đợi một lát nữa qua xem giúp ông con chó săn với. Mặc dù nó không phải vật sống nhưng nó đã gắn bó với ta từ khi sinh ra đến giờ cũng đã được trăm ba mươi năm rồi, ắt cũng có tình cảm chứ."
Những người nông dân với khuôn mặt thật thà phúc hậu đều vây quanh Lý Diệu, nhà bên cạnh còn có một vị đang mổ lợn nấu cỗ để đãi Lý Diệu, cả thôn Sái Cốc đều tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.
Những người nông dân đôn hậu này không biết làm gì để cảm ơn Lý Diệu, có một vị dứt khoát đem con lợn chuẩn bị cho năm mới ra làm thịt luôn.
Những đứa trẻ hiếu động trong thôn còn tưởng là đến năm mới rồi, liền lau nước mũi chạy loăng quăng trong Sài Cốc, nhảy nhót nô đùa, phát ra những tiếng cười trong trẻo.
"Chờ đã, chờ đã, thưa các bác các bà, tôi phải kiểm tra từng con một đã, thực sự với độ mòn như thế này cũng hết cách rồi. Nhưng nếu còn một tia hi vọng thì tôi cũng sẽ cố gắng chữa lại những con ngựa, trâu mô hình này."
Lý Diệu cười tủm tỉm và tuyên bố.
Thông qua ba tháng tu luyện, Lý Diệu của lúc này tất nhiên khác hoàn toàn với lúc ban đầu, nếu như bạn bè hắn nhìn thấy thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.
So với một trăm ngày trước, hắn đã cao lên nửa phân, rõ ràng đã gầy đi một chút, một thời gian dài bôn ba gió sương khiến làn da hắn đen sạm đi, đầu tóc cũng rối loạn, râu ria xồm xoàm, nhìn có vẻ hơi lôi thôi.
Hắn mặc một bộ đồng phục hết sức bình thường làm từ vải thô, bám đầy bụi bẩn và dầu mỡ, nhìn lướt qua trông giống hệt một công nhân tự do bình thường.
Mà cái thay đổi lớn nhất chính là khí chất của hắn.
Hắn đã gặp một ông lão ngoài 130 tuổi, rõ ràng chỉ là một người bình thường nhưng lại có thú cưng là Tiếu Thiên ưng, một con linh thú dài bốn, năm mét.
Ông kể là lúc mình lên bốn tuổi có vô tình nhìn thấy một con chim to bằng nắm tay, cả hai cánh của nó đều bị gãy, vô cùng đáng thương nên ông dùng cành cây giúp nó nối lại đôi cánh bị gãy, lại còn xoa thuốc trị thương cho nó nữa.
Kể từ đó, chú chim này luôn đi theo, cùng ông trải qua quãng thời gian trưởng thành, kết hôn, sinh con rồi già đi.
Trong vòng một trăm năm đầu, chú chim này vẫn luôn giữ kích thước to bằng bàn tay nên ông lão cũng đã quen với việc có một thú vui nho nhỏ bên cạnh.
Ai biết đâu khi ông qua sinh nhật lần thứ 104, con chim ấy đột nhiên lớn vọt lên, trong vòng ba năm ngắn ngủi mà đã dài đến năm mét, lộ rõ dáng vẻ khổng lồ của một con linh thú.
Lúc này ông lão mới biết năm đó mình đã nhặt được một thứ vô cùng lợi hại.
"Ta vốn là một người làm công ăn lương bình thường, chỗ ở thì vốn dĩ đã khá nhỏ, lúc đó lại còn có cả vợ và con trai, đến cháu nội ta cũng sắp sửa kết hôn, lấy đâu ra chỗ mà nuôi một con chim lớn như vậy? Cho nên chỉ còn cách lén lút nuôi nó ở trên tầng thượng tòa chung cư này, vì chuyện này mà không ít lần ta bị vợ và con trai cằn nhằn, hội quản lý chung cư cũng tìm đến mấy lần, còn động đến cả cảnh sát nữa."
"Cũng có tận mấy vị tu chân giả phái tu luyện tìm đến, nói là muốn mua lại nó với giá cao nhưng mà ta không nỡ. Trong mắt tu chân giả thì nó là một linh thú, còn trong mắt ta nó là cả thanh xuân, cả đời người của ta! Không bán, ta nhất quyết không bán!"
Ông lão nhẹ nhàng vuốt ve đầu con Tiếu Thiên ưng, cười vui vẻ và nói.
Tiếu Thiên ưng bản chất hung dữ lại vô cùng ngoan ngoãn nằm bên cạnh ông lão.
Có thể nhìn thấy bên cánh trái của nó hơi cong cong, tựa hồ như đã từng bị thương nặng.
"Cứ như vậy mà đã hai mươi năm rồi, ta cũng đã nghỉ hưu. Con cái và các cháu cũng không cần ta lo lắng nữa, vợ ta thì đã đi trước ta một bước, ta cũng coi như là đã có thể thực hiện giấc mơ hồi nhỏ. Lúc nhỏ ta luôn nghĩ, chim nhỏ à chim nhỏ, giá mà mày là một linh thú thì hay biết mấy. Như vậy ta có thể cưỡi nó để bay lên, bay qua núi, qua biển, qua những đám mây, bay khắp cả Thiên Nguyên giới."
Ông lão cười ha ha, lộ ra nụ cười thiếu mất chiếc răng cửa, leo lên sau lưng Tiếu Thiên ưng một cách khó khăn.
"Huýt..."
Ông lão huýt sáo ra hiệu, Tiếu Thiên ưng kêu lên một tiếng, giang rộng đôi cánh, bay thẳng lên trời.
Con Tiếu Thiên ưng này đã từng bị thương ở cánh, ông lão cũng không phải tu chân giả, căn bản không có kĩ năng điều khiển linh thú. Dáng bay xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm rì rì, trông xấu vô cùng.
Ông lão lại không hề để ý, ngâm nga hát một ca khúc thịnh hành từ trăm năm trước, dần dần khuất vào trong từng tầng mây mềm mại.
Trên đường đi, Lý Diệu gặp rất nhiều người như ông lão.
Hắn gặp được một kiếm tu thực lực mạnh đã có danh tiếng nhưng lúc chín mươi tuổi lại đột nhiên nhận ra rằng bản thân thực sự muốn trở thành một tu chân giả nghiên cứu, trở thành một nhà thơ.
Vì vậy, vị kiếm tu đã rửa đao gác kiếm đi đến Đại Tuyết Sơn để tìm kiếm cảm hứng giữa vùng tuyết mênh mông, mát lạnh.
Tình cờ trên đường đi thì gặp bọn cướp, nhưng nếu không bất đắc dĩ quá thì không dùng đến kiếm, mà là hắn muốn thử dùng những vần thơ tràn đầy sự ôn hòa và tình yêu thương để cảm hóa những người xấu.
Lâu ngày, mọi người gần khu Đại Tuyết Sơn đều biết có một "thi ma" có kiếm pháp vô cùng lợi hại. Nhưng mọi người lại tỏ ra sợ hãi mỗi khi hắn ngâm thơ, lại càng sợ hơn khi nhìn thấy mũi đao dài ba thước.
Lý Diệu còn gặp được một vị bác sĩ vùng nông thôn tốt nghiệp học viện y học Thiên Đô, đã từng làm việc ở nhiều tông phái tu luyện, là một vị thầy bậc nhất trong giới tu chân. Ông ta giỏi nhất là đả thông kinh mạch, trị liệu những người bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng sau năm trăm tám mươi tuổi, một vị tu chân giả đang ở thời kì đỉnh cao lại từ bỏ số tiền lương cao ở những bệnh viện lớn và các tông phái tu luyện, mai danh ẩn tích, đi khắp mọi nơi ở Liên Bang, đến những vùng nông thôn xa xôi, chữa bệnh cho những người nông dân nghèo khổ.
"Ba mươi năm trước, ta đã từng giúp một vệ sĩ của chủ một tông phái lớn đạt đến thời kì Kết Đan, sau đó vị tông chủ đó đã tặng cho ta một căn biệt thự xa hoa ở biển, còn cộng thêm những năm cửa hàng nằm trên con đường buôn bán đắt đỏ nhất ở một thành phố lớn. Ta đã từng cho rằng, đây là một cây kim vàng giá trị nhất mà ta từng thu được trong cuộc đời."
Trong một căn nhà ngói đơn sơ, vị bác sĩ nông thôn đó vừa đẩy đẩy củ khoai lang trong lò sưởi, vừa cười và nói với Lý Diệu: "Mãi đến tối hôm qua, ta mới vừa nhận được một món quà còn quý hơn nhiều."
"Là cái vậy?" Lý Diệu cẩn thận bóc vỏ khoai lang, hơi nóng từ củ khoai làm mắt hắn mờ đi.
"Ta có giúp một cậu bé bị hỏng hai mắt vì pháo hoa, không nhìn thấy gì từ bốn năm rồi lấy lại được ánh sáng. Cậu ta đã hôn cảm ơn ta một cái, chính là chỗ này."
Vị bác sĩ già đó chỉ vào gò má của mình, nụ cười của ông ấy vô cùng rực rỡ, tự nhiên, an tĩnh.
Ông lão về hưu cưỡi Tiếu Thiên ưng, vị kiếm tu muốn trở thành một nhà thơ, một vị y sĩ nơi làng quê đạt đến cảnh giới đỉnh cao Trúc Cơ kỳ.
Những người như vậy, còn rất nhiều, rất nhiều.
Ban ngày, Lý Diệu đi khắp những chốn tiên giới dưới nhân gian có phong cảnh đẹp như tranh, lắng nghe những câu chuyện thần kì từ mọi người.
Buổi tối khi say giấc nồng, Lý Diệu vẫn không quên tu luyện, hắn điên cuồng nuốt trọn những mảnh kí ức của Âu Dã Tử.
Mỗi một mảnh kí ức ấy đều bao gồm những ghi nhớ trong vòng từ mười ngày đến một tháng của Âu Dã Tử. Còn Lý Diệu chỉ có thể nuốt trọn khoảng một đến hai mảnh ghép trong một buổi tối.
Nếu như hấp thụ nhiều hơn thì tinh thần lực sẽ cạn kiệt, toàn bộ khu vực não bộ sẽ bị thiêu đốt, đau đớn vô cùng, ngược lại sẽ vô cùng bất lợi cho việc tu luyện.
Ba tháng lặn lội đường xa, Lý Diệu cũng đã nuốt trọn được khoảng bảy, tám phần chỗ kí ức lúc Âu Dã Tử làm công nhân luyện thép rồi.
Khác với giấc mộng Nam Kha lần trước, các mảnh kí ức lần này đều hòa vào bên trong cơ thể cả Lý Diệu, hoàn toàn hòa thành một thể với kí ức vốn có của hắn.
Tựa hồ như bốn năm trước hắn thật sự đã làm nhân viên rèn thép tại Bách Luyện tông, cũng đã tu luyện qua thuật rèn đúc kim loại thượng thừa.
Mặc dù mỗi lần trong quá trình thu nhận kí ức thì Lý Diệu đều bị giày vò đến chết đi sống lại dưới thân phận của Âu Dã Tử. Nhưng kết quả đạt được thì hết sức lớn.
Tất cả những kĩ năng rèn sắt của Âu Dã Tử đều bị hắn nuốt trọn hết, lại thêm cả 108 Thủ Phi Phong Loạn chùy pháp làm cơ sở, Lý Diệu cuối cùng cũng đạt đến trỉnh độ đẳng cấp trên con đường rèn thép.
Hiện nay, trong số đủ các thể loại ứng dụng mô hình lớn luyện khí bảo bằng các kĩ thuật tiên tiến, nhìn khắp cả Thiên Nguyên giới này thì không thể có kẻ thứ hai giống như Lý Diệu, vẫn còn ngây ngốc đi học cách luyện thép từ bốn vạn năm trước.
Vì lẽ đó nên Lý Diệu nên được gọi là kẻ đầu tiên còn dùng thuật luyện thép thủ công tại Liên Bang Tinh Diệu.
Mặc dù danh hiệu này nghe thì có vẻ oai nhưng lại chẳng có bất cứ giá trị thực tế nào, ấy thế mà Lý Diệu vẫn có phần cảm thấy thỏa mãn.
"Hôm nay là thuật rèn đúc, ngày mai sẽ là thuật luyện kim khí cao siêu nhất, đợi đến khi ta nuốt trọn toàn bộ phần kí ức của Âu Dã Tử về thuật rèn đúc binh khí thần kì thì đại học Thâm Hải có là gì? Rồi cũng sẽ có một ngày, danh hiệu thánh địa luyện kim khí này sẽ thuộc về khoa luyện kim khí của Đại Hoang chiến viện chúng ta.
Ba tháng sau, phía Bắc Liên Bang, tại một ngôi làng nhỏ không tên ở vùng núi.
"Ụm bò..."
"Be be..."
"Gâu gâu...
Một đàn ngựa gỗ, bò gỗ đang phơi nắng chỗ sơn cốc trước cửa làng đột nhiên xiêu vẹo, phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Bò gỗ ngựa gỗ đều là tên gọi chung của tất cả những con thú hình nộm bằng kim loại mà người nông dân sử dụng.
Lấy con dê lông dài đang kêu "be be" làm ví dụ. Toàn thân nó đều được làm bằng kim loại, những đốt ngón tay đều được khảm tinh thạch, bốn phía thân nó đều được khắc mấy chục phù trận, có thể tự động đi lại để tìm kiếm cành lá khô và rơm.
Sau khi chúng ăn hết thì những thứ đó sẽ được phân giải thành sợi thực vật, đồng thời khi xuống đến bụng sẽ được kết thành những sợi nhỏ như lông của cừu.
Loại sợi này có thể dùng để dệt sợi đan lưới, ở những nơi kinh tế lạc hậu thậm chí còn dùng nó để tạo thành quần áo mặc. Là một loại thú rối bằng kim loại vô cùng có giá trị.
Còn con trâu bằng đồng khổng lồ ở bên cạnh thì khỏi phải nói, không chỉ có thể dùng để cày ruộng mà còn có thể biến thành một chiếc máy thu hoạch vào mùa màng bằng việc chỉ cần lắp thêm một bộ phận cho nó.
Nhờ vào chiếc lưỡi dao hình sừng trâu phía trước mà toàn bộ lúa đều bị cắt xuống, sau đó lại bị miệng trâu hút hết vào và từ sau phía mông của nó xuất hiện những hạt thóc vàng ươm.
Ở những khu vực nghèo khó, mấy con thú rối này chính là bát cơm của cả một gia đình từ bé đến lớn, luôn luôn dùng được qua mấy đời.
Ngôi làng nhỏ không tên này chính là như vậy.
Mấy chục con rối thú bằng kim loại này đều là những sản phẩm kiểu cũ hơn 100 năm trước, đã sớm hết hạn rồi, không mất tay thì què chân, không thì tinh thạch bị trộm mất, hoặc là những phù trận được khắc ở những chỗ quan trọng đã bị thời gian mài mòn đến mức loang lổ hết cả.
"Cậu Tiểu Lý à, xem giúp bác cái con trâu sắt này còn cứu được không? Đây chính là của hồi môn của bà nội ta khi được gả đi năm đó đó."
"Cậu Tiểu Lý, đợi một lát nữa qua xem giúp ông con chó săn với. Mặc dù nó không phải vật sống nhưng nó đã gắn bó với ta từ khi sinh ra đến giờ cũng đã được trăm ba mươi năm rồi, ắt cũng có tình cảm chứ."
Những người nông dân với khuôn mặt thật thà phúc hậu đều vây quanh Lý Diệu, nhà bên cạnh còn có một vị đang mổ lợn nấu cỗ để đãi Lý Diệu, cả thôn Sái Cốc đều tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.
Những người nông dân đôn hậu này không biết làm gì để cảm ơn Lý Diệu, có một vị dứt khoát đem con lợn chuẩn bị cho năm mới ra làm thịt luôn.
Những đứa trẻ hiếu động trong thôn còn tưởng là đến năm mới rồi, liền lau nước mũi chạy loăng quăng trong Sài Cốc, nhảy nhót nô đùa, phát ra những tiếng cười trong trẻo.
"Chờ đã, chờ đã, thưa các bác các bà, tôi phải kiểm tra từng con một đã, thực sự với độ mòn như thế này cũng hết cách rồi. Nhưng nếu còn một tia hi vọng thì tôi cũng sẽ cố gắng chữa lại những con ngựa, trâu mô hình này."
Lý Diệu cười tủm tỉm và tuyên bố.
Thông qua ba tháng tu luyện, Lý Diệu của lúc này tất nhiên khác hoàn toàn với lúc ban đầu, nếu như bạn bè hắn nhìn thấy thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.
So với một trăm ngày trước, hắn đã cao lên nửa phân, rõ ràng đã gầy đi một chút, một thời gian dài bôn ba gió sương khiến làn da hắn đen sạm đi, đầu tóc cũng rối loạn, râu ria xồm xoàm, nhìn có vẻ hơi lôi thôi.
Hắn mặc một bộ đồng phục hết sức bình thường làm từ vải thô, bám đầy bụi bẩn và dầu mỡ, nhìn lướt qua trông giống hệt một công nhân tự do bình thường.
Mà cái thay đổi lớn nhất chính là khí chất của hắn.
Danh sách chương