Sầm Tử Tranh ngủ rất say, dáng vẻ an tường trong lúc ngủ của cô lưu lại trong mắt Cung Quý Dương không sót chút gì. Nụ cười tràn khắp khuôn mặt anh tuấn của hắn, Cung Quý Dương ôm cô càng chặt, có lẽ tối qua làm cô mệt chết rồi mới có thể ngủ say như một đứa bé thế này.
Chính ngay lúc hắn còn đang quyến luyến hồi tưởng lại khoảnh khắc ngọt ngào của hai người thì điện thoại chợt vang lên phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của buổi sáng sớm.
Cung Quý Dương vội cầm lấy điện thoại đón nghe, chỉ sợ tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu cô gái trong lòng vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ.
'Hello!' Giọng nói đã trầm thấp giờ còn cật lực hạ thấp hơn nữa.
'Quý Dương, là mẹ!' Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhã nhặn của Trình Thiến Tây.
'Mẹ, có việc gì sao?' Cung Quý Dương có chút ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của mẹ mình vào lúc sáng sớm như thế này.
'Quý Dương à, mẹ định nói với con tối nay con về nhà nhé. Lâu rồi con không về nhà, cứ kêu con về nhà thì lại nói là bận công việc công ty không có thời gian. Tối nay bất luận thế nào con cũng phải về nhà một chuyến đấy!' Trong giọng nói của Trình Thiến Tây tuy mang ý trách móc nhưng không dấu được sự quan tâm dành cho con trai.
Cung Quý Dương trầm ngâm một chút, sau đó nhìn sang Sầm Tử Tranh vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một chút đăm chiêu sau đó hắn thấp giọng nói: 'Xem ra tối nay nhà mình nhất định rất náo nhiệt rồi!'
'Đương nhiên rồi. Lần trước con làm cho cả nhà Ân Hà không vui mà về rồi, tối nay nói gì con cũng phải xin lỗi bác Ngải trai và bác Ngãi gái đấy, nhất là Ân Hà, lần trước con làm nó buồn lắm đó!' Trình Thiến Tây khuyên bảo con trai hết lời.
Nhẹ thở dài một tiếng, Cung Quý Dương lúc này hoàn toàn có thể hình dung ra tình cảnh tối hôm nay, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve mái tóc của cô, hắn như có điều suy tư, trầm giọng nói với mẹ mình ở đầu bên kia: 'Được, tối nay con sẽ về. Mẹ nói với Ân Hà, nhất định phải đợi con về!'
Món nợ tám năm xem ra đã đến lúc tính sổ rồi!
'Được chứ, mẹ nhất định sẽ bảo Ân Hà ở nhà chờ con!' Trình Thiến Tây vừa nghe Cung Quý Dương nói vậy liền hào hứng nhận lời.
Ngắt điện thoại, Cung Quý Dương lần nữa ôm chặt Sầm Tử Tranh vào lòng, trìu mến đặt lên trán cô một nụ hôn.
...
Gần trưa Sầm Tử Tranh mới thức giấc, đôi mắt xinh đẹp mông lung chớp chớp, dần dần tỉnh táo lại, cô khẽ rên một tiếng, tầm mắt không ý thức nhìn về phía bên cạnh mình ...
'Quý Dương?'
Phía bên cạnh trống trơn dù vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi long diên hương quen thuộc.
Sự yên tĩnh của căn phòng chứng thực Cung Quý Dương đã rời đi, nhận ra điều này, lòng cô không khỏi có chút mất mát nhưng khi nhìn về phía đầu giường, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một tờ giấy nhắn tin.
'Tranh Tranh, anh đến công ty xử lý công sự. Em không cần vội đến công ty làm gì, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Anh xử lý xong công việc sẽ trở về, chúng ta cùng trở về nhà. Trước đến nhà mẹ em, buổi tối chúng ta sẽ đến Cung Viên.'
Chữ viết như rồng bay phượng múa thể hiện đúng cá tính bất cần đời của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh vừa cười vừa đọc tiếp nhưng khi nhìn thấy những chữ cuối cùng, gương mặt nhỏ nhắn của Cung Quý Dương lộ ra một vẻ ưu tư nhàn nhạt.
Nếu như mẹ biết cô và Cung Quý Dương ở bên nhau chắc là mẹ vui mừng lắm nhưng mà ... về Cung Viên??? Tuy chưa đến Cung Viên bao giờ nhưng cô cũng biết, đó là nhà của họ Cung, nếu như Quý Dương đã nói là hai người cùng về tức là ý muốn đưa cô đi gặp cha mẹ của hắn rồi. Chỉ nghĩ đến điều này, tâm tình vốn đang thoải mái của Sầm Tử Tranh liền trở nên nặng nề đến không thể nặng nề hơn.
Tuy cô chưa từng gặp mẹ của Cung Quý Dương nhưng từng câu từng chữ trong cuộc điện thoại của tám năm trước vẫn còn in sâu trong đầu cô khiến cô chợt lạnh cả người.
Tối nay, sẽ thế nào đây?
Sầm Tử Tranh không thể khống chế bản thân thôi nghĩ về những điều đó, nhưng cô chợt nhớ đến câu nói của Cung Quý Dương ...
'Tất cả cứ giao cho anh ...'
Phải không? Cô nên tin tưởng Quý Dương mới đúng chứ? Nếu hắn đã nói như vậy thì cô nên toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn thôi, nghĩ như vậy, tâm trạng nặng nề của cô cũng thả lỏng ít nhiều.
***
Chưa đến giờ nghĩ trưa Sầm Tử Tranh đã đến công ty làm việc, công việc bận bịu, gấp rút khiến cô tạm thời quên đi cảm giác khẩn trương khi phải đối mặt với chuyện sắp xảy ra tối nay.
Sau khi phòng làm việc của Leila dời đến Cung thị, bất luận là tài lực hay nhân lực đều bắt đầu trở nên có quy mô hơn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả tầng tám mươi đã trở thành một văn phòng làm việc hoàn chỉnh, có thể xếp ngang hàng với bất kỳ đội ngũ thiết kế của một thương hiệu lớn nào. Điều mang ý nghĩa lớn nhất mà Cung Quý Dương mang đến cho thương hiệu Leila đó là làm cho xu hướng thời trang dần chuyển huớng về phía thương hiệu của Sầm Tử Tranh.
Điều này khiến cho Sầm Tử Tranh không dám lơ là, đây cũng là điều làm cho cô hiểu được cái gì là sức mạnh của đồng tiền. Sầm Tử Tranh hiểu rất rõ, nếu như sau lưng cô không phải là Cung thị tài phiệt, vậy thì cho dù là một ý tưởng thiết kế xuất sắc cũng chưa chắc được công nhận và thực hiện.
Chỉ là ...
Điều khiến cô cảm thấy khó hiểu hơn hết là Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn xem Thư Tử Hạo như cái gai trong mắt nhưng hôm nay khi cô vừa bước vào văn phòng lại nhận được thông báo tiếp tục hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo.
Nếu như nói những quyết định trước đây của Cung Quý Dương là vì khống chế cô, vậy thì hôm nay hắn đâu có lý do gì để làm như vậy đâu. Huống gì với tài lực của Cung thị, việc hợp tác với Thư Tử Hạo chỉ giống như là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
Sầm Tử Tranh không hiểu, nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Đang lúc cô đang mải mê suy tư về tờ thông báo đó thì cửa văn phòng cô vang lên mấy tiếng gõ nhẹ sau đó bị đẩy ra.
'Alina, bản phối màu sử dụng cho tuần lễ thời trang Milan vẫn cần phải sửa lại đôi chút, phong cách có chút không đúng!' Sầm Tử Tranh không ngẩng đầu lên, nói.
Lời còn chưa dứt thì cô đã thấy mình bị một đôi tay cường tráng ôm chặt lấy ...
'Aaaa ...'
Sầm Tử Tranh bị dọa đến hoảng sợ kêu thét lên nhưng liền sau đó mắt cô chạm đến đôi mắt tà tứ đầy ý cười của Cung Quý Dương ...
Gương mặt trắng nõn lập tức nổi lên một tầng hồng, cô nũng nịu huých hắn một cái sau đó đẩy hắn ra ...
'Quý Dương, mau thả em ra, nơi đây là công ty, đừng để người khác nhìn thấy thì không hay lắm!'
Chính ngay lúc hắn còn đang quyến luyến hồi tưởng lại khoảnh khắc ngọt ngào của hai người thì điện thoại chợt vang lên phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của buổi sáng sớm.
Cung Quý Dương vội cầm lấy điện thoại đón nghe, chỉ sợ tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu cô gái trong lòng vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ.
'Hello!' Giọng nói đã trầm thấp giờ còn cật lực hạ thấp hơn nữa.
'Quý Dương, là mẹ!' Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhã nhặn của Trình Thiến Tây.
'Mẹ, có việc gì sao?' Cung Quý Dương có chút ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của mẹ mình vào lúc sáng sớm như thế này.
'Quý Dương à, mẹ định nói với con tối nay con về nhà nhé. Lâu rồi con không về nhà, cứ kêu con về nhà thì lại nói là bận công việc công ty không có thời gian. Tối nay bất luận thế nào con cũng phải về nhà một chuyến đấy!' Trong giọng nói của Trình Thiến Tây tuy mang ý trách móc nhưng không dấu được sự quan tâm dành cho con trai.
Cung Quý Dương trầm ngâm một chút, sau đó nhìn sang Sầm Tử Tranh vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một chút đăm chiêu sau đó hắn thấp giọng nói: 'Xem ra tối nay nhà mình nhất định rất náo nhiệt rồi!'
'Đương nhiên rồi. Lần trước con làm cho cả nhà Ân Hà không vui mà về rồi, tối nay nói gì con cũng phải xin lỗi bác Ngải trai và bác Ngãi gái đấy, nhất là Ân Hà, lần trước con làm nó buồn lắm đó!' Trình Thiến Tây khuyên bảo con trai hết lời.
Nhẹ thở dài một tiếng, Cung Quý Dương lúc này hoàn toàn có thể hình dung ra tình cảnh tối hôm nay, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve mái tóc của cô, hắn như có điều suy tư, trầm giọng nói với mẹ mình ở đầu bên kia: 'Được, tối nay con sẽ về. Mẹ nói với Ân Hà, nhất định phải đợi con về!'
Món nợ tám năm xem ra đã đến lúc tính sổ rồi!
'Được chứ, mẹ nhất định sẽ bảo Ân Hà ở nhà chờ con!' Trình Thiến Tây vừa nghe Cung Quý Dương nói vậy liền hào hứng nhận lời.
Ngắt điện thoại, Cung Quý Dương lần nữa ôm chặt Sầm Tử Tranh vào lòng, trìu mến đặt lên trán cô một nụ hôn.
...
Gần trưa Sầm Tử Tranh mới thức giấc, đôi mắt xinh đẹp mông lung chớp chớp, dần dần tỉnh táo lại, cô khẽ rên một tiếng, tầm mắt không ý thức nhìn về phía bên cạnh mình ...
'Quý Dương?'
Phía bên cạnh trống trơn dù vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi long diên hương quen thuộc.
Sự yên tĩnh của căn phòng chứng thực Cung Quý Dương đã rời đi, nhận ra điều này, lòng cô không khỏi có chút mất mát nhưng khi nhìn về phía đầu giường, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một tờ giấy nhắn tin.
'Tranh Tranh, anh đến công ty xử lý công sự. Em không cần vội đến công ty làm gì, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Anh xử lý xong công việc sẽ trở về, chúng ta cùng trở về nhà. Trước đến nhà mẹ em, buổi tối chúng ta sẽ đến Cung Viên.'
Chữ viết như rồng bay phượng múa thể hiện đúng cá tính bất cần đời của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh vừa cười vừa đọc tiếp nhưng khi nhìn thấy những chữ cuối cùng, gương mặt nhỏ nhắn của Cung Quý Dương lộ ra một vẻ ưu tư nhàn nhạt.
Nếu như mẹ biết cô và Cung Quý Dương ở bên nhau chắc là mẹ vui mừng lắm nhưng mà ... về Cung Viên??? Tuy chưa đến Cung Viên bao giờ nhưng cô cũng biết, đó là nhà của họ Cung, nếu như Quý Dương đã nói là hai người cùng về tức là ý muốn đưa cô đi gặp cha mẹ của hắn rồi. Chỉ nghĩ đến điều này, tâm tình vốn đang thoải mái của Sầm Tử Tranh liền trở nên nặng nề đến không thể nặng nề hơn.
Tuy cô chưa từng gặp mẹ của Cung Quý Dương nhưng từng câu từng chữ trong cuộc điện thoại của tám năm trước vẫn còn in sâu trong đầu cô khiến cô chợt lạnh cả người.
Tối nay, sẽ thế nào đây?
Sầm Tử Tranh không thể khống chế bản thân thôi nghĩ về những điều đó, nhưng cô chợt nhớ đến câu nói của Cung Quý Dương ...
'Tất cả cứ giao cho anh ...'
Phải không? Cô nên tin tưởng Quý Dương mới đúng chứ? Nếu hắn đã nói như vậy thì cô nên toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn thôi, nghĩ như vậy, tâm trạng nặng nề của cô cũng thả lỏng ít nhiều.
***
Chưa đến giờ nghĩ trưa Sầm Tử Tranh đã đến công ty làm việc, công việc bận bịu, gấp rút khiến cô tạm thời quên đi cảm giác khẩn trương khi phải đối mặt với chuyện sắp xảy ra tối nay.
Sau khi phòng làm việc của Leila dời đến Cung thị, bất luận là tài lực hay nhân lực đều bắt đầu trở nên có quy mô hơn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả tầng tám mươi đã trở thành một văn phòng làm việc hoàn chỉnh, có thể xếp ngang hàng với bất kỳ đội ngũ thiết kế của một thương hiệu lớn nào. Điều mang ý nghĩa lớn nhất mà Cung Quý Dương mang đến cho thương hiệu Leila đó là làm cho xu hướng thời trang dần chuyển huớng về phía thương hiệu của Sầm Tử Tranh.
Điều này khiến cho Sầm Tử Tranh không dám lơ là, đây cũng là điều làm cho cô hiểu được cái gì là sức mạnh của đồng tiền. Sầm Tử Tranh hiểu rất rõ, nếu như sau lưng cô không phải là Cung thị tài phiệt, vậy thì cho dù là một ý tưởng thiết kế xuất sắc cũng chưa chắc được công nhận và thực hiện.
Chỉ là ...
Điều khiến cô cảm thấy khó hiểu hơn hết là Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn xem Thư Tử Hạo như cái gai trong mắt nhưng hôm nay khi cô vừa bước vào văn phòng lại nhận được thông báo tiếp tục hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo.
Nếu như nói những quyết định trước đây của Cung Quý Dương là vì khống chế cô, vậy thì hôm nay hắn đâu có lý do gì để làm như vậy đâu. Huống gì với tài lực của Cung thị, việc hợp tác với Thư Tử Hạo chỉ giống như là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
Sầm Tử Tranh không hiểu, nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Đang lúc cô đang mải mê suy tư về tờ thông báo đó thì cửa văn phòng cô vang lên mấy tiếng gõ nhẹ sau đó bị đẩy ra.
'Alina, bản phối màu sử dụng cho tuần lễ thời trang Milan vẫn cần phải sửa lại đôi chút, phong cách có chút không đúng!' Sầm Tử Tranh không ngẩng đầu lên, nói.
Lời còn chưa dứt thì cô đã thấy mình bị một đôi tay cường tráng ôm chặt lấy ...
'Aaaa ...'
Sầm Tử Tranh bị dọa đến hoảng sợ kêu thét lên nhưng liền sau đó mắt cô chạm đến đôi mắt tà tứ đầy ý cười của Cung Quý Dương ...
Gương mặt trắng nõn lập tức nổi lên một tầng hồng, cô nũng nịu huých hắn một cái sau đó đẩy hắn ra ...
'Quý Dương, mau thả em ra, nơi đây là công ty, đừng để người khác nhìn thấy thì không hay lắm!'
Danh sách chương