"Cô ——" Ngải Mễ không ngờ Ngải Ân Hà có thể diễn kịch được như vậy, quả
thật so với xuất thân được đào tạo chính quy còn chuyên nghiệp hơn.
"Quý Dương, anh đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta rõ ràng đang ám chỉ em đã hại cô ta! Cô ta thật sự là tự nhảy xuống đó!" Cô càng thêm nóng ruột, hơn nữa còn bước vội lên phía trước, kéo cánh tay Cung Quý Dương: "Quý Dương, anh phải tin em, anh nhất định phải tin em!"
"Đủ rồi!"
Cung Quý Dương đã không còn nhịn được nữa, anh lạnh lùng rút cánh tay đang bị Ngải Mễ kéo ra, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào:
"Tôi biết rõ chuyện này là thế nào, trước tiên em cứ về đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa em về."
"Quý Dương, anh thà rằng tin tưởng cô ta? Anh muốn em phải chứng minh thế nào mới tin em đây ——" Ngải Mễ vẻ mặt vẫn không cam lòng.
Trên mặt Cung Quý Dương sự không kiên nhẫn càng thêm rõ ràng, anh vừa định lên tiếng, lại bị Ngải Ân Hà nhẹ nhàng cắt ngang ——
"Anh Quý Dương, thôi đi, tình huống lúc ấy tương đối hỗn loạn, em nghĩ tiểu thư Ngải Mễ cũng không ý thức được, em cũng đã không sao rồi, không phải sao?"
Tia sáng vung vẩy trong mắt Ngải Ân Hà nhẹ nhàng, nhu hòa, giống như ánh trăng mông lung mà đẹp đẽ.
Ngải Mễ gắt gao nắm chặt tay —— người phụ này quả nhiên có lớp vỏ bọc ngoài, hôm nay rốt cuộc cô cũng lĩnh hội được điều này!
Nhưng mà —— cô chính là Ngải Mễ, không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện quật ngã!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Cung Quý Dương, Ngải Mễ thông minh nghe theo lời anh, cô hung dữ lườm trộm Ngải Ân Hà đang vùi trong ngực Cung Quý Dương mấy cái, cô thật hận chết cô ta! Hại cô ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, món nợ này cô nhất định phải đòi lại đủ.
Cánh cửa bị Ngải Mễ giận dữ đóng lại ——
Mà trong đôi mắt của Ngải Ân Hà, nụ cười sắc sảo đã được giấu nhẹm đi ——
Người phụ nữ này đúng là ngực to não nhỏ, thế mà còn muốn nhảy xuống hồ bơi để hãm hại mình, làm cho Quý Dương chú ý, cô ta cũng không mở mắt to ra nhìn xem cô là ai chứ, cô đường đường là thiên kim của Ngải Thị, nếu như không có bản lĩnh, cô làm sao có thể trở thành vợ chưa cưới của Cung Quý Dương? Chỉ bằng loại như Ngải Mễ này mà muốn hãm hại cô? Cô liền dùng gậy ông đập lưng ông, lật ngược ván cờ của cô ta!
Một lát sau, Cung Quý Dương nhẹ nhàng đẩy Ngải Ân Hà vẫn luôn ru rú ở trong ngực mình ra, nói: "Ân Hà, hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào không?"
"Ừm!"
Ngải Ân Hà mong manh khẽ gật đầu, ngay sau đó cắn cắn môi nói: "Anh Quý Dương, em vẫn còn hơi lành lạnh, anh —— anh có thể ôm em không?"
Bộ dáng đáng thương có thể làm tan chảy bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ.
Rõ ràng là sau đó, Cung Quý Dương cũng không giở thói phong tình ra, anh chỉ đứng dậy, bàn tay đỡ người cô, để cô nằm xuống ——
"Em rơi xuống nước bị lạnh là điều rất bình thường, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ bảo quản gia nấu chút canh gừng cho em, ngày mai sẽ ổn thôi! Có chuyện gì —— ngày mai rồi nói!"
Nói xong, anh đắp kín chăn lại cho Ngải Ân Hà, xoay người chuẩn bị rời đi, mặc dù anh rất muốn biết Ngải Ân Hà định nói chuyện gì về Tử Tranh với anh, nhưng dẫu sao cơ thể cô cũng đang không khỏe, hơn nữa còn do chính người phụ nữ anh đã dẫn về gây ra, cho nên trong lòng tự nhiên sẽ có chút tình cảm kiểu áy náy! (Aizzzzzzzzzz, ứ hiểu, tưởng anh ý đã nghĩ ra rồi chứ nhể :’(
"Anh Quý Dương ——"
Nằm ở trên giường Ngải Ân Hà vừa thấy Cung Quý Dương xoay người sắp rời đi, vẻ mặt lập tức chấn động, cô vội vã xoay người ra khỏi giường, chạy đến phía sau, ôm lấy anh!
"Ân Hà?" Cơ thể Cung Quý Dương cứng lại, anh hơi quay đầu, nhưng không nhìn thấy chút nào vẻ mặt hay ánh mắt của anh.
"Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi!"
"Không —— Anh Quý Dương, anh —— có phải anh thật sự rất ghét em không?"
Giọng nói Ngải Ân Hà mềm mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhẹ nhàng dán vào khoảng lưng rộng lớn của anh, cảm thụ mùi hương long đản từ trên người anh.
"Ân Hà, anh đã nói rồi, trong mắt anh em mãi là cô em gái thân thương, sao có thể ghét em được?" Cung Quý Dương không khó nhận ra sự mềm mại, thơm mát sau lưng.
Ngải Ân Hà dần dần buông lơi cánh tay, đáy mắt chỉ còn một mảng cô đơn ——
"Đã như thế, tại sao anh không dám quay đầu lại nhìn em?"
Giọng nói của cô đầy ai oán, ngay sau đó, từ sau lưng Cung Quý Dương liền truyền đến một hồi những tiếng sột soạt ——
Cung Quý Dương quay đầu, ánh mắt đột nhiên kinh hãi!
Chỉ thấy Ngải Ân Hà vẻ mặt bi thương, chán nản, trút bỏ chiếc áo sơ mi nam vừa mới được thay ra ——
Áo sơ mi rơi xuống đất, dáng người đẹp đẽ lộ ra nguyên vẹn trong mắt Cung Quý Dương.
Da thị trắng nõn, đẹp đẽ dưới ánh trăng, tản ra sự quyến rũ nữ tính, chỗ đẫy đà, no đủ trong không khí khẽ run rẩy, giống như mời mọc anh nhấm nháp.
"Ân Hà, em ——"
Cung Quý Dương từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt từ chối nhưng không ngăn chặn được nhịp tim đập nhanh cùng mưa rền gió dữ của Ngải Ân Hà
Thật nhanh cô lao vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên chờ đợi: "Anh Quý Dương……… Em đã là người của anh rồi, không phải sao? Tối nay, xin anh yêu em, có được không?"
Giọng nói mềm ngọt mà chan chứa khiến cho đàn ông phải điên cuồng suy đoán, tưởng tượng, vậy mà lọt vào trong tai Cung Quý Dương lại thành kinh hãi vạn phần!
"Ân Hà!"
Anh khẽ kéo cơ thể cô ra, nhìn vào mắt cô nói: "Anh thật sự có lỗi với em, năm đó, không những đã mạnh mẽ cướp đi sự trong trắng của em, lại còn khiến cho người yêu em rời bỏ em, bây giờ, là em đang trừng phạt anh, có phải không?"
Ngải Ân Hà nghe xong, ra sức lắc đầu nói: "Không, không, không phải, anh Quý Dương, anh biết không, chính là vì hành động của anh, mới làm cho em biết rõ được lòng mình, người em yêu chính là anh ——"
Nói xong, giọng cô lại nghẹn ngào, trong hốc mắt, nước mắt chảy ra liên tục, không ngừng………..
"Anh Quý Dương, em không bận tâm anh có bao nhiêu phụ nữ, em chỉ muốn là người phụ nữ của anh…….."
Cô vừa nói, vừa tiến đến, kiễng chân hôn lên môi anh………
Cơ thể lại một lần nữa bị Cung Quý Dương đẩy ra ——
"Ân Hà, anh biết mình thật có lỗi với em, nhưng mà, thứ lỗi anh không thể đụng vào em được!"
Giọng nói của anh chắc như đinh đóng cột, đối mặt với *** của phái nữ đầy đặn mà đẹp đẽ, thế nhưng anh lại giống như Liễu Hạ Huệ (*), ngồi vào trong lòng mà vẫn không loạn.
(*) Ý nói là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.
(Liễu Hạ Huệ, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử. Truyện xưa kể, một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm).
"Tại sao? Tại sao anh có thể đụng vào những người phụ nữ khác, còn riêng em lại không thể?" Tâm tình Ngải Ân Hà kích động, lớn tiếng la ầm lên, cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh trong lòng!
Vẻ mặt Cung Quý Dương trở nên nghiêm túc, lại lộ ra chút vô lực ——
"Anh đã cho rằng, mình hàng đêm sênh ca (ý như ăn chơi trụy lạc đó) là có thể quên được hết thảy, nhưng mà, khi Tử Tranh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, thì anh đã biết, mình chỉ đang tự dối mình, dối người mà thôi, những người phụ nữ kia chẳng qua cũng biến thành cái bóng, mùi vị của cô ấy do chính anh tưởng tượng ra. Ân Hà, anh vẫn luôn coi em là em gái anh, em không phải là Tử Tranh, anh cũng không muốn biến em thành thế thân của cô ấy!"
Ngải Ân Hà không ngừng lui về phía sau, thoáng cái đã ngồi trên giường, sự bi thương, lặng lẽ rõ rành rành trên mặt. Cô không tiếp tục tiến lên quấn lấy Cung Quý Dương nữa, mà xót xa ngồi tại chỗ, ôm bắp đùi thon dài, mái tóc dài xõa xuống, vẻ mềm yếu, xinh đẹp của cô, giống hệt như nàng tiên trong tranh vẽ.
Cung Quý Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng tự nhiên khó chịu, nói cho cùng nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn trước kia, anh và cô vẫn mãi là hai người bạn tốt không giấu giếm nhau điều gì. Từ nhỏ đến lớn, Cung Quý Dương đều xem cô như người em gái tri kỷ của mình, mà cô cũng luôn dựa dẫm vào người anh trai này.
Anh còn nhớ rõ bộ dạng lúc cô mới biết yêu lần đầu, đã mừng rỡ chạy đến lén nói cho anh nghe. Lúc ấy cô vẫn còn rất nhỏ, vẫn đang là học sinh trung học cơ sở, đã bị anh ra vẻ người lớn nhỏ dạy dỗ cho một trận, cô tức giận chia tay cậu bé trai kia; anh cũng nhớ lúc thành tích thi của cô không được tốt, anh đã lén lút sửa điểm trên bài thi cho cô, kết quả bị giáo viên phát hiện, xử phạt cả hai…….
Một người giống như em gái như vậy, làm sao thoáng cái đã yêu mình rồi đây?
"Ân Hà ——"
Cung Quý Dương khẽ thở dài một cái, nhặt quần áo ở trên đất lên, ngồi xuống cạnh cô, giúp cô mặc áo vào giống như một người anh trai——
"Anh nghĩ, anh hiểu rõ cảm giác của em, chẳng qua em đã quen dựa dẫm vào anh mà cho nó thành tình yêu. Ân Hà, hãy tin anh, em sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu em, chỉ có điều —— người đàn ông đó sẽ không phải là anh ——"
Lời Cung Quý Dương còn chưa hết, Ngải Ân Hà đã giữ ngay bàn tay to của anh, bất ngờ kéo nó chụp lên vùng đầy đặn, đẫy đà của mình ——
"Anh Quý Dương, anh không cảm nhận được sao? Em không còn là cô bé nhỏ không hiểu chuyện đó nữa, em đã trưởng thành, mà cơ thể em cũng không còn non trẻ nữa, không phải tám năm trước đây anh đã biết rồi sao?" Giọng cô vội vàng, bàn tay nhỏ bé giữ chặt gắt gao bàn tay của Cung Quý Dương, không chịu buông lỏng chút nào.
Lần này Cung Quý Dương không hất nó ra ngay, mà để mặc cho Ngải Ân Hà lôi kéo bàn tay to của mình chạy trên thân thể mê người của cô. Dưới tay anh, nụ hồng mê người đứng sững bất khuất, còn anh lại nhìn không chớp mắt vào mắt cô.
Trong lòng Ngải Ân Hà vô cùng kích động, cô kéo tay Cung Quý Dương trượt xuống, một đường thẳng đến giữa hai chân trắng như mỡ đông của cô ——
Cô biết người đàn ông này luôn có dục vọng kinh người, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không còn phản kháng nữa của anh, cô biết mình đã thành công!
"Anh Quý Dương, yêu em. . . . . ."
Giọng cô thủ thỉ tràn đầy hấp dẫn, thân thể từ từ giương cao lên, nửa quỳ xuống giường, đôi môi mềm mại, dịu dàng quét qua vành tai vẫn luôn nhạy cảm của anh ——
Cô nhẹ nhàng buông bàn tay to lớn của anh ra, thử tiến thêm một bước, để anh chủ động đến, thế mà ——
Cung Quý Dương lại vẫn không hề nhúc nhích!
"Anh Quý Dương!" Ngải Ân Hà thất kinh, lập tức dừng lại, nhìn anh!
Tại sao anh lại không điên cuồng hành động giống như trong suy nghĩ của mình?
Cung Quý Dương thì ngược lại, đối với phản ứng của cô lại không hề có chút giật mình nào, anh chỉ khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt trên bả vai cô, nói: "Em cũng đã thử rồi, anh đối với em —— không có hứng thú!"
"Không!" Ngải Ân Hà nghe được điều này, tựa như nghe thấy một câu chuyện nực cười nhất trên đời!
Cô chỉ biết, trong tình yêu người đàn ông cũng chỉ là động vật cảm tính, sao còn có thể chọn lựa người nữa đây?
Cung Quý Dương không hề nhúc nhích, lại một lần nữa mặc áo sơ mi vào giúp cô, xong nói: "Có lẽ anh thật sự không phải là một người đàn ông thành công, kể từ sau khi Tử Tranh xuất hiện, anh liền không còn bất kỳ chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác!"
Ngải Ân Hà cảm thấy tim mình gần như vỡ nát, một vết thương thật to từ trong trái tim bung ra………
Sau khi giấu kín nỗi sỉ nhục to lớn, cùng nỗi phẫn hận trong lòng lại, rút cuộc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hiện lên nụ cười nhợt nhạt……….
"Anh Quý Dương, em thật sự vui mừng thay cho Tử Tranh!"
Cô thay đổi bất thình lình làm cho Cung Quý Dương thoáng chút ngập ngừng, tựa như cảm thấy, những lời này được nói ra từ trong miệng của Ngải Ân Hà rất kỳ quái vậy.
Ngải Ân Hà đột nhiên cười một tiếng, sau đó tự cài cúc áo chỉnh tề vào, nói: "Uổng phí đã dẫn dụ anh như vậy. Sa vào rồi, mới vừa nãy em chỉ đang thử dò xét anh thôi, anh đừng có nói với em, anh đã cho là thật đó?"
"Ân Hà, em ——" Cung Quý Dương càng thêm không hiểu.
Ngải Ân Hà che miệng cười nói: "Không sai, nhiều năm như vậy, em đã quen với sự tồn tại của anh, lúc trước cũng đã hận anh vì đã đoạt đi toàn bộ hạnh phúc của mình, nhưng mà —— giống như anh đã nói, em vẫn chỉ có thể xem anh là anh trai, nhất là sau khi Tử Tranh lại xuất hiện lần nữa, em càng xác định rõ tâm ý của mình, chỉ là —— muốn thử xem một chút, rốt cuộc anh có phải thật sự chung tình với Tử Tranh hay không thôi!"
"Em ——"
Cung Quý Dương đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó, anh cười khổ một cái xong, nói: "Em, cái con nha đầu này, loại đùa giỡn này cũng có thể làm ra?"
"Ai bảo anh đã khiến em phải đau lòng như vậy chứ!"
Ngải Ân Hà trên mặt tươi cười, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nỗi phẫn hận đến khác thường. Đùa giỡn sao? Cô đâu chỉ có đùa giỡn đơn giản như vậy?
"Tốt tốt!"
Trên mặt Cung Quý Dương cũng lộ ra nụ cười được giải thoát, anh vội vàng làm tư thế xin đầu hàng nói: "Được rồi, em gái Ân Hà, thấy bộ dáng em sinh khí dồi dào là anh yên tâm rồi, em đã có thể nói cho anh biết mục đích em tới được rồi chứ?"
Mặc dù, luôn luôn tồn tại sự quyến luyến của những người phụ nữ khi Cung Quý Dương có người phụ nữ khác có bản lĩnh làm khuynh đảo tâm hồn, trong lúc đó, có những hục hặc lẫn nhau cùng với cuộc tranh giành người tình, anh cũng chả bõ tìm hiểu, vì vậy, sao có thể dễ dàng nghi ngờ Ngải Ân Hà này đây?
Sau khi Ngải Ân Hà nghe thấy Cung Quý Dương hỏi như vậy, vẻ mặt cô khôi phục lại sự bình tĩnh như trước ——
"Anh Quý Dương, thật ra em luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Tử Tranh gặp chúng ta, lại giống như không hề quen biết? Không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là —— mất trí nhớ chứ?" Giọng nói tràn ngập khẩn trương.
Cung Quý Dương nghe xong liền lộ ra vẻ chán chường, anh ngồi vắt hai chân lên nhau, ánh mắt tràn đầy suy tư: "Nguyên nhân cụ thể anh cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, cô ấy đang cố tình lẩn tránh, chứ không phải là mất trí nhớ!"
Ngải Ân Hà nhìn Cung Quý Dương, sau khi thu lại sự ghen tỵ trong ánh mắt, nhẹ giọng nói:
"Anh Quý Dương, anh nói xem, có phải cô ấy đã biết quan hệ của chúng ta? Thật ra, mấy ngày nay em rất muốn đi gặp cô ấy, muốn giải thích với cô ấy một chút, thông tin Cung Thị và Ngải Thị sắp sửa làm thông gia là điều không thể giấu giếm được cô ấy!"
Cung Quý Dương ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt sáng long lanh của Ngải Ân Hà, bất thình lình hỏi một câu: "Ân Hà, anh rất muốn biết, lúc trước vì sao em lại đồng ý chuyện hôn sự này?"
Ánh mắt Ngải Ân Hà dần dần ảm đạm xuống, cô cắn cắn môi hồng, cố tỏ ra dáng vẻ của người bị thương, một lát sau, mới nói nhỏ: "Anh Quý Dương, thật ra………. Thật ra………."
"Thật ra cái gì?" Cung Quý Dương không rõ hỏi lại.
Cô dũng cảm ngước mắt lên nhìn anh, thở dài một cái, nói: "Thật ra vừa rồi em đã nói dối, nhiều năm như vậy, em phát hiện ra mình thật sự yêu anh, không phải là tình cảm giữa anh và em, mà là tình cảm giữa nam và nữ!"
Vẻ mặt Cung Quý Dương hơi biến đổi.
Ngải Ân Hà nhìn thấy ánh mắt của anh, lập tức bổ sung: "Anh Quý Dương, anh đừng hiểu lầm, thật ra ý của em là, nếu như Tử Tranh vẫn tiếp tục không xuất hiện, em tình nguyện ở bên cạnh anh làm cái bóng của cô ấy, nhưng mà —— cô ấy đã xuất hiện, điều này chứng tỏ duyên phận giữa anh và cô ấy chưa hết, anh vào Tử Tranh vốn là một đôi do trời đất tạo thành, cho dù em rất yêu anh, nhưng em cũng không đành lòng chia rẽ!"
"Ân Hà. . . . . ."
Ngải Ân Hà "hiểu biết rộng lượng" ra sức để lại ấn tượng tốt trong lòng Cung Quý Dương, cứ như vậy, Cung Quý Dương thì ngược lại, càng cảm thấy đau lòng hơn.
"Cám ơn em, Ân Hà!"
Ngải Ân Hà cười dịu dàng: "Em mới không ngốc nghếch như vậy đâu, biết rất rõ anh yêu Tử Tranh, mới không muốn đi tranh giành, nhưng mà ——"
Nói tới đây, sắc mặt của cô dần dần trở nên nghiêm trọng……
Mà Cung Quý Dương cũng biết cô muốn nói gì, anh không nói gì, nhưng sắc mặt dần dần trở nên nặng nề.
"Anh Quý Dương ——"
Ngải Ân Hà nhân tiện nói như là nhắc nhở anh: "Anh cũng biết sức khỏe của bác gái Cung gần đây không được tốt, nếu như anh đòi hủy hôn, như vậy nói không chừng bệnh tim của bác ấy có thể sẽ tái phát, em thật sự lo bác ấy…………."
Cô cố ý dừng lại không nói tiếp nữa, thông minh như cô, dĩ nhiên biết nói nửa câu bỏ lửng thì hiệu quả nhận được sẽ như thế nào.
Cung Quý Dương đương nhiên hiểu rất rõ sức khỏe của mẹ mình, năm đó sau khi bà nghe thấy anh và Sầm Tử Tranh yêu nhau, tức giận quá nằm thẳng cẳng trên giường bệnh, suýt chút nữa đã về chầu trời, lần này nếu như anh lại làm bừa, nhất định sẽ khiến cho chuyện lớn hơn nữa.
"Ân Hà, đầu tiên anh rất cám ơn em đã suy nghĩ cho anh và Tử Tranh như vậy, đã nhiều năm trôi qua, anh tưởng rằng mình có thể quên cô ấy, nhưng khi cô ấy lại xuất hiện trước mắt anh, thì anh biết cả đời này mình sẽ không buông tay, còn về mẹ anh bên kia, anh sẽ nghĩ biện pháp làm cho bà hiểu, chỉ có điều đã làm khó cho em rồi, để em phải mang một danh hiệu không có - vị hôn thê của Cung Thị, nhưng anh sẽ cố gắng làm sáng tỏ chuyện này!"
"Anh Quý Dương, Tử Tranh cũng là bạn tốt của em, có thể nhìn thấy hai người hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của em…………"
Trên mặt Ngải Ân Hà mang theo nụ cười yếu ớt, mê người, nhưng trong lòng lại cười lạnh, sự u ám bất giác dâng cao.
Cái tôi muốn đâu chỉ là danh hiệu? Tôi còn muốn danh phận, danh phận thật sự cơ!
Nếu tám năm trước tôi có thể chia rẽ hai người một lần, vậy thì tôi cũng có thể chia rẽ được lần thứ hai, thứ ba!
******
Rút cuộc Sầm Tử Tranh cũng có cảm giác mình đã có thể sống qua những ngày thanh tịnh, kề từ sau khi cô gái Ngải Mễ kia bị cô từ chối, thì ngay sau đó Cung Quý Dương cũng biến mất luôn, chắc hẳn đi an ủi người đẹp rồi!
Vừa tắm rửa xong cô liền nhào người lên trên ghế sofa, vốn tâm trạng đang thoải mái, nghĩ đến Cung Quý Dương đột nhiên lòng tối sầm lại.
Thôi, không cần nghĩ đến anh ta nữa!
Sầm Tử Tranh tiện tay bật TV lên!
Màn hình TV mở ra, thế mà chết tử tế cũng không xong, trên màn hình hiện lên khuôn mặt phụ nữ quen thuộc, ngay sau đó, giọng nói ỏn ẻn, mềm mỏng của cô ta truyền ra.
Ngải Mễ!
Là người phụ nữ Sầm Tử Tranh không thích thấy!
Mà lúc này, kênh cô vừa bật lại vừa vặn đang phát tin tức giải trí.
"Tiểu thư Ngải Mễ, theo như lời đồn, giải thưởng lớn người mẫu Văn Kim năm nay, nhất định sẽ thuộc về cô, xin hỏi có phải hay không trong này đã có sự dàn xếp kết quả?" Một phóng viên đưa ra vấn đề sắc bén.
Ngải Mễ với bộ dạng toàn thân giản dị, rất dễ nhận ra hành động ra ngoài mua sắm của cô đã thu hút sự chú ý của đông đảo cánh phóng viên.
"Tôi nghĩ những người quan tâm đến cuộc so tài này sẽ biết rõ tính chuyên nghiệp của nó, cho nên tôi không hiểu, cô nói dàn xếp kết quả là đang ám chỉ điều gì!"
Cô cười phản bác lại thẳng thừng lời của phóng viên.
Ngải Mễ còn chưa dứt lời, một phóng viên khác liền lên tiếng: "Đương nhiên là ngài Cung Quý Dương – tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, nghe nói cô và ngài ấy thường xuyên qua lại, có phải lần này cô có thể đoạt giải là có liên quan trực tiếp đến ngài ấy? Hoặc là, cô thật sự chính là cô gái trong truyền thuyết đã được Cung tiên sinh bao dưỡng?"
Ngải Mễ sau khi nghe nói như vậy, thế nhưng không có chút tức giận nào, cô mỉm cười đáp: "Có hay không, các vị có bản lĩnh như vậy, tự mình điều tra đi!"
Sự ngạo mạn của cô xuyên thẳng qua màn hình chiếu vào trong mắt Sầm Tử Tranh!
Sầm Tử Tranh đang vùi mình trên ghế sofa xem tivi thấy một màn như vậy, một tay ôm gối hung hăng đập về phía màn hình tivi ——
Loại người phụ nữ đó, da mặt lại có thể dày đến mức độ này!
Lúc trước mắt mình đúng là bị mù mới muốn chọn cô ta, cái gì mà cuộc so tài chuyên nghiệp, giải thưởng lớn chứ, rõ ràng là Cung Quý Dương đã mua danh hiệu giải nhất tặng cho Ngải Mễ.
Hôm đó ở trong phòng thử quần áo, chính tai cô đã nghe thấy!
Cung Quý Dương ghê tởm!
Gặp anh ta tâm trạng liền vô cùng xấu!
Thế nhưng lại còn dẫn người phụ nữ khác đến lấy lòng mình?
"Quý Dương, anh đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta rõ ràng đang ám chỉ em đã hại cô ta! Cô ta thật sự là tự nhảy xuống đó!" Cô càng thêm nóng ruột, hơn nữa còn bước vội lên phía trước, kéo cánh tay Cung Quý Dương: "Quý Dương, anh phải tin em, anh nhất định phải tin em!"
"Đủ rồi!"
Cung Quý Dương đã không còn nhịn được nữa, anh lạnh lùng rút cánh tay đang bị Ngải Mễ kéo ra, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào:
"Tôi biết rõ chuyện này là thế nào, trước tiên em cứ về đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa em về."
"Quý Dương, anh thà rằng tin tưởng cô ta? Anh muốn em phải chứng minh thế nào mới tin em đây ——" Ngải Mễ vẻ mặt vẫn không cam lòng.
Trên mặt Cung Quý Dương sự không kiên nhẫn càng thêm rõ ràng, anh vừa định lên tiếng, lại bị Ngải Ân Hà nhẹ nhàng cắt ngang ——
"Anh Quý Dương, thôi đi, tình huống lúc ấy tương đối hỗn loạn, em nghĩ tiểu thư Ngải Mễ cũng không ý thức được, em cũng đã không sao rồi, không phải sao?"
Tia sáng vung vẩy trong mắt Ngải Ân Hà nhẹ nhàng, nhu hòa, giống như ánh trăng mông lung mà đẹp đẽ.
Ngải Mễ gắt gao nắm chặt tay —— người phụ này quả nhiên có lớp vỏ bọc ngoài, hôm nay rốt cuộc cô cũng lĩnh hội được điều này!
Nhưng mà —— cô chính là Ngải Mễ, không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện quật ngã!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Cung Quý Dương, Ngải Mễ thông minh nghe theo lời anh, cô hung dữ lườm trộm Ngải Ân Hà đang vùi trong ngực Cung Quý Dương mấy cái, cô thật hận chết cô ta! Hại cô ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, món nợ này cô nhất định phải đòi lại đủ.
Cánh cửa bị Ngải Mễ giận dữ đóng lại ——
Mà trong đôi mắt của Ngải Ân Hà, nụ cười sắc sảo đã được giấu nhẹm đi ——
Người phụ nữ này đúng là ngực to não nhỏ, thế mà còn muốn nhảy xuống hồ bơi để hãm hại mình, làm cho Quý Dương chú ý, cô ta cũng không mở mắt to ra nhìn xem cô là ai chứ, cô đường đường là thiên kim của Ngải Thị, nếu như không có bản lĩnh, cô làm sao có thể trở thành vợ chưa cưới của Cung Quý Dương? Chỉ bằng loại như Ngải Mễ này mà muốn hãm hại cô? Cô liền dùng gậy ông đập lưng ông, lật ngược ván cờ của cô ta!
Một lát sau, Cung Quý Dương nhẹ nhàng đẩy Ngải Ân Hà vẫn luôn ru rú ở trong ngực mình ra, nói: "Ân Hà, hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào không?"
"Ừm!"
Ngải Ân Hà mong manh khẽ gật đầu, ngay sau đó cắn cắn môi nói: "Anh Quý Dương, em vẫn còn hơi lành lạnh, anh —— anh có thể ôm em không?"
Bộ dáng đáng thương có thể làm tan chảy bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ.
Rõ ràng là sau đó, Cung Quý Dương cũng không giở thói phong tình ra, anh chỉ đứng dậy, bàn tay đỡ người cô, để cô nằm xuống ——
"Em rơi xuống nước bị lạnh là điều rất bình thường, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ bảo quản gia nấu chút canh gừng cho em, ngày mai sẽ ổn thôi! Có chuyện gì —— ngày mai rồi nói!"
Nói xong, anh đắp kín chăn lại cho Ngải Ân Hà, xoay người chuẩn bị rời đi, mặc dù anh rất muốn biết Ngải Ân Hà định nói chuyện gì về Tử Tranh với anh, nhưng dẫu sao cơ thể cô cũng đang không khỏe, hơn nữa còn do chính người phụ nữ anh đã dẫn về gây ra, cho nên trong lòng tự nhiên sẽ có chút tình cảm kiểu áy náy! (Aizzzzzzzzzz, ứ hiểu, tưởng anh ý đã nghĩ ra rồi chứ nhể :’(
"Anh Quý Dương ——"
Nằm ở trên giường Ngải Ân Hà vừa thấy Cung Quý Dương xoay người sắp rời đi, vẻ mặt lập tức chấn động, cô vội vã xoay người ra khỏi giường, chạy đến phía sau, ôm lấy anh!
"Ân Hà?" Cơ thể Cung Quý Dương cứng lại, anh hơi quay đầu, nhưng không nhìn thấy chút nào vẻ mặt hay ánh mắt của anh.
"Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi!"
"Không —— Anh Quý Dương, anh —— có phải anh thật sự rất ghét em không?"
Giọng nói Ngải Ân Hà mềm mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhẹ nhàng dán vào khoảng lưng rộng lớn của anh, cảm thụ mùi hương long đản từ trên người anh.
"Ân Hà, anh đã nói rồi, trong mắt anh em mãi là cô em gái thân thương, sao có thể ghét em được?" Cung Quý Dương không khó nhận ra sự mềm mại, thơm mát sau lưng.
Ngải Ân Hà dần dần buông lơi cánh tay, đáy mắt chỉ còn một mảng cô đơn ——
"Đã như thế, tại sao anh không dám quay đầu lại nhìn em?"
Giọng nói của cô đầy ai oán, ngay sau đó, từ sau lưng Cung Quý Dương liền truyền đến một hồi những tiếng sột soạt ——
Cung Quý Dương quay đầu, ánh mắt đột nhiên kinh hãi!
Chỉ thấy Ngải Ân Hà vẻ mặt bi thương, chán nản, trút bỏ chiếc áo sơ mi nam vừa mới được thay ra ——
Áo sơ mi rơi xuống đất, dáng người đẹp đẽ lộ ra nguyên vẹn trong mắt Cung Quý Dương.
Da thị trắng nõn, đẹp đẽ dưới ánh trăng, tản ra sự quyến rũ nữ tính, chỗ đẫy đà, no đủ trong không khí khẽ run rẩy, giống như mời mọc anh nhấm nháp.
"Ân Hà, em ——"
Cung Quý Dương từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt từ chối nhưng không ngăn chặn được nhịp tim đập nhanh cùng mưa rền gió dữ của Ngải Ân Hà
Thật nhanh cô lao vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên chờ đợi: "Anh Quý Dương……… Em đã là người của anh rồi, không phải sao? Tối nay, xin anh yêu em, có được không?"
Giọng nói mềm ngọt mà chan chứa khiến cho đàn ông phải điên cuồng suy đoán, tưởng tượng, vậy mà lọt vào trong tai Cung Quý Dương lại thành kinh hãi vạn phần!
"Ân Hà!"
Anh khẽ kéo cơ thể cô ra, nhìn vào mắt cô nói: "Anh thật sự có lỗi với em, năm đó, không những đã mạnh mẽ cướp đi sự trong trắng của em, lại còn khiến cho người yêu em rời bỏ em, bây giờ, là em đang trừng phạt anh, có phải không?"
Ngải Ân Hà nghe xong, ra sức lắc đầu nói: "Không, không, không phải, anh Quý Dương, anh biết không, chính là vì hành động của anh, mới làm cho em biết rõ được lòng mình, người em yêu chính là anh ——"
Nói xong, giọng cô lại nghẹn ngào, trong hốc mắt, nước mắt chảy ra liên tục, không ngừng………..
"Anh Quý Dương, em không bận tâm anh có bao nhiêu phụ nữ, em chỉ muốn là người phụ nữ của anh…….."
Cô vừa nói, vừa tiến đến, kiễng chân hôn lên môi anh………
Cơ thể lại một lần nữa bị Cung Quý Dương đẩy ra ——
"Ân Hà, anh biết mình thật có lỗi với em, nhưng mà, thứ lỗi anh không thể đụng vào em được!"
Giọng nói của anh chắc như đinh đóng cột, đối mặt với *** của phái nữ đầy đặn mà đẹp đẽ, thế nhưng anh lại giống như Liễu Hạ Huệ (*), ngồi vào trong lòng mà vẫn không loạn.
(*) Ý nói là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.
(Liễu Hạ Huệ, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử. Truyện xưa kể, một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm).
"Tại sao? Tại sao anh có thể đụng vào những người phụ nữ khác, còn riêng em lại không thể?" Tâm tình Ngải Ân Hà kích động, lớn tiếng la ầm lên, cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh trong lòng!
Vẻ mặt Cung Quý Dương trở nên nghiêm túc, lại lộ ra chút vô lực ——
"Anh đã cho rằng, mình hàng đêm sênh ca (ý như ăn chơi trụy lạc đó) là có thể quên được hết thảy, nhưng mà, khi Tử Tranh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, thì anh đã biết, mình chỉ đang tự dối mình, dối người mà thôi, những người phụ nữ kia chẳng qua cũng biến thành cái bóng, mùi vị của cô ấy do chính anh tưởng tượng ra. Ân Hà, anh vẫn luôn coi em là em gái anh, em không phải là Tử Tranh, anh cũng không muốn biến em thành thế thân của cô ấy!"
Ngải Ân Hà không ngừng lui về phía sau, thoáng cái đã ngồi trên giường, sự bi thương, lặng lẽ rõ rành rành trên mặt. Cô không tiếp tục tiến lên quấn lấy Cung Quý Dương nữa, mà xót xa ngồi tại chỗ, ôm bắp đùi thon dài, mái tóc dài xõa xuống, vẻ mềm yếu, xinh đẹp của cô, giống hệt như nàng tiên trong tranh vẽ.
Cung Quý Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng tự nhiên khó chịu, nói cho cùng nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn trước kia, anh và cô vẫn mãi là hai người bạn tốt không giấu giếm nhau điều gì. Từ nhỏ đến lớn, Cung Quý Dương đều xem cô như người em gái tri kỷ của mình, mà cô cũng luôn dựa dẫm vào người anh trai này.
Anh còn nhớ rõ bộ dạng lúc cô mới biết yêu lần đầu, đã mừng rỡ chạy đến lén nói cho anh nghe. Lúc ấy cô vẫn còn rất nhỏ, vẫn đang là học sinh trung học cơ sở, đã bị anh ra vẻ người lớn nhỏ dạy dỗ cho một trận, cô tức giận chia tay cậu bé trai kia; anh cũng nhớ lúc thành tích thi của cô không được tốt, anh đã lén lút sửa điểm trên bài thi cho cô, kết quả bị giáo viên phát hiện, xử phạt cả hai…….
Một người giống như em gái như vậy, làm sao thoáng cái đã yêu mình rồi đây?
"Ân Hà ——"
Cung Quý Dương khẽ thở dài một cái, nhặt quần áo ở trên đất lên, ngồi xuống cạnh cô, giúp cô mặc áo vào giống như một người anh trai——
"Anh nghĩ, anh hiểu rõ cảm giác của em, chẳng qua em đã quen dựa dẫm vào anh mà cho nó thành tình yêu. Ân Hà, hãy tin anh, em sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu em, chỉ có điều —— người đàn ông đó sẽ không phải là anh ——"
Lời Cung Quý Dương còn chưa hết, Ngải Ân Hà đã giữ ngay bàn tay to của anh, bất ngờ kéo nó chụp lên vùng đầy đặn, đẫy đà của mình ——
"Anh Quý Dương, anh không cảm nhận được sao? Em không còn là cô bé nhỏ không hiểu chuyện đó nữa, em đã trưởng thành, mà cơ thể em cũng không còn non trẻ nữa, không phải tám năm trước đây anh đã biết rồi sao?" Giọng cô vội vàng, bàn tay nhỏ bé giữ chặt gắt gao bàn tay của Cung Quý Dương, không chịu buông lỏng chút nào.
Lần này Cung Quý Dương không hất nó ra ngay, mà để mặc cho Ngải Ân Hà lôi kéo bàn tay to của mình chạy trên thân thể mê người của cô. Dưới tay anh, nụ hồng mê người đứng sững bất khuất, còn anh lại nhìn không chớp mắt vào mắt cô.
Trong lòng Ngải Ân Hà vô cùng kích động, cô kéo tay Cung Quý Dương trượt xuống, một đường thẳng đến giữa hai chân trắng như mỡ đông của cô ——
Cô biết người đàn ông này luôn có dục vọng kinh người, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không còn phản kháng nữa của anh, cô biết mình đã thành công!
"Anh Quý Dương, yêu em. . . . . ."
Giọng cô thủ thỉ tràn đầy hấp dẫn, thân thể từ từ giương cao lên, nửa quỳ xuống giường, đôi môi mềm mại, dịu dàng quét qua vành tai vẫn luôn nhạy cảm của anh ——
Cô nhẹ nhàng buông bàn tay to lớn của anh ra, thử tiến thêm một bước, để anh chủ động đến, thế mà ——
Cung Quý Dương lại vẫn không hề nhúc nhích!
"Anh Quý Dương!" Ngải Ân Hà thất kinh, lập tức dừng lại, nhìn anh!
Tại sao anh lại không điên cuồng hành động giống như trong suy nghĩ của mình?
Cung Quý Dương thì ngược lại, đối với phản ứng của cô lại không hề có chút giật mình nào, anh chỉ khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt trên bả vai cô, nói: "Em cũng đã thử rồi, anh đối với em —— không có hứng thú!"
"Không!" Ngải Ân Hà nghe được điều này, tựa như nghe thấy một câu chuyện nực cười nhất trên đời!
Cô chỉ biết, trong tình yêu người đàn ông cũng chỉ là động vật cảm tính, sao còn có thể chọn lựa người nữa đây?
Cung Quý Dương không hề nhúc nhích, lại một lần nữa mặc áo sơ mi vào giúp cô, xong nói: "Có lẽ anh thật sự không phải là một người đàn ông thành công, kể từ sau khi Tử Tranh xuất hiện, anh liền không còn bất kỳ chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác!"
Ngải Ân Hà cảm thấy tim mình gần như vỡ nát, một vết thương thật to từ trong trái tim bung ra………
Sau khi giấu kín nỗi sỉ nhục to lớn, cùng nỗi phẫn hận trong lòng lại, rút cuộc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hiện lên nụ cười nhợt nhạt……….
"Anh Quý Dương, em thật sự vui mừng thay cho Tử Tranh!"
Cô thay đổi bất thình lình làm cho Cung Quý Dương thoáng chút ngập ngừng, tựa như cảm thấy, những lời này được nói ra từ trong miệng của Ngải Ân Hà rất kỳ quái vậy.
Ngải Ân Hà đột nhiên cười một tiếng, sau đó tự cài cúc áo chỉnh tề vào, nói: "Uổng phí đã dẫn dụ anh như vậy. Sa vào rồi, mới vừa nãy em chỉ đang thử dò xét anh thôi, anh đừng có nói với em, anh đã cho là thật đó?"
"Ân Hà, em ——" Cung Quý Dương càng thêm không hiểu.
Ngải Ân Hà che miệng cười nói: "Không sai, nhiều năm như vậy, em đã quen với sự tồn tại của anh, lúc trước cũng đã hận anh vì đã đoạt đi toàn bộ hạnh phúc của mình, nhưng mà —— giống như anh đã nói, em vẫn chỉ có thể xem anh là anh trai, nhất là sau khi Tử Tranh lại xuất hiện lần nữa, em càng xác định rõ tâm ý của mình, chỉ là —— muốn thử xem một chút, rốt cuộc anh có phải thật sự chung tình với Tử Tranh hay không thôi!"
"Em ——"
Cung Quý Dương đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó, anh cười khổ một cái xong, nói: "Em, cái con nha đầu này, loại đùa giỡn này cũng có thể làm ra?"
"Ai bảo anh đã khiến em phải đau lòng như vậy chứ!"
Ngải Ân Hà trên mặt tươi cười, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nỗi phẫn hận đến khác thường. Đùa giỡn sao? Cô đâu chỉ có đùa giỡn đơn giản như vậy?
"Tốt tốt!"
Trên mặt Cung Quý Dương cũng lộ ra nụ cười được giải thoát, anh vội vàng làm tư thế xin đầu hàng nói: "Được rồi, em gái Ân Hà, thấy bộ dáng em sinh khí dồi dào là anh yên tâm rồi, em đã có thể nói cho anh biết mục đích em tới được rồi chứ?"
Mặc dù, luôn luôn tồn tại sự quyến luyến của những người phụ nữ khi Cung Quý Dương có người phụ nữ khác có bản lĩnh làm khuynh đảo tâm hồn, trong lúc đó, có những hục hặc lẫn nhau cùng với cuộc tranh giành người tình, anh cũng chả bõ tìm hiểu, vì vậy, sao có thể dễ dàng nghi ngờ Ngải Ân Hà này đây?
Sau khi Ngải Ân Hà nghe thấy Cung Quý Dương hỏi như vậy, vẻ mặt cô khôi phục lại sự bình tĩnh như trước ——
"Anh Quý Dương, thật ra em luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Tử Tranh gặp chúng ta, lại giống như không hề quen biết? Không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là —— mất trí nhớ chứ?" Giọng nói tràn ngập khẩn trương.
Cung Quý Dương nghe xong liền lộ ra vẻ chán chường, anh ngồi vắt hai chân lên nhau, ánh mắt tràn đầy suy tư: "Nguyên nhân cụ thể anh cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, cô ấy đang cố tình lẩn tránh, chứ không phải là mất trí nhớ!"
Ngải Ân Hà nhìn Cung Quý Dương, sau khi thu lại sự ghen tỵ trong ánh mắt, nhẹ giọng nói:
"Anh Quý Dương, anh nói xem, có phải cô ấy đã biết quan hệ của chúng ta? Thật ra, mấy ngày nay em rất muốn đi gặp cô ấy, muốn giải thích với cô ấy một chút, thông tin Cung Thị và Ngải Thị sắp sửa làm thông gia là điều không thể giấu giếm được cô ấy!"
Cung Quý Dương ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt sáng long lanh của Ngải Ân Hà, bất thình lình hỏi một câu: "Ân Hà, anh rất muốn biết, lúc trước vì sao em lại đồng ý chuyện hôn sự này?"
Ánh mắt Ngải Ân Hà dần dần ảm đạm xuống, cô cắn cắn môi hồng, cố tỏ ra dáng vẻ của người bị thương, một lát sau, mới nói nhỏ: "Anh Quý Dương, thật ra………. Thật ra………."
"Thật ra cái gì?" Cung Quý Dương không rõ hỏi lại.
Cô dũng cảm ngước mắt lên nhìn anh, thở dài một cái, nói: "Thật ra vừa rồi em đã nói dối, nhiều năm như vậy, em phát hiện ra mình thật sự yêu anh, không phải là tình cảm giữa anh và em, mà là tình cảm giữa nam và nữ!"
Vẻ mặt Cung Quý Dương hơi biến đổi.
Ngải Ân Hà nhìn thấy ánh mắt của anh, lập tức bổ sung: "Anh Quý Dương, anh đừng hiểu lầm, thật ra ý của em là, nếu như Tử Tranh vẫn tiếp tục không xuất hiện, em tình nguyện ở bên cạnh anh làm cái bóng của cô ấy, nhưng mà —— cô ấy đã xuất hiện, điều này chứng tỏ duyên phận giữa anh và cô ấy chưa hết, anh vào Tử Tranh vốn là một đôi do trời đất tạo thành, cho dù em rất yêu anh, nhưng em cũng không đành lòng chia rẽ!"
"Ân Hà. . . . . ."
Ngải Ân Hà "hiểu biết rộng lượng" ra sức để lại ấn tượng tốt trong lòng Cung Quý Dương, cứ như vậy, Cung Quý Dương thì ngược lại, càng cảm thấy đau lòng hơn.
"Cám ơn em, Ân Hà!"
Ngải Ân Hà cười dịu dàng: "Em mới không ngốc nghếch như vậy đâu, biết rất rõ anh yêu Tử Tranh, mới không muốn đi tranh giành, nhưng mà ——"
Nói tới đây, sắc mặt của cô dần dần trở nên nghiêm trọng……
Mà Cung Quý Dương cũng biết cô muốn nói gì, anh không nói gì, nhưng sắc mặt dần dần trở nên nặng nề.
"Anh Quý Dương ——"
Ngải Ân Hà nhân tiện nói như là nhắc nhở anh: "Anh cũng biết sức khỏe của bác gái Cung gần đây không được tốt, nếu như anh đòi hủy hôn, như vậy nói không chừng bệnh tim của bác ấy có thể sẽ tái phát, em thật sự lo bác ấy…………."
Cô cố ý dừng lại không nói tiếp nữa, thông minh như cô, dĩ nhiên biết nói nửa câu bỏ lửng thì hiệu quả nhận được sẽ như thế nào.
Cung Quý Dương đương nhiên hiểu rất rõ sức khỏe của mẹ mình, năm đó sau khi bà nghe thấy anh và Sầm Tử Tranh yêu nhau, tức giận quá nằm thẳng cẳng trên giường bệnh, suýt chút nữa đã về chầu trời, lần này nếu như anh lại làm bừa, nhất định sẽ khiến cho chuyện lớn hơn nữa.
"Ân Hà, đầu tiên anh rất cám ơn em đã suy nghĩ cho anh và Tử Tranh như vậy, đã nhiều năm trôi qua, anh tưởng rằng mình có thể quên cô ấy, nhưng khi cô ấy lại xuất hiện trước mắt anh, thì anh biết cả đời này mình sẽ không buông tay, còn về mẹ anh bên kia, anh sẽ nghĩ biện pháp làm cho bà hiểu, chỉ có điều đã làm khó cho em rồi, để em phải mang một danh hiệu không có - vị hôn thê của Cung Thị, nhưng anh sẽ cố gắng làm sáng tỏ chuyện này!"
"Anh Quý Dương, Tử Tranh cũng là bạn tốt của em, có thể nhìn thấy hai người hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của em…………"
Trên mặt Ngải Ân Hà mang theo nụ cười yếu ớt, mê người, nhưng trong lòng lại cười lạnh, sự u ám bất giác dâng cao.
Cái tôi muốn đâu chỉ là danh hiệu? Tôi còn muốn danh phận, danh phận thật sự cơ!
Nếu tám năm trước tôi có thể chia rẽ hai người một lần, vậy thì tôi cũng có thể chia rẽ được lần thứ hai, thứ ba!
******
Rút cuộc Sầm Tử Tranh cũng có cảm giác mình đã có thể sống qua những ngày thanh tịnh, kề từ sau khi cô gái Ngải Mễ kia bị cô từ chối, thì ngay sau đó Cung Quý Dương cũng biến mất luôn, chắc hẳn đi an ủi người đẹp rồi!
Vừa tắm rửa xong cô liền nhào người lên trên ghế sofa, vốn tâm trạng đang thoải mái, nghĩ đến Cung Quý Dương đột nhiên lòng tối sầm lại.
Thôi, không cần nghĩ đến anh ta nữa!
Sầm Tử Tranh tiện tay bật TV lên!
Màn hình TV mở ra, thế mà chết tử tế cũng không xong, trên màn hình hiện lên khuôn mặt phụ nữ quen thuộc, ngay sau đó, giọng nói ỏn ẻn, mềm mỏng của cô ta truyền ra.
Ngải Mễ!
Là người phụ nữ Sầm Tử Tranh không thích thấy!
Mà lúc này, kênh cô vừa bật lại vừa vặn đang phát tin tức giải trí.
"Tiểu thư Ngải Mễ, theo như lời đồn, giải thưởng lớn người mẫu Văn Kim năm nay, nhất định sẽ thuộc về cô, xin hỏi có phải hay không trong này đã có sự dàn xếp kết quả?" Một phóng viên đưa ra vấn đề sắc bén.
Ngải Mễ với bộ dạng toàn thân giản dị, rất dễ nhận ra hành động ra ngoài mua sắm của cô đã thu hút sự chú ý của đông đảo cánh phóng viên.
"Tôi nghĩ những người quan tâm đến cuộc so tài này sẽ biết rõ tính chuyên nghiệp của nó, cho nên tôi không hiểu, cô nói dàn xếp kết quả là đang ám chỉ điều gì!"
Cô cười phản bác lại thẳng thừng lời của phóng viên.
Ngải Mễ còn chưa dứt lời, một phóng viên khác liền lên tiếng: "Đương nhiên là ngài Cung Quý Dương – tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, nghe nói cô và ngài ấy thường xuyên qua lại, có phải lần này cô có thể đoạt giải là có liên quan trực tiếp đến ngài ấy? Hoặc là, cô thật sự chính là cô gái trong truyền thuyết đã được Cung tiên sinh bao dưỡng?"
Ngải Mễ sau khi nghe nói như vậy, thế nhưng không có chút tức giận nào, cô mỉm cười đáp: "Có hay không, các vị có bản lĩnh như vậy, tự mình điều tra đi!"
Sự ngạo mạn của cô xuyên thẳng qua màn hình chiếu vào trong mắt Sầm Tử Tranh!
Sầm Tử Tranh đang vùi mình trên ghế sofa xem tivi thấy một màn như vậy, một tay ôm gối hung hăng đập về phía màn hình tivi ——
Loại người phụ nữ đó, da mặt lại có thể dày đến mức độ này!
Lúc trước mắt mình đúng là bị mù mới muốn chọn cô ta, cái gì mà cuộc so tài chuyên nghiệp, giải thưởng lớn chứ, rõ ràng là Cung Quý Dương đã mua danh hiệu giải nhất tặng cho Ngải Mễ.
Hôm đó ở trong phòng thử quần áo, chính tai cô đã nghe thấy!
Cung Quý Dương ghê tởm!
Gặp anh ta tâm trạng liền vô cùng xấu!
Thế nhưng lại còn dẫn người phụ nữ khác đến lấy lòng mình?
Danh sách chương