Bàn tay Sầm Tử Tranh vừa đưa lên định đẩy cửa vào chợt dừng lại giữa không trung, giọng nói quen thuộc, đầy ma lực kia khiến cô không rét mà run, cô không ngờ Cung Quý Dương lại đón mẹ mình đến đây, hơn nữa còn nói chuyện vui vẻ như vậy.

Nhưng không để cô kịp suy nghĩ nhiều, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã lịch sự gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra. Cánh cửa phòng vừa mới mở thì bức tranh gia đình hài hòa đập vào mắt khiến Sầm Tử Tranh không thở nổi.

Mẹ cô nét cười đầy mặt, còn ở bên cạnh em trai đang vui vẻ cười nói, cùng với Cung Quý Dương đang ra sức nịnh nọt …

Nghe tiếng động, ba người ngồi trong phòng cùng lúc hướng tầm mắt về phía cửa …

‘Bé cưng, rốt cuộc con cũng đến rồi, mau đến đây ngồi đi!’

Khi mẹ của Sầm Tử Tranh nhìn thấy con gái, trên mặt lộ ra một nét cười hiền hòa, bà vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô đến ngồi bên cạnh Cung Quý Dương.

Sầm Tử Tranh hoang mang nhìn mẹ mình, xem ra cô vẫn chưa hoàn hồn lại từ những chấn động mà một màn trước mắt này mang đến.

Mà Cung Quý Dương thì nở nụ cười quyến rũ thường thấy, anh xấu xa vẫy tay nói: ‘Tranh Tranh, đến chỗ anh này!’

Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên gấp gáp, khi cô hoàn hồn lại thì cô chỉ tay về phía Cung Quý Dương, giọng sắc bén nói: ‘Anh đang làm gì vậy? Sao anh lại ở chỗ này? Với lại mẹ tôi và em trai sao lại cũng ở chỗ này?’

Cô hỏi liên thanh một tràng khiến cho Cung Quý Dương bật cười, anh khoanh tay trước ngực, giọng bỡn cợt nói: ‘Tranh Tranh à, một lúc mà em hỏi anh nhiều câu như vậy, em muốn anh trả lời câu nào trước đây?’

Đôi mắt đẹp của Sầm Tử Tranh bắt đầu bừng lên lửa giận.

Cô vừa muốn phát tiết cơn giận thì biểu tình kích động của cô đã bị một câu nói của bà Sầm áp chế.

‘Bé cưng à, chắc là con không biết đó thôi, đứa bé này rất có lòng nha, chẳng những phái máy bay chuyên dụng đến đón mẹ tới đây, hơn nữa còn chuẩn bị cho mẹ một gian phòng lớn, căn phòng đó thật là đẹp nha, còn có cả hoa viên. Không chỉ vậy thôi, mà ngay cả em trai con cũng bị điều từ tổng bộ đến, bây giờ ngay cả cảnh sát trưởng cũng phải nhường nó ba phần nha …’

Sầm Tử Tranh thực sự không còn lời gì để nói.

Em trai cô thì vừa cười vừa đẩy cô đến bên cạnh Cung Quý Dương, còn bà Sầm thì vẫn chưa thôi, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Cung Quý Dương, hoàn toàn là dáng vẻ của một bà mẹ vợ vô cùng hài lòng với đứa con rể.

‘Cung tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?’ Bà nhẹ giọng hỏi.

Cung Quý Dương hơi mỉm cười, cực kỳ lễ phép giúp bà châm một tách trà, giọng lễ độ nhưng không dấu được nét cao nhã quý khí, trả lời: ‘Bác gái, xin đừng khách sáo, gọi con là Quý Dương là được rồi, con năm nay 28 tuổi, lớn hơn Tranh Tranh 4 tuổi.’

Bà Sầm nghe câu trả lời này càng hài lòng hơn, bà vỗ tay, nói: ‘Hai tuổi này thật là xứng, Cung tiên … ừm, không, Quý Dương, nhìn dáng vẻ của con không phải xuất thân tầm thường, cha mẹ con ở nhà làm nghề gì?’

Tuy đối với đứa con rể tương lai trước mặt này bà cực kỳ hài lòng, vừa nhìn đã biết thằng bé là người không tầm thường, nhưng bà Sầm dù sao cũng là người Thượng Hải, vẫn còn sự kiêu ngạo và tâm lý ưu sinh của người Thượng Hải, hơn nữa, con gái của bà dù sao cũng là một nhà thiết kế chủ đạo rất được hâm mộ, thương hiệu thời trang mà cô sáng lập là sự lựa chọn của rất nhiều tiểu thư, phu nhân nhà giàu. Chính vì vậy, trong suy nghĩ của bà, hoàn toàn không có chút tự ti nào mình là người đẳng cấp thấp.

Sầm Tử Tranh vừa thấy ý đồ của mẹ mình rất lộ liễu, lại không có cách nào xen lời vào, không khỏi cảm thấy choáng váng.

Còn Cung Quý Dương thì vẫn khiêm tốn ung dung trả lời: ‘Cha con chỉ là một người làm ăn, bây giờ thì chỉ ở nhà hưởng phúc, còn mẹ thì lo việc nội trợ, cuộc sống cũng tương đối phẳng lặng!’

Sầm Tử Tranh liếc mắt nhìn Cung Quý Dương, lại một lần nữa không còn lời gì để nói.

Anh ăn nói thực khéo, đem hoàn cảnh nhà mình nói đến khiêm tốn như vậy.

‘Ồ, vậy sao?’

Bà Sầm nhìn Cung Quý Dương, trong ánh mắt có chút nghi hoặc. Dựa vào trực giác của bà, khi vừa nhìn đến đứa bé này bà đã cảm thấy bất luận là gia cảnh hay là năng lực cá nhân đều không đơn giản! ‘Vậy con …’ Bà vừa định hỏi Cung Quý Dương hiện đang làm gì thì …

‘Mẹ, được rồi mà, đừng hỏi nữa, món ăn sắp nguội hết rồi kìa …’ Sầm Tử Tranh vừa nói vừa nhanh tay gắp thức ăn vào trong chén của bà.

‘Haizzz, em nói với chị này, chị có quen bạn trai thì cũng đừng có dấu kỹ như vậy, dù sao thì anh rể tương lai cũng ưu tú như vậy kia mà!’ Em trai Sầm Tử Tranh nói xong câu này ánh mắt liền xoay về phía bà Sầm …

‘Mẹ, mẹ không biết đâu, ngồi đối diện với mẹ đây đâu chỉ là một người làm ăn tầm thường, anh ta là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt đó, Cung thị tài phiệt có thể nói là một trong những xí nghiệp lớn mạnh nhất hiện nay, cùng xếp ngang hàng với Lăng thị, Hoàng Phủ và Lãnh thị tài phiệt!’ Cậu nói, giọng sùng bái.

‘Thật vậy sao?’

Bà Sầm vừa nghe vậy lòng vui như mở hội, ‘Con, đứa bé này tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy nha, à…’ Nói đến đây bà như chợt nghĩ ra điều gì, kêu lên một tiếng.

‘Mẹ, mẹ sao vậy?’ Sầm Tử Tranh bị bà hù đến giật mình, vội vàng định đứng dậy bước đến.

Bà Sầm chỉ tay về phía Cung Quý Dương, vẻ mặt kinh ngạc nói: ‘Con … con là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt sao? Con thật sự là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt?’

Bàn tay đang chỉ về phía Cung Quý Dương chợt run khẽ, không khó nhận ra sự kích động trong lòng bà Sầm …

Cung Quý Dương lễ độ gật đầu: ‘Bác gái, đúng vậy!’

‘Ai yo, thật tốt quá, Cung tiên sinh, con không biết đó thôi, những cổ phiếu mà ta mua đều là của quý công ty nha, khó trách sao ta lại cứ cảm giác tên của con quen tai như vậy!’ Bà Sầm vỗ nhẹ tay lên trán, vui vẻ nói.

‘Bác gái, người lại quên rồi, người là trưởng bối, gọi con là Quý Dương là được rồi. Chẳng lẽ đến giờ bác gái vẫn còn xem Quý Dương là người ngoài sao?’ Cung Quý Dương lễ phép nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện