Lời của vị kia ngay lập tức nhận được sự đồng tình của các đồng nghiệp khác, nhìn thái độ lạc quan và hào hứng với tương lai của mọi người, lòng Sầm Tử Tranh lại lần nữa ẩn ẩn đau.

Một lúc lâu sau cô mới gian nan thốt ra lời: ‘Thực ra … mọi người có bao giờ nghĩ đến, Cung thị lần này quyết định thu mua là một thương hiệu thời trang chứ không phải là phòng làm việc của chúng ta, chính vì vậy, tôi thật sự rất lo cho tương lai của mọi người …’

Nói đến đây, Sầm Tử Tranh không biết tiếp theo nên nói những gì, nếu như nói với họ có khả năng mọi người không thể tiến vào Cung thị làm việc, vậy chẳng phải là dội nước lạnh vào sự hưng phấn của mọi người sao? Cô thật sự rất sợ nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của mọi người, dù sao tất cả những chuyện này đều là do cô mà ra, Cung Quý Dương hắn vốn không có tâm tư tiến vào ngành thời trang thì sao lại cho mọi người được toại nguyện chứ?

Tất cả dường như đều không hợp lý!

Lời của Sầm Tử Tranh lại chẳng khiến mọi người lo lắng gì cả, ai nấy ngược lại đều thêm phần kích động cười lớn, một người trợ lý hào hứng nói: ‘Leila, sự lo lắng của cô chúng tôi đều hiểu cả, chính vì cô lo nghĩ đến điều đó nên mới thương lượng với Cung thị giữ lại toàn bộ chúng tôi, đúng không?’

‘Leila, thật cám ơn cô, tình hình bên ngoài lúc này không được tốt lắm, cạnh tranh rất lớn, nếu như không phải vì cô nỗ lực ra mặt giúp chúng tôi, chỉ sợ chén cơm của chúng tôi sớm đã mất rồi!’

‘Đúng đó đúng đó! Cám ơn cô, Leila!’



Mọi người đều thốt lên lời cảm ơn từ đáy lòng khiến cho Sầm Tử Tranh cực kỳ ngạc nhiên, cô không kìm được thì thào: ‘Mọi người … mọi người đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?’

Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Hình như là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết chăng?

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi sao mọi thứ đều thay đổi cả thế này?

Lúc này Alina mới bật tiếng cười khẽ, cô vỗ nhẹ lên cánh tay Sầm Tử Tranh, nói: ‘Leila, tất cả chúng tôi đều biết cả rồi, là cô vì tương lai của mọi người nên mới đến Cung thị tài phiệt tìm Cung tổng giám đốc đúng không?’

Câu hỏi này của Alina khiến cho Sầm Tử Tranh càng thêm mờ mịt, cô chỉ tay vào mũi mình, hỏi ngược lại: ‘Em nói chị hả?’

Cô đúng là có đi Cung thị tìm Cung Quý Dương không sai nhưng Cung Quý Dương cũng không nhắc đến chuyện này chính vì vậy mới khiến cô luôn lo lắng suy tư về vấn đề này!’

‘Leila, cô đừng đùa với chúng tôi nữa mà. Chuyện này chiều hôm nay chúng tôi mới biết. Cung thị cho người đến thông báo với mọi người cái tin này, rằng sẽ giữ lại tất cả mọi người trong phòng làm việc này.’

‘Thật sao?’ Sầm Tử Tranh gần như không tin nổi những điều mình vừa nghe được. Điều này … điều này sao có thể chứ?

Cung Quý Dương cho cô hai ngày để suy nghĩ, điều kiện là sự phát triển trong tương lai của thương hiệu Leila, sao hắn vào lúc này lại quyết định tiếp nhận những người này chứ? Hay là ở giữa phát sinh thêm chuyện gì mà cô không biết?

‘Leila, chị làm chuyện tốt mà cứ thích giấu giếm làm gì, người bên Cung thị đã nói hết cả rồi, chị với Cung tiên sinh luôn có giao tình rất tốt đúng không mà chị thì hết lần này đến khác nài nỉ Cung tiên sinh giữ lại tất cả nhân viên, chị suy nghĩ cho chúng tôi như vậy, chúng tôi thực sự rất biết ơn!’ Một nhân viên thốt lên lời từ đáy lòng.

Tình hình thay đổi quá đột ngột khiến cho đầu óc Sầm Tử Tranh choáng váng!

Cung Quý Dương thực sự giữ lại tất cả mọi người sao?

Hơn nữa còn cho người đến nói rõ đây là do cô giúp mọi người tranh thủ cơ hội???

Người đàn ông này rốt cuộc đang suy tính điều gì?

Sầm Tử Tranh nghĩ mãi mà không hiểu, theo lý mà nói, nếu như Cung thị thu mua thương hiệu Leila hơn nữa còn có kế hoạch phát triển thì chẳng phải nên chiêu mộ thêm nhiều nhà thiết kế tài năng khác sao? Nhiều nhân viên trong phòng làm việc cũng chưa xứng tầm với Cung thị, hắn vì sao lại làm như vậy?

Nghi vấn trùng trùng cộng với mỏi mệt cực độ dần bao vây lấy Sầm Tử Tranh, nhìn gương mặt tươi cười của các đồng nghiệp, cô cảm thấy mình giống như đang rơi vào một cái bẫy tinh vi đã được Cung Quý Dương thiết kế sẵn. Cô như một con mồi đang dần rơi vào bẫy, hơn nữa còn không có cách nào dãy giụa.

***

Văn phòng luật sư của Khương Ngự Kình rất khang trang, thoạt nhìn hệt như chính con người của hắn vậy, đầy tính chuyên nghiệp và giỏi giang.

Khi Sầm Tử Tranh bước vào trong, nhân viên tiếp tân lập tức tươi cười bước ra tiếp đón, sau khi hỏi rõ nguồn cơn, cô lịch sự nói với Sầm Tử Tranh: ‘Sầm tiểu thư, Khương luật sư đang đợi cô, xin cô theo tôi!’

Nói dứt lời cô liền dẫn đường cho Sầm Tử Tranh cùng tiến vào thang máy đi đến phòng làm việc của Khương Ngự Kình.

‘Khương luật sư, Sầm tiểu thư đã đến!’ Sau khi thư ký hỏi rõ nhân viên tiếp tân liền lễ độ gõ cửa sau đó tiến vào phòng làm việc của Khương Ngự Kình, thông báo.

‘Mời cô ấy vào đi!’ Khương Ngự Kình dời mắt khỏi xấp văn kiệnt rên tay, đôi mắt thâm thúy lộ ra một chút phức tạp, điềm đạm cất lời.

‘Được!’

Thư ký lui ra không bao lâu thì Sầm Tử Tranh tiến vào văn phòng của Khương Ngự Kình.

‘Tử Tranh, ngồi đi!’

Trên mặt Khương Ngự Kình lộ ra một nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, hắn đứng dậy, tự tay giúp cô pha một ly cà phê.

Một ly cà phê được đặt trước mặt Sầm Tử Tranh, mùi cà phê thơm nồng hòa quyện với mùi sữa khiến cô vừa nhìn đã biết, người đàn ông này nhất định là một người rất chú trọng chất lượng cuộc sống.

Chỉ có điều …

Cô đón lấy ly cà phê sau đó đặt lên bàn trà bên cạnh sofa, nhìn Khương Ngự Kình nói: ‘Anh Khương, không biết lần này em đến có làm phiền anh lắm không?’

Khương Ngự Kình nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô, bên môi nhẹ câu lên một nụ cười ưu nhã, hắn nhẹ giọng nói: ‘Không đâu, anh muốn giúp em, hơn nữa đây cũng là một cách để anh chuộc tội mà!’

‘Chuộc tội? Chuộc tội gì?’

Sầm Tử Tranh nhạy cảm hỏi lại, người đàn ông này mới gặp cô ngày hôm qua mà thôi nhưng nếu như cô không nhìn nhầm trên mặt anh ta luôn lộ ra vẻ khó xử và áy náy tuy nó chỉ là thoáng qua mà thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện