Chừng như cảm giác được Cung Quý Dương đang siết chặt lấy mình, Sầm Tử Tranh biết có dãy dụa hơn nữa thì cũng chỉ phí công, cô cứ để mặc hắn ôm lấy mình, giọng lạnh lùng nói: ‘Cung Quý Dương, xin anh buông tha cho thương hiệu Leila!’

Cô cố nén cơn giận trong lòng, nhưng thật ra, sự đau lòng còn vượt xa cả cơn giận, thương hiệu Leila trong lòng cô cũng như đứa con ruột thịt vậy, cô sao có thể trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người khác được chứ? Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười, hắn nhìn thấy sự ẩn nhẩn trong mắt Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói: ‘Tranh Tranh, đây đã là điều đã được quyết định rồi, sẽ không có bất cứ thay đổi gì!’

‘Anh …’ Sầm Tử Tranh tức giận nhìn gương mặt tươi cười của Cung Quý Dương, cô hận không có cách nào tiêu trừ nụ cười đĩnh đạc mà tự tin đó.

‘Thương hiệu Leila là tâm huyết của tôi, anh cho rằng anh chỉ mở một cuộc họp báo là có thể đạt được ý đồ sao? Thật là nực cười, Cung đại tổng giám đốc, anh đừng quên, Leila không phải là thương hiệu đã lên sàn chứng khoán, chỉ cần tôi không gật đầu thì không ai có thể thu mua được nó!’ Cô khịt mũi, lạnh lùng nhìn Cung Quý Dương, lời nói trên môi càng lạnh hơn.

‘Chậc chậc …’ Cung Quý Dương nghe vậy lại càng cười một cách xảo trá, hắn vòng đến trước mặt Sầm Tử Tranh, đưa tay nâng cằm cô lên để mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ sự mịn màng của làn da cô, trong đôi mắt đen tinh anh xẹt qua một tia sắc bén …

‘Tranh Tranh, nếu như em thật sự có tự tin như vậy, sao lại phải đến tìm anh làm gì? Tin rằng em cũng biết, chỉ cần anh nói ra, anh nhất định sẽ có cách thực hiện được!’

Ánh mắt sắc bén của hắn như một mũi kiếm sắc đâm thẳng vào tim Sầm Tử Tranh, cô không khỏi tức giận cho sự bất lực của mình bởi vì … tâm tư của cô toàn bộ bị hắn nhìn thấu….

Người đàn ông này trước giờ giảo hoạt có thừa, hơn nữa, có thể ngồi vững vàng ở vị trí tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt đương nhiên là có thủ đoạn và bản lĩnh hơn hẳn người thường, cô thật sự …

Không nắm chắc phần thắng!

Nhìn thấy gương mặt dần tái đi của cô, Cung Quý Dương chợt mỉm cười, hắn buông cô ra, thong dong đi đến bên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, nhàn nhã ngồi xuống, hai chân bắt tréo nhau, đôi mắt sắc sảo, tinh anh vẫn đăm đăm nhìn cô không nói một lời.

Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, cô biết hôm nay đến đây là khó tránh khỏi một cuộc chiến không thuốc súng, đấu với Cung Quý Dương người đàn ông này cô cũng không biết khả năng giành phần thắng của mình là bao nhiêu.

‘Cung Quý Dương, tôi biết anh vẫn canh cánh bên lòng những lời tôi nói tối hôm đó, nếu như anh có thành kiến với tôi thì cứ đối phó với một mình tôi thôi, đừng đem tương lai của Leila ra đùa. Cung thị truớc giờ không kinh doanh trong lĩnh vực thời trang, Leila về với Cung thị không chừng sẽ bị những ngành kinh doanh khác làm mai một. Tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ đâu!’

Cô bước vội đến bên cạnh Cung Quý Dương, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào đôi mắt tà tứ của hắn không chút sợ sệt, lời nói đường hoàng đỉnh đạc.

Cung Quý Dương rót cho mình một tách trà, ưu nhã nhấp một ngụm rồi nói: ‘Về điểm này em không cần lo lắng, thu mua Leila chính là một bước đệm để tôi tiến vào ngành thời trang, tôi nghĩ có Cung thị tài phiệt làm chỗ dựa, tương lai và kết quả kinh doanh của thương hiệu Leila sẽ càng thuận buồm xuôi gió, tin rằng chỉ trong một thời gian ngắn là có thể có được một vị trí tương đối trong ngành thời trang xa xỉ.

‘Anh đúng là nằm mơ ban ngày, Leila là do một tay tôi sáng tạo nên, cho dù muốn phát triển nó thì cũng là tôi làm điều đó, anh bằng vào điều gì mà đi can thiệp?’ Sầm Tử Tranh quát khẽ.

‘Bằng vào điều gì? Bằng vào anh chính là cấp trên trực tiếp của em!’

Nụ cười trên môi Cung Quý Dương có chút lạnh lùng, hắn dù sao cũng là một người đàn ông có ý thức chiếm hữu mãnh liệt, đương nhiên luôn có chút không giận mà nghiêm.

‘Cấp trên trực tiếp?’

Sầm Tử Tranh như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ, cô cười lạnh: ‘Tôi nghĩ tôi còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận một người đàn ông người đầy hơi tiền làm cấp trên của mình!’

Cung Quý Dương không giận mà cười, hắn không đồng tình với câu nói của cô, lắc đầu: ‘Đúng là cô gái ngây thơ! Mong em nhớ kỹ điều này, nếu như không có anh - loại đàn ông người đầy hơi tiền này chống đỡ cho em, thương hiệu của em không đi được bao xa đâu, thậm chí … nếu như em trở mặt với Cung thị, anh có thể đảm bảo với em, thương hiệu của em sẽ chết rất thảm!’

‘Anh dùng chuyện công để báo thù riêng!’ Sầm Tử Tranh không cam tâm chịu thua nhưng nói không lại hắn, chỉ đành tức giận nói một câu.

‘Đúng vậy. Em nói đúng. Anh chính là đang dùng chuyện công báo thù riêng. Không chỉ với em, còn có nhà thiết kế Sun kia nữa! Ồ, không đúng, nói một cách chính xác thì phải là Thư học đệ mới đúng!’

Trong thái độ lười lĩnh của Cung Quý Dương toát ra một vẻ nguy hiểm tiềm tàng, khiến cho bầu không khí trong phòng chợt lạnh hẳn xuống.

‘Cung Quý Dương, anh đừng tưởng rằng mình có tiền thì giỏi lắm. Tôi cảnh cáo anh, đừng có đụng đến Thư Tử Hạo!’ Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy không khỏi hoảng hốt, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng.

Nhìn thấy thái độ quan tâm của cô đối với Thư Tử Hạo, một nỗi ghen tức lại ồ ạt dâng lên trong lòng Cung Quý Dương, đôi mắt thâm thúy của hắn lóe lên một tia âm trầm pha lẫn với giận dữ.

‘Anh sao nỡ lòng đụng đến hắn chứ? Chẳng lẽ em quên rồi sao, anh đã từng tuyên bố trong buổi họp báo rằng hy vọng có thể hợp tác cùng với Thư học đệ nha!’

‘Anh rốt cuộc là có ý đồ gì chứ?’ Sầm Tử Tranh thật không tin hắn tốt bụng như vậy.

CÓ thể nói, lúc đầu cô nhận lời hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo chính là vì hai bên cùng có lợi, muốn cùng nhau đánh vào thị trường thời trang nam, đối với cô, điều này có nghĩa là có thêm một nguồn vốn giúp cô mở rộng việc kinh doanh tốt hơn, còn đối với Thư Tử Hạo, đây coi như là một bước chuyển biến lớn trong sự nghiệp của hắn.

Nhưng Cung Quý Dương lại chọc gậy bánh xe, cố tình muốn phá hoại! Mục đích của hắn còn không phải là ngăn cản sự hợp tác giữa hai thương hiệu sao? Nhưng vì sao hắn lại tuyên bố muốn cùng Thư Tử Hạo hợp tác chứ?

Hành động khác thường của hắn khiến cho Sầm Tử Tranh suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

Cung Quý Dương trầm ngâm không nói, chỉ nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cả người toát ra một loại sức quyến rũ khiến người ta khó mà bỏ qua, nguy hiểm mà mang đầy tính xâm lược. Bị một ánh mắt như vậy nhìn mãi, Sầm Tử Tranh không tự chủ được rùng mình, sởn cả gai ốc….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện