Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của thầy giám thị, Lý Diệu nhoáng cái đã lách được thân mình vào cái cổng trưởng đang chậm rãi đóng lại, thở phào một hơi, cúi đầu xuống xem đồng hồ, 7 giờ 29 phút! Tuyệt vời! Giống như những trường cấp ba khác trong Liên Bang, trường trung học phổ thông Xích Tiêu cũng đã sớm bước vào giai đoạn nóng bỏng mỗi năm chỉ có một lần - mùa thi đại học điên cuồng. Không khí trường đằng đằng sát khí như thể chiến trường, vừa vào cổng trường liền nhìn thấy một cái quang màn khí thật to, ở giữa có vài chữ cực lớn:

“Cách kỳ thi đại học còn: 99 ngày 18 giờ 32 phút 57 giây!”

Mỗi một giây trôi qua, con số trên quang màn khí đều sẽ có thay đổi, không ngừng rút ngắn tạo thành áp lực vô cùng lớn cho thí sinh. Hai bên rìa quang màn khí còn hiển thị vài câu khẩu hiệu:

“Học, học nữa, học mãi!”

“Thêm một điểm, trên vạn người!”

“Trường cấp ba Xích Tiêu, Liên Bang, không đậu không về!”

“Nhất quyết đi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh, trở thành tu chân giả, bước đến nhân sinh đỉnh cao!”

Các khúc quân hành dõng dạc hùng hồn vang vọng khắp khuôn viên trường, gần ngàn học sinh như thủy triều đổ đồn về hướng sân thể dục rộng lớn của trường. Lý Diệu cũng bước nhanh chân hơn rồi lẫn vào đám đông. Vừa đến sân thể dục, đám đông liền chia thành ba nhóm chỉnh tề, tách biệt rõ ràng.

Nhóm đầu tiên có tầm 40 học sinh, tất cả đều mặt mày xán lạn, quý khí bức người, tài năng lồ lộ, bộ giáo phục (1) đều được chế tạo từ loại tơ tằm thiên nhiên, đặt may theo số đo của từng người, đường may tinh mỹ, lại được tu chân giả luyện chế cẩn thận đã đạt tới mức không gió tự bay, ánh sáng ẩn hiện, càng phụ trợ phô ra vẻ oai hùng bất phàm của người mặc. Đây đều là học sinh của lớp chọn, mỗi một người trong lớp này đều là tu luyện nhân tài, ngàn dặm có một, là nhóm có khả năng lớn nhất sẽ thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh.

Nhóm thứ hai là nhóm có nhiều người nhất, khoảng bảy trăm tới tám trăm học sinh, bộ giáo phục mà họ mặc tuy cũng được dệt từ tơ tằm thiên nhiên nhưng không được đặt may theo số đo của từng người, cũng không được tu chân giả luyện chế, nhìn sơ qua có chút ảm đạm tầm thường, ai cũng giống nhau. Bọn họ chính là học sinh của lớp bình hành (2), đa số học sinh trong lớp này là con em của các đại gia tộc ở Phù Qua thành, nhưng tư chất bình thường, thực lực phần lớn là dựa vào tài nguyên gia đình cung cấp mà có.

Nhóm thứ ba chỉ có một trăm người, giáo phục là loại vải dệt bình thường, lỏng lẻo, rộng thùng thình, nhìn sơ qua có chút lôi thôi làm cho người mặc có vẻ không có sức sống. Đây chính là học sinh của lớp bình dân, phần lớn học sinh của lớp này đều là con em những gia đình làm công ăn lương bình dân. Trong trường cấp ba tư thục Xích Tiêu này, sự tồn tại của họ bị y như tạp ngư (3) vậy.

Lý Diệu quen cửa quen nẻo mà tìm đến vị trí của mình trong lớp bình dân, mới vừa đứng vững liền có một bàn tay vỗ vào vai hắn, kèm theo một giọng nam có chút láu cá vang lên:

“Tiểu Yêu, sao giờ mới tới, hôm nay có người nổi tiếng đến trường mình đó!”.

Lý Diệu không cần quay đầu lại cũng biết người vừa vỗ vào vai mình chính là Mạnh Giang - bạn tốt của hắn. Hắn giương mắt nhìn nhìn phía bàn đại biểu, quả nhiên thấy có hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, thầy giám thị đang ngồi đó, tầng lớp cao tầng của trường học đều đến đủ, đây là trường hợp rất hiếm thấy mỗi khi có thần hội.

“Người nổi tiếng nào lợi hại dữ vậy? Ngay cả Triệu đầu trọc cũng ra nghênh đón?”

Triệu đầu trọc tên thật là Triệu Thụ Đức, chính là hiệu trưởng của trường cấp ba tư thục Xích Tiêu này, cũng chính là đồ đệ chính tông của Xích Tiêu phái, luyện khí kỳ cao giai tu chân giả. Nhưng nghe nói hồi trẻ từng bị ám thương trong khi tu luyện ở Yêu Thú hoang nguyên nên hàng năm bế quan tĩnh dưỡng, rất ít ra mặt quản lý giáo vụ.

“Chính là Bành Hải: “Yêu Đao” Bành Hải đó!”

Mạnh Giang đang hưng phấn tới cực điểm, thanh âm đều run lên.

Cái tên này làm nhịp tim của Lý Diệu bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Yêu Đao Bành Hải chính là đại truyền kỳ của trường Xích Tiêu từ khi thành lập cách đây mấy trăm năm đến giờ. Hắn được sinh ra trong xóm nghèo nhưng từ nhỏ đã bộc lộ khả năng tu luyện thiên phú, đến năm 11 tuổi đã được trường Xích Tiêu đặc cách cho phép nhập học, năm 12 tuổi “độ khai phá linh căn” đã đạt đến 100% rồi thức tỉnh cực phẩm linh căn, bước lên con đường tu chân, năm 13 tuổi đã thi đậu viện Đại Hoang Chiến của đại học Cửu Đại Tinh Anh, 15 tuổi tốt nghiệp đại học cũng đã bước vào luyện khí kỳ thập giai (4), trở thành hình mẫu của toàn Liên Bang!

Sau khi tốt nghiệp viện Đại Hoang Chiến, hắn cự tuyệt tất cả lời mời của mười mấy tu luyện tông phái, kiên quyết gia nhập quân đội Liên Bang, chiến đấu chống lại trăm vạn yêu thú ở Yêu Thú hoang nguyên, bỏ mặc thanh xuân cùng nhiệt huyết để bảo vệ mảnh đất Liên Bang, cũng dùng thây sơn biển máu (5) của yêu thú xây nên hung danh hiển hách: “Yêu Đao”. Cuối cùng vào năm 20 tuổi trở trành trúc cơ kỳ (6) tu chân giả trẻ tuổi nhất Liên Bang!

Sau khi xuất ngũ Bành Hải trở về quê hương, đưa ra một con số thiên văn “gia nhập phí” làm điều kiện gia nhập Xích Tiêu phái, sau đó, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã trở thành giám đốc điều hành của tập toàn vận chuyển Xích Tiêu - ngành mới của Xích Tiêu phái, phụ trách khai phá đường bộ vận chuyển mới ở những vùng nguy hiểm, yêu thú hoành hành. Nghe nói ngoại trừ tiền lương cao chót vót, hắn còn nắm giữ rất nhiều cổ phần của tập đoàn vận chuyển Xích Tiêu, phần lợi tức mỗi năm hắn hưởng phải nhiều cỡ núi vàng núi bạc!

“Ê nghe tin gì chưa? Nghe nói Bành Hải vừa mua một căn biệt thự ven biển vô cùng xa hoa ở bãi biển Ngân Bạch, giá căn ấy đâu chừng bảy tám chục triệu! À còn cái này, có phóng viên đã từng nhìn thấy hắn thường xuyên dẫn mười mấy cô gái xinh đẹp vào biệt thự rồi tổ chức tiệc trên hồ bơi nữa!" - Mạnh Giang vừa nói vừa chảy nước miếng, không thèm che giấu ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kị.

Từ thằng nhóc nghèo rớt mùng tơi ở xóm nghèo trở thành viên chức cấp cao, gia tài bạc triệu, siêu xe mỹ nữ, biệt thự ven biển xa hoa - đây quả thật là giấc mộng của tất cả thanh niên trong xóm nghèo, ngay cả Lý Diệu và Mạnh Giang cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đều khát vọng có thể trở thành Bành Hải thứ hai!

“Đến rồi!”

Cái đồng hồ trên tay Lý Diệu nhẹ nhàng rung rung, nhắc nhở chủ nhân rằng trên không trung có vật thể đang bay nhanh tới. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy phía đông chân trời có một tia chớp đen tỏa sáng phóng tới, tốc độ cực nhanh, giây trước còn thấy nó đang ở phía chân trời, giây sau đã thấy nó lẳng lặng nổi lơ lửng trên không giữa sân vận động, tia chớp đó chính là một chiếc xe bay màu đen!

Chiếc xe bay này có thân hình thon dài, giống như hình một giọt nước bị kéo dãn, gần như dài gấp đôi những chiếc xe bay bình thường, vỏ xe sáng bóng nhìn không thấy bất kỳ một chỗ ghép nối hay đinh ốc nào, hoàn mỹ vô cùng, nhìn bên ngoài, chiếc xe bay này có vẻ không phải loại pháp bảo có tính công kích, nhưng giấu dưới lớp sơn đen bóng đó lại là loại hơi thở vô cùng nguy hiểm làm tim người như muốn ngừng đập, sát khí phảng phất thật thể tản ra xung quanh, làm hơn ngàn học sinh có mặt cảm thấy sợ đến mức không dám hít thở.

“Là chiếc Huyền Điểu chiến xa! Xe bọc thép tiên tiến nhất Liên Bang, sức chiến đấu có thể so sánh với sức mạnh của một tu chân giả đạt đến đỉnh trúc cơ kỳ! Khống chế được chiếc Huyền Điểu chiến xa đồng nghĩa với việc có thể tung hoành ngang dọc khắp Yêu Thú hoang nguyên!” - Lý Diệu la hét điên cuồng trong lòng.

Đối với một người mê pháp bảo như Lý Diệu, sức hấp dẫn của chiếc Huyền Điểu chiến xa này còn lớn hơn nhiều so với Bành Hải chân nhân!

Mà hắn càng rõ ràng rằng giá của một chiếc Huyền Điểu chiến xa cho dù là bản thấp cấp nhất cũng phải lên tới gần một trăm triệu, gia đình giàu có bình thường cũng không đủ sức mua được.

Giây tiếp theo, ngực của hơn một ngàn học sinh đồng thời buông lỏng, khả năng hô hấp được khôi phục, còn chiếc Huyền Điểu chiến xa giây trước còn ngừng giữa không trung giờ đã biến mất, thay vào đó là một nam thanh niên mặc bộ chiến giáp màu đen, dáng người cao gầy, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy vẻ tươi cười.

Chỉ là tận sâu trong đôi mắt đen nhánh ấy thỉnh thoảng lại có ánh sáng xẹt qua, tựa như tia chớp, tựa như yêu đao.

Ánh mắt ấy làm cho ngay cả hiệu trưởng Triệu Thụ Đức lẫn ông thầy giám thị mọi ngày hung thần ác sát cũng không nhịn được hơi hơi nghiêng người, không dám đối diện với Bành Hải.

“Tu chân giả thật có tiền, thật uy phong, thật khí phách!” - Lý Diệu nuốt nước miếng các ực, nghĩ.

“Nghe nói hôm nay trường đặc biệt mời Bành Hải về để dạy kèm cho học sinh trong lớp chọn đó! Tiểu Yêu, mày cũng biết tuy trường chúng ta là trăm năm danh giáo nhưng thành tích thi đại học mấy năm nay cũng không xuất sắc, số học sinh thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh cũng không nhiều lắm, làm cho Xích Tiêu phái cũng không còn mặt mũi gặp người, nên lần này mới đặc biệt mời Bành Hải về dạy bảo đặc biệt cho đám lớp chọn, hi vọng có thể lật ngược tình thế, trở nên huy hoàng như xưa!” - Giọng nói của Mạnh Giang tràn ngập ghen ghét.

Nói cho cùng thì loại chuyện tốt như được Bành Hải tự mình dạy học chỉ có học sinh trong lớp chọn mới có thể hưởng thụ, loại học sinh nghèo trong lớp bình dân như bọn họ không bao giờ có cơ hội.

Lý Diệu nghe vậy, cũng âm thầm thở dài.

Trường đại học Cửu Đại Tinh Anh là ngôi trường gồm có chín viện, có lịch sử lâu đời nhất Liên Bang, có tài nguyên phong phú nhất và cũng nhiều cao thủ nhất, là khát vọng lớn nhất của muôn vàn học sinh trong Liên Bang. Vì những trường đại học bình thường không xem bồi dưỡng tu chân giả là mục tiêu, nên cho dù thiên phú của học sinh có cực cao, cộng thêm vô cùng nỗ lực, thêm cả kỳ ngộ liên tục thì tỉ lệ trở thành tu chân giả vẫn không cao hơn một phần mười ngàn.

Đại học Cửu Đại Tinh Anh thì lại khác, có đông đảo tu chân môn phái ở hậu trường, đặc biệt lấy bồi dưỡng tu chân giả làm mục tiêu, chỉ cần thi đậu Đại học Cửu Đại Tinh Anh thì sẽ có 30% tỷ lệ trở thành tu chân giả, bước lên tầng nhân sinh đỉnh cao!

Muốn trở thành luyện khí sư thì đầu tiên phải trở thành tu chân giả, mà muốn trở thành tu chân giả thì bắt buộc phải thi đậu đại học Cửu Đại Tinh Anh.

Lý Diệu vẫn luôn coi đây là mục tiêu để phấn đấu, nhưng những bất lợi bẩm sinh là điều không thể bù đắp được, khiến cho khoảng cách đến với giấc mộng của hắn ngày càng xa…

Nghĩ một hồi, Lý Diệu có chút cụt hứng, ngay cả người trên bục đang nói gì hắn cũng không nghe lọt. Thời gian của tu chân giả luôn luôn quý báu nên Yêu Đao Bành Hải cũng không nói dông dài, hiệu trưởng Triệu Thụ Đức cũng nhanh chóng tuyên bố kết thúc thần hội.

Bành Hải rời đi trong sự vây quanh của đám học sinh thiên chi kiêu tử của lớp chọn, mà học sinh của lớp bình hành và lớp bình dân như chim sổ lồng, tốp năm tốp ba đi về phía khu lớp học.

Một ngày học tập, chính thức bắt đầu!

-------------

(1) Giáo phục: Đồng phục của trường

(2) Bình hành: Ngang nhau, không phân biệt cao thấp

(3) Tạp ngư: Xuất thân bình thường, thấp cổ bé họng, thường bị người khác làm lơ

(4) Kỳ thập giai: Cấp 10

(5) Thây sơn biển máu: ý là nhiều đến không thể đếm nổi

(6) Trúc cơ kỳ: Cấp bậc cao nhất trong tu chân (tu tiên)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện