Đêm này, Lý Diệu ngủ thực sự rất say, không nằm mơ, ngủ thẳng một giấc đến sáng.
Còn ở một nơi khác trong thành Phù Qua, lại có người mất ngủ cả đêm.
Hai giờ khuya, cách đó 20km, tại khu biệt thự.
Hách Liên Liệt từ từ nổi lên từ một cái lu lớn chứa đầy chất lỏng màu bạc, trên mặt ít đi vài phần hung hăng càn quấy, đáy mắt lại có nhiều hơn một tia hung ác nham hiểm. Gương mặt hắn không biểu cảm, chậm rãi đi ra khỏi lu, làn da ửng lên một lớp màu bạc, giống như được dát lên lớp kim loại.
“Thành công rồi!”
Hách Liên Bá đứng bên cạnh, mặt lộ vẻ vui mừng, gầm nhẹ nói:
“A liệt, con không làm Chu Ẩn trưởng lão thất vọng, cuối cùng nhờ sự xúc tác từ bí pháp của ông ta, luyện thành “Huyền Ngân chiến thể”, thực lực tăng vọt rồi!”
Hách Liên Liệt nét mặt dữ tợn, từng chút từng chút vuốt ve cơ thể cường tráng như sắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Một tháng này con đã chịu đựng những đau khổ không phải dành cho người, không phân biệt ngày đêm ngâm trong “thuốc cường hóa Bí Ngân”, biến bản thân thành “Huyền Ngân chiến thể”, độ phát triển linh căn tăng mạnh lên tới 88%, sau này con đường tu luyện lại càng bằng phẳng dễ dàng!”
“Cuối cùng tới lúc thu hoạch rồi, ngày mai con nhất định sẽ giành được danh hiệu “thủ khoa đại học của thành Phù Qua”!”
Hách Liên Bá gật đầu:
“Đúng vậy, con nhất định phải trở thành “thủ khoa đại học của thành Phù Qua”, đây không còn là chuyện của cá nhân con, thậm chí không chỉ là chuyện của gia tộc Hách Liên chúng ta, mà còn quan hệ đến cuộc tranh đấu gay gắt giữa Chu Ẩn trưởng lão và Yêu Đao Bành Hải!”
“Chu Ẩn trưởng lão là cường giả thế hệ đi trước của phái Xích Tiêu, Yêu Đao Bành Hải lại là nhân tài nổi tiếng gần đây, một già một trẻ tuy rằng ngoài mặt chung sống hòa thuận, Chu Ẩn trưởng lão còn cực lực mời Bành Hải đến trường trung học Xích Tiêu huấn luyện người mới, tạo nên biểu hiện giả dối hai người chung sống hòa hợp.”
“Nhưng sau lưng hai người có rất nhiều xung đột ích lợi, mâu thuẫn đôi bên rất sâu, cũng âm thầm tranh đấu nhiều lần!”
“Chuyện lần này không phải là một hình thức đánh nhau khác sao? Chu Ẩn trưởng lão coi trọng con, tin tưởng con là một nhân tài có thể đào tạo, bỏ nhiều tài nguyên như vậy để đào tạo con, còn Yêu Đao Bành Hải lại che chở tên tạp chủng Lý Diệu kia, nghe nói còn cho tên tiểu tạp chủng kia mượn phòng tu luyện, rõ ràng muốn làm chỗ dựa cho tên tiểu tạp chủng kia!”
Nghe thấy tên Lý Diệu, cơ bắp quanh thân Hách Liên Liệt nháy mắt căng lên, cả người như lớn thêm một vòng, hắn khẽ vuốt bụng, từng chữ từng chữ một nói:
“Lý Diệu, một đấm này ta sẽ mãi mãi nhớ kỹ, sau kỳ thi đại học nhất định tìm ngươi tính sổ!”
Hách Liên Bá nói:
“Chỉ cần con có thể trở thành “thủ khoa đại học thành Phù Qua”, chứng minh mắt nhìn người của Chu Ẩn trưởng lão, địa vị của ông ta ở phái Xích Tiêu càng thêm củng cố, có thể hoàn toàn áp chế Yêu Đao Bành Hải, đến lúc đó con muốn trả thù Lý Diệu thế nào đều được, Chu Ẩn trưởng lão cùng vài người lớn nhà Hách Liên chúng ta đều sẽ dốc hết súc ủng hộ con, nhưng nếu con thi không được tốt...”
Hách Liên Liệt nheo mắt lại:
“Điều đó không thể, thưa cha, một tháng này cha tận mắt thấy con chịu bao nhiêu đau khổ, danh hiệu thủ khoa đại học thành Phù Qua đã là vật trong túi con, không ai có thể giành với con!”
“Tốt, người nhà Hách Liên chúng ta phải ngang ngược như vậy, vậy ta chờ tin tức tốt của con!”
“Đúng rồi, cha có nghe ngóng được tin tức của Lý Diệu không, hắn có tham gia thi đại học không?”
“Rất kỳ lạ, ta dựa vào quan hệ kiểm tra danh sách lấy đăng kí tham gia thi đại học với danh nghĩa cá nhân năm nay của thành Phù Qua, tổng cộng có 5.788 thí sinh đăng kí với danh nghĩa cá nhân nhưng không có tên Lý Diệu.”
Hách Liên Liệt sửng sốt:
“Vậy hắn có thể chuyển đến trường học khác hay không?”
Hách Liên Bá lắc đầu:
“Tất cả trường trung học chất lượng cao toàn thành phố ta đều dựa vào quan hệ điều tra, cho dù một vài trường trung học bình thường có thực lực tương đối mạnh ta cũng điều tra rồi, đều không có ghi chép của hắn, xem ra thằng nhóc này thực lực còn chưa khôi phục, năm nay không tham gia thi đại học rồi.”
“Vậy sao, thật là đáng tiếc, mấy ngày nay con bận bịu tu luyện, cũng không có thời gian đi tìm đồ rác rưởi này, chờ thi đại học chấm dứt, sau khi con đạt danh hiệu thủ khoa đại học thành Phù Qua, lại đi tìm hắn... từ từ cọ sát!”
...
Ba giờ khuya, cách đó 25km, trong một ngôi biệt thự cổ kính khác.
Tư Giai Tuyết ngáp nhẹ một cái, xoa nhẹ đôi mắt có chút nhập nhòe, nhẹ nhàng đóng màn sáng tinh não.
“Tiểu Tuyết, nghỉ ngơi sớm một chút đi, lát nữa là thi đại học, bây giờ quan trọng nhất không phải đọc sách, mà là đi ngủ, duy trì trạng thái tốt nhất.”
Một người phụ nữ trung niên mập mạp ở sau lưng cô quan tâm nói.
Tư Giai Tuyết cười khẽ, nói:
“Mẹ à, đừng lo lắng, chỉ là cuộc thi đại học, con còn không để ở trong lòng, ngủ bốn giờ là đủ rồi.”
...
Bốn giờ khuya, cách đó 30km, trong một rừng cây rậm rạp.
Một gian phòng nghỉ dưỡng bằng gỗ, oanh ca yến ngữ, yêu kiểu thở gấp liên tục.
“Trịnh Thiếu, Trịnh Thiếu, ngài kiềm chế một chút, sắp thi đại học rồi, Trịnh Thiếu!”
Trên giường lớn màu hồng, cơ thể bảy cô gái nằm la liệt, xinh đẹp tuyệt trần, mềm mại như nước.
Đôi mắt như mèo củaTrịnh Đông Minh nhấp nháy tỏa ánh sáng, cười dâm đãng nói:
“Đại thiếu gia ta đã ăn chay hai tháng, thật vất vả nên đương nhiên phải đã nghiện trước rồi nói, thi đại học? Cứ thi đại mà thôi!”
...
Ngoài bọn họ ra, cả Tinh diệu Liên Bang có vô số học sinh cấp ba khó ngủ cả đêm, nôn nóng bất an chờ đợi trời sáng, cũng có người mất ngủ đến trước khi bình minh 15 phút thì rốt cục chịu không nổi, ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra thì đã sắp 8 giờ! “Không hay rồi, chín giờ bắt đầu thi, mau thức dậy!”
Cả Liên Bang có vô số học sinh từ trên giường nhảy lên một cái, giống như nghe thấy tiếng xung phong của binh lính, xông ra khỏi nhà, xông về trường học, xông vào phòng thi!
Lý Diệu đang là một người trong số đó.
Trên mặt thí sinh khác hoặc là nôn nóng bất an, hoặc là hưng phấn quá độ, hoặc là lo sợ, còn Lý Diệu lại có vẻ nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Đến khi đi vào phòng học, chui vào khoang thi chuyên dụng để thi đại học, cửa khoang chậm rãi đóng lại thì biểu cảm của Lý Diệu mới có chút sinh động, nơi sâu nhất trong đôi mắt toát ra một tia sáng đói khát ục ục.
Nếu bị Phì Long và Dã Lang của pháp bảo mộ địa nhìn thấy, bọn hắn nhất định nhận ra được đây là bộ dáng “Kền Kền” sắp nhào về phía con mồi.
Cuộc thi đại học quyết định vận mệnh chính thức bắt đầu!
Cả Tinh Diệu Liên Bang hoàn toàn yên tĩnh, cho dù trên không thành phố nào cũng đều yên tĩnh, chỉ có rất ít xe bay chậm như sên, không tiếng động bò qua không trung, ngay cả các tu chân giả ngày thường ngự kiếm phi hành, vùn vụt qua lại đều trở nên cẩn thận, không dám phát ra tạp âm.
Lúc này nếu ai dám quấy rầy thí sinh phát huy, cho dù là Nguyên Anh lão quái cũng bị sự tức giận của hàng tỉ phụ huynh nhấn chìm.
Một giờ... Hai giờ...
Vô số thí sinh trong khoang thi làm hết khả năng, vô số phụ huynh ở bên ngoài sân trường ngóng trông.
Ba giờ đã qua, đây là 3 giờ yên tĩnh nhất của Tinh Diệu Liên Bang, cũng là ba giờ khẩn trương nhất.
Cuối cùng…
Sau khi trải qua cuộc thi hơn ba giờ, vài thí sinh nộp bài trước lần lượt rời khỏi khoang thi, đầu đầy mồ hôi, như trút được gánh nặng đi ra sân trường, dẫn tới đợt xôn xao thứ nhất.
Sau năm tiếng, hết giờ thi, toàn bộ thí sinh đều bị ép buộc rời khỏi khoang thi.
Tinh Diệu Liên Bang lại khôi phục huyên náo ngày thường, thậm chí ầm ĩ hơn so với năm giờ trước, toàn bộ phụ huynh và thí sinh đều tụ tập trong trường học, cùng đợi công bố thành tích thi đại học!
Khoang chuyên dụng thi đại học tất cả đều lắp đặt tinh não tiên tiến có sức tính toán siêu cao, khi thí sinh chém giết trong không gian ảo, có thể tính điểm của thí sinh ngay lúc đó.
Trên lý luận, khoảnh khắc thí sinh bước ra khỏi khoang thi, tinh não đã có thể tính toán ra thành tích cuối cùng của cuộc thi đại học.
Nhưng vì đảm bảo tính công bằng cho cuộc thi, sau khi tính ra thành tích, đều lập tức chuyển đến tinh não khác trong Linh mạng, tiến hành duyệt lại.
Thành tích của mỗi thí sinh phải qua bảy tinh não khác nhau tính toán, cuối cùng cho ra điểm giống nhau mới có thể xác định không sai sót, truyền đến tinh não chủ của Bộ Giáo dục thành phố.
Cả quá trình cần khoảng một giờ.
Sau một giờ, tinh não chủ của Bộ Giáo dục thành phố sẽ công bố thành tích và xếp hạng của toàn bộ thí sinh, thí sinh có thể kiểm tra thông qua tinh não cỡ nhỏ của mình.
Nhưng giống trường trung học chất lượng cao có thực lực giành “thủ khoa đại học thành Phù Qua” như Xích Tiêu, đều sẽ lắp một màn hình cỡ lớn ở chỗ bắt mắt nhất, hiển thị thành tích và tên của học sinh trong top 100, 500, 1.000 toàn thành phố.
Đây là một giờ sóng ngầm cuồn cuộn, đây là một giờ chấn động lòng người, đây là một giờ khiến miệng lưỡi khô khốc, tim đập loạn xạ, mạch máu nổ tung!
Trong sân trường trung học Xích Tiêu, hiệu trưởng, thành viên hội đồng quản trị, chủ nhiệm phòng giáo dục, mấy ngàn học sinh thêm mấy ngàn phụ huynh, tất cả mọi người im lặng như tờ, thần sắc khẩn trương, nhìn chòng chọc vào màn sáng trên sân vận động, chờ đợi công bố thành tích cuối cùng.
Hách Liên Liệt hạc giữa bầy gà, đứng trong đám người, khí tràng mạnh mẽ lượn lờ trên người, không ai dám tới gần hắn nửa bước, làm chung quanh hắn xuất hiện không gian hơn một mét không người.
Hắn khoanh tay, nhìn như trấn định tự nhiên, nhưng ngón tay lại có chút run run lộ rõ nôn nóng bất an trong lòng.
Bỗng nhiên, màn sáng vốn dĩ đen kịt hơi rung nhẹ, hiện ra từng vòng gợn sóng.
Đám người lúc nãy còn yên tĩnh lập tức nóng nảy ngay.
“Nhìn mau, thành tích xuất hiện rồi!”
“Không biết trường chúng ta có người lấy được danh hiệu “thủ khoa đại học thành Phù Qua” hay không?”
“Nghe nói lần này chúng ta có hai thí sinh rất lợi hại, đều rất có hi vọng!”
“A, thành tích ra rồi kìa!”
Làn sóng trong màn sáng khuếch tán càng lúc càng nhanh, từng chuỗi con số đỏ thẫm như máu từ phía trên màn sáng chạy xuống như bão, hợp thành thành tích và tên của hơn trăm thí sinh.
Dòng chữ trên cùng viết là…
“Hách Liên Liệt trường trung học Xích Tiêu, tổng điểm thi 715, độ phát triển linh căn 88%, tổng thành tích 629.2, tạm đứng đầu bảng điểm!”
Còn ở một nơi khác trong thành Phù Qua, lại có người mất ngủ cả đêm.
Hai giờ khuya, cách đó 20km, tại khu biệt thự.
Hách Liên Liệt từ từ nổi lên từ một cái lu lớn chứa đầy chất lỏng màu bạc, trên mặt ít đi vài phần hung hăng càn quấy, đáy mắt lại có nhiều hơn một tia hung ác nham hiểm. Gương mặt hắn không biểu cảm, chậm rãi đi ra khỏi lu, làn da ửng lên một lớp màu bạc, giống như được dát lên lớp kim loại.
“Thành công rồi!”
Hách Liên Bá đứng bên cạnh, mặt lộ vẻ vui mừng, gầm nhẹ nói:
“A liệt, con không làm Chu Ẩn trưởng lão thất vọng, cuối cùng nhờ sự xúc tác từ bí pháp của ông ta, luyện thành “Huyền Ngân chiến thể”, thực lực tăng vọt rồi!”
Hách Liên Liệt nét mặt dữ tợn, từng chút từng chút vuốt ve cơ thể cường tráng như sắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Một tháng này con đã chịu đựng những đau khổ không phải dành cho người, không phân biệt ngày đêm ngâm trong “thuốc cường hóa Bí Ngân”, biến bản thân thành “Huyền Ngân chiến thể”, độ phát triển linh căn tăng mạnh lên tới 88%, sau này con đường tu luyện lại càng bằng phẳng dễ dàng!”
“Cuối cùng tới lúc thu hoạch rồi, ngày mai con nhất định sẽ giành được danh hiệu “thủ khoa đại học của thành Phù Qua”!”
Hách Liên Bá gật đầu:
“Đúng vậy, con nhất định phải trở thành “thủ khoa đại học của thành Phù Qua”, đây không còn là chuyện của cá nhân con, thậm chí không chỉ là chuyện của gia tộc Hách Liên chúng ta, mà còn quan hệ đến cuộc tranh đấu gay gắt giữa Chu Ẩn trưởng lão và Yêu Đao Bành Hải!”
“Chu Ẩn trưởng lão là cường giả thế hệ đi trước của phái Xích Tiêu, Yêu Đao Bành Hải lại là nhân tài nổi tiếng gần đây, một già một trẻ tuy rằng ngoài mặt chung sống hòa thuận, Chu Ẩn trưởng lão còn cực lực mời Bành Hải đến trường trung học Xích Tiêu huấn luyện người mới, tạo nên biểu hiện giả dối hai người chung sống hòa hợp.”
“Nhưng sau lưng hai người có rất nhiều xung đột ích lợi, mâu thuẫn đôi bên rất sâu, cũng âm thầm tranh đấu nhiều lần!”
“Chuyện lần này không phải là một hình thức đánh nhau khác sao? Chu Ẩn trưởng lão coi trọng con, tin tưởng con là một nhân tài có thể đào tạo, bỏ nhiều tài nguyên như vậy để đào tạo con, còn Yêu Đao Bành Hải lại che chở tên tạp chủng Lý Diệu kia, nghe nói còn cho tên tiểu tạp chủng kia mượn phòng tu luyện, rõ ràng muốn làm chỗ dựa cho tên tiểu tạp chủng kia!”
Nghe thấy tên Lý Diệu, cơ bắp quanh thân Hách Liên Liệt nháy mắt căng lên, cả người như lớn thêm một vòng, hắn khẽ vuốt bụng, từng chữ từng chữ một nói:
“Lý Diệu, một đấm này ta sẽ mãi mãi nhớ kỹ, sau kỳ thi đại học nhất định tìm ngươi tính sổ!”
Hách Liên Bá nói:
“Chỉ cần con có thể trở thành “thủ khoa đại học thành Phù Qua”, chứng minh mắt nhìn người của Chu Ẩn trưởng lão, địa vị của ông ta ở phái Xích Tiêu càng thêm củng cố, có thể hoàn toàn áp chế Yêu Đao Bành Hải, đến lúc đó con muốn trả thù Lý Diệu thế nào đều được, Chu Ẩn trưởng lão cùng vài người lớn nhà Hách Liên chúng ta đều sẽ dốc hết súc ủng hộ con, nhưng nếu con thi không được tốt...”
Hách Liên Liệt nheo mắt lại:
“Điều đó không thể, thưa cha, một tháng này cha tận mắt thấy con chịu bao nhiêu đau khổ, danh hiệu thủ khoa đại học thành Phù Qua đã là vật trong túi con, không ai có thể giành với con!”
“Tốt, người nhà Hách Liên chúng ta phải ngang ngược như vậy, vậy ta chờ tin tức tốt của con!”
“Đúng rồi, cha có nghe ngóng được tin tức của Lý Diệu không, hắn có tham gia thi đại học không?”
“Rất kỳ lạ, ta dựa vào quan hệ kiểm tra danh sách lấy đăng kí tham gia thi đại học với danh nghĩa cá nhân năm nay của thành Phù Qua, tổng cộng có 5.788 thí sinh đăng kí với danh nghĩa cá nhân nhưng không có tên Lý Diệu.”
Hách Liên Liệt sửng sốt:
“Vậy hắn có thể chuyển đến trường học khác hay không?”
Hách Liên Bá lắc đầu:
“Tất cả trường trung học chất lượng cao toàn thành phố ta đều dựa vào quan hệ điều tra, cho dù một vài trường trung học bình thường có thực lực tương đối mạnh ta cũng điều tra rồi, đều không có ghi chép của hắn, xem ra thằng nhóc này thực lực còn chưa khôi phục, năm nay không tham gia thi đại học rồi.”
“Vậy sao, thật là đáng tiếc, mấy ngày nay con bận bịu tu luyện, cũng không có thời gian đi tìm đồ rác rưởi này, chờ thi đại học chấm dứt, sau khi con đạt danh hiệu thủ khoa đại học thành Phù Qua, lại đi tìm hắn... từ từ cọ sát!”
...
Ba giờ khuya, cách đó 25km, trong một ngôi biệt thự cổ kính khác.
Tư Giai Tuyết ngáp nhẹ một cái, xoa nhẹ đôi mắt có chút nhập nhòe, nhẹ nhàng đóng màn sáng tinh não.
“Tiểu Tuyết, nghỉ ngơi sớm một chút đi, lát nữa là thi đại học, bây giờ quan trọng nhất không phải đọc sách, mà là đi ngủ, duy trì trạng thái tốt nhất.”
Một người phụ nữ trung niên mập mạp ở sau lưng cô quan tâm nói.
Tư Giai Tuyết cười khẽ, nói:
“Mẹ à, đừng lo lắng, chỉ là cuộc thi đại học, con còn không để ở trong lòng, ngủ bốn giờ là đủ rồi.”
...
Bốn giờ khuya, cách đó 30km, trong một rừng cây rậm rạp.
Một gian phòng nghỉ dưỡng bằng gỗ, oanh ca yến ngữ, yêu kiểu thở gấp liên tục.
“Trịnh Thiếu, Trịnh Thiếu, ngài kiềm chế một chút, sắp thi đại học rồi, Trịnh Thiếu!”
Trên giường lớn màu hồng, cơ thể bảy cô gái nằm la liệt, xinh đẹp tuyệt trần, mềm mại như nước.
Đôi mắt như mèo củaTrịnh Đông Minh nhấp nháy tỏa ánh sáng, cười dâm đãng nói:
“Đại thiếu gia ta đã ăn chay hai tháng, thật vất vả nên đương nhiên phải đã nghiện trước rồi nói, thi đại học? Cứ thi đại mà thôi!”
...
Ngoài bọn họ ra, cả Tinh diệu Liên Bang có vô số học sinh cấp ba khó ngủ cả đêm, nôn nóng bất an chờ đợi trời sáng, cũng có người mất ngủ đến trước khi bình minh 15 phút thì rốt cục chịu không nổi, ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra thì đã sắp 8 giờ! “Không hay rồi, chín giờ bắt đầu thi, mau thức dậy!”
Cả Liên Bang có vô số học sinh từ trên giường nhảy lên một cái, giống như nghe thấy tiếng xung phong của binh lính, xông ra khỏi nhà, xông về trường học, xông vào phòng thi!
Lý Diệu đang là một người trong số đó.
Trên mặt thí sinh khác hoặc là nôn nóng bất an, hoặc là hưng phấn quá độ, hoặc là lo sợ, còn Lý Diệu lại có vẻ nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Đến khi đi vào phòng học, chui vào khoang thi chuyên dụng để thi đại học, cửa khoang chậm rãi đóng lại thì biểu cảm của Lý Diệu mới có chút sinh động, nơi sâu nhất trong đôi mắt toát ra một tia sáng đói khát ục ục.
Nếu bị Phì Long và Dã Lang của pháp bảo mộ địa nhìn thấy, bọn hắn nhất định nhận ra được đây là bộ dáng “Kền Kền” sắp nhào về phía con mồi.
Cuộc thi đại học quyết định vận mệnh chính thức bắt đầu!
Cả Tinh Diệu Liên Bang hoàn toàn yên tĩnh, cho dù trên không thành phố nào cũng đều yên tĩnh, chỉ có rất ít xe bay chậm như sên, không tiếng động bò qua không trung, ngay cả các tu chân giả ngày thường ngự kiếm phi hành, vùn vụt qua lại đều trở nên cẩn thận, không dám phát ra tạp âm.
Lúc này nếu ai dám quấy rầy thí sinh phát huy, cho dù là Nguyên Anh lão quái cũng bị sự tức giận của hàng tỉ phụ huynh nhấn chìm.
Một giờ... Hai giờ...
Vô số thí sinh trong khoang thi làm hết khả năng, vô số phụ huynh ở bên ngoài sân trường ngóng trông.
Ba giờ đã qua, đây là 3 giờ yên tĩnh nhất của Tinh Diệu Liên Bang, cũng là ba giờ khẩn trương nhất.
Cuối cùng…
Sau khi trải qua cuộc thi hơn ba giờ, vài thí sinh nộp bài trước lần lượt rời khỏi khoang thi, đầu đầy mồ hôi, như trút được gánh nặng đi ra sân trường, dẫn tới đợt xôn xao thứ nhất.
Sau năm tiếng, hết giờ thi, toàn bộ thí sinh đều bị ép buộc rời khỏi khoang thi.
Tinh Diệu Liên Bang lại khôi phục huyên náo ngày thường, thậm chí ầm ĩ hơn so với năm giờ trước, toàn bộ phụ huynh và thí sinh đều tụ tập trong trường học, cùng đợi công bố thành tích thi đại học!
Khoang chuyên dụng thi đại học tất cả đều lắp đặt tinh não tiên tiến có sức tính toán siêu cao, khi thí sinh chém giết trong không gian ảo, có thể tính điểm của thí sinh ngay lúc đó.
Trên lý luận, khoảnh khắc thí sinh bước ra khỏi khoang thi, tinh não đã có thể tính toán ra thành tích cuối cùng của cuộc thi đại học.
Nhưng vì đảm bảo tính công bằng cho cuộc thi, sau khi tính ra thành tích, đều lập tức chuyển đến tinh não khác trong Linh mạng, tiến hành duyệt lại.
Thành tích của mỗi thí sinh phải qua bảy tinh não khác nhau tính toán, cuối cùng cho ra điểm giống nhau mới có thể xác định không sai sót, truyền đến tinh não chủ của Bộ Giáo dục thành phố.
Cả quá trình cần khoảng một giờ.
Sau một giờ, tinh não chủ của Bộ Giáo dục thành phố sẽ công bố thành tích và xếp hạng của toàn bộ thí sinh, thí sinh có thể kiểm tra thông qua tinh não cỡ nhỏ của mình.
Nhưng giống trường trung học chất lượng cao có thực lực giành “thủ khoa đại học thành Phù Qua” như Xích Tiêu, đều sẽ lắp một màn hình cỡ lớn ở chỗ bắt mắt nhất, hiển thị thành tích và tên của học sinh trong top 100, 500, 1.000 toàn thành phố.
Đây là một giờ sóng ngầm cuồn cuộn, đây là một giờ chấn động lòng người, đây là một giờ khiến miệng lưỡi khô khốc, tim đập loạn xạ, mạch máu nổ tung!
Trong sân trường trung học Xích Tiêu, hiệu trưởng, thành viên hội đồng quản trị, chủ nhiệm phòng giáo dục, mấy ngàn học sinh thêm mấy ngàn phụ huynh, tất cả mọi người im lặng như tờ, thần sắc khẩn trương, nhìn chòng chọc vào màn sáng trên sân vận động, chờ đợi công bố thành tích cuối cùng.
Hách Liên Liệt hạc giữa bầy gà, đứng trong đám người, khí tràng mạnh mẽ lượn lờ trên người, không ai dám tới gần hắn nửa bước, làm chung quanh hắn xuất hiện không gian hơn một mét không người.
Hắn khoanh tay, nhìn như trấn định tự nhiên, nhưng ngón tay lại có chút run run lộ rõ nôn nóng bất an trong lòng.
Bỗng nhiên, màn sáng vốn dĩ đen kịt hơi rung nhẹ, hiện ra từng vòng gợn sóng.
Đám người lúc nãy còn yên tĩnh lập tức nóng nảy ngay.
“Nhìn mau, thành tích xuất hiện rồi!”
“Không biết trường chúng ta có người lấy được danh hiệu “thủ khoa đại học thành Phù Qua” hay không?”
“Nghe nói lần này chúng ta có hai thí sinh rất lợi hại, đều rất có hi vọng!”
“A, thành tích ra rồi kìa!”
Làn sóng trong màn sáng khuếch tán càng lúc càng nhanh, từng chuỗi con số đỏ thẫm như máu từ phía trên màn sáng chạy xuống như bão, hợp thành thành tích và tên của hơn trăm thí sinh.
Dòng chữ trên cùng viết là…
“Hách Liên Liệt trường trung học Xích Tiêu, tổng điểm thi 715, độ phát triển linh căn 88%, tổng thành tích 629.2, tạm đứng đầu bảng điểm!”
Danh sách chương